Hình Uy lắc lắc đầu: “Đây là quyết định của ông chủ, sáng hôm nay mới gọi điện thoại thông báo tôi làm.”
Lại là tên chó Bắc Minh Nhị này, mở cuộc họp báo? Uổng công anh nghĩ chu toàn? Không lẽ là sợ tôi giữa đường đem con bỏ chợ ư? Cho nên chơi cả một chiêu quyết đánh đến cùng, ép mình ngồi lên cái vị trí này.
Tuy Cố Hạnh Nguyên nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói như vậy ra ngoài được.
“Thưa cô, hay là như vậy đi, tôi thấy từ bây giờ đến buổi họp báo còn chút thời gian, tôi dưa cô đi mua mấy bộ quần áo là được rồi.” Vẫn là Hình Uy khi đối mặt với mấy vấn đề này đều có thể nghĩ ra cách ứng đối rất nhanh.
Đây cũng là một trong những lý do mà Bắc Minh Thiện vô cùng xem trọng anh ta.
Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, Cố Hạnh Nguyên gật gật đầu. Sau đó, theo Hình Uy ra khỏi văn phòng.
Vì để tránh đám phóng viên vẫn còn canh ở bãi đỗ xe hoặc là cửa tập đoàn. Cố Hạnh Nguyên không có lái xe của mình mà ngồi xe của Hình Uy rời khỏi Bắc Minh Thị.
Khi chiếc xe đến lối ra bãi đỗ xe, quả nhiên, mấy phóng viên đã từng vây chặn Cố Hạnh Nguyên vẫn còn quyến luyến mà canh chừng ở chỗ đó. Đương nhiên, bọn họ cũng không hoàn toàn là vì cái này, mà còn có cuộc họp báo sau đó nữa.
Bọn họ sở dĩ làm như vậy, cũng là vì muốn giành được báo độc quyền sớm một chút.
Hình Uy lái xe đưa Cố Hạnh Nguyên đến bách hóa số một, chỗ này có các cửa hàng chuyên bán các nhãn hiệu lớn trên thế giới. Cố Hạnh Nguyên cũng thỉnh thoảng sẽ đến đây xem vài cái, nhưng chưa từng ra tay mua gì hết.
Còn về nguyên nhân ư...Thứ nhất, tiền của cô không nhiều. Thứ hai, tiền của cô còn phải nuôi con nữa.
Tục ngữ nói: con trai là ‘ngân hàng xây dựng’, con gái là ‘ngân hàng chiêu tài’.
Trước mắt, cô có hai đứa con trai, bất luận thế nào cũng phải chuẩn bị trước cho bọn nó sau này kết hôn. Tuy ba của các con là Bắc Minh Thiện không thiếu tiền, nhưng bất kể dầu ít dầu nhiều thì cũng là một chút tâm ý của người làm mẹ.
Hình Uy đưa cô đến đây mua quần áo, điều này khiến cho Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút lúng túng, khó lắm mới dành dụm được chút tiền, không lẽ hôm nay mình phải ‘tán gia bại sản’ rồi sao?
Bỏ đi, dù sao Hình Uy cũng được tính là người của mình, cũng không có gì là không nói được. Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên vẫn dấy lên dũng khí: “Hình Uy, hay là chúng ta đổi chỗ khác mua đồ đi.”
***
Đột nhiên nghe thấy Cố Hạnh Nguyên nói như vậy, Hình Uy không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc. Anh ta ngừng bước chân quay đầu lại nhìn cô: “Thưa cô, chỗ này có gì không ổn ư?”
Khuôn mặt Cố Hạnh Nguyên khẽ đỏ lên, cô cúi đầu xuống thấp một chút, thanh âm có chút ấp úng mà nói: “Quần áo chỗ, chỗ này thực sự quá là đắt, anh biết đó, tôi còn có ba đứa con phải nuôi, cho nên tôi không có nhiều tiền để mua mấy thứ này.”
Nói xong mấy cái này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có chút mất mặt nữa. Thân là Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị là đầu rồng của xí nghiệp thành phố, là Bắc Minh Thị mà cả thế giới đều biết, mà đến nơi này, lại xấu hổ như vậy...
Nếu như bị mấy phóng viên đó bắt được, lại thêm mắm thêm muối, chắc chắn sẽ lại tạo thành một tin tức có tính bùng nổ.
Hình Uy nghe xong thì làm sao mà không hiểu cô đang dè dặt điều gì chứ: “Thưa cô, điểm này thì cô cứ yên tâm đi, chi phí mua quần áo không cần cô ra một xu nào.”
“Không cần tôi ra tiền? Tuy tôi mới vừa nhậm chức, làm sao mà xài tiền của Bắc Minh Thị được chứ, nếu cái này bị truyền ra ngoài thì cũng có chút không hay đâu.” Cố Hạnh Nguyên không muốn vì chuyện này mà bị người khác nói ra nói vào, đặc biệt là Bắc Minh Diệp Long và Đường Thiên Trạch.
Hai người bọn họ bây giờ liên thủ với nhau, đã đủ khiến người ta phiền lòng rồi. Hơn nữa trong lòng Cố Hạnh Nguyên rất hiểu, bọn họ dường như đều đang dòm ngó cái vị trí Tổng giám đốc Bắc Minh Thị. Nếu như bọn họ lấy chuyện này ra để nói, mình vừa mới đến, ở Bắc Minh Thị không có căn cơ của mình, chắc chắn sẽ không chịu được hành động của bọn họ.
“Cô cứ yên tâm, tiền này cũng sẽ không đi ra từ tài khoản của Bắc Minh Thị đâu. Phí mua đồ lần này đều là ông chủ chi trả. Sáng hôm nay sau khi ông chủ thông báo tôi mở cuộc họp báo thì đã nghĩ đến chuyện cô nhất định là không có quần áo thích hợp, hơn nữa cô cũng không chịu xài tiền của Bắc Minh Thị, cho nên đã nói với tôi, toàn bộ chi phí sẽ do ngài ấy đảm nhận.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian đi chọn quần áo đi.” Cố Hạnh Nguyên vừa nói, vừa sải bước vào cửa hàng chuyên dụng.
Tên Bắc Minh Thiện này, thật đúng là hiểu tâm tư người khác. Những suy nghĩ của mình đều bị anh đoán trúng rồi. Nếu anh đã hào sảng mà nói tất cả chi phí do anh chi trả, vậy thì còn gì để nói nữa. Đây coi như là thù lao mình chăm sóc anh bị sốt cả một đêm đi.
Cố Hạnh Nguyên cũng có thể nghĩ rất thoáng, đối với Bắc Minh Thiện thì không cần khách sáo gì hết.
Sau một tiếng, trên tay Hình Uy đã có thêm vài cái túi, có lớn có nhỏ.
Lớn là để cho cô tham gia buổi họp báo này, còn có chọn những quần áo để mặc gặp gỡ những Tổng giám đốc công ty khác và cả những lúc xã giao theo kiến nghị của Hình Uy.
Còn về cái nhỏ, thân là một người mẹ như cô mà nói. Đương nhiên là còn chọn cho ba bảo bối của cô mấy bộ đồ. Đây chính là ‘mượn hoa kính phật’. Đương nhiên, dùng tiền của ba bọn chúng mua quần áo cho bọn chúng, cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.
*
9 giờ 50 sáng, trong đại sảnh lầu 1 của Bắc Minh Thị, đã được trang trí một cuộc họp báo.
Các phóng viên đã đến ngồi đầy ắp rồi.
Cố Hạnh Nguyên mặc một bộ đồ vest màu đỏ hoa hồng mới mua, chậm rãi bước vào hội trường với sự tùy tùng của Hình Uy. Sự xuất hiện của cô, lập tức khiến cho các máy ảnh nhấp nháy liên tục.
Cái khác thì không nói, chỉ body của Cố Hạnh Nguyên thôi, thì cho dù mặc cái gì cũng có một phong vị riêng. Làn da trắng nõn, chiếc eo thon thả, bộ đồ vest màu đỏ hoa hồng, lại cộng thêm cái cảm giác thông minh trí tuệ khi cô làm luật sư. Thật sự đã thay đổi cái hình tượng ‘tùy tùng’ trước đây của cô, trong chớp mắt đã trở thành một nữ doanh nhân chín chắn trưởng thành.
Đối diện với cảnh tượng như vậy, cô cũng coi như đã quen rồi, Hình Uy sắp xếp cho cô vị trí bên trái ở chính giữa, Hình Uy ngồi ở bên cạnh cô, mà ở bên còn lại của cô vẫn còn trống một chỗ.
***
Cố Hạnh Nguyên đối diện với các loại máy ảnh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn khẽ liếc nhìn cái vị trí trống đó mấy cái.
Vị trí này là chuẩn bị cho ai vậy?
10 giờ, cuộc họp báo chính thức bắt đầu.
Hình Uy đứng dậy trước: “Cuộc họp báo tin tức mới của Tập đoàn Bắc Minh Thị chính thức bắt đầu. Trước tiên, xin cho phép tôi giới thiệu quý cô bên cạnh tôi một chút----cô Cố Hạnh Nguyên.
Nói xong, rất lịch sự mà chỉ dẫn cho các vị phóng viên.
Cố Hạnh Nguyên đối với mấy phóng viên mà nói, chỉ có thể là ‘người lạ quen thuộc nhất’, cho dù bọn họ đã thu thập rất nhiều tin tức và thông tin liên quan đến cô.
Trên mặt Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười, đứng dậy một cách thoải mái, gật gật đầu với các phóng viên ở trước mặt, sau đó lại ngồi xuống.
Lúc này, ánh mắt của đám người lại lập tức tập trung trên vị trí trống ở bên cạnh cô, rốt cuộc là sẽ là một nhân vật thế nào chứ?
Mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò.
Hình Uy lại cầm micro lên, anh ta trông không vội cũng không chậm. Hơn nữa anh ta hình như cũng đã đọc được sự nghi hoặc trong mắt của mọi người rồi.
“Sau đây, tôi sẽ giới thiệu người tiếp theo. Vị này chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, ngài Bắc Minh Thiện.”
Thanh âm vừa dứt, Bắc Minh Thiện không có bước ra từ hậu đài của buổi họp báo, mà hiện thân từ đằng sau của mấy phóng viên này.
Người đứng ở đằng trước thì chưa ý thức ra. Nhưng đám người phía sau thì đã có chút náo động rồi.
Chỉ thấy Bắc Minh Thiện mặc một thân đồ vest màu đen, dáng người cao lớn thẳng thóm. trường hợp hôm nay anh cũng không có thắt cà vạt, cổ áo sơ mi trắng cởi ra hai cái cúc áo, yết hầu mang máng lộ ra kia càng khiến anh tăng thêm vài phần khí chất mạnh mẽ của đàn ông.
Trước mặt anh có hai vệ sĩ mở đường cho anh. Đương nhiên, thân là một trong những nhân vật chính của cuộc họp báo hôm nay, đám phóng viên cho dù có muốn nắm bắt thêm vài tin tức thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhường một con đường cho anh trước.
Trong quá trình đi qua đám người, ánh đèn nhấp nháy lóe lên liên tục ở hai bên người anh.
Cuối cùng, anh đi vòng qua chiếc bàn, ngồi ở cái vị trí trống bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Đối với Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện hôm nay hệt như là hai người với Bắc Minh Thiện của hai ngày trước vậy. Thần khí đủ đầy, cái khí chất vương giả và tự tin đó lại vây ở xung quanh của anh.
Anh đã hoàn toàn hồi phục rồi, thậm chí trạng thái còn tốt hơn nữa.
Nếu như nói ban đầu Cố Hạnh Nguyên đồng ý tiếp tục làm Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, phần lớn nguyên nhân là vì cô không muốn chia tay với các con, thì còn có 10% nguyên nhân chính là khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện có trạng thái tinh thần suy sụp kia, ít nhiều cũng có một chút thành phần đồng cảm.
“Hôm nay trông có vẻ trạng thái của anh không tồi. Tôi bắt đầu có chút nghi ngờ hôm qua và hôm kia là do anh giả vờ mà ra đó.” Cố Hạnh Nguyên dùng thanh âm mà chỉ hai người nghe được, nói với Bắc Minh Thiện một câu.
Ánh mắt của Bắc Minh Thiện nhìn quanh đám người, dùng thanh điệu giống như vậy để trả lời một câu: “Vậy thì em giả vờ sốt cho tôi xem. Cái này gọi là được chuyện vui thì ai cũng sướng.”
Anh vậy mà lại kêu chuyện nhường vị trí Tổng giám đốc của mình cho người khác là ‘chuyện vui’. Vậy thì, trước đây anh cực khổ giành cái vị trí này rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy những chuyện giữa mình và anh xảy ra trước đây đều trở thành trò chơi trẻ con, anh nói cần là cần, nói không cần thì không cần nữa.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua chua. Vốn dĩ cảm thấy mình rất tổn thương trong trò chơi của Bắc Minh Thiện rồi, bây giờ lại càng tổn thương hơn cả tổn thương nữa.
***
Động thái trong lòng của Cố Hạnh Nguyên, dường như Bắc Minh Thiện đều nắm trong lòng bàn tay: “Bất luận trong lòng em có bao nhiêu suy nghĩ, thì bây giờ vẫn xin chú ý đến vấn đề hình tượng một chút. Hình tượng của em bây giờ không những đại diện cho một mình em, mà còn đại diện cho cả Bắc Minh Thị nữa, có hiểu không.”
Nghe rồi thì lại cảm thấy vô cùng buồn cười, một tên xem Bắc Minh Thị như không khí mà lại kêu mình phải bảo vệ hình tượng của Bắc Minh Thị.
Bỏ đi, nếu mình đã bị đẩy đến cái vị trí này thì cũng không có gì để nói nữa. Làm như vậy cứ coi như là vì các con đi.
*
“Bây giờ, xin mời Tổng giám đốc Bắc Minh Thị Bắc Minh Thiện tuyên bố quyết định.” Hình Uy nói xong, thì nhẹ nhàng gật đầu với Bắc Minh Thiện một cái.
Bắc Minh Thiện chậm rãi đứng dậy, nhìn sang mọi người.
Lúc này trong cả đại sảnh lầu một của tập đoàn đều yên lặng.
Mấy máy ảnh của đài truyền hình đều đang nhắm chuẩn vào anh.
“Tôi làm Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị đã được một thời gian rồi, trong khoảng thời gian này cảm ơn tất cả nhân viên trên dưới của tập đoàn Bắc Minh Thị đã ủng hộ tôi. Hôm nay, tôi triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn tuyên bố một quyết định của tôi. Xin yên tâm, quyết định này của tôi, tôi đã suy nghĩ rất kỹ mấy ngày rồi. Đó chính là tôi quyết định, không đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị nữa.”
Thanh âm vừa dứt, người trong toàn bộ hội trường đều chấn động. Thực ra bọn họ đã biết từ trước rồi, nhưng khi được biết tin tức này từ chính miệng của anh thì lại càng chấn động hơn.
“Xin mọi người im lặng, lời của tôi vẫn chưa nói xong.” Bắc Minh Thiện tiếp tục nói.
Đại sảnh lại trở nên yên tĩnh.