Nghĩ đến việc phải đối mặt với người có nhiều thân phận khủng như vậy, có lẽ sẽ là buổi gặp gỡ không mấy tốt đẹp.
Nhưng vì sách, ông ta vẫn cắn chặt răng gửi lời mời đến cô.
"Cô Cố, cô biết không, lúc trước tôi rất lo lắng về chuyện hợp tác của chúng ta. Chẳng qua bây giờ xem ra toàn là tôi suy nghĩ nhiều."
Ngồi ở trong xe, Phùng Quốc Hoa trêu chọc Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh mình.
Cố Hạnh Nguyên cười nhẹ: "Ha? Vậy sao, không phải ông nghĩ tôi thành đại minh tinh gì chứ."
Ông ta lại gật đầu như thật: "Ha ha, đúng vậy. Không ngờ cô lại là một trong những tác giả hòa hợp mà tôi từng hợp tác trong những năm qua. Tôi có dự cảm, tương lai sách của cô sẽ dễ bán vô cùng."
"Vậy mượn lời hay của ông, tôi cũng rất vịnh hạnh được hợp tác với ông."
Hàng hiên trước cửa lớn tập đoàn Bắc Minh Thị, chiếc xe Rolls-Royce màu đen ngừng lại ở đó.
Đối với tất cả nhân viên từ trên xuống dưới cửa Bắc Minh Thị, chiếc xe này vô cùng quen thuộc.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nó chưa từng xuất hiện ở đây lần nào, thậm chí sau đó, có một số người cũng suýt nữa là quên mất chiếc xe này.
Sáng sớm hôm nay, nó xuất hiện ở đây làm cho mọi người cảm thấy hơi ngạc nhiên. Dường như có một ít dự cảm.
Rất có khả năng Bắc Minh Thị lại xảy ra chuyện lớn nữa.
Cái này làm bọn họ không khỏi nhớ tới những ngày hắc ám của Bắc Minh Thị trong thời gian trước.
"Tranh đoạt."
Đây là danh từ đầu tiên nhảy ra trong óc bọn họ.
Chẳng lẽ vị Tổng Giám đốc nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian xong rồi muốn quay về ngóc đầu trở lại? Bắc Minh Thị vừa mới tiến vào quỹ đạo lại chuẩn bị rung chuyển lần nữa?
Vương giả trở về, liệu có làm Bắc Minh Thị rơi vào gió lốc nữa không?
Mọi người đều có phỏng đoán này.
Sau khi dần quen với cách làm việc của Bắc Minh Diệp Long, đối mặt với người từng làm Tổng giám đốc của bọn họ này, quả thật cần một ít IQ và EQ.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên.
Sau đó không đợi người ở trong đáp lại, cửa đã bị người ở ngoài đẩy ra.
"Tôi còn tưởng anh sẽ ở trong nhà, không ngờ anh lại chạy về đây. Sao, có phải anh tiếc chỗ này, chuẩn bị động tay động chân, sau đó đá cháu mình ra ngoài, quay lại vương vị lần nữa?"
Bắc Minh Thiện không để ý đến người tới, anh đứng ở trên đám cỏ nhân tạo.
Cầm gậy chơi golf trong tay, sau đó điều chỉnh góc độ, dùng sức đánh một cái.
Quả bóng màu trắng bay ra như viên đạn.
"Rầm" một tiếng, bóng đập mạnh vào màn trắng phía trước.
"Hai trăm chín mươi mét..." Người tới nhìn cường độ bắn hiển thị trên tấm màn trắng: "Tiger Woods cũng thế này là cùng. Tôi xem anh ở đây chẳng khác nào phí của trời, hay là anh đi theo Jordan học tập, chuyển sang chơi golf đi."
Bắc Minh Thiện trợn trắng mắt nhìn anh ta, giống như cảm thấy đây cũng không phải một câu khen ngợi, nghe thế nào cũng thấy giống như đang giễu cợt.
Anh kéo khăn màu trắng trên vai xuống, lau vài vài cái, sau đó khoát tay với người tới: "Tôi biết cậu cũng không tồi, đến đây đánh đi."
Người nọ một tay nhận khăn, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ.
Anh ta nhận gậy golf, sau đó đặt bóng ở vị trí thích hợp rồi bắt đầu điều chỉnh.
"Rầm..." Lại là một tiếng vang trầm đục.
Lúc này trong tay Bắc Minh Thiện đã thay bằng một cốc cà phê, anh nhìn số liệu: "Hai trăm sáu mươi lăm, thành tích này cũng không kém, hay là cậu bỏ nghề luật sư, dấn thân vào giới golf đi."
"Anh nói thế này không phải đùa cợt tôi à, nếu tôi dấn thân vào đó, chẳng phải giới luật sư mất đi một ngôi sao chờ ngày bay lên à." Vân Chi Lâm bỏ gậy golf vào túi.
"Hôm nay cậu đến đây có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian nói nhảm với cậu."
"Bắc Minh Nhị, có phải anh cảm thấy người khác tìm cậu ngoài việc đang có âm mưu hại anh ra thì không còn chuyện gì tốt không?" Vân Chi Lâm nói xong, cũng không khách khí cầm lấy cái cốc trên bàn, tự rót một cốc cà phê cho mình.
Bắc Minh Thiện một tay cầm cốc, một tay đút vào túi quần, anh chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Chỗ này đã không còn là phòng Tổng giám đốc của anh, kém một bậc, phong cảnh dưới chân tự nhiên cũng bị hạ giá.
Nhưng ở trong mắt anh, phòng cảnh này vẫn tuyệt đẹp như trước.
"Người khác có mưu đồ gây rối với tôi không thì không không biết, nhưng cậu chắc chắn có!"
Vân Chi Lâm nghe vậy, suýt chút nữa là phun ngụm cà phê vừa muốn vào miệng ra. Anh ta còn lắc đầu, tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ: "Tôi cảm thấy tôi quá đáng buồn, không nói đến quan hệ thân thích, tôi có ý tốt đến thăm anh, thế mà cái nhận lại chỉ là sự lạnh nhạt..."
"Đường rồi được rồi, đừng ở chỗ này giả vờ tủi thân khóc lóc đáng thương với tôi. Bao nhiêu năm rồi, tôi còn không rõ cậu thế nào à. Nói đi, đến đây có mục đích gì."
Vân Chi Lâm thấy mình thật sự không giả vờ được nữa, bèn cười nói: "Tôi đến là vì nghe dì nói anh lại quay về Bắc Minh Thị, cho nên đến nhìn xem anh ở đây thế nào."
"Nói tiếp đi, cái này cũng không phải trọng điểm." Bắc Minh Thiện uống nốt ngụm cuối cùng, xoay người nhìn anh ta: "Có chuyện gì cần tôi ra mặt?"
Vân Chi Lâm lấy hai tấm thiệp đỏ trong áo ra.
"Thật sự xin lỗi, xem ra chúng tôi đi trước anh một bước, ngay trong tuần này, đừng quên." Nói xong, anh ta quơ tấm thiệp trước mặt Bắc Minh Thiện, sau đó đặt xuống bàn: "Vốn tôi có thể nhờ dì đưa cho hai người, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra anh thích bắt bẻ, không thể vì tôi không tự đưa cho anh mà anh lại lấy lý do xoi mói tôi được."
Thiệp mời.
Đây là thiệp mời hôn lễ của Vân Chi Lâm và Anna.
Vân Chi Lâm người này thật là xuống tay đủ nhanh, trong chuyến du lịch châu Âu, anh ta thành công bắt được trái tim Anna. Cái này chưa tính là gì, sau khi trở về, anh ta tấn công kịch liệt, cuối cùng làm cho Anna đồng ý gả cho mình dưới "cái uy tiền bạc" của anh ta.
Sau khi về từ châu Âu, tốc độ phát triển của bọn họ thật sự quá nhanh. Vân Chi Lâm giữ kín không nói thì có thể hiểu, nhưng Anna thế mà cũng không để lộ nửa câu với Cố Hạnh Nguyên, cái này không khỏi có hơi..
Thật ra của không phải Anna giấu diếm, chẳng qua dường như cô ấy cũng không ý thức được chuyện này quá nhanh. Đợi cho đến khi nghĩ lại, đã là "gạo nấu thành cơm".
Điều duy nhất có thể làm cũng chỉ có gửi thiệp mời.
"Cuối cùng cũng có ngày dì thoát khỏi cục nợ là cậu. Sau sau sống với người ta cho tốt, đừng có đâm đầu vào phiền phức nữa, đến lúc đó lại muốn tôi và Hạnh Nguyên đi giải quyết giúp cậu." Bắc Minh Thiện nói xong, dùng hai ngón tay mở thiệp ra nhìn: "Chuyện của hai người đã thành, có phải nên cảm ơn Hạnh Nguyên đi không, dù sao cô ấy cũng coi là bà mối của hai người."
Vân Chi Lâm mỉm cười: "Ha ha, cái này không cần anh nhắc nhở, chúng tôi đương nhiên sẽ cảm ơn cô ấy." Nói xong, anh ta nâng tay nhìn giờ: "Nhiệm vụ của tôi xem như hoàn thành, cũng không quấy rầy anh nữa, nhớ đừng đến muộn."
Bắc Minh Thiện quay lại Bắc Minh Thị làm việc, Bắc Minh Diệp Long cũng không giao cho anh một công việc rõ ràng.
Người ngoài nhìn thấy nghĩ đó là một công việc nhàn tản, một văn phòng lớn như trước đây, nhìn như quay về dáng vẻ Tổng giám đốc ngày xưa, nhưng không ai sẽ đến chỗ anh báo cáo công việc, hoặc là để anh phê duyệt tài liệu gì đó.
Điều này làm cho anh cảm giác mình như bị giam cầm.
Ngay lúc sắp tan làm, Bắc Minh Diệp Long đi đến phòng anh: "Chú hai, hôm nay có ổn không. A, vừa đến đã nhận được thiệp mời hôn lễ, xem ra là dấu hiệu tốt."
Nói xong, anh ta cầm lấy hai cái thiệp mời có chữ hỉ mạ vàng lên, mở ra nhìn, anh ta kinh ngạc nói: "Không ngờ Vân Chi Lâm và Anna lại đến với nhau, thật là không nhìn ra."
Anh ta và mấy người Vân Chi Lâm không thân, nhưng cũng coi là có quen biết, tóm lại có ấn tượng rất tốt với bọn họ."
Bắc Minh Thiện xoay ghế ra, hai chân gác lên bàn làm việc. Anh nâng mí mắt mệt mỏi nhìn cháu trai đang đứng trước mặt: "Cậu đang nói phương diện nào? Nhìn xem này, nếu để chú nói công việc hơi bận rộn, hoặc là cái khác, thật đúng là khó mở miệng."
Bắc Minh Diệp Long nhíu mày, anh ta biết đây là ý ngoài lời: "Chú hai, chú vừa đến, tôi quả thật chưa có công việc cụ thể cho chú làm. Nếu không mấy ngày nay chú cứ về nhà nghỉ ngơi, chờ tôi sắp xếp xong chú lại đến?"
Chuyện Bắc Minh Diệp Long mời Bắc Minh Thiện rời núi vốn là nhất thời nảy lòng tham.
"Làm người nhà Bắc Minh, tất cả mọi chuyện đều là vì vinh dự của gia tộc. Cái này tôi biết." Bắc Minh Thiện nhìn anh ta, giọng nói cực kỳ trịnh trọng.
"Chú hai, chú nói không sai. Thật ra chúng ta đều vì mục đích này."
"Nếu là muốn diễn cho người ngoài xem, vậy phải kiên trì có đầu có cuối. Nếu tôi đã đến đây, sẽ không dễ dàng đi khỏi, nếu không đây sẽ là chuyện đáng cười nhất, cậu hiểu không."
Ngay từ đầu, Bắc Minh Diệp Long còn chưa hoàn toàn hiểu được, nhưng sau khi anh ta cẩn thận nghĩ lại, anh ta cảm thấy thật sự có chuyện như vậy.
Xem ra là mình xử lý chưa thỏa đáng.
"Cậu không cần bận tâm chuyện của tôi, nên làm gì thì cứ làm đó. Tôi ở đây, ở ngoài là không tìm được văn phòng lớn thế này, còn không cần làm việc cũng có thể lấy lương cao ha ha." Trái lại lúc này Bắc Minh Thiện còn có vẻ thoải mái hơn.
"Vậy cũng chỉ có thể như thế, chú hai phải chịu thiệt rồi."
Bắc Minh Thiện đứng lên khỏi ghế, nhẹ nhàng nhún vai: "Đều là người một nhà, không có gì thiệt thòi hay không thiệt thòi. Tổng giám đốc Bắc Minh, nếu không có chuyện gì khác, tôi muốn xin nghỉ hai ngày, người này khó khăn lắm mới kết hôn được, tôi không muốn bỏ qua chuyện vui ngàn năm có một."
Nói xong, anh cầm lấy thiệp mời thoải mái quơ quơ.
Đến khi Cố Hạnh Nguyên về nhà đã lại là thời gian ăn cơm tối.
Ngày hôm nay, cô và biên tập Phùng chạy đến không ít chỗ, tuy có xe, nhưng thời gian lâu quá cũng làm cho người ta chịu không nổi.
"Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, con có rất nhiều chuyện muốn kể cho mẹ..." Cửu Cửu nói xong, lập tức giang hai tay ra chạy về phía Cố Hạnh Nguyên đang mệt mỏi khắp người.
"Cục cưng, mẹ cũng rất nhớ con. Nhưng mà hôm nay mẹ thật sự rất mệt, có thể..." Cố Hạnh Nguyên còn chưa nói xong đã nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Cửu Cửu.
Cô bé bất đắc dĩ buông tay xuống: "Con ghét mẹ nhất..." Nói xong, cô bé xoay người chạy đi.
Giờ phút này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình thật là một người mẹ không có trách nhiệm, con bé xuất phát từ ý tốt, mà mình lại lùng giọng điệu lạnh lùng làm tổn thương con bé.
"Cục cưng, thật ra mẹ..." "Rất yêu con.." Nhưng, nửa câu sau lại bất lực như thế.