Mặc kệ là mục đích gì, những người khác sẽ không quan tâm đến những chuyện này của bạn, bọn họ là nhân viên của Bắc Minh thị, bọn họ cần phải sống.
“Cậu chủ Bắc Minh, lời của cậu nói không khỏi có chút quá đáng đó chứ, tại sao cô chủ lại có thể làm tổn hại lợi ích của Bắc Minh thị được, cô ấy cũng có nỗi khổ tâm, cô ấy là vì không muốn để cho Bắc Minh thị..."
“Hình Uy, im miệng đi!” Lúc đầu Cố Hạnh Nguyên đứng ở sau lưng Hình Uy có chút nghe không nổi nữa rồi, những người này căn bản cũng không biết chân tướng của sự việc, vì thế phê phán Cố Hạnh Nguyên thật sự là không công bằng, cho nên anh ta muốn đứng ra nói hai câu bênh vực cho cô, nhưng mà không nghĩ tới lại bị cô ngăn cản lại.
Hình Uy cũng chỉ có thể nuốt nữa câu nói sau vào trong.
Bắc Minh Diệp Long cùng với đám người ngồi ở đây dường như cũng không để ý đến lời nói lúc nãy của Hình Uy, bọn họ chỉ cho rằng chẳng qua Hình Uy đang muốn mượn cớ để cứu vớt lại mặt mũi của chúng mình mà thôi.
“Chủ quản Bắc Minh, cậu chủ Bắc Minh có suy nghĩ gì thì cứ nói đi, không cần phải quan tâm đến mấy con chó chỉ biết kêu.” Người ở phía dưới lên tiếng nói.
Hình Uy trừng mắt nhìn người ở phía dưới, hung dữ nói: “Anh nói ai là chó hả?”
Lúc này có một người đàn ông cao gần bằng Hình Uy đứng lên từ ghế ngồi, có điều là dáng người nhỏ hơn Hình Uy mấy lần.
Mặc dù là anh ta mặc đồ tây, nhưng mà giữa hàng lông mày lại lộ ra bộ dạng giống như là tên du côn.
“Cái này còn cần phải nói nữa hả, đương nhiên là nói anh rồi. Lúc trước tổng giám đốc Bắc Minh còn ở đây, anh cứ đi theo đuôi thôi, hiện tại đã thay đổi tổng giám đốc mới rồi, không phải là anh vẫn như thế này đó à? Mấy người nói một chút thử xem cả ngày cứ đi vòng tới vòng lui ở xung quanh của người khác, không phải là chó thì là cái gì?”
Hình Uy nhìn anh ta một chút: “Hóa ra là một tên xách dép cho Đinh Trường Khánh đó à? Thật sự không ngờ tới nha, bây giờ anh cũng đã đến mức độ này rồi, xem ra là anh ngoại trừ có bản lĩnh xách dép thì còn có bản lĩnh liếm giày cho người ta nữa chứ. Nói chúng tôi nghe một chút đi, leo lên được vị trí này đã liếm hết bao nhiêu đôi giày rồi hả? Đã từng liếm cho bao nhiêu người rồi?”
Anh ta nói chuyện cũng không tha cho ai, từ khi ở với Lạc Kiều, phải nói là Lạc Kiều đã thay đổi anh ta với một quy mô lớn.
Anh ta từng là một người không giỏi ăn nói, mặc dù là không nhanh mồm nhanh miệng bằng vợ mình, nhưng mà so với người bình thường thì cũng mạnh hơn một chút.
Về phần kỹ thuật làm tổn thương người khác, anh ta cũng vừa mới học được từ chỗ của Lạc Kiều. Bởi vì Lạc Kiều cảm thấy miệng lưỡi của chồng mình rất vụng về, cho dù là người bên ngoài có làm tổn hại đến anh ta, anh ta cũng chỉ làm lắng xuống mà thôi, không thể ăn miếng trả miếng, nhưng mà có khi cũng bởi vì chuyện này mà động tay động chân.
Mặc kệ mức độ ra tay nặng nhẹ bao nhiêu, hại người một ngàn, bản thân tổn thất tám trăm.
Không ngờ là sau khi Hình Uy học được với Lạc Kiều mấy ngày, bây giờ đã có đất dụng võ ở đây rồi.
Cái tên vừa mới chế giễu Hình Uy có làm như thế nào cũng không nghĩ tới người bình thường không nói năng gì mà bây giờ miệng lưỡi lại trở nên lợi hại như vậy, hơn nữa mắng chửi người khác mà cũng không mang theo một chữ thô tục nào.
...
Hình Uy không thẹn quá hóa giận, ngược lại là người kia không giữ được bình tĩnh, anh ta đưa tay chỉ vào Hình Uy: “Anh thì tính là cái thá gì chứ, đừng tưởng rằng sau lưng của anh có chỗ dựa. Nói cho anh biết, Bắc Minh Thiện đã bị bắt rồi, hai ngày nữa sẽ bị phán tội, đến lúc đó tôi xem xem người nào còn có thể chống lưng cho anh được nữa.”
Lời này vừa mới nói ra, giống như là một quả bom nặng ký ném vào trong đám người, toàn bộ những người ở đây đều kinh động.
Chuyện Bắc Minh Thiện bị bắt, những người ở đây cũng chỉ có hai người là Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy biết, bọn họ không thể nào tiết lộ ra ngoài được.
Như vậy thì người này vạch trần ở đây rõ ràng còn có người khác nói cho anh ta biết, hơn nữa lại nói vào thời điểm này, chắc chắn là có mục đích riêng.
Lúc Bắc Minh Diệp Long vừa nghe thấy cái này thì cũng sững sờ, trách không được trong đoạn thời gian gần đây Bắc Minh Thiện không hề lộ diện, hóa ra chuyện là như thế.
“Mọi người yên tĩnh một chút, yên tĩnh một chút đi.” Lúc này việc mà anh ta cần làm chính là phải làm dịu lại bầu không khí ở hiện trường.
Quả nhiên anh ta vừa mới nói ra khỏi miệng, bọn họ cũng rất nể tình, cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Có điều là vẫn còn có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán nho nhỏ riêng lẻ ở phía dưới.
Bắc Minh Diệp Long nhìn người vừa mới vạch trần: “Sao anh lại biết chuyện này?”
“Cậu chủ Bắc Minh, không phải là anh đang diễn kịch với tôi đó chứ? Người nhà họ Bắc Minh của anh xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà anh lại không biết?” Người kia nhìn Bắc Minh Diệp Long, có chút không tin là anh ta không biết, nhưng mà sau khi nhìn anh ta một lúc rồi dường như là anh ta đã tin tưởng chuyện chính là như thế.
Anh ta lấy ra một lá thư từ trong túi áo của mình: “Anh nhìn cái này một chút đi, đây là tôi phát hiện ở trong hộp thư hồi sáng này đó.”
Bắc Minh Diệp Long vội vàng bước tới nhận lấy bức thư từ trong tay của người đó, lúc này Bắc Minh Triều Lâm có mặt trong phòng họp cũng chạy tới.
Có lẽ là không có ai cảm thấy bất ngờ về chuyện của Bắc Minh Thiện hơn là mình.
Nhà họ Bắc Minh đã từng có không ít chuyện bất ngờ xảy ra, ba của mình, tiếp theo là mẹ kế xảy ra chuyện, bây giờ lại đến lượt Bắc Minh Thiện.
Chuyện này dường như là có một cái tay đang âm thầm thâu tóm tất cả mọi thứ, nếu như suy nghĩ cẩn thận một chút, cứ theo cái đà này, rất khó bảo đảm chuyện xảy ra lần này có thể sẽ đến trên đầu của mình hay là không.
Lá thư này là được in ra, nội dung rất đơn giản, viết tội danh và thời gian mà Bắc Minh Thiện phải tiếp nhận thẩm vấn, thậm chí ở phía dưới còn có bổ sung một tấm ảnh chụp Bắc Minh Thiện ở trong nhà giam của cục cảnh sát, không biết chụp hồi lúc nào.
Chứng cứ đầy đủ đã cho thấy chuyện này nhất định là sự thật.
“Cậu chủ Bắc Minh, tôi xin nói câu không nên nói.” Người đó nhìn đám người, sau đó ánh mắt trực tiếp rơi ở trên người của Cố Hạnh Nguyên: “Tôi cảm thấy là vị trí tổng giám đốc của Bắc Minh thị, người phụ nữ này căn bản không xứng với vị trí này, người mà chúng ta cần chính là một người có quyết toán, người có năng lực ngồi ở vị trí đó, huống hồ gì người đứng sau chỉ điểm của cô ta đã không còn nữa rồi, đây là thời điểm nên nhường chỗ.”
“Anh..." Hình Uy tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Có điều là vẫn bị Cố Hạnh Nguyên ngăn cản lại, cô nhàn nhã nhìn người đàn ông khởi xướng cuộc khiêu chiến với mình: “Chuyện mà anh nói hoàn toàn chính xác không hề giả, Bắc Minh Thiện là bởi vì một vài chuyện cho nên đã bị cảnh sát mang đi điều tra rồi, có điều đây chẳng qua là tạm thời mà thôi, tôi tin tưởng chắc chắn là anh ấy vô tội. Hơn nữa, không cần các người phải đuổi tôi xuống, tôi đã sớm làm xong quyết định rồi, sau khi anh ấy ra ngoài tôi sẽ trả vị trí này lại cho anh ấy.”
“Ha ha, nói dễ nghe quá nhỉ, cô có thể buông tay vị trí quan trọng đứng đầu của Bắc Minh thị được à? Hơn nữa tôi nói một câu không dễ nghe, không biết là đến lúc đó tổng giám đốc Bắc Minh có thể ra được hay không nữa là.”
...
Toàn bộ hội trường lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, hiện tại bọn họ cũng có quá nhiều thứ không chắc chắn, nhất là vấn đề liên quan đến Bắc Minh Thiện, bọn họ thật sự không tin vậy mà lại đứng trước vấn đề vào nhà tù.
Ngay cả khi uy tín và tiếng tăm của nhà họ Bắc Minh rất có thể sẽ biến nguy thành an.
Mà quan sát từ cục diện hiện tại giống như là "ép buộc phải nhường chỗ", vào thời điểm này thường là thời điểm mấu chốt "thắng làm vua thua làm giặc".
Đứng vững cũng là một môn học, nếu như bạn đứng không vững thì rất có thể sẽ trở thành "vật bị chôn vùi", có ai đồng ý như vậy đâu?
Người đó nhìn thấy tất cả mọi người đều rơi vào trong im lặng, không khỏi cười lạnh: “Tôi biết là tất cả mọi người đều nghĩ như thế nào, bản thân tôi có một vài cách nghĩ không thành thục cho lắm, nếu như tổng giám đốc tiền nhiệm đã xảy ra vấn đề, chúng ta thật sự không giúp được anh ta cái gì, mà tổng giám đốc Cố, tôi nói vài câu không dễ nghe nhé. Cô ta đã ở đây một đoạn thời gian rồi, cũng không làm được bất cứ chuyện gì hết, ngược lại còn làm cho Bắc Minh thị của chúng ta phải bị tổn thất một lần. Không cần nói đến những chuyện khác, cứ đứng trước dự án "đô thị thượng hải", thế mà cô ta lại không dám đi tiếp, hơn nữa tôi nghe nói nguyên nhân ở trong đó hình như là còn có liên quan đến cô ta. Bây giờ chúng ta nghĩ kỹ đi, nếu như lúc đó cô ta có thể đấu thầu giúp Bắc Minh thị thì cậu chủ Bắc Minh cũng sẽ không tham gia đấu thầu với cách thức đường cong cứu quốc như thế này.”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy thật sự có một bụng nước đắng nói không nên lời, đây vốn dĩ chính là chuyện làm cho cô phải thấy khó xử, cho dù lựa chọn con đường nào thì kết quả cũng giống nhau.
Xem ra có lẽ là ngày hôm nay mình đã không thể giữ vững được vị trí này nữa rồi...
Quả nhiên, rốt cuộc anh ta cũng đã lộ ra quan điểm của mình: “Xin thưa với mọi người, Bắc Minh thị vốn dĩ chính là do một tay ông Bắc Minh Chính ngậm đắng nuốt cay mà sáng lập ra, lớn mạnh ở trong tay của anh Bắc Minh Thiện, cho nên mới có thành tựu ngày hôm nay. Trong mỗi chúng ta, đối với Bắc Minh thị đều bao gồm cả tình cảm lâu dài, hi vọng là có thể mãi mãi có lợi ích không thất bại, xét thấy năng lực cô Cố có hạn, tôi cảm thấy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để đề cử tổng giám đốc tân nhiệm, mà người tôi muốn đề cử đó chính là anh Bắc Minh Diệp Long, người đã thắng hạng mục của chính phủ cho Bắc Minh thị.”
Cái này làm Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có hơi bất ngờ.
Trong lòng của ai cũng biết rõ ràng hiện tại Bắc Minh thị không còn là một tổng thể nữa rồi, một số người hỗ trợ cho Bắc Minh Diệp Long, cũng có người vì Bắc Minh Thiện mà cũng hộ cho Cố Hạnh Nguyên.
Mà người này thì chẳng nằm trong số những người đó.
“Mọi người không hề khoa trương chút nào khi mà nói nó thật sự đã đến khoảnh khắc sinh tử, chúng ta cần có một người không có khả năng làm bất cứ chuyện gì để kiểm soát vận mệnh của chúng ta, hay là chúng ta cần giao vận mệnh của mình cho một người dẫn dắt chúng ta để có thể nhìn thấy ánh sáng.”
Quả thật là vấn đề này đồng loạt gõ vào trong lòng của mỗi người, lời nói không sai, ai cũng không đồng ý giao vận mệnh của mình cho một người lãnh đạo không làm được gì.
Mà cái người không làm được gì là ai, không cần nói cũng biết...
...
Buổi tối ngày hôm nay vô cùng đen, u ám giống như là tâm trạng lúc này của Cố Hạnh Nguyên.
Trước bàn ăn có đặt những món ăn phong phú thơm ngon, bất cứ ai nhìn thấy nó cũng đều sẽ nhịn không được mà chảy nước bọt, sau đó không kịp chờ đợi mà nuốt nó vào trong bụng.
Bốn đứa nhỏ đã không kịp chờ đợi bưng bát đũa lên bắt đầu ăn, lúc này mấy đứa nhỏ giống như là mấy con sói con bị đói, nhìn thấy thức ăn ngon là tự mình mở miệng ra.
Chỉ có điều là đám bọn nó dường như không nhận ra hai người ở trên bàn ăn cũng không hề động đũa.
...
Cảm xúc hiện tại của Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy sa sút như thế đó, buổi họp vào chiều ngày hôm nay thật sự mang đến cho bọn họ một đã kích quá lớn.
Phải nói là cả ngày hôm nay đều bị bao phủ trong hoàn cảnh khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng buồn bực.
Sau khi bọn nhỏ đã lấp đầy bụng của mình rồi, rốt cuộc cũng đã phát hiện bầu không khí trên bàn ăn không thích hợp.
“Dì ơi, chú ơi, cháu đã ăn xong rồi.” Triệu Tịnh Di mỉm cười với những người khác, sau đó trở về căn phòng tạm thời của cô bé nhanh như chớp.
Chuyện của người ta, cô bé là người ngoài, không thể dây dưa vào, huống hồ gì hiện tại mình còn là một đứa nhỏ.
“Mẹ ơi, chú đầu bếp ơi, rốt cuộc là hai người bị làm sao vậy ạ? Tại sao không ăn miếng cơm nào hết?” Dương Dương buông chén cơm và đũa của mình xuống.
Thật ra thì cho dù là Anna hay là Lạc Kiều thì cũng đã sớm nhận ra rồi, sau khi bọn họ trở về thì đã cảm thấy có chút không đúng, chỉ có điều là nguyên nhân mình còn nhỏ cho nên không lập tức hỏi ngay.
Hiện tại thì tốt rồi, đã không cần phải che che giấu giấu.
“Hạnh Nguyên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”