Bắc Minh Diệp Long cũng dừng lại, anh ta có hơi nghi hoặc hỏi: "Không biết còn có chuyện gì muốn nói không?"
...
Ánh mắt Bắc Minh Thiện lướt qua người Bắc Minh Diệp Long, nhanh chóng quét qua văn phòng phía sau lưng anh thêm một lần nữa, sau đó âm sắc hơi trầm xuống: "Sao không thấy trợ lý của cậu vậy?"
Diệp Phong cũng mỉm cười: "Cậu ta sao, tôi sắp xếp công việc khác rồi."
"Công việc khác sao? Sẽ không có nghe lén hai chúng ta nói chuyện chứ." Ánh mắt của Bắc Minh Thiện hơi sắc bén, dễ dàng đâm thủng lời nói dối của Bắc Minh Diệp Long.
Mà Bắc Minh Diệp Long vẫn duy trì nụ cười tươi như cũ: "Chú hai à, chú đang nói cái gì vậy, Trong lúc hai chúng ta nói chuyện làm gì có người thứ ba nghe được chứ. Hơn nữa, tôi thật sự có giao chuyện khác cho cậu ta làm rồi."
Mấy lời lừa gạt trẻ con vô nghĩa như vậy làm sao có tác dụng với Bắc Minh Thiện. Anh nhìn về phía Bắc Minh Diệp Long: "Cậu không cần đóng kịch trước mặt tôi làm gì. Không sai, trong văn phòng của cậu thật sự không có tên trợ lý kia. Nhưng hai cái tách trên bàn trà cũng đã chứng minh được sự tồn tại của tên đó rồi, sau khi tôi đi vòng quanh văn phòng của cậu thì ý nghĩ này càng thêm chắc chắn, tên đó trốn trong gian đồ uống."
Nói xong câu đó, Bắc Minh Thiện lập tức rời đi.
Bắc Minh Diệp Long nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Bắc Minh Thiện, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích được.
Xoay người đóng cửa văn phòng, ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Trạch đã bước ra khỏi gian đồ uống: "Lần này, Bắc Minh Thiện tới đây chẳng qua muốn xem phản ứng của anh thôi, thuận tiện cho anh một cái uy hiếp nho nhỏ. Nhưng anh cũng đừng lo về tên đó." Nói xong, anh ta bước đến bàn trà, cầm lấy một ly trà đang úp ngược, sau đó rót đày một ly.
Uống xuống một ngụm, không khỏi gật đầu: "Trà anh cho tên đó uống còn ngon hơn trà mà anh cho tôi uống, xem ra tôi cũng muốn nhắc nhở anh một chút: "Chúng ta là đối tác, còn tên đó chính là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, nhất là sau khi tên đó trở thành trợ lý của Cố Hạnh Nguyên."
Bắc Minh Diệp Long rất không hài lòng chuyện Đường Thiên Trạch xen vào chuyện của anh: "Điểm này không cần anh nói cho tôi biết, trong lòng tôi luôn rất rõ ràng. Anh và tôi đã đứng cùng một chiến tuyến, đừng vì một ly trà mà tính toán chi li."
"Bắc Minh Diệp Long, anh hiểu được thì tốt. Đúng rồi, vừa rồi hai người ở ngoài cửa văn phòng, tên đó nói cái gì với anh vậy, tên đó nói nhỏ quá tôi nghe không rõ."
"Hừ! Anh không nhắc tới chuyện này thì xém nữa tôi cũng đã quên, còn không phải có người nào đó tự cho mình thông minh, nghĩ bản thân trốn trong gian đồ uống sẽ không bị phát hiện."
Sau khi Đường Thiên Trạch nghe xong, hơi híp mắt, sau đó khóe miệng lộ ra nét cười: "Không ngờ tên đó lại có năng lực như vậy."
Cố Hạnh Nguyên đứng ở bàn làm việc, trên tay còn cầm hai tấm thiệp mời chữ vàng màu đỏ, lại có cảm giác không biết nên lấy cái nào bỏ cái nào nữa.
Hai cái đều rất quan trọng, nếu không biết còn tưởng rằng cô mắc chứng bệnh "Có tính khó lựa chọn".
Sau một phút, đột nhiên cô có một ý tưởng. Đương nhiên cô phải "Tham khảo" chuyện này ở chỗ Dương Dương rồi.
"Nếu không thì mình rút thăm để giải quyết vấn đề này." Không biết Cố Hạnh Nguyên đang nói với chính cô hay là đang hỏi xin ý kiến của Hình Uy nữa.
Hình Uy nghe xong thì trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ý tưởng của cô chủ đúng là quá trẻ con mà. Anh ê ê a a nói: "Giám đốc à, làm như vậy có phải không thể hiện sự tôn trọng đối với họ không. Nếu không thì đợi ông chủ về rồi hỏi được không."
Vừa dứt lời thì.
"Két..." Một tiếng.
Cử văn phòng mở ra.
...
Lúc này, dường như thời gian đã ngừng trôi.
Giờ phút này, vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy cũng đơ ra luôn.
Dưới cái nhìn chăm chăm của hai người bọn họ, Bắc Minh Thiện vẫn thong thả bước vào văn phòng.
Lúc ngồi vào vị trí của anh, Bắc Minh Thiện liếc mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Chưa nhìn thấy ai đẹp trai như tôi hả? Nếu đúng như vậy thì tối nay về cho em xem đủ luôn."
Mấy lời buồn nôn này hệt như cây gậy vậy, hung hăng đánh vào đầu cô. Thế cho nên, cô lập tức thanh tỉnh lại từ cơn mê.
Cô ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chưa thấy ai tự yêu mình như anh." Sau đó, cô ném hai tấm thiệp mời trên tay xuống bàn.
"Sếp ơi, có một chuyện muốn nói với anh..."
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hình Uy mới mang chuyện thiệp mời nói với anh, trong ba người bọn họ, anh chính là người có quyền uy nhất, nên quyết định của anh luôn chuẩn nhất.
Nhưng không đợi Hình Uy nói hết câu đã bị Cố Hạnh Nguyên ngăn cản, hơn nữa còn tìm được một lý do tốt: "Hình Uy à, cậu đi lấy bản báo cáo về tiến độ thực hiện dự án của tập đoàn GT cho tôi đi."
"Thưa cô, sáng hôm nay không phải cô đã xem qua một lần rồi sao?"
Giờ phút này Cố Hạnh Nguyên bị Hình Uy chọc cho tức chết luôn rồi, cô trừng mắt: "Khi nãy tôi không xem rõ, bây giờ muốn nhìn thêm lần nữa, kêu thì cậu làm đi, còn nói cái gì nữa hả!"
Trong lòng Bắc Minh Thiện biết rất rõ ràng, nhất định là cô có chuyện khó khăn gì rồi. Nhưng cô không muốn nói chuyện này cho anh biết, nếu đã như vậy thì cũng không có việc gì, anh cũng không muốn kiếm cớ gây sự làm gì.
Anh ngả người ra sau, nhìn chằm chằm vào màn hình, cầm con chuột trong tay rồi bắt đầu xem tin tức.
Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, anh thường làm mấy chuyện như vậy.
Mặc dù hầu hết nội dung tin tức đó anh cũng không hay quan tâm lắm, nhưng để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi thì cũng không tệ lắm.
Hình Uy mang vẻ mặt ủy khuất trở về bàn làm việc của anh, lấy kết quả báo cáo vừa mới được Cố Hạnh Nguyên ký tên qua đưa lại cho cô.
"Thưa cô, đây là báo cáo mà cô muốn."
Cố Hạnh Nguyên bày ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hình Uy, sau đó đè thấp giọng nói: "Nói cho cậu biết, không được nói chuyện vừa rồi cho anh ta nghe, về phần tại sao anh không nên hỏi cũng là bởi vì tôi cũng đã có quyết định đi tới cuộc hẹn nào rồi. Được rồi, việc này nên dừng lại ở đây đi."
"Vâng thưa cô." Nếu như người ta đã nói như vậy rồi thì anh còn có thể nói thêm gì nữa đây, chỉ có thể tuân theo thôi. Sau khi Hình Uy trả lời xong thì lập tức quay về bàn làm việc của mình.
Vì để tránh đi ánh mắt của ông chủ, anh còn cố tình vùi đầu vào màn hình.
Mỗi cử chỉ mờ ám của Cố Hạnh Nguyên sao có thể qua mặt được Bắc Minh Thiện, mặc dù giọng của hai người rất nhỏ, nhưng trong căn phòng như thế này thì sao thoát khỏi lỗ tai của anh được chứ.
Một giây, một phút trôi qua, chớp mắt một cái đã là buổi chiều.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên duỗi eo rồi nhìn thời gian thì còn khoảng một giờ nữa là sẽ tới giờ hẹn.
Cô vội vàng sắp xếp giấy tờ trên bàn, sau đó chọn ngẫu nhiên một trong hai tấm thiệp mời không chút đắn đo bỏ vào chiếc túi nhỏ.
Về phần tấm thiệp còn lại, đợi đến lúc sau, cô nghĩ ra cách xin lỗi người ta, tranh thủ nhận lấy sự thông cảm của họ.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Cố Hạnh Nguyên xách túi rời khỏi chỗ ngồi. Khi đi ngang qua bàn làm việc của Hình Uy, nói với anh: "Tôi đi làm việc đây, tối nay phải nhờ anh và Kiều Kiều, còn có Anna chăm sóc ba đứa nhỏ giùm tôi, tôi sẽ về muộn một tí."
...
Sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi văn phòng, tâm tình có vẻ bất an hơn lúc còn ở trong văn phòng.
Mãi đến khi lên xe, cô mới cảm thấy ổn định hơn một chút.
Cô liếc mắt nhìn Ga ra chuyên dụng cách đó không xa, nơi đó bị rèm che kín mít. Sau lần suýt bị thiệt ở đó, cô không muốn đến gần chỗ đó nữa.
Cho dù trên tay cô có luôn chìa khóa điều khiển từ xa của chỗ đó, hay chỗ đó là nơi có thể đậu hai chiếc xe với nhau, có cả thang máy chuyên dụng có thể đi thẳng đến văn phòng...
Lúc này, đột nhiên cô nhớ tới vừa rồi do cô đi vội vàng quá nên cô chưa kịp xem thiệp mời mà đã cầm lấy rồi.
Mặc dù cô lấy tấm thiệp một cách tùy tiện nhưng nếu đã đưa ra lựa chọn thì cô cũng nên nhìn cái để biết mình nên đi theo hướng nào.
Mặc dù túi xách của cô không lớn lắm nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc đựng nhiều đồ, cũng may thiệp mời cũng đủ lớn, còn có màu đỏ tươi dễ thấy nữa.
Khi cô mở tấm thiệp ra thì ánh mắt rơi vào chữ ký, trong lòng khẽ run.
Đó là một bữa tiệc được tổ chức dưới danh nghĩa của một chính phủ.
Chuyện này khiến cô không khỏi liên tưởng tới buổi tiệc cô từng tham gia với Bắc Minh Thiện. Những gì cô nghe được, thấy được hay thậm chí là đã làm qua đều hiện lên trong tâm trí của cô.
Một đám diện mạo óc đầy bụng phệ đó, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.
Thật sự xui xẻo quá mà, sao cô lại cầm lấy cái tấm thiệp này chứ.
Cô rất muốn quay lại đổi tấm thiệp bên Thịnh Đường Quốc Tế, nhưng thời gian cũng không còn nhiều lắm. Hơn nữa, Bắc Minh Thiện còn ở bên trên, nếu biết cô vội vàng quay về, hiện ra dáng vẻ quên trước quên sao thì không phải sẽ khiến anh ta chê cười hay sao.
Haizz...
Cố Hạnh Nguyên không khỏi thở dài, vận mệnh chính là như vậy đó, phúc tới thì ít mà họa tới thì nhiều.
Lái xe rời khỏi tập đoàn Bắc Minh Thị, trên đường đi Cố Hạnh Nguyên không ngừng suy nghĩ về mấy chuyện sắp sửa xảy ra, có phải sẽ xảy ra sự cố dây chuyền giống như lần trước không?
Đương nhiên, sau khi tính toán hết mấy chuyện không hay sẽ xảy ra, cũng sẽ có một ít lạc quan hy vọng. Thân phận hiện tại của cô khác với thân phận lần trước.
Cô là khách được mời, còn là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nên không tới mức xuất hiện mấy cái nhầm lẫn hay sai sót gì đi.
Tất nhiên, đây cũng là hy vọng lớn nhất trong lòng cô.
Những suy nghĩ và hy vọng như vậy khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sự tự tin của cô tăng lên gấp bội, nó cũng cho cô bước đầu cảm thấy một người trong cái xã hội này, không cần dựa vào bản thân to lớn mà chỉ cần có một thân phận địa vị thì cũng sẽ mang lại lợi cho kẻ mạnh.
Cố Hạnh Nguyên rời đi không bao lâu, Bắc Minh Thiện cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh không còn bận nhiều việc như trước nữa, tự nhiên bàn làm việc cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Trước khi rời đi anh cũng không cần dọn dẹp bàn làm việc sạch sẽ nữa.
"Ông chủ, có chuyện này không biết tôi có nên nói với anh hay không."
Mắt thấy Bắc Minh Thiện sắp rời đi, sau khi đấu tranh thì Hình Uy quyết định nói chuyện thiệp mời với Bắc Minh Thiện.
Được người khác mời vốn dĩ có thể lựa chọn đi hoặc không đi, tất nhiên nếu không đi thì phải báo trước cho người mời, nói rõ lý do không đi được rồi sau đó mới tỏ ý xin lỗi.
Nhưng hiện tại hai tấm thiệp này không thể đi thiếu bên nào được, sau khi Cố Hạnh Nguyên "Rút thăm" cuộc hẹn thì cái còn lại nên giải quyết thích đáng như thế nào mới là chuyện cấp bách cần phải làm.
...
Bắc Minh Thiện dừng bước, ánh mắt rơi xuống người Hình Uy.
Anh chính là người như vậy đấy, chỉ cần người khác không nói, bản thân anh sẽ không đi hỏi làm gì, cho dù là chuyện lớn xảy ra trước mắt anh đi nữa, anh cũng sẽ coi như không thấy.