Trình Trình cắn răng đưa tay véo vào phần eo nhỏ của Dương Dương một cái, đã đến lúc nào rồi mà cái thằng nhóc này vẫn nói chuyện không biết che miệng như thế.
Ba đã hi sinh muốn dùng bản thân mình để làm con tin đổi lấy bà nội, ông nội Mạc cùng với sự an toàn của ba đứa nhỏ.
Nếu như còn không che cái miệng của thằng nhóc này nữa, lại chọc giận tên cướp đứng đầu vậy không phải là cố gắng của ba sẽ trở nên uổng phí à.
“Này, anh làm gì mà nhéo em chứ.” Dương Dương quay đầu lại phàn nàn nhìn Trình Trình.
Cũng may là lời nói lúc nãy của Dương Dương không bị tên cướp đứng đầu đang kích động không chịu nổi nghe thấy, cho dù là những tên cướp khác có nghe được nhưng nhìn thấy hành động của lão đại đích thật là chuyện như vậy, đều mím chặt môi không dám cười ra tiếng.
Sau khi cơn kích động nho nhỏ qua đi, rốt cuộc tên cướp đứng đầu cũng đã lấy lại trạng thái bình thường, anh ta xoay người lại vẫy vẫy tay với đàn em: “Tranh thủ thời gian thả người đi.”
Lão đại ra lệnh một tiếng, đám đàn em đâu còn có gì để dị nghị, đồng loạt tách ra thành một con đường.
Có thể thoát thân an toàn, Mạc Cẩm Thành đỡ thân thể như nhũn ra của Dư Như Khiết đi ra ngoài cửa, còn thỉnh thoảng gọi: “Bọn nhỏ đi theo sát đi.”
Lúc bọn họ đi ngang qua Bắc Minh Thiện, Dư Như Khiết nhìn con trai của mình giống như là muốn sinh ly tử biệt, ánh mắt đỏ lên, một hàng nước mắt rơi xuống: “Thiện, con không nên như thế này, không nên như vậy!”
Bắc Minh Thiện nhìn mẹ của mình, trong lòng cũng có tư vị không nói ra được thành lời, anh lấy ra cái khăn tay của mình lau sạch nước mắt cho Dư Như Khiết rồi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ bình an trở về, trước khi con trở về mẹ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ hộ con.”
“Ừ..." Dư Như Khiết liên tục gật đầu, bà nghe thấy con trai lại gọi mình một tiếng "mẹ", trước đó lúc ở trên thuyền lúc anh gọi là trong lúc lơ đãng, mà lúc này bà nghe ra được con trai đang thật lòng thật ý gọi mình.
Mạc Cẩm Thành đưa tay vỗ vỗ vào bả vai của Bắc Minh Thiện: “Thiện, cậu cứ yên tâm đi, mẹ của cậu và bọn nhỏ tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ, cậu cũng phải nhanh chóng thoát thân, người già người trẻ bọn họ sau này còn phải trông cậy vào cậu.”
Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu: “Yên tâm đi, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn với chú, cảm ơn chú nhiều năm qua đã chăm sóc cho mẹ tôi..."
“Thiện, cậu có ý gì hả, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện này.” Mạc Cẩm Thành nó xong, quay người lại hung hăng trợn mắt nhìn tên cướp đứng đầu.
Mạc Cẩm Thành là người bước ra từ giang hồ, cỗ khí thế đó cũng không kém hơn Bắc Minh Thiện, thậm chí còn lớn hơn một chút, năm đó ông nắm giữ hắc bang, đừng nói là khu vực Châu Á Thái Bình Dương, ngay cả Âu Mỹ cũng không phải là danh nhỏ.
Nếu như mà sự hung hăng trỗi dậy thì cỗ sức lực đó sao cái tên tên cướp đứng đầu trước mắt có thể so sánh được.
Tên cướp đứng đầu bị trừng đến nỗi không tự chủ được mà giật mình, mặc dù trong lòng cảm thấy rằng cái ông già này sẽ chơi liều, nhưng mà lão đại không thể lộ ra dáng vẻ sợ hả ở trước mặt đám đàn em được.
“Tôi cảnh cáo cậu, sau khi có tiền rồi thì tranh thủ thả người, nếu không bang Tam Trúc sẽ không tha cho cậu.” Nói xong, ông đỡ Dư Như Khiết đi ra cửa.
Thấy hai người lớn đi rồi, tên cướp đứng đầu nhìn khinh thường cười một tiếng với đám đàn em: “Bang Tam Trúc, tao còn có hàng rào trúc nữa nè, nghe còn chưa từng nghe qua.”
Nhưng mà trong đám cướp có người nhận ra được, sau khi Bắc Minh Thiện nghe thấy cái tên này thì hơi nhíu lông mày lại, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.
“Ba ơi, ba nhất định phải bình an trở về.”
“Ba, ba phải báo thù cho con đó, lúc nãy cái tên kia nắm chặt lỗ tai của con đau dữ lắm... ui da, Trình Trình, sao anh lại bóp em nữa.” Dương Dương cau mày, cái miệng nhỏ phồng lên, trên mặt tràn đầy oán khí nhìn Trình Trình.
...
Hai người anh đi phía trước đều đã nói xong hết rồi cuối cùng cũng đến lượt Cửu Cửu, con bé rụt rè ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Thiện anh tuấn đẹp trai.
Đây có lẽ mới là lần đầu tiên mà con bé chân chính nhìn kỹ bộ dạng của ba mình.
Trong đầu của con bé không ngừng phát ra những nghi vấn, tại sao mẹ lại nói ba thành ác ma vậy chứ, ngày hôm nay là do ba đã cứu mình mà.
Đối mặt với con gái có chút sợ hãi nhưng mà lại mang đầy biểu cảm tò mò, Bắc Minh Thiện nở nụ cười: “Con đi với anh trai và bà nội đi, tối nay về nhà ba sẽ mang cho con một món quà nhỏ.”
Cửu Cửu nhẹ gật đầu, cuối cùng con bé cũng nói một câu: “Tối nay ba nhất định phải về nhà đó.”
“Nhất định mà.”
Mặc dù đây là một lần đối thoại rất ngắn giữa anh và con gái nhỏ, nhưng mà làm cho trong lòng của Bắc Minh Thiện cảm thấy vô cùng vui vẻ, điều này nói rõ con gái sẽ không còn trốn tránh mình, hoặc là sẽ không còn không nói chuyện với mình.
Anh vui rất nhiều, anh quay đầu lại nhìn mẹ ở bên cạnh Mạc Cẩm Thành, đột nhiên cảm thấy từ nhỏ đến nay mình chưa từng nói qua lời gì với bà.
Chắc là cảm nhận ở trong lòng của mẹ cũng không khác cảm giác của mình là bao.
Không nuôi con không biết ơn ba mẹ, câu nói này đã khắc sâu dấu ấn ở trong lòng của Bắc Minh Thiện.
Đưa mắt nhìn Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết cùng với ba đứa nhỏ đi đến khu vực an toàn, cũng được nhân viên bảo vệ hộ tống đi xuống lầu.
Giờ phút này ở trong đài chỉ còn lại Bắc Minh Thiện cùng với sáu tên cướp mang theo vũ khí.
“Ha ha, anh Bắc Minh, anh xem xem có phải chúng tôi coi trọng chữ tín lắm không hả? Thả người thì tôi cũng đã thả theo yêu cầu của anh rồi, hiện tại có phải là nên chấm dứt giao dịch của chúng ta hay không?”
Tên cướp đứng đầu đã tính toán tốt rồi, chỉ cần chi phí của Bắc Minh Thiện đưa tới tay thì tiếp theo đó anh ta có thể dùng anh làm con tin, là bùa hộ mệnh của bọn họ để bọn họ an toàn ra ngoài, mặt khác là...
Là giặc cướp đều là những người tương đối có lòng tham, ăn trông nồi, ngồi trông hướng, anh ta đã suy nghĩ rất hoàn mỹ, sau khi bọn họ chạy được rồi thì vẫn sẽ không để Bắc Minh Thiện đi, đây chính là một cái cây rụng ra tiền, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua được chứ.
Đến lúc đó lại đòi sáu mươi tỷ với nhà họ Bắc Minh, thậm chí là một con số lớn hơn cũng có thể, giống như là lúc trước anh ta đã nói gia thế của nhà họ Bắc Minh phú giáp một phương, ở thành phố A, là gia đình tiền xài không hết trong truyền thuyết.
...
Từ lúc bắt đầu tin tức gặp cướp trong khu vui chơi truyền ra ngoài.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến, khi đám người đầu tiên trốn thoát thì bọn họ đã chạy đến rồi, chỉ có đều người của bên phía cảnh sát không coi là nhiều, và việc bố trí những người đã được giải cứu sẽ chiếm hết lực lượng cảnh sát của bọn họ, vì vậy ở lối vào của khu tham quan chỉ có nhân viên bảo vệ trong khu vui chơi.
Ngoại trừ cảnh sát, các phóng viên khi nghe tin cũng lập tức hành động, hiện tại cuộc sống của phóng viên cũng không tốt cho lắm, phải tìm tin tức khắp nơi.
Hận không thể ngay cả việc nhỏ như là học sinh tiểu học giúp bà cụ qua đường cũng phải mang lên màn ảnh, mấy cái chuyện giặc cướp bóc ở trong công viên trò chơi như thế này đối với bọn họ mà nói giống như là một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.
Bọn họ gần như là đến hiện trường cùng một lúc với cảnh sát, sau đó bắt đầu lần lượt phỏng vấn những người trở về từ cõi chết, thậm chí còn quay trực tiếp tại chỗ.
Lúc này Anna với Lạc Kiều vừa mới cho bé cưng nhỏ ăn xong, đang dỗ dành thằng bé đi ngủ.
“Ôi trời đất ơi, cuối cùng cái thằng nhóc này cũng đã ngủ rồi, nếu như sớm biết chăm con khó khăn như thế, lúc trước nói cái gì tớ cũng sẽ không sinh nó ra đâu. Cậu nhìn thử xem kể từ sau khi sinh nó ra thì mọi người chúng ta có ai ngủ được một giấc thật ngon đâu chứ, đều mệt đến nỗi giống như con chó vậy đó.”
“Âu...” Bối Lạp đang dựa vào cửa phòng ngủ của Lạc Kiều, gần như nghe thấy lời phàn nàn của Lạc Kiều, nó dựng lỗ tai lên, ngẩng đầu nhỏ giọng kêu nhẹ một tiếng với Lạc Kiều, biểu thị mình đang bất mãn.
...
Lạc Kiều ngồi ở trên giường liếc mắt nhìn Bối Lạp, sau đó dùng giọng điệu xin lỗi nói: “Xin lỗi mày nha, tao không có ý kéo mày vào đâu, nhưng mà tao đảm bảo là lời lúc nãy của tao không phải là mắng mày, mong là mày thông cảm cho tao. Đến lúc đó bọn nhỏ trở về rồi tao sẽ nói tốt vài câu giúp mày với bọn nhỏ, mà thuận tiện nâng cao tiêu chuẩn cơm nước cho mày, mày thấy như thế nào?”
Bối Lạp biểu thị hài lòng đối với lời xin lỗi thành khẩn của cô, tiếp tục đặt đầu ở trên mặt đất buồn bực chán nản.
“Cả ngày cứ ở trong nhà làm người ta bực muốn chết, Anna, chúng ta xem tivi đi.” Lạc Kiều phải kiềm chế không được xem tivi.
“Thằng bé vừa mới ngủ thôi mà, như thế này sẽ không đánh thức nó dậy đó chứ?” Anna gần như đã tập mãi thành thói quen đối với Lạc Kiều ngày nào cũng phát bực như thế này.
“Không có việc gì đâu, bắt nhỏ tiếng lại một chút là được rồi, đưa đây, đưa điều khiển tivi cho tớ đi.”
Lạc Kiều lấy điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh, đổi hai ba kênh liền đến kênh tin tức trong khu vực.
“Kiều Kiều, đừng đổi, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Ủa, đây không phải là khu vui chơi ở chỗ của chúng ta hả?” Ánh mắt của Anna vẫn rất chuẩn.
Sau khi được Anna nhắc nhở một lần, Lạc Kiều cũng nhìn sang: “Đúng vậy nha, quả thật đó là công viên trò chơi, Anna, có phải là ngày hôm nay Bắc Minh Thiện dẫn theo bọn nhỏ đến đây chơi không vậy, bọn họ có thể..."
Anna hơi nhíu mày lại: “Chắc sẽ không trùng hợp như vậy đâu nhỉ, cậu nhìn xem tin tức nói là trung tâm du khách bị bọn cướp khống chế, chắc có lẽ là bọn họ còn đang chơi trò chơi khác. Kiều Kiều, cậu đừng sợ hãi quá.”
Trên tivi vẫn còn đang tường thuật lại vụ cướp.
Một phóng viên chặn một người chạy ra từ bên trong, đồng thời còn hỏi thăm hiện tại ở bên trong còn có người nào.
Người kia vẫn còn chưa tỉnh hồn lại: “Tình huống cụ thể thì tôi cũng không biết rõ ràng đâu, hình như là trong tay bọn cướp có hai người lớn và ba đứa nhỏ làm con tin.”
“Kiều Kiều, cậu nhìn đi, là hai người lớn và ba đứa nhỏ. Bắc Minh Thiện dẫn theo con cái ra ngoài, chắc là anh ta sẽ không bị nhận làm thành người già đâu ha, cái tên Bắc Minh Thiện này lông còn nhiều hơn khỉ, chắc là sẽ không bị làm con tin đâu. Huống hồ gì dựa vào tính cách đó của anh ta, cho dù có nhìn ra thì cũng chắc không tụ tập đến trung tâm du khách đâu nhỉ.”
“Anna, cậu nói xem cái đám cướp bóc trung tâm du khách này có phải là một đám ngu đần không hả? Nếu như làm việc gì thì đến ngân hàng đi, chạy đến khu trò chơi còn có thể lấy được bao nhiêu chứ, huống hồ gì công viên trò chơi này xài một vé thông hành.” Lạc Kiều bàn luận nói.
“Kiều Kiều, thôi bỏ đi, đừng có coi nữa.” Nhưng mà Anna không muốn nhìn những tin tức dễ dàng làm cho người ta lo lắng đề phòng.
“Không đổi kênh đâu, thật ra thì tớ muốn mở mang kiến thức một chút, xem xem một lát nữa mấy cái tên cướp ngu ngốc này sẽ bị mang ra ngoài như thế nào, dựa vào trí thông minh này không chạy thoát được đâu.” Lạc Kiều chính là loại người thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nhìn thấy loại chuyện như thế này nếu như không tìm hiểu ra ngọn ngành thì không từ bỏ ý đồ được.
Trên tivi vẫn còn đang được đưa tin trực tiếp, chỉ là rất nhanh, sau khi cảnh sát đã sắp xếp cẩn thận cho người an toàn chạy ra, bắt đầu phong tỏa từng cửa ra vào của trung tâm trò chơi, đồng thời chuẩn bị bàn bạc hành động tiếp theo.
Phóng viên đi đến của trung tâm du khách rồi nói: “Theo như tìm hiểu hiện trường của chúng tôi, giờ phút này ở trong sảnh tham quan có sáu tên cướp cầm vũ khí ở trong tay, trong tay của bọn họ có hai người lớn và ba đứa nhỏ, ngoài ra chúng tôi còn biết được một tin tức rất kịch tính, đó chính là sau khi đám cưới vào trong sảnh quan sát đã khống chế tất cả những người ở bên trong, thẳng cho đến sau đó có một người bất ngờ xuất hiện thành công hấp dẫn lực chú ý của bọn cướp, lúc này mới có thể để cho những người khác bỏ chạy thành công. Rốt cuộc người này sẽ là ai đây chứ, sẽ là ai lại có lá gan to như vậy, dám đứng ra đối mặt với đám lưu manh cực kỳ hung ác, mời các vị tiếp tục chú ý bản tin của chúng tôi.”
...
Lạc Kiều dứt khoát co chân lại ngồi ở trên giường, trong tay cầm điều khiển từ xa.
Lúc này đài truyền hình rất hợp thời, lại bắt đầu phát sóng quảng cáo.