CHƯƠNG 469: CHO EM CỨNG MIỆNG
Cố Hạnh Nguyên cầm lấy bức ảnh trong tay Bắc Minh Thiện, nhìn kỹ hai đứa trẻ của bức ảnh, nhất là đứa trẻ sơ sinh được cho là cô.
Ở trong ký ức của cô, cô trước nay không có bức ảnh nào trước năm 7 tuổi, giống như em gái Cố Anh Thư, cô ấy đều có ảnh từ lúc sinh ra đến lúc trưởng thành.
Lúc đó cô có nghi hoặc về vấn đề này, nhưng Vũ Xuân đều trả lời một câu: “Còn là chị, lúc đó hoàn cảnh gia đình còn chưa có tốt, cho nên không có chụp ảnh cho con.”
Quả thật, những ngày tháng Cố Hạnh Nguyên ở nhà họ Cố mà nói, quả thật nói không được tốt, ít nhất so với em gái cũng kém hơn rất nhiều.
Nhìn bức ảnh này, ban đầu không có nhận ra, đó là vì so với cô trong bức ảnh trước đây với chụp cận mặt của cả gia đình có ba có mẹ có sự khác biệt quá lớn.
Mà gương mặt nhỏ nhắn của cô trong bức ảnh này lại không lớn hơn viên gạch trên cái phông Vạn Lý Trường Thành, chắc vì chụp toàn cảnh, khoảng cách chụp xa không ít.
Sau khi cẩn thận xem xét, phát hiện trên bức ảnh còn có vài chữ in nổi, cô lật đằng sau ra xem, bên trên có mấy chữ nguệch ngọac, rất rõ là trẻ con viết lên.
Mấy chữ đó là: anh trai Thiện Thiện, em gái Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên nhìn đến đây thì giật giật miệng, còn anh trai Thiện Thiện, cái tên này nhìn trông thế nào cũng không cảm thấy đáng yêu.
Bắc Minh Thiện nghĩ lại cũng cảm thấy có ý nghĩa, anh dần dần đứng dậy, nói lời cảm khái, giống như đang nói với Cố Hạnh Nguyên: “Tôi nghĩ nếu như chúng ta có con gái, nhất định sẽ rất giống em trong bức ảnh này. Trình Trình và Dương Dương không phải rất giống tôi sao.”
Cố Hạnh Nguyên lườm Bắc Minh Thiện: “Anh còn có thể có con gái, nằm mơ đi, bây giờ có hai đứa con trai thì đã đủ khiến anh cười thầm rồi.”
Cô tuy nói như thế, nhưng trong lòng rất nhanh nghĩ tới cục cưng nho nhỏ. Quả thật cô bé rất giống cô hồi bé.
Bắc Minh Thiện đưa tay ôm eo của Cố Hạnh Nguyên, bỗng xoay cô lại.
“Ya...” Cố Hạnh Nguyên cuối cùng vẫn không kịp trở tay mà bị Bắc Minh Thiện túm lấy.
Bức ảnh trong tay cô còn bị cô nắm chặt trong tay.
Cô hối hận rồi, sao lại bị bức ảnh này làm cho phân tâm. Lần này thì hay rồi, sau khi tính đi tính lại vẫn bị chiếm tiện nghi.
“Bắc Minh Thiện, anh buông tay ra cho tôi, tôi sắp không thở được rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên đỏ bừng, siết chặt nắm đấm đưa ra đấm loạn vào bả vai của Bắc Minh Thiện.
Nhưng sức lực của cô thật sự nhỏ đến đáng thương, đánh vào người anh không khác gì mát xa cả.
Bắc Minh Thiện nhìn người phụ nữ giãy giụa trong lòng mình, anh lúc này nổi ý trêu đùa, sự lạnh lẽo trong đôi mắt của anh lần nữa bị hòa tan: “Em không nhìn ra sao, từ đầu đến cuối em đều là người phụ nữ của tôi. Cách xa nhiều năm như vậy, không bằng chúng ta chụp chung một tấm, giống như dáng vẻ trong bức ảnh.”
“Anh đừng có mơ, lúc đó tôi còn trẻ con không biết gì, nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tôi lúc đó nên tè dầm lên người anh rồi.” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, gương mắt xinh đẹp rất tức tối.
“Ai nói ban đầu em không có tè dầm, em biết tôi lúc đó tại sao lại có biểu cảm như thế không, chính là phước của em đó. Cho nên đã định sẵn em phải dùng cả đời này đến bồi thường tổn thất cho tôi.” Bắc Minh Thiện nói rồi, cúi đầu bịt cái miệng đỏ mọng của Cố Hạnh Nguyên lại.
“Ưm...”
Tay của Cố Hạnh Nguyên còn không ngừng đánh vào bả vai của anh, sau đó thật sự không có một sức lực nào.
Bị Cố Hạnh Nguyên hôn, lẽ nào cô lại phải từ bỏ kháng cự như thế? Cô bắt đầu chửi thầm chính mình: Cố Hạnh Nguyên à Cố Hạnh Nguyên, mày lẽ nào cứ để thứ chó này bắt nạt như thế? Bình thường mồm mép lanh lợi chạy đi đâu cả rồi...
Mồm mép lanh lợi... He he, để tên Bắc Minh Nhị nhà anh từ từ nếm thử sự lợi hại của bà cô này!
Bắc Minh Thiện chuẩn bị mượn cơ hội này, làm loạn với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên ngược lại cũng không khách khí, cắn một miếng vào miệng của Bắc Minh Thiện.
Cô chẳng qua chỉ muốn dạy cho anh một bài học nhỏ, khiến anh lần sau muốn chạm vào cô có thể suy nghĩ cho rõ, đừng có đầu vừa phát nhiệt làm ra chuyện không nên làm.
“Hừ...”
Bắc Minh Thiện hít một ngụm khí lạnh, động tác của anh bỗng khựng lại, khóe môi của anh đã bị Cố Hạnh Nguyên cắn rách rồi, anh nếm tia máu có hơi mặn của mình.
Anh nhíu mày, anh không ngờ người phụ nữ này bây giờ dám cắn anh.
Nằm ngoài dự tính của Cố Hạnh Nguyên, Bắc Minh Thiện không có buông tay, cho dù cô cố thử dùng thêm một chút sức.
Một dòng màu nhàn nhạt từ trong miệng của Bắc Minh Thiện chảy ra.
Anh giống như chỉ thấy vết máu, mắt đỏ ngầu trở nên đói khát.
Bỗng xoay người, hai người đều mất đi trọng tâm, hai người ngã ra chiếc sô pha anh vừa ngồi.
Cố Hạnh Nguyên thuận thế bị anh đè dưới thân.
Loại cảm giác chới với đó khiến anh theo bản thân buông miệng ra, vào khoảnh khắc tiếp xúc với sô pha.
Cô còn suýt nữa ngất đi vì cú ngã.
Tên Bắc Minh Nhị này thật sự không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, cái gì cũng thô bạo.
Hai người sau khi ngã ra chiếc sô pha mềm mại, Bắc Minh Thiện trong nháy mắt trở thành tên giết mổ, người đáng thương chỉ có Cố Hạnh Nguyên đang thở hổn hển có thể trở thành con cá nằm trên thớt.
“Lá gan của em thật sự càng ngày càng lớn, tạm thời không nói em không nghe lời tôi, giúp cái tên Noton đó đấu với tôi, bây giờ lại còn dám cắn tôi.”
Bắc Minh Thiện nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, hận không thể một miệng ăn cô vào trong bụng của mình.
Cố Hạnh Nguyên vào lúc này, đâu còn có sức nói chuyện, trọng lượng của anh đè lên cô khiến cô chỉ biết thở gấp.
Lúc này chỉ có thể dừng mắt lườm anh, đưa ra sự đáp trả thề chết cũng phải phản kháng.
Khóe miệng của Bắc Minh Thiện cong lên, bị Cố Hạnh Nguyên cắn rách miệng, máu trên đó còn chưa có khô, có vài giọt nhỏ lên gò má của cô.
Màu đỏ sẫm, dưới ánh đèn chiếu xuống, phát ra ánh sáng u ám.
Cục tức này của Bắc Minh Thiện thật sự quá nhiều, Cố Hạnh Nguyên vừa hay vào lúc này châm nổ.
Vậy còn có thể tha cho cô không.
“Này anh muốn làm gì, đây là quần áo tơ tằm...”
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên nói hết câu, quần áo của cô đã bị Bắc Minh Thiện kéo ra.
Những chiếc cúc trắng vương vãi rơi trên sô pha, lăn xuống đất, phát ra âm thanh nhỏ.
“Anh không thể nhẹ nhàng một chút sai, tôi chỉ còn lại một bộ quần áo này...”
Cố Hạnh Nguyên dường như càng nói như thế, Bắc Minh Thiện càng trở nên thô bạo với cô.
Khi cô ý thức đến điểm này, cô đã không có gì che đậy nữa rồi....
Bắc Minh Thiện lại lần này đắc thủ, ở trong đại sảnh sáng trưng của nhà Bắc Minh.
Giọng nói rên rỉ mang theo mùi vị yêu vang lên trong này...
Không biết đến khi nào, một cơn gió lạnh lướt qua gò má của cô, đánh thức cơ thể rã rời của cô lại.
Sau khi cô khôi phục một ít ý thức, phản ứng đầu tiên chính là mình còn ở trong đại sảnh, nếu như bị người làm hoặc Giang Tuệ Tâm nhìn thấy, vậy thật sự cô cũng còn mặt mũi xuất hiện ở đây nữa rồi.
Cô bỗng mở mắt ra, ánh mắt mạnh chiếu vào khiến cô phải đưa tay che mắt để tạo thành một khoảng tối.
Khi thị lực hoàn toàn khôi phục, nhìn xung quanh, cô mới thầm thở phào, nơi này không phải đại sảnh của nhà Bắc Minh, mà là trong phòng ngủ của nhà Bắc Minh.
Phòng ngủ của Bắc Minh Thiện!
Cố Hạnh Nguyên lại rùng mình lần nữa, sau đó ở trong lòng thầm mắng chửi Bắc Minh Thiện ở trăm nghìn lần.
“Em tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến giọng nói, khiến cô không dám ngoảnh đầu lại.
Cố Hạnh Nguyên biết giọng nói đó là của ai, cô ngoảnh đầu sang chỗ khác.
Sự đau nhức của cơ thể khiến Cố Hạnh Nguyên gần như không nhúc nhích được, giống như chạy mấy vòng 250 mét vậy.
Nên nói mỗi lần cô đều sẽ có cảm giác như vậy, cái tên trời đánh Bắc Minh Nhị không hiểu cái gì mà thương hoa tiếc ngọc sao, giống như ra chiến trường đánh kẻ địch vậy.
Hoặc giống như quỷ đói, sợ mình không có ăn no.
Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười, cơ thể giống như tràn đầy năng lượng.
Anh lật chăn bước xuống giường, mặc áo choàng tắm thảnh thơi ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm.
Trước khi đi vào trong phòng tắm anh còn ngẩng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Tôi hy vọng khi tôi tắm xong đi ra nhìn thấy em đã dậy, nếu không hậu quả em tự chịu.”
Sau đó đưa ra một ngón tay, huơ huơ trước mắt Cố Hạnh Nguyên hai cái: “Đừng khiến tôi thất vọng.”
Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Cố Hạnh Nguyên bắt đầu suy nghĩ, câu anh nói đừng để anh thất vọng, là ám chỉ cô đừng nhanh thức dậy, hay đừng nhanh chóng thức dậy.
Mặc kệ như thế nào, nhưng cô biết hậu quả đó nhất định giống như tối qua, cô không muốn lặp lại lần hai đâu.
Vì các con cũng phải cắn răng chống đỡ cơ thể dậy.
Cô đưa mắt nhìn, bức ảnh của cô và Bắc Minh Thiện lúc nhỏ đó còn để ở bên cạnh gối của cô.
Chuyện tối qua đều là vì bức ảnh này mà ra, cô thật sự có hơi hận không thể xé tan nó ra.
Nhưng cô suy nghĩ lại, lại sợ đến lúc đó tên đó thú tính bộc phát, cô còn có thể sống đi ra sao.
Năm phút sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Bắc Minh Thiện tinh thần sảng khoái từ trong bước ra.
Tóc tai còn ướt, có vài sợi xõa tung trên trán, thỉnh thoảng còn nhỏ nước. Nhưng nhờ gương mặt đẹp trai đó của anh, vẫn tương đối ngầu.
“Ha, không tồi, động tác vẫn khá nhanh. Tôi còn nghĩ đến khi đó có phải bế vào, giúp em tắm hay không.” Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên quấn chặt chiếc chăn, mặt mày tức tối, mà mang theo ý trêu đùa.
Anh rất hưởng thụ khoảnh khắc này, bình thường chỉ có Cố Hạnh Nguyên chọc tức anh, chỉ có lúc này cô mới không thể có phản kháng mà duy trì trầm mặc.
“Anh nằm mơ đi, tôi cho dù phải bò, cũng không để anh bế.” Cố Hạnh Nguyên lườm anh.
Bắc Minh Thiện đứng ở trước mắt cô: “Được, tôi ngược lại muốn xem thử em bò thế nào vào, vừa hay hôm nay sàn nhà trong phòng của tôi còn chưa có lau chùi, em đành chịu mệt vậy.”
“Anh...” Bộ dạng tức tối của Cố Hạnh Nguyên bắt đầu có hơi phát run, ông trời sinh ra vạn vật chúng sinh, sao lại để cô và cái tên khốn này gặp được nhau chứ.
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên hồi lâu không có động tĩnh.
“Cốc cốc...”
Lúc này cửa phòng của anh bị gõ nhẹ, điều này khiến Cố Hạnh Nguyên bị dọa co rúm người, mặc kệ bên ngoài là ai đang đứng, cô không muốn bị người khác nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
Sau đó nghe thấy giọng nói của Hình Uy: “Ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, bà Bắc Minh kêu anh và cô Cố xuống ăn sáng.”
“Được rồi, biết rồi.” Bắc Minh Thiện thuận miệng đáp một tiếng.
Cố Hạnh Nguyên trong lòng hoảng rồi, Hình Uy sao biết mình ở đây?
Lẽ nào trong đại sảnh còn lưu lại nhiều ‘dấu vết ám muội’ của tối qua?
Nghĩ đến đây cô sợ Hình Uy còn chưa đi, nhỏ tiếng nói với Bắc Minh Thiện: “Anh tối qua khi lên, không có thu dọn phía dưới sao.”
Bắc Minh Thiện rất vô tội nhún nhún vai nói: “Tôi là chủ nhân của nơi này, chuyện thu dọn đồ đạc đương nhiên có người hầu đi làm.”