“Chi Lâm, chúng ta đang đi đâu vậy?” Anna có thể được coi là người cảm thấy kinh ngạc và bất ngờ nhất, từ khi đoàn xe bắt đầu khởi hành cho đến khi đi đến bờ biển…
Đương nhiên người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy cũng giống như họ của anh ta vậy, đang lọt vào trong mây mù.
Một tay anh ta nắm chặt lấy bàn tay hơi run rẩy của cô dâu: “Surprise.”
Đương nhiên, đây chính là niềm vui bất ngờ dành cho hai người bọn họ.
“Mẹ, nhìn thấy bờ biển rồi.” Dương Dương hưng phấn hận không thể đập vào cửa sổ xe.
“Mẹ, chúng ta có thể xây lâu đài không? Nhưng con không mang xô nhỏ và xẻng…” Thoạt nhìn hình như Cửu Cửu hơi thất vọng.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn con gái nhỏ: “Bé cưng nhỏ, chờ lát nữa hôn lễ kết thúc, chúng ta xây lâu đài ở chỗ này được không, không có dụng cụ cũng không sao.”
Quả nhiên, chiêu này vẫn rất có hiệu quả, trên mặt Cửu Cửu lại lộ ra vui sướng.
Một ngày vui như thế này, sao có thể để bọn nhỏ không vui chứ, bọn chúng chính là niềm vui của những người lớn đấy.
Dỗ con gái xong, đột nhiên trong đầu Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến một việc, cô nhìn Bắc Minh Thiện đang lái xe: “Vừa rồi anh nói gì với Chi Lâm thế? Sao thoạt nhìn dáng vẻ anh ấy không thích hợp lắm.”
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được hỏi.
Tay trái Bắc Minh Thiện khoác lên cửa sổ xe, tay phải nhẹ nhàng điều khiển vô-lăng.
Anh đeo một chiếc kính râm, mắt kính to gần như che nửa khuôn mặt của anh.
Thật ra không riêng gì Vân Chi Lâm, thoạt nhìn anh cũng hơi khác thường.
Một người hầu như không bao giờ đeo kính râm khoa trương như vậy, hôm nay lại đeo một chiếc kính như thế ra ngoài.
Không chỉ có vậy, anh yêu thích cảm giác ‘mình là duy nhất’ như vậy, sao lại khiêm tốn sắp xếp xe mình vào giữa đoàn xe, chứ không phải vị trí dẫn đầu, thứ hai hay là thứ ba.
Khác thường này giống như đàn chuột cuống quýt chạy trốn trước khi động đất, đàn kiến dọn nhà trước khi mưa to vậy.
“Anh chưa từng làm chú rể nên cũng không rõ ràng, có lẽ mỗi một người đàn ông khi làm chú rể đều sẽ như vậy.”
Đúng là một câu trả lời qua loa.
Cố Hạnh Nguyên liếc mắt lườm anh: “Anh vẫn chưa từng làm chú rể, em thấy là anh làm không ít lần rồi ấy chứ.”
Câu nói này thật sự giống như một cây kim đâm vào sâu thẳm trái tim Bắc Minh Thiện.
Tinh thần không nhịn được căng cứng.
Có đôi khi, cho dù là người bình tĩnh nhất, khi bị đâm vào dây thần kinh nhạy cảm kia, cũng sẽ có phản ứng.
Tựa như Bắc Minh Thiện vậy, anh vốn là một người có kỹ thuật lái xe rất tốt, hoàn toàn có thể tham gia các giải đua ô tô giống như ‘Qatar’, hay là các giải đua xe mang tính kỹ thuật như ‘Le Mans’.
Nhưng lúc này lại xuất hiện dao động nho nhỏ.
Tay phải điều khiển vô-lăng hơi run lên.
Đoàn xe đang chạy dọc theo đường bờ biển, tốc độ lúc này cũng không tính là chậm.
Xe của bọn họ cũng vậy, bây giờ vận tốc đã đạt đến hơn chín mươi.
Một chút dao động nhỏ đã khiến chiếc xe đi hơi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
“A…”
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng coi như là người có cảm nhận rõ rệt nhất, bởi vì cô chính là người nhìn thấy rõ ràng nhất.
Bọn nhỏ vốn ngồi ở ghế sau, cũng không ngoan ngoãn ngồi yên, vì vậy không cảm thấy cái gì.
“Bắc Minh Thiện, anh làm cái gì vậy, đặt cả tay kia lên vô-lăng đi. Hại đến em cũng không có gì, nhưng phía sau còn ba đứa nhỏ đấy, người khác đều là con hại đến ba, anh đừng có hại đến con đấy!”
Đối với chuyện hại đến con như vậy, đương nhiên Bắc Minh Thiện tuyệt đối sẽ không làm.
Tuy nhiên mấy câu nói vừa rồi quả thật khiến anh nhận phải một vài kích thích không lớn không nhỏ.
Chưa từng làm chú rể…
Đây có thể nói là một trong những chuyện mà trong cuộc đời này anh không muốn nhìn thẳng vào nhất.
Đương nhiên rồi, giống như anh vậy, cho dù chưa từng làm chú rể, nhưng ba đứa trẻ nhảy nhót tưng bừng này vẫn luôn miệng gọi anh là ‘ba’, gọi Cố Hạnh Nguyên là ‘mẹ’.
“Này này, anh lo lái xe đi, đừng nhìn em, nhìn phía trước. Nếu lát nữa xảy ra chuyện gì, lúc đó khóc cũng không kịp đâu.”
Cố Hạnh Nguyên tự cảm thấy lời vừa rồi hơi nghiêm trọng, chỉ thấy lúc này đôi mắt sau tròng kính màu đen của Bắc Minh Thiện đang nhìn mình.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được lạnh buốt sau tròng kính màu đen kia.
Đương nhiên, càng khiến cho cô hoảng hốt chính là, có thể chắc chắn người đàn ông này không nhìn về phía trước, nhưng xe lại vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này chính là bờ biển đấy, mặc dù bên cạnh có đầy đủ vật dụng có thể ngăn chặn xe với tốc độ thế này, nhưng vẫn có thể nghĩ ra được kết quả sau đó, có lẽ sẽ vẽ thêm một vài vệt đỏ lên khoảnh khắc vui mừng này.
Khoảnh khắc vui mừng, màu đỏ là phương thức biểu đạt tốt nhất, nhưng chắc chắn mọi người không thích phương thức biểu đạt thế này.
Cô thử duỗi bàn tay khẽ run ra, bắt lấy tay lái.
Ít nhất mình có thể áp dụng một số cách cứu chữa khi dự đoán được thời khắc nguy hiểm.
Ba nhóc con ngồi ở đằng sau cũng toát mồ hôi cho số phận không thể đoán trước được của mình.
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thể đợi bọn con xuống xe rồi mới nói như vậy sao? Con thấy mẹ cũng hại… ô ô...”
Không đợi Dương Dương nói xong câu kế tiếp, Trình Trình đã giơ một bàn tay ra che miệng cậu lại.
Thằng nhóc này đúng là thêm dầu vào lửa.
“Bắc Minh Thiện… em biết lời vừa rồi của em động chạm đến anh, nhưng anh có thể thả bọn nhỏ xuống địa phương an toàn trước khi thực hiện hành động trả thù hay không.” Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên thỏa hiệp.
“Em thừa nhận sai lầm?” Bắc Minh Thiện hơi cong khóe miệng nói.
Dường như cách nói vừa rồi của cô cũng không tệ lắm.
Chuyện đã đến nước này thì có thể làm gì nữa đây, Cố Hạnh Nguyên đành phải gật đầu coi như chấp nhận.
Lúc này, Bắc Minh Thiện mới dời ánh mắt đến trước xe.
Đồng thời nói ra một câu khiến Cố Hạnh Nguyên suýt thì hộc máu.
“Không ngờ hệ thống điều khiển không người lái mới thăng cấp dùng tốt như vậy.”
…
Hệ thống điều khiển không người lái?
Hình như hạng mục kỹ thuật này vẫn đang trong quá trình thực nghiệm, cũng chưa đưa ra thị trường.
Đương nhiên, dường như cũng chỉ có Trình Trình hiểu biết ít nhiều về loại kỹ thuật này. Còn những người khác, nghe thấy tên gọi khó hiểu như vậy thì cũng chỉ xem như là một món đồ chơi ‘cao cấp’ mà thôi.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn bắt được từ ‘không người lái’ quan trọng.
Điều này mang ý nghĩa, người đàn ông này đã tính toán từ trước, anh tự tin không sợ hãi làm như vậy, hoàn toàn chính là đang ‘trêu đùa’ mình.
Đúng là, lại bị tên chết tiệt này lừa một lần nữa rồi.
Cô thầm mắng tên Bắc Minh Nhị này hơn trăm lần.
Bắc Minh Thiện vẫn hơi cong khóe miệng, giương mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bọn trẻ ngồi ở phía sau: “Dương, xem ra lý luận hắt xì của con không chính xác chút nào.”
Dương Dương vẫn đang như ở trong mơ, chưa hiểu gì đã thuận miệng hỏi: “Sao lại không chính xác chứ?”
“Con xem mẹ các con, chắc chắn bây giờ đang không ngừng thầm mắng ba ở trong lòng, nhưng ba cũng không hắt xì.”
…
Cái người này, đến giờ rồi mà vẫn có tâm trạng nói đùa với con.
Quãng đường sau đó, Bắc Minh Thiện có thể coi là đắc thắng vui tựa gió xuân, thậm chí còn làm chuyện lần đầu tiên trước giờ chưa từng có là mở nhạc trên xe, đồng thời khẽ ngâm nga theo tiếng nhạc.
Anh vui sướng, còn Cố Hạnh Nguyên thì nén một bụng tức.
“Trình, ba ra một đề bài kiểm tra con.”
Trình Trình chợt phấn chấn: “Ba, muốn kiểm tra cái gì?”
Đã rất lâu rồi chưa tiếp nhận kiểm tra của ba, đó vẫn là trước khi mẹ và Dương Dương xuất hiện…
Mặc dù khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện lắt léo, nhưng vẫn coi như thoải mái, thoải mái đến mức ngay cả mình cũng đã quên mất quãng thời gian như vậy.
“Dương, con cũng có thể thử xem.” Bắc Minh Thiện bổ sung một câu.
Dương Dương nhíu mày, chuyện cậu không thích nhất chính là kiểm tra.
Nhưng lại không cách nào từ chối ‘nhiệt tình’ này của ba.
“Ba, ra đề đi.”
Xem ra Trình Trình đã chuẩn bị sẵn sàng, trên mặt cậu lộ ra chút tự tin nho nhỏ.
“Tốt, các con nói xem vì sao ba lại đi ở giữa đoàn xe mà không ở cùng với ba Chi Lâm của các con.”
…
Trên trán Cố Hạnh Nguyên lộ ra mấy vệt đen, đây mà cũng coi là một câu hỏi sao?
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhàm chán.”
Tiếng nói rất nhỏ, Bắc Minh Thiện coi như không nghe thấy.
Xem ra câu hỏi này thật sự làm khó hai đứa nhỏ, dường như trong đầu bọn chúng cũng đồng thời xuất hiện suy nghĩ giống mẹ mình: “Nhàm chán.”
Nhưng lại không cách nào bác bỏ lại ba giống như mẹ, cũng chỉ đành vắt óc suy nghĩ.
“Ba, con nghĩ chắc hẳn là vì khiêm tốn.” Trình Trình sống với ba mình nhiều năm như vậy. Quả thật có thể hiểu rõ phong cách làm việc khiêm tốn này.
Đương nhiên, cậu cũng biết, trong khiêm tốn này của ba thường sẽ ẩn giấu một loại kiêu ngạo.
Cậu nhìn biểu cảm trên mặt ba, hình như đáp án của mình sai rồi.
Bắc Minh Thiện khẽ lắc đầu.
Thấy Trình Trình còn trả lời sai, Dương Dương cảm thấy nếu mình nói sai cái gì thì cũng không sao, dù sao đã có Trình Trình làm bia đỡ đạn rồi.
“Đương nhiên là bởi vì ba và ba Chi Lâm là tình địch!”
Câu trả lời này quả thật khiến tất cả mọi người trên xe hít vào một ngụm khí lạnh.
Bắc Minh Thiện cũng không nhịn được cười nhạt: “Vì sao ba với anh ta lại là tình địch chứ? Anh ta cũng không cưới mẹ các con.”
Dương Dương thấy cảm xúc của ba không có dao động gì, cũng can đảm hơn một chút: “Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước suýt nữa thì ba Chi Lâm đã cưới mẹ bọn con, nếu không phải…”
“Dương Dương, nếu con còn nói thêm gì nữa, mẹ xé nát miệng của con!” Lúc này người mắng cậu lại là Cố Hạnh Nguyên, ở thời điểm này nhắc lại chuyện cũ, mình thật sự không còn chút thể diện nào.
“Câu trả lời này thật sự rất thú vị, chỉ có điều, dường như con không để ý rằng hôm nay cô dâu không phải là mẹ của các con, mà là một người phụ nữ khác.”
“Đừng nhiều lời nữa có được hay không, anh xem người ta đều xuống xe cả rồi, em cũng không muốn bỏ lỡ nghi thức cử hành hôn lễ của bọn họ đâu.” Cố Hạnh Nguyên thật sự không muốn nghe cái người này nói nhảm nữa.
Cô mở cửa xe chuẩn bị xuống xe.
“Bây giờ công bố đáp án đi, thật ra rất đơn giản. Bình thường nhân vật lớn đều ngồi ở vị trí trung tâm, mặc dù thoạt nhìn người dẫn đầu rất có thể diện, nhưng lại chỉ có thể là người mở đường mà thôi.”
“Chậc chậc, không ăn được nho lại nói nho chua.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, lách mình xuống xe, sau đó xoay người ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên ‘đóng sập cửa’ rời đi, lúc này mới buông lỏng bờ vai.
Dường như cảm thấy mình ở trước mặt bọn nhỏ rất mất mặt.
Nói thật lòng, khoảng thời gian gần đây, có khi nào cô giữ thể diện cho mình ở trước mặt bọn nhỏ?
Nhưng mà trêu chọc cô vẫn rất thú vị.
Quan hệ giữa người với người vô cùng vi diệu, hơn nữa gần như không thể phỏng đoán.
Có người vừa gặp đã yêu, cũng có người lâu ngày sinh tình.
Đương nhiên bọn họ thuộc về loại thứ hai rồi.
Điều này cũng sẽ không khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có vấn đề gì.
Có lẽ cảm giác vừa gặp đã yêu kia cũng không phù hợp với chính mình.
Thế hệ trước đã từng lưu truyền một câu: Đấu với trời, đấu với đất, đấu với người là niềm vui vô tận.