Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 836: MỖI CÂU ĐỀU CÓ GAI


“Mẹ, sao bọn con lại là chia năm xẻ bảy chứ. Bọn con là chia ba xẻ bảy.”


Trình Trình vừa nghe xong, suýt nữa thì phun sữa mới uống ra.


Cậu dùng cùi chỏ huých vào người Dương Dương: “Em cho rằng mẹ vừa khen em à. Bớt nói mấy câu được không, không cần em ra vẻ thông minh ở chỗ này đâu. Còn muốn ra ngoài chơi nữa hay không.”


Phương pháp tốt nhất ngăn cản Dương Dương ăn nói linh tinh chính là cấm cậu đi chơi.


Nghe thấy lời này, trên đầu như bị đeo vòng Kim Cô.


Cậu lập tức ngậm miệng lại.


Cơm đã ăn được quá nửa, đương nhiên cũng đến lúc bàn bạc vấn đề đi nơi nào.


Vẫn may, bọn họ ra ngoài không cần phải đợi ngày lễ gì, tất nhiên cũng không phải lo lắng vấn đề nhiều người chen chúc.


“Con cảm thấy, chúng ta vẫn nên đến khu vui chơi…” Cửu Cửu là người đầu tiên lên tiếng, đối với trẻ nhỏ như con bé mà nói, chắc chắn khu vui chơi là điểm đến phù hợp với độ tuổi của con bé nhất.


“Nơi đó có công chúa Bạch Tuyết, còn có Pinocchio… chúng ta có thể chụp ảnh chung với bọn họ.”


Cửu Cửu vừa nói vừa nhìn phản ứng của mọi người.


“Em gái à, chẳng lẽ em không có ý kiến nào sáng tạo hơn sao? Lần trước đi khu vui chơi rồi mà vẫn chưa chơi chán à? Ba nói là ra ngoài du lịch, đi du lịch thì đương nhiên phải đi đến nơi xa một chút rồi.”


Dương Dương thử gợi ý Cửu Cửu.


Bây giờ cậu đã không còn hứng thú với khu vui chơi kiểu này nữa, thứ cậu cần chính là mới mẻ, tốt nhất có thể đến một nơi có tính kích thích chút.


Cửu Cửu nhìn Dương Dương chớp chớp mắt: “Vậy, vậy hay là chúng ta đi Disneyland ở Hongkong, chỗ đó đủ xa rồi chứ?”


Thật sự bị con bé đánh bại rồi, Dương Dương khẽ thở dài: “Sao em lại đưa ra hai lựa chọn khác nhau một trời một vực vậy. Hongkong cách chúng ta rất xa, đi máy bay cũng phải mất mấy tiếng, nếu ngồi xe lửa thì phải mất một hai ngày đó.”


“Vậy chúng ta đi đâu bây giờ, em chỉ có thể nghĩ đến những chỗ này thôi.” Cửu Cửu cúi đầu, giống như đang bị ai răn dạy mà nhỏ giọng thầm thì.


“Ài, anh có đề nghị gì hay không?” Bên chỗ Cửu Cửu nói không thông, đương nhiên phải nghe thử ý kiến của Trình Trình.


“Thật ra anh không quan trọng đi nơi nào, chỉ cần người một nhà ở bên nhau là anh đã rất vui rồi.” Trình Trình qua loa nói một câu, sau đó ăn nốt nửa cái bánh mỳ và chút sữa bò trong tay.


“Uổng cho anh là người lớn nhất trong ba người chúng ta, còn tưởng rằng sẽ có đề nghị hay ho gì. Chán quá đi mất.”


Dương Dương nhìn tình huống hiện giờ, cũng chỉ đành tự đưa ra đề nghị: “Em cảm thấy chúng ta vẫn nên đi một chuyến du lịch mạo hiểm, giống như chuyến đi trên núi do trường tổ chức lần trước đó.”


“Du lịch mạo hiểm? Anh Dương Dương, các anh đi lúc nào thế?”


Dường như đề nghị này của Dương Dương khiến Cửu Cửu hứng thú, đối với con bé mà nói, đó là một kiểu du lịch hoàn toàn mới, mặc dù con bé vẫn không rõ mạo hiểm có ý nghĩa như thế nào.


“Đó là khi em chưa đến, ba mẹ dẫn theo anh và Trình Trình tham gia, địa điểm là trong một ngọn núi lớn, chúng ta câu cá, dựng lều, nướng thịt…” Dương Dương say sưa kể cho Cửu Cửu.


Thoạt nghe quả thật không tệ, dường như Cửu Cửu cũng dậy lên hứng thú: “Nếu không thì chúng ta đi mạo hiểm đi…”


“Không được, không được, cái này quá nguy hiểm.” Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, cả nhà này có già có trẻ, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì thật khủng khiếp: “Mẹ thấy cứ dựa theo lời Cửu Cửu nói, tìm một công viên giải trí chơi đùa là được rồi.”


Sao du lịch gia đình lại có thể đến một công viên giải trí là xong rồi chứ.


Ít nhất cũng phải có chút mới mẻ chứ.


Bây giờ là khoảng thời gian thoải mái dễ chịu nhất của bọn họ.


Cố Hạnh Nguyên không cần mỗi ngày làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.


Bắc Minh Thiện cũng không cần cả ngày bận tâm lo nghĩ cho những chuyện rắc rối phức tạp của Bắc Minh Thị và tập đoàn GT.


Hai ông bà cũng đang là lúc an nhàn tuổi già, bọn nhỏ dù phải đến trường nhưng cũng là cuộc sống không buồn không lo.


Cả nhà ra ngoài thì nên tìm một địa điểm thích hợp để cả nhà đều có thể đi.


Về phần điểm đến… Đương nhiên Bắc Minh Thiện đã tính toán từ trước rồi.


Cũng chỉ có bản thân anh biết, mãi đến khi cả nhà ngồi lên máy bay đi đến London, bí mật này mới coi như được hé lộ.


“Ba, tại sao lại đi Anh, chẳng lẽ Mỹ hay Nhật Bản không tốt sao?”


Dương Dương ngồi trong khoang hạng nhất của chiếc Airbus A380, cau mày nhìn chân trời xanh lam nhạt nhẽo vô vị bên ngoài cửa sổ.


Bây giờ bọn họ đã ở độ cao 1200-1300 mét rồi.


Dường như ‘Teletubbies’ đang chiếu cũng không khơi gợi được hứng thú của cậu.


Thật ra cậu cũng không ghét nước Anh này, chỉ có điều cậu nghĩ đến một đáp án.


Sống ở đâu thì theo quy tắc ở đó, Trình Trình và Cửu Cửu thì im lặng nằm trên ghế ngồi.


Trong tay Trình Trình cầm một quyển sách, bắt đầu nghiên cứu các loại kiến thức liên quan đến London, đến một nơi nào đó thì không thể không biết chút gì về nơi đó, mặc dù có ba ở đây hay bọn chúng vẫn chỉ là trẻ nhỏ, có thể không cần lo lắng những chuyện không hề liên quan đến bọn chúng này.


Cửu Cửu thì bị Laa-Laa trong màn hình hấp dẫn.


Nước Anh, là một quốc gia giàu có có lịch sử lâu dài, có điều Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ là từng nghe từng thấy qua những đoạn phim ngắn có liên quan trên TV chứ chưa bao giờ đặt chân lên lãnh thổ nước này.


“Sẽ không phải là hôm qua anh mới mua vé máy bay đấy chứ?”


Xem ra Cố Hạnh Nguyên rất tò mò, khoảng cách anh đưa ra quyết định đến lúc thực hiện còn chưa đầy mười sáu tiếng.


Thật ra cũng không cần hỏi nguyên nhân là gì, luôn luôn ngang ngược tự quyết là tác phong của anh.


Anh làm việc, nguyên nhân cũng không phải là yếu tố then chốt khiến anh đưa ra quyết định.


Bắc Minh Thiện đặt tờ The times xuống: “Chẳng lẽ em không thích nơi này? Theo như anh biết, hình như em chưa từng đến đó.”


“Em chỉ muốn…” Rốt cuộc Cố Hạnh Nguyên vẫn nuốt lại câu nói kế tiếp.


Thật ra đi du lịch cũng không nhất định phải tìm lý do cho các điểm đến.


Không phải niềm vui luôn luôn tồn tại ở những nơi chưa biết sao.


“Lần cuối chúng ta đến London đã là chuyện của mười năm trước rồi…” Vốn là Dư Như Khiết nói với Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên cùng với bọn nhỏ.


Chỉ là sau khi nói đến đó thì nhìn nhau với Mạc Cẩm Thành rồi mỉm cười.


Nhìn ra được, chắc hẳn lần du lịch đó để lại không ít hồi ức tốt đẹp cho bọn họ.


“Mười năm…oa! Khi đó anh Trình Trình và anh Dương Dương vẫn chưa sinh ra đâu nhỉ.” Cửu Cửu chợt thốt ra một câu như vậy.


Biểu cảm kia, tựa như con bé phát hiện ra một bí mật động trời gì vậy.


“Đó là đương nhiên, khi đó mẹ vẫn đang đi học đấy.” Cố Hạnh Nguyên cười nhìn Cửu Cửu.


“Đi học? Giống với bọn con đi học bây giờ sao? Mẹ lớn như vậy rồi mà cũng học tiểu học à?” Cửu Cửu không rõ hỏi.


“Bé ngốc, khi đó mẹ đã là sinh viên đại học rồi.”


“Sinh viên đại học…” Dường như đây vẫn là một tương lai xa xôi đối với Cửu Cửu.


“Mẹ, khi đó mẹ đã quen ba rồi sao?”


“Chuyện này…”


Vấn đề này của Cửu Cửu khiến Cố Hạnh Nguyên khó trả lời, cô vô thức thoáng nhìn về phía Bắc Minh Thiện.


Khi Cố Hạnh Nguyên và Cửu Cửu nói chuyện phiếm, ngoài ý muốn nhắc đến cuộc sống đại học mười năm trước của cô.


Lời vừa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy không thích hợp rồi.


Cho dù quãng thời gian kia vẫn chưa có sự hiện hữu của Bắc Minh Thiện, nhưng dù sao đoạn quá khứ của mình với Bắc Minh Diệp Long vẫn hơi nhạy cảm.


Mặc dù cho đến bây giờ cô cũng không cảm thấy quá khứ của mình có vấn đề gì.


Nhưng vẫn sẽ muốn giấu trong lòng.


Cặp mắt kia tựa như ma chú khiến cô chạy không thoát.


“Khi đó mẹ các con ở bên cạnh một người đàn ông khác.”


Không sai đâu nhỉ!


Bắc Minh Nhị nói như vậy, chứng tỏ anh đúng là ngày càng hẹp hòi.


Không phải trước kia rộng rãi lắm sao, xem ra người này đúng là không thể nhàn rỗi, một khi nhàn rỗi thì sẽ ‘làm loạn’.


Lại nói, khi đó cô cũng chưa ký kết hợp đồng đủ để hối hận nửa đời trước kia với anh.


Dựa vào cái gì mà có ý kiến với mình.


Cố Hạnh Nguyên thật sự càng nghĩ càng cảm thấy bản thân chiếm một trăm phần trăm lý lẽ.


Sức mạnh dần dần trở về trên người mình.


Cô thoáng nhìn vẻ mặt ghen tuông của Bắc Minh Thiện, trong lòng sinh ra một chút đắc ý nho nhỏ.


Không chỉ như vậy, còn muốn gõ thêm một phát khiến ‘người bảo thủ’ như anh càng thêm nghiêm trọng hơn.


“Bé con à, mẹ nói cho con biết, đại học là một nơi rất đẹp. So với nhà trẻ và tiểu học thì còn vui hơn nhiều, buổi liên hoan khiêu vũ, câu lạc bộ…còn có thể gặp gỡ giao lưu với rất nhiều loại người khác nhau, có thêm rất nhiều bạn mới, thậm chí là bạn bè cả đời. Đoạn thời gian đó mới là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời này…”


Nói xong, cô còn bày ra vẻ mặt ngóng trông, phảng phất như vô cùng nhớ nhung khoảng thời gian kia.


Thật sự mang theo loại biểu cảm không khiến Bắc Minh Nhị tức chết thì không xong.


“Oa!”


Quả nhiên, không chỉ Cửu Cửu, dường như ngay cả Dương Dương và Trình Trình cũng bắt đầu bị cuộc sống đại học mẹ miêu tả hấp dẫn.


Mặc dù bọn chúng cũng không hiểu, thật ra mẹ nói vậy nhưng lại có ý đồ hoàn toàn khác.


“Thì ra còn có một nơi thú vị như vậy…”


Trong lòng Dương Dương hơi ngứa ngáy, cậu quay đầu thoáng nhìn đám mây lướt qua bên ngoài cửa sổ, dường như thật sự bắt đầu mơ ước về cuộc sống đại học trong tương lai của mình.


“Mẹ của các con nói không sai, đại học đúng là một nơi vô cùng hấp dẫn. Sẽ quen được nhiều bạn trai bạn gái khác nhau, có thể trở thành người yêu. Trừ cái đó ra, còn sẽ không bị ba mẹ quản lý, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nơi đó thật sự có thể xưng là thiên đường của nhân gian đấy.”


Câu nói này của Bắc Minh Thiện quả thật không nóng không lạnh.


Thoạt nhìn giống như là nói với bọn nhỏ, nhưng mỗi câu đều mang theo gai đâm về phía Cố Hạnh Nguyên.


“Này, có người nào làm ba như anh à, ăn nói linh tinh cái gì thế. Cuộc sống nơi đó nào có tươi đẹp như anh nói. Nhưng mà cũng khó trách, cậu ấm giống như anh, đương nhiên đến đó cũng chỉ làm những chuyện như vậy. Người có xuất thân bình thường giống như bọn em, tất nhiên phải nắm bắt bất kỳ cơ hội học tập nào. Các bé cưng à, các con phải nhớ kỹ, tương lai lên đại học, nhất định phải quản lý bản thân thật tốt, để bản thân trở thành một người có ích. Cũng không thể giống như ba của các con, biết không.”


Cố Hạnh Nguyên cũng không nhường nhịn, mỗi câu đều có gai mà trả lại.


Ba đứa trẻ không nghe ra tia lửa trong này, nghe đến say sưa ngon lành, thật giống khán giả ngồi bên cạnh.


“Ba, có phải khi đó ba giống như mẹ nói không? Sau này còn làm Tổng giám đốc, ba à, ba đúng là rất lợi hại, ba là thần tượng của con.”


Bắc Minh Thiện trợn mắt lườm Dương Dương.


Sao nghe lời này lại khó chịu như vậy.


Nhưng mà như vậy lại khiến Cố Hạnh Nguyên thầm cười một tiếng.


Đáng đời! Bắc Minh Nhị anh cũng có ngày hôm nay, vừa rồi nói móc em như thế nào, bây giờ cũng khiến cho anh được nếm thử mùi vị bị nói móc như thế ấy.


Lúc này cũng đã là lúc ‘người lớn trong nhà’ ra mặt giải vây rồi.


“Thiện, sao con vẫn giống như một đứa trẻ vậy. Ra ngoài chơi thì phải thật vui vẻ, cần gì phải xoắn xuýt chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi. Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ không tốt sao? Dù thế nào cũng phải làm một tấm gương sáng cho bọn nhỏ chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK