Trong phòng đã không còn bóng dáng Bắc Minh Thiện nữa, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh.
Cô lại nhìn đến cửa phòng ngủ, vẫn đóng, không có dấu hiệu đã từng động vào.
Lẽ nào Bắc Minh Thiện đã học được cách đi xuyên tường? Nhưng âm thanh lại cách cô rất gần.
Cuối cùng, cánh cửa tủ cách giường không xa bị đẩy ra từ bên trong.
Bắc Minh Thiện bước ra, ném mấy bộ quần áo trên tay cho Cố Hạnh Nguyên, người vẫn đang ngơ ngác nhìn anh: “Mặc mấy bộ này trước đi, những thứ này vẫn ở đây kể từ lần trước sau khi em đi, đồ mùa nào cũng có.”
Đồ mùa nào cũng có… Ý anh đã rất rõ ràng, anh làm vậy chẳng phải là đang bảo cô đưa các con tới đây ở luôn sao?
Điều này khiến cô nhớ lại lúc trước anh đã đưa chìa khoá cho cô, nhưng lúc đó cô không nhận.
Còn nguyên nhân thì đương nhiên là anh của khi ấy và bây giờ, cảm giác còn thiếu thứ gì đó.
Mặc dù cảm thấy thiếu thứ gì đó nhưng đúng là anh đã thay đổi rất nhiều.
Dương Dương và Cửu Cửu nhàn rỗi, ngồi trên bàn ăn nho khô, cười cười nói nói rất thoải mái, dễ chịu.
Chỉ có Trình Trình là vất vả nhất.
Nhưng ai bảo cậu biết làm những việc này chứ?
Mặc dù Trình Trình cũng là lần đầu tiên, nhưng trông rất ra dáng. Xem ra người có IQ cao, học gì cũng ra dáng, câu này quả không sai.
Thực ra không phải IQ của Dương Dương không bằng Trình Trình, chỉ là tiềm năng của cậu vẫn chưa được khám phá ra nhiều. Còn Trình Trình đã được “khai phá một lần”.
Một lát sau, trong bếp thoang thoảng một mùi hương, nhưng xen lẫn mùi thơm còn có một số mùi khác.
“Mùi này thơm thật đấy. Trình Trình, em múc ra cho em ăn thử đi.” Dương Dương không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội được ăn nào.
“Cho em thử? Đến lúc em nếm thử đủ rồi, chắc món anh làm cũng đã bị em ăn sạch.” Trình Trình dùng muôi lấy bánh nướng ra khỏi chảo, đặt lên chiếc đĩa sứ mới rửa sạch, nhưng cậu không đặt nó lên bàn.
Đương nhiên làm vậy là để tránh Dương Dương ăn vụng.
Đặt bên cạnh bếp, cậu còn có thể nhìn thấy.
Dương Dương nghe xong cảm giác như bị sỉ nhục. Cậu cau mày: “Em đã nói anh rất đáng ghét bao giờ chưa? Anh đừng quên, em là tín đồ ăn uống của nhà chúng ta. Anh xem, lần nào em nói món nào ngon, mọi người ăn rồi cũng đồng ý với ý kiến của em đấy còn gì.”
“Nhưng anh Dương Dương ăn thử xong thì đúng là không còn bao nhiêu nữa. Lần trước dì Anna làm mì xào, vốn đã không nhiều, sau khi anh nếm thử cũng không còn bao nhiêu, chúng em chỉ còn có một xíu, ăn cũng chẳng đủ no. Cuối cùng may mà dì Anna làm thêm món khác nên chúng em mới được no đấy.”
Dương Dương không ngờ Cửu Cửu lại vạch trần mình ngay lúc này, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Trình Trình không có thời gian rảnh cãi nhau với hai anh em nhà kia, sau khi nếm thử một miếng nhỏ, cậu cảm thấy hương vị vẫn thiếu một chút gì đó.
Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh, dễ dàng hoàn thành chiếc thứ hai.
Tiếp theo, càng làm càng quen tay, không lâu sau cậu đã làm được mười chiếc.
“Ọc…” Cuối cùng bụng Dương Dương cũng sôi lên ùng ục.
Bắc Minh Thiện ném quần áo cho Cố Hạnh Nguyên xong thì lại biến mất sau cánh cửa tủ quần áo. Anh không nói gì, dường như đang thấy không vui vì đã “bỏ qua’ cho Cố Hạnh Nguyên vừa nãy.
Vịt đã chín còn để bay.
Nói chính xác hơn là anh tự thả cho vịt đã nấu chín bay đi.
Nhưng dù thế nào sau đó anh vẫn cảm thấy rất nhẹ nhõm. Anh thật sự có thể nhờ cậy con quỷ nhỏ sâu thẳm trong lòng mình.
Anh nhanh chóng thay quần áo trong phòng thay đồ. Tất nhiên bộ này cũng chẳng khác gì những bộ mặc thường ngày.
Cố Hạnh Nguyên cũng nhanh chóng thay xong quần áo.
Mấy bộ đồ Bắc Minh Thiện chuẩn bị cho cô đều rất vừa người, phát hiện này khiến cô rất ngạc nhiên.
Sao anh lại biết số đo của cô? Những thông tin này cô chưa nói cho anh bao giờ mà, lẽ nào sự hiểu biết của anh về cô đã đạt tới mức độ này rồi?
Cô mang theo sự tò mò bước tới phía sau cánh cửa tủ quần áo.
Nơi này thật sự khiến cô ngạc nhiên: “Ngày nào anh cũng mặc giống nhau à? Phòng thay đồ lớn như vậy, quần áo để ở trong anh không cảm thấy rất lãng phí một nơi như thế này sao?”
Bắc Minh Thiện thắt cà vạt trước gương, vẫn là bộ đồ như khi đi ra ngoài. Anh quay đầu nhìn cô: “Nếu em thích phòng thay đồ này, anh có thể chia cho em hơn một nửa.”
Chia cho em hơn một nửa… Cố Hạnh Nguyên nghe xong mặt lại đỏ hoe, anh đã gửi cho cô lời mời thẳng thắn nhất có thể.
Kể từ sau khi mở mắt ra ngày hôm nay, mỗi chuyện đều rất khó tin, thực sự khiến Cố Hạnh Nguyên hơi khó thích nghi.
“Em, em không biết nên trả lời anh thế nào.” Cô chợt cảm thấy mình không nói nên lời. Không có cái cớ hay lý do nào để nói chuyện bình thường, bình tĩnh với Bắc Minh Thiện.
Mỗi câu anh nói đều như một lời mời với cô, nhưng cô lại chưa chuẩn bị tinh thần.
Nhìn dáng vẻ của cô, Bắc Minh Thiện đã đoán ra được vài điều. Anh cười nhẹ: “Thật ra anh cũng không mong em cho anh một câu trả lời chính xác. Anh chỉ muốn nói với em rằng, em có thể đến và đi bất cứ lúc àno, anh không hạn chế quyền tự do của em.”
“Cảm ơn.” Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể nói ra lời cảm ơn nhạt nhẽo như thế.
“Chúng ta mau xuống đi, không còn sớm nữa, chắc sau khi ba đứa nhóc tỉnh dậy sẽ đòi ăn đấy.” Bắc Minh Thiện nắm tay Cố Hạnh Nguyên, sau đó mở cửa phòng thay đổi đi ra thế giới bên ngoài.
“Á à, cáo già xảo quyệt, anh còn học được cách đào ba hang trong một ổ giống thỏ nữa à. Em còn tưởng anh biết thuật đi xuyên tường như đạo sĩ Đao Sơn, không ngờ là thế này. Xem ra lần sau em phải khoá hai cửa kia lại mới được.” Cố Hạnh Nguyên ra đến cầu thang mới chợt hiểu ra.
“Ừ, anh rất mong chờ.” Bắc Minh Thiện nở nụ cười đầy mong đợi.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu không nói nữa.
Khi xuống cầu thang, đầu tiên họ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bay ra từ nhà bếp.
Ở đây chỉ có Cố Hạnh Nguyên và lũ trẻ, ngoài Cố Hạnh Nguyên ra, còn ai lại dậy sớm nấu bữa sáng nữa?
Nhưng hai người nhanh chóng nghe thấy giọng nói cửa ba đứa trẻ vọng ra từ trong bếp: “Trình Trình, anh làm xong chưa? Em sắp chết đói rồi…”
Vừa nghe là biết giọng của Dương Dương.
Sau đó là giọng nói của bé gái ngọt ngào: “Anh Trình Trình không cho anh Dương Dương ăn đâu, chúng ta phải chờ ba mẹ cùng ăn chứ.”
Bắc Minh Thiện nghe xong nở nụ cười hạnh phúc.
Anh cảm thấy rất vui và cảm động trước tình cảm của bọn trẻ. Chúng còn nhỏ như vậy đã biết quan tâm đến người khác.
Cố Hạnh Nguyên thì không cần nói, trong lòng càng thêm ngọt ngào.
“Các con ngoan của mẹ đang làm gì đấy? Để mẹ xem nào.” Cố Hạnh Nguyên tươi cười bước vào phòng ăn.
“Mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng xuống. Nếu ba mẹ còn xuống muộn một chút thì chắc cả đời này con cũng không được gặp lại ba mẹ nữa…” Dương Dương như nhìn thấy cứu tinh.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng xuống, nếu không bữa sáng anh Trình Trình làm sẽ bị anh Dương Dương ăn hết mất.”
“Không phải ba mẹ đã xuống rồi sao? Các con đã chuẩn bị món ngon gì vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhìn quanh một lượt, nhưng trên bàn ăn ngoài có thêm mấy cái lồng bàn ra thì không có gì khác.
Đương nhiên, cho dù có thì cô cũng không nhìn ra, dù sao từ lần trước đến giờ cũng đã một thời gian rồi.
“Xem ra ba con đã chuẩn bị bữa sáng cho ba mẹ rồi, đây là một thói quen tốt, ngủ sớm dậy sớm, sau này các con tiếp tục phát huy nhé. Mọi người đã tới đủ, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”
Bắc Minh Thiện nói xong, anh còn chưa bắt đầu, Dương Dương đã vươn tay về phía mấy chiếc lồng bàn.
Sau khi bỏ lồng bàn ra, trên bàn có một chiếc đĩa, trên đó là mấy chiếc bánh nướng vẫn còn đang bốc khói, ngoài ra còn có sữa đậu nành nóng hổi.
“Bánh nướng với đậu nành à? Món này mới lạ đấy.” Bắc Minh Thiện cầm đũa lên gắp một miếng nhỏ.
“Ừm, hương vị rất đặc biệt, ngon lắm, ba chấm mười điểm.” Bắc Minh Thiện liên tục gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh liếc nhìn anh.
Chắc bây giờ anh đang rất hạnh phúc, cô chưa thấy anh khen ai như vậy bao giờ. Nhưng anh đã nói vậy thì cô cũng thử một miếng xem thế nào.
Cô cũng gặp một miếng nhỏ cho vào miệng tỉ mỉ nếm thử.
Đúng là hương vị rất ngon.
Có tay nghề thế này, với tụi trẻ mà nói thật sự không dễ dàng.
“Món bánh ngon thế này, để mẹ đoán xem là ai làm nhé…” Tay Cố Hạnh Nguyên lướt qua trước mặt ba bé, cuối cùng dừng lại ở Trình Trình.
“Nếu mẹ đoán không nhầm thì là do Trình Trình làm.”
Lúc này Trình Trình lại hơi ngượng ngùng: “Lần đầu con làm mà, ba mẹ đừng khen con như thế.”
Dù là Bắc Minh Thiện hay Cố Hạnh Nguyên đều khẳng định cậu bé rất khiêm tốn.
Tuy nhiên Dương Dương thì khác: “Ba mẹ thiên vị.”
“Ba mẹ thiên vị?” Điều này thực sự khiến Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên hơi bối rối.
Dương Dương nói tiếp: “Ngoài Trình Trình ra, con với em gái cũng góp phần đấy.”
“Vậy sao?” Cố Hạnh Nguyên đưa tay xoa đầu Cửu Cử: “Vậy sao? Bé cưng nhỏ của nhà chúng ta cũng biết nấu ăn rồi à?”
“Không phải đâu ạ, con với anh Dương Dương chỉ rửa nho khô với nhào bột thôi. Những việc khác đều do anh Trình Trình làm hết.”
“Vì các con đều tỏ ra rất khiêm tốn, vậy ba mẹ không thể không thể cảm ơn các con.” Nói xong Bắc Minh Thiện nhìn ra bên ngoài phòng ăn: “Ba cho phép các con mở quà dưới cây thông Noel, các con thấy thế nào?”
Được mở quà! Ba đứa trẻ nghe xong đều phấn khích. Nhất là Dương Dương, cậu nhóc háo hức muốn chạy đi ngay, nếu không phải còn đồ ăn ngon thì cậu đã mặc kệ bụng rỗng mà đi mở quà rồi.
Bữa ăn này thật sự rất no, nhất là cậu nhóc Dương Dương thấy có đồ ngon là ăn, cái bụng nhỏ phình lên như cái trống.