Nói xong anh lấy một chiếc nhẫn màu vàng từ trong túi ra, đây là chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị ngay từ lần tỏ tình đầu tiên với Cố Hạnh Nguyên, từ đó về sau anh luôn mang bên mình.
“Anh không nghe thấy em phản đối, vậy anh cho rằng em đã đồng ý nhé.” Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Đeo vào rồi, sau này em không được phép tháo ra nữa. Từ nay em đã chính thức là bà Bắc Minh thực sự rồi.”
*** Bắc Minh Thiện nói rồi hơi cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay đang đeo chiếc nhẫn của Cố Hạnh Nguyên.
Khi môi nh chạm vào ngón tay cô, anh có thể cảm nhận được bàn tay đó dường như có cảm giác, nó hơi run rẩy.
Đây thực sự là một tin vui bất ngờ đối với anh.
Thời gian cô hôn mê không quá lâu, nhưng đối với Bắc Minh Thiện mà nói một ngày giống như một năm.
Mỗi ngày anh đều nghĩ ra nhiều cách khác nhau để cố gắng đánh thức cô, nhưng lần nào cũng đều kết thúc trong thất bại.
Không ngờ ngày đầu năm mới này, cuối cùng cô cũng có phản ứng.
Anh lập tức đứng dậy, quan sát thật kỹ gương mặt Cố Hạnh Nguyên, mong chờ cô mở mắt nhìn mình.
Quả nhiên anh thấy môi Cố Hạnh Nguyên mấp máy, phát ra âm thanh khe khẽ.
Năm mới quả nhiên đầy ắp điều kỳ diệu. Anh nghiêng người lại gần: “Hạnh Nguyên, em muốn nói gì à? Anh ở đây, cần gì em cứ nói với anh.”
Vừa nói anh vừa nghiêng đầu, ghé sát tai vào miệng cô.
Cuối cùng anh cũng nghe thấy giọng nói của cô.
Tuy hơi yếu nhưng nếu chú ý lắng nghe thì vẫn có thể nghe rõ.
Cơ thể Cố Hạnh Nguyên lúc này vẫn còn rất yếu, giọng nói hơi ngắt quãng: “Bắc Minh, Bắc Minh Thiện… Sao anh có thể xấu tính như vậy? Nhân lúc em không thể phản kháng mà mưu đồ gạo nấu thành cơm… Trong pháp luật, điều này là bất hợp pháp đấy…”
Bắc Minh Thiện nghe thấy những lời này của cô, tuy đều là mắng anh nhưng nghe vào lại rất lọt tai.
Anh nhìn đôi mắt khẽ mở của cô, mỉm cười bảo: “Trong từ điển của anh, điều này là hợp pháp. Nếu em có bản lĩnh thì lập tức tháo chiếc nhẫn ra đi, anh có thể cho em nửa ngày. Nếu em tháo được thì những lời anh nói lúc trước đều có thể vô hiệu hoá. Nhưng nếu em không tháo được thì anh sẽ coi như em đã đồng ý.”
Nói xong anh cúi đầu nhìn xuống đồng ý: “Bây giờ là 7 giờ 30 phút sáng, hạn cuối là 12 giờ trưa nay, anh đã cho em thời gian đủ dài rồi đấy. Nếu đổi thành người khác…” Nói xong anh duỗi năm ngón tay ra lắc lư trước mặt cô: “Chỉ có năm phút thôi. Em cũng biết thời gian của anh rất quý giá mà.”
Lúc này môi Cố Hạnh Nguyên lại khẽ mấp máy, anh lại cúi xuống lắng nghe.
“Bây giờ em thế này cho dù anh cho em ba ngày cũng không làm được, rõ ràng là anh đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.”
“Em đã nói vậy thì quyền giải thích cuối cùng vẫn luôn nằm trong tay anh, như vậy nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức. Bây giờ anh sẽ đi gọi bác sĩ cho em.” Nói rồi anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Hạnh Nguyên.
Ánh mắt anh đầy trìu mến: “Dù thế nào, anh cũng muốn cảm ơn em đã thay anh đỡ cú đấm ấy trong tình huống đó.”
Nói xong anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.
Cố Hạnh Nguyên nằm trên giường, cô chỉ cảm nhận được đau đớn, nếu nói còn gì nữa thì đó là sự bất tiện của toàn bộ cơ thể.
Giống như đã mơ một giấc thật dài.
Đầu này của giấc mơ là cô nằm trong bệnh viện, đầu kia là cô đang duỗi tay kéo Bắc Minh Thiện ra sau lưng mình.
Còn tại sao cô lại làm vậy thì có lẽ là do thấy họ đánh nhau quá ác liệt, mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ làm theo bản năng thôi.
Nhưng kết quả đổi lại đã là như thế này rồi.
Nhìn bóng lưng Bắc Minh Thiện, mặc dù hơi kỳ lạ so với anh của trước đây, nhưng có vẻ như anh bị thương không nghiêm trọng lắm.
*** Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng tỉnh dậy vào ngày đầu tiên của năm mới.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Bắc Minh Thiện đã cố gắng hết sức để kìm nén niềm kích động trong lòng.
Vẫn còn sớm, anh không gọi mọi người nữa mà tới trạm y tá, trao đổi qua với họ về tình hình hiện tại của Cố Hạnh Nguyên.
Các chuyên gia của bệnh viện mấy ngày nay hầu như đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng với Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên. Mỗi ngày ngoài lúc tư vấn chẩn đoán bệnh thì hầu như luôn ở chế độ chờ lệnh 24/24.
Bắc Minh Thiện có thể chất mạnh mẽ, mặc dù anh phải chịu đau nhiều hơn Cố Hạnh Nguyên nhưng vết thương của anh lại không nghiêm trọng bằng cô.
Dù sao Cố Hạnh Nguyên cũng là một cô gái yếu đuối, sao có thể chịu được đòn đánh như vậy, đặc biệt là phần đầu còn bị thương rất nặng, sau khi kiểm tra bác sĩ nói trong đầu cô có cục máu đông.
Vị trí cũng vẫn may, sẽ không làm tổn thương đến bất kỳ bộ phận quan trọng nào của não, nhưng không biết khi nào cô mới có thể tỉnh lại.
Vết thương của cô nhìn có vẻ là nặng nhất, nhưng lại khá lạc quan.
Cuối cùng, biết Cố Hạnh Nguyên đã tỉnh, các chuyên gia vội vàng chạy đến phòng bệnh kiểm tra cho cô.
Bắc Minh Thiện vui mừng cố nhịn đau, đứng bên cạnh quan sát.
“Thưa anh Bắc Minh, có vẻ như bây giờ máu tụ trong não của cô Cố đã hoàn toàn tan hết. Giống như chẩn đoán trước đó, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cô ấy. Nhưng vết thương trên người cô Cố vẫn cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Tục ngữ có câu: ‘Ảnh hưởng gân cốt nghỉ ngơi trăm ngày’, đây là điều không thể tránh khỏi, vậy nên vẫn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Mấy ngày nay thật sự làm phiền mọi người quá, tôi sẽ cảm ơn mọi người thật hậu hĩnh.”
“Anh Bắc Minh khách sáo rồi, chúng tôi rất vinh dự được phục vụ anh. Bây giờ chúng tôi không làm phiền hai người nữa, nếu có nhu cầu gì, anh cứ gọi là chúng tôi sẽ có mặt ngay tức khắc.”
Các chuyên gia rời đi, Bắc Minh Thiện mỉm cười nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nghe thấy chưa? Vận may của em thật sự không tệ chút nào.”
Cố Hạnh Nguyên lúc này đã tỉnh táo hơn đôi chút, giọng nói cũng lớn hơn: “Em thế này rồi mà vẫn gọi là vận may không tệ? Em biết anh chỉ đang an ủi em thôi.”
“Nếu anh muốn an ủi em thì anh có thể nói những lời khác hay hơn. Lẽ nào em không may mắn sao? Em có biết nếu bãi đậu máy bay không lắp lan can bảo vệ thì lúc này anh và các con chỉ có thể đứng trên núi nhìn em bên dưới, đương nhiên còn mang theo một bó hoa…”
Tên Bắc Minh Thiện này đúng là càng nói càng không ra đáng, ăn nói lung tung. Cái tật xấu này của Dương Dương xem ra cũng là do di truyền.
“Cốc cốc cốc…”
Cửa phòng bệnh bị người gõ nhẹ.
Sau đó, không nhận được phản hồi của Bắc Minh Thiện, cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra.
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành dắt bọn trẻ vào.
Sau khi vào, họ vẫn chưa nhìn Cố Hạnh Nguyên mà đã hỏi luôn: “Tình hình của Hạnh Nguyên hôm nay vẫn ổn chứ?”
Hỏi xong thấy nụ cười trên môi Bắc Minh Thiện, xem ra là một dấu hiệu tốt.
“Hạnh Nguyên đã tỉnh lại, vừa rồi chuyên gia cũng đã tới hội chẩn rồi ạ.”
Dư Như Khiết và những người khác đột nhiên cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Buổi tối hôm nay, mặc dù có chỗ nghỉ ngơi nhưng dù là Dư Như Khiết hay Mạc Cẩm Thành cũng chỉ ngủ một chút là lại tỉnh, nghỉ ngơi cũng không yên tâm.
*** “Mẹ…”
“Mẹ ơi…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của ba đứa trẻ càng thêm rạng rỡ, lớn tiếng vừa gọi vừa chạy đến bên Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện nhìn chúng nhẹ nhàng lắc đầu: “Đây là bệnh viện, mẹ vừa mới tỉnh lại, các con nói nhỏ thôi.”
“Ồ, chúng con biết rồi…”
Dù đã đồng ý như vậy nhưng giọng chúng vẫn không nhỏ hơn là bao.
Mấy bé thay phiên nhau kể về những điều thú vị trong những ngày qua, còn có nỗi nhớ mẹ. Nói một hồi không biết va phải dây thần kinh nào của ba đứa, tụi nhỏ nước mắt ngắn nước mắt dài.
Được thấy các con đã là niềm vui vẻ và hạnh phúc nhất của người làm mẹ. Nghe chúng nói liến thoắng, cô còn nở nụ cười nhẹ.
Cô rất muốn ôm từng đứa vào lòng, nhưng tiếc là chỉ có một tay để di chuyển.
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành đứng sau bọn trẻ: “Hạnh Nguyên, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng thương, đừng lo cho bọn trẻ, có chúng ta chăm sóc rồi.”
Dư Như Khiết nói xong, ánh mắt bất giác bị thứ gì đó thu hút, đó là chiếc nhẫn trên ngón tay Cố Hạnh Nguyên.
Bà nhớ rõ Cố Hạnh Nguyên chưa bao giờ đeo nhẫn, hơn nữa bà còn rất chắc chắn rằng hôm qua khi họ đến cũng không có chiếc nhẫn này trên tay cô.
Vậy sự xuất hiện của chiếc nhẫn này là thế nào… Ngón áp út… Ánh mắt bà ngay lập tức chuyển sang con trai Bắc Minh Thiện của mình, hơn nữa còn nở nụ cười đầy ẩn ý.
Bắc Minh Thiện đương nhiên cũng nhìn thấy, anh nở nụ cười đáp lại.
Anh chỉ khẽ nhún vai chứ không nói gì.
Dù không nói gì nhưng còn có ý nghĩa hơn bất kỳ lời nào.
* Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành cho bọn trẻ chơi cùng Cố Hạnh Nguyên một buổi sáng sau đó về nhà, cũng là để cho hai người nghỉ ngơi khoẻ mạnh.
Anna cố ý nấu một nồi canh bổ dưỡng, còn mang theo chút đồ ăn nhẹ đặc biệt, chuẩn bị cho Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Mà Vân Chi Lâm đã trở thành “Nhân viên chuyển phát nhanh”.
Anh ta dựa vào tường TV trước giường hai người, khoanh tay trước ngực trông rất thư thái, tự tại.
Bắc Minh Thiện ngồi cạnh giường của Cố Hạnh Nguyên, anh xoay tay cầm của giường để phần trên của Cố Hạnh Nguyên có thể cao hơn một chút, như vậy đút cho cô ăn cũng dễ hơn.
Nhin Bắc Minh Thiện cẩn thận đút cho Cố Hạnh Nguyên từng thìa canh, từ đầu đến cuối Vân Chi Lâm luôn nở nụ cười: “Bắc Minh Nhị, tôi thật sự không nhìn ra được anh là người nhẫn nại thế đấy.”
Bắc Minh Thiện hơi quay mặt lại, cho anh ta một cái nhìn sắc lẹm: “Nhớ sau này đừng không biết lớn nhỏ như thế. Dù sao tôi cũng là anh họ của cậu, có đứa em nào đặt biệt danh thế này cho anh họ mình không? Nếu không vì nể cậu mang đồ ăn đến, tôi đã úp cả nồi canh vào mặt cậu rồi.”
Anh nói vậy khiến Cố Hạnh Nguyên buồn cười ho lên vài tiếng.
“Em nhìn em xem, uống canh thôi cũng không được nữa.” Bắc Minh Thiện nói xong thì lấy khăn tay ra lau khoé miệng và cằm cho Cố Hạnh Nguyên.
“Chậc chậc chậc…” Vân Chi Lâm đan chéo hai cánh tay: “Đúng là chưa thấy ai thể hiện tình cảm ở bệnh viện bao giờ, tôi biết hai người đã đeo nhẫn rồi nhưng cũng không đến mức phải thế này chứ.”
Câu này khiến mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức đỏ bừng.
“Ồ đúng rồi, tôi suýt thì quên mất. Bây giờ là mấy giờ rồi?” Bắc Minh Thiện hỏi.