“Kiều Kiều, cái miệng quạ đen của cậu, còn muốn làm đau tớ lần nữa sao?” Cố Hạnh Nguyên biết cô ấy vô ý nói, không hề để ý. Cũng may là đã quen cô ấy nói như vậy từ sớm.
Lạc Kiều biết mình lại nói sai, lên tiếng phủ nhận: “Tớ không có ý đó, chẳng qua là tớ có hơi tức. Để chú dì phân xử xem có phải cậu cố bóp méo ý tốt của chúng tớ không.”
“A a, được rồi được rồi, hai người mãi là đứa trẻ chưa lớn, vì chuyện này còn tranh cãi cái gì. Dù nói thế nào thì hôm nay với Hạnh Nguyên cũng có ý nghĩ quan trọng. Nói đi, bây giờ có thể hoạt động bình thường, muốn làm gì?”
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đổ dồn vào người cô.
Cố Hạnh Nguyên thu nụ cười lại, cử động bả vai một chút, cô suy nghĩ một lát sau đó nói với Bắc Minh Thiện: “Dẫn em đi một chỗ được không?”
*** Cố Hạnh Nguyên nói với Bắc Minh Thiện muốn đi một chỗ.
“Nên để Minh Thiện dẫn con ra ngoài đi một vòng, cả ngày ở nhà có ích gì?” Không đợi anh đáp lại, Dư Như Khiết thay con trai quyết định.
Bà không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để gán ghép hai người họ.
Nếu mẹ thay mình đồng ý, Bắc Minh Thiện cũng không có gì để nói. Vốn anh không muốn lúc cô vừa mới khỏe đã chạy khắp nơi.
Bọn họ ngồi vào trong xe, Bắc Minh Thiện thay cô cài dây an toàn, hơn nữa rất tỉ mỉ kiểm tra xem băng cài có chạm vào vết thương rất khó khăn lắm mới lành của cô.
Kiểm tra xong hết mới lên đường, anh quay đầu nhìn cô một cái: “Cô Cố, cô chuẩn bị đi đâu nào?”
“Có thể dẫn em tới trại giáo dục lao động không?”
Cố Hạnh Nguyên nói ra nơi đó thật sự Bắc Minh Thiện chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
“Anh thấy người khác đều muốn đi mấy nơi chim hót hoa nở. Sao em muốn tới nơi đó. Hơn nữa, ở nơi đó em có ai mà gặp.”
Anh rất không hiểu nhìn cô.
Thật ra thì anh chẳng qua là đoán ra nhưng giả vờ không biết, bởi vì biết rõ rất Lý Thâm và Đường Thiên Trạch đang bị giam ở đó.
Lý Thâm mặc dù không giống như những ‘Đại lão hổ’ khác, bởi vì tiền và phụ nữ mà lao vào, nhưng ông ta sử dụng chức quyền suýt nữa đã gây ra chuyện lớn. Hành động của ông đều vì việc tư, cho nên bị đuổi khỏi công chức, chuyển giao sang cơ quan tư pháp.
Cuối cùng bị xử án năm năm.
Đường Thiên Trạch tội cũng nặng, anh ta cố ý mưu sát Bắc Minh Chính. Mặc dù sát hại Tiểu Trần không thành công, nhưng tình huống cũng vô cùng nghiêm trọng. Hơn nữa anh ta cũng không ít lần làm việc cho Lý Thâm, đây cũng tính là tòng phạm.
Anh ta bị kết án chung thân sau khi kết tội.
Phần đời còn lại của anh ta sẽ trải qua trong tù.
“Em muốn đi thăm anh ta. Bất kể nói thế nào, anh ta vào đó em cũng có trách nhiệm.” Giọng Cố Hạnh Nguyên nghe rất bình tĩnh, nhìn dáng dấp cô có vẻ quyết định này cô suy nghĩ xong từ lâu rồi.
“Em có trách nhiệm gì, đừng mù quáng áp đặt lỗi lầm của người khác lên mình. Những thứ này là tội lỗi của anh ta phải tự gánh. Anh biết, em đã hết sức muốn ngăn cản anh ta làm như vậy. Đây không phải là lỗi của em.”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Xin anh dẫn em đi gặp anh ta một lát đi.”
Thái độ cô hết sức kiên quyết, việc này làm cho Bắc Minh Thiện cũng không có cách nào thuyết phục cô.
“Được rồi, anh dẫn em đi. Anh biết, đây là thứ em chôn sâu trong lòng, nếu như em không gỡ ra, cũng sẽ không tốt cho cuộc sống sau này.” Bắc Minh Thiện nói xong, nổ máy xe rời khỏi biệt thự.
* “Lý Thâm, có người đến thăm ông.”
Tiếng nói của viên quản ngục đánh thức người đang ngẩn người ngồi bệt dưới đất bên cạnh chiếc giường.
Đối mặt với bốn bức tường trắng, một cái giường sắt, ông đã trải qua cuộc sống ở đây khoảng ba tháng.
Mới đầu không quen, càng về sau dần dần cũng quen.
Thói quen này có khi ông ta rảnh rỗi, ngoài việc thường xuyên gặp Đường Thiên Trạch ra, ông cũng không tiếp xúc với những người ngoài giống ở đây.
Cảm giác cô độc đó khiến ông ta rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống trong tù.
Nhưng có vẻ bây giờ ông ta có nhiều thời gian nhớ lại quá khứ hơn.
Trước kia ông sẽ bị một vài chuyện ở bên ngoài ảnh hưởng, bây giờ thì không cần phải băn khoăn những thứ này nữa.
Ông có thể nhớ lại mình và Lục Lộ của trước đây, nhớ rất rõ ràng, thậm chí rõ ràng đến mức từng câu nói chuyện giữa họ như vọng lại bên tai.
*** “Được.”
Nghe được lời cai ngục, Lý Thâm từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa.
Ông ta đang nghĩ, mình đã luân lạc đến nước này, còn ai tới thăm mình?
Trong giới quan liêu, cứ có người ngã ngựa, những người khác đều cố gắng vạch rõ giới hạn, hơn nữa cố gắng loại bỏ sự liên quan tới người này.
Chắc hẳn mình xảy ra chuyện cũng sẽ nhận được ‘Đãi ngộ’ giống vậy thôi.
Đây như là một chuyện châm chọc rất buồn cười, lúc được thời thì áo gấm lụa là thi nhau chạy theo. Mà lúc thất lợi hoàn toàn ngược lại.
Nếu không phải những người ‘Âm hiểm xảo trá’, vậy còn ai sẽ đến thăm mình chứ ?
Là người bên ủy ban điều tra tới điều tra?
Khoảnh khắc mình bị dẫn đi, cũng đã biết kết cục thành hay bại, đã như vậy lúc đang điều tra, có gì phải nói đã khai hết rồi.
Tự cho rằng mình không còn gì để khai cho họ nữa.
Như vậy, ngoài hai nhóm người này ra còn có thể là ai?
Người thân sao?
Nếu nói như vậy, thật sự là quá buồn cười.
Từ xưa đã có một câu: Nghèo ở chợ không người hỏi, phú ở núi sâu kết bà con xa.
Huống chi là khi mình còn nắm quyền đã không thân thiết với họ.
Đối với người đã nhìn thấy hàng trăm loại người trên thế gian này, đoạn đường này đã biến tất cả khả năng thành không thể.
Khi ông ta bước vào phòng thăm nom, thấy người phụ nữ ngồi phía bên kia miếng thủy tinh dày.
Ánh mắt ông ta kinh ngạc, không tưởng tượng nổi.
Dù thế nào cũng không nghĩ cô sẽ tới thăm mình.
Lý Thâm chậm rãi ngồi đối diện Cố Hạnh Nguyên, ông ta đè lại trái tim không bình tĩnh.
Giương mắt nhìn người đàn ông phía sau cô một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu tới để cười nhạo, hay là đến xem tôi chết hay chưa?”
Bắc Minh Thiện hai tay đút trong túi quần: “Tôi không có hứng thú gì quá lớn với kết cục của ông, vốn dĩ ông đi tới bước này, hoàn toàn là lỗi ông phải tự mình gánh.”
“Lỗi tự mình gánh. . .” Lý Thâm nhàn nhạt cười một tiếng: “Đánh giá của cậu về tôi hiện tại rất thú vị, thắng làm vua thua làm giặc. Cậu đứng ở bên ngoài, mà tôi ở bên trong, đúng là tội tự mình gánh.”
Vừa nói ông lại nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi ở đó không nói gì, ánh mắt kia trở nên dịu dàng không ít: “Vết thương của con bây giờ thế nào? Ngày đó cậu ta trở lại, nói lại chuyện cho ba biết, vốn ba chỉ muốn tới thăm con, chỉ là. . . Ba cũng biết, ở dưới tình huống đó con cũng không muốn gặp ba.”
Lúc đang đi, Cố Hạnh Nguyên cũng từng tưởng tượng mình và Lý Thâm gặp nhau sẽ là tình huống gì.
Hai người cách tấm thủy tinh lớn tiếng chỉ trích, gào thét. . .
Hoặc là là cúi đầu không nhìn đối phương, một mực yên lặng đến mức thời gian thăm nom từ từ trôi qua. . .
Vì thế, dù là dùng lời hòa nhã nói chuyện với nhau cô cũng chưa từng nghĩ tới.
“Cảm ơn ba đã quan tâm, vết thương của con cơ bản là khỏi rồi, đang trong giai đoạn phục khồi.” Cố Hạnh Nguyên vắt chéo mười ngón tay đặt trên bệ cửa sổ.
Cô và ba nói chuyện, từ trước tới nay chưa hề bình tĩnh như vậy, chưa quen lắm.
“Vậy thì tốt, chú ý nghỉ ngơi, mặc dù bây giờ đầu mùa xuân, nhưng vẫn sẽ hơi lạnh.”
“Con sẽ chú ý.”
. . .
Sau đó là một hồi im lặng giữa hai người.
Bắc Minh Thiện ở sau lưng Cố Hạnh Nguyên, nhìn hai ba con bọn họ, trong lòng ít nhiều có chút cảm khái.
Tình hình như vậy, trước đây anh cũng từng trải qua.
Anh và ba anh cũng có qua tình huống tương tự, chẳng qua là giữa bọn họ không cách nhau một tấm thủy tinh thật dày.
*** Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Hạnh Nguyên và Lý Thâm cũng không có nói một câu.
Bắc Minh Thiện nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cảnh tượng như vậy cũng không phải là cảnh anh muốn thấy.
“Sao rồi, hai người định như vậy ngồi hết thời gian sao. Nếu như sớm biết kết quả như vậy, anh thà dẫn em ra biển câu cá còn khá hơn một chút.”
Một câu nói này như một lời mở đầu, bầu không khí không còn ngột ngạt như vậy.
“Lý Thâm, mặc dù không biết ông phải bao lâu mới có thể hiểu, Hạnh Nguyên xảy ra chuyện, đối với ông chỉ là một sự hiểu lầm suốt hơn hai mươi năm. Tôi chỉ có thể nói, cuối cùng sẽ có một ngày, lúc ông thật sự hiểu ra, nhất định điều đầu tiên ông cảm thấy sẽ là tiếc nuối.”
Lý Thâm ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Thiện: “Tôi biết, cậu rất hy vọng thấy cục diện như vậy có phải hay không?”
Bắc Minh Thiện nhún vai, bày ra dáng vẻ sao cũng được: “Nói lời khó nghe, tôi không hề hứng thú với những thứ này. Ông trăm phương ngàn kế ở sau lưng làm rất nhiều chuyện, nhưng kết quả quay đầu lại, nhà Bắc Minh chúng tôi không ngã xuống, mà ông cũng đã ngồi ở bên trong. Chẳng lẽ lại không thể chứng minh sự cố chấp của ông là sai lầm sao? Mà sai lầm của ông vậy lại làm con gái ông tổn thương nhất. Tôi biết, thật ra thì tội của ông cũng không nặng như vậy, chỉ cần mấy năm nữa có thể lấy lại tự do lần nữa. Nhưng mấy năm ở trong đó tốt nhất nên nghĩ xem làm thế nào mới là một người ba chân chính.”
Vừa mới dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đứng lên, quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Chúng ta đi thôi, không khí nơi này làm em cảm thấy rất khó chịu.”
Nói xong, cô không nhìn Lý Thâm, chỉ để lại một câu: “Ba ở bên trong chú ý thân thể.” Sau đó đi thẳng ra phía cửa ra ngoài.
Trong lòng Lý Thâm nhất thời cảm thấy hơi ấm áp.
Ông biết rõ, con gái vẫn sẽ quan tâm mình, bất kể là thật lòng hay diễn trò, đều đã không còn quan trọng như vậy.
Nhìn khu thăm hỏi trống rỗng, ông ngồi lại tới khi thời gian kết thúc.
* Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên lại ngồi vào trong xe.
“Mặc dù từ đầu đến cuối biểu hiện của em rất bình thường, nhưng anh có thể cảm giác được em vẫn rất quan tâm ông ấy.”
Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe: “Đừng có làm như biết rõ về em lắm. Em không hề quan tâm ông ta.”
“Ồ? Đây là lời thật lòng của em? Nếu như nói như vậy, tại sao lần đầu Lạc Hàn tìm em điều tra tình hình, em không nói thẳng với ông ta. Mà sau đó đích thân tìm ông ấy. Còn nữa, khi biết được ông ấy bị điều tra, em tự giam mình ở trong phòng, ba ngày không ăn gì. Dĩ nhiên, còn có hôm nay. . .”
“Đó chẳng qua là em muốn dùng cách tốt hơn giải quyết vấn đề thôi, đến hôm nay em cũng chỉ cảm thấy ông ta vào đó em có trách nhiệm phần nhiều. Cho nên tới thăm một chút, cho yên tâm.”
“Cho yên tâm, đúng là mượn cớ hay.” Bắc Minh Thiện biết rõ ràng, những lời này chẳng qua là cô che giấu bản thân.
Đối với những thứ này, anh cũng không tiện vạch trần sự thật.
Có những lúc, không nói ra sẽ khiến cô dễ chịu hơn một chút.