Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Lỗi nếu xảy ra chuyện rồi, vậy thì bản thân chắc chịu không nổi rồi. Vẫn là bỏ lại bốn đứa trẻ này bảo vệ chủ nhân nhỏ trước rồi nói tiếp.

Dương Dương và Ngô Tiểu Nhị đang muốn chuẩn bị nghênh đón nắm đấm ‘rửa tội’ đối với mình, nhưng đột nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi của Kim Lỗi.

Đưa mắt mới nhìn đã thấy vui rồi, cậu quay người nói với Trình Trình: “Chúng ta hôm nay được cứu rồi, anh xem ai đến kìa.”

Trình Trình thuận theo phương hướng của Dương Dương chỉ nhìn qua, bỗng chốc mặt mày mang theo sự vui mừng.

“Ba đến cứu chúng ta rồi, anh nhìn thằng nhóc Kim Lỗi đó kìa, giống như một con chim cút bị ba xách lên.” Dương Dương mặt mày tự đắc.

“Bọn họ ba người, ba một mình há không phải sẽ chịu thiệt rồi sao?” Trình Trình cảm thấy có hơi lo lắng. Dù sao có câu nói như này: một mình khó địch lại bốn phương, hổ đói sợ sói.

“Chắc sẽ không đâu, ba thật ra đánh rất giỏi. Với cả, chỉ cần ba có thể chống đỡ thêm một lát, anh không phải đã thông báo cho chú đầu bếp rồi sao, chú ấy chỉ cần chạy tới, mấy tên này sẽ bị vo viên rồi.” Dương Dương ngược lại có lòng tin rất lớn với Bắc Minh Thiện.

Quả nhiên, tình hình rất nhanh đã xảy ra thay đổi.

Ba tên Dương Dương chia làm ba phía bao vây lấy Bắc Minh Thiện.

Mà bởi vì trên tay của anh còn xách Kim Lỗi, cho nên mấy tên lưu manh còn không dám động thủ.

***

“Thằng ôn, mau thả cậu chủ nhỏ của chúng tao ra! Nếu không cẩn thận ông đây không khách sáo!” Một tên lưu manh trong đó hằn học nói với Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện nhìn anh ta khẽ cười lạnh: “Ổ? Tao ngược lại muốn xem thử mày sẽ không khách sáo như nào.”

“Mày thật sự là chán sống rồi!” Tên lưu manh vừa rồi nói chuyện với Bắc Minh Thiện đó nghiến răng, vẻ mặt dữ tợn giơ nắm đấm lao về phía anh.

“Bụp...” Rất nhanh thì nghe thấy một tiếng, sau đó lại là một tiếng ‘bịch’ trầm thấp...

“Tít tít tít tít...” Tiếng còi cảnh báo của ô tô lần nữa vang lên.

Tên vừa rồi còn mang vẻ mặt dữ tợn, cơ thể đã đập thẳng vào thân một chiếc xe màu trắng cách đó không xa, đèn cảnh báo của chiếc xe đó lập tức khẽ nhấp nháy.

Cùng lúc này, Bắc Minh Thiện vẫn đứng tại chỗ, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra, điều mấu chốt hơn là trong tay anh vẫn xách Kim Lỗi.

Lần ra tay này, thật sự đã khiến Kim Lỗi sợ chết ngất rồi.

Cậu bé tận mắt nhìn cả quá trình, động tác đó nhanh tới nỗi khiến cậu bé nhất thời chưa có phản ứng lại.

“Cước pháp của ba thật tuyệt, đợi lúc về nhà rồi ba dạy cho con nha.” Dương Dương đứng ở một bên, giờ là vui đến phát điên rồi.

Bắc Minh Thiện nhìn cậu: “Con và Trình đều không có chuyện gì chứ?”

“Không sao, không sao... chỉ với mấy người bọn họ căn bản không tới gần được người của con.” Dương Dương cười hì hì nói, sau đó đưa tay chỉ vào Kim Lỗi: “Ba, ba để lại tên này cho con xử lý. Chuyện của ngày hôm nay đều là cậu ta làm ra. Vừa rồi còn ngang ngược kêu con chui qua háng cậu ta, con thấy vẫn là bắt cậu ta chui qua háng của con trước rồi nói tiếp.”

Kim Lỗi vừa nghe, thì ra người này là ba của Bắc Minh Tư Dương. Chẳng trách cậu ta đánh giỏi như vậy, thì ra là có một người ba đánh giỏi như thế.

Vận may hôm nay sao lại quay lưng như thế chứ, bị con trai đánh xong còn bị ba đánh, đây chính là số mệnh...

Cậu bé thầm kêu khổ ở tận đáy lòng.

Bắc Minh Thiện thả Kim Lỗi xuống đất, không có quăng đi. Bởi vì anh cũng không muốn gây ra quá nhiều phiền phức, dù sao bản thân vừa từ trong tòa đi ra, bây giờ còn đang trong thời gian hoãn án, nếu như gây ra chút rắc rối thì thấy hơi có lỗi với sự cố gắng của Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên.

“Con giữ thằng nhóc, có điều con không được phép bắt nó chui qua háng gì đó có biết chưa.”

Dương Dương có hơi thất vọng bĩu môi: “Được rồi, con đánh cậu ta vài cái trút giận là được rồi chứ gì.”

Kim Lỗi vừa nghe, trong lòng cuộn lên, lần này coi như là sắp rơi vào trong tay ‘mẹ kế’ rồi. Ở trong tay của cậu ta còn có chỗ tốt cho mình sao...

Thậm chí vào lúc này, cậu bé cảm thấy có hơi hối hận rồi. Bản thân việc gì cứ phải tìm cậu ta gây phiền phức chứ, không làm được lão đại thì không làm lão đại thôi.

Tay đã rảnh rang rồi, Bắc Minh Thiện nhìn hai tên lưu manh còn lại: “Hai người muốn từng người lên một, hay là cả hai cùng lên?”

Lời vừa dứt, cách đó không xa lại vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Ông chủ, anh không cần tốn sức nữa, giao bọn họ cho tôi là được rồi.”

“Người nên đến đều đến đủ rồi. Thằng nhóc, cậu cố mà nhìn xem mấy vệ sĩ phế vật này của ba cậu bị đánh gục như nào đi.” Dương Dương và Ngô Tiểu Nhị giống như áp tải Kim Lỗi giống như áp tải phạm nhân.

“Bọn họ thật ra không phải là vệ sĩ của ba tôi, vừa rồi tôi chẳng qua chỉ là hù dọa các cậu thôi. Bọn họ là tôi bỏ một triệu rưỡi ra thuê...” Kim Lỗi mặt mày xì hơi.

“Cậu cái tên này rốt cuộc là có mấy câu nói thật. Thật là một tên thiếu bị đánh, xem cậu lần sau còn dám nói khoác ở trước mặt tôi không.” Dương Dương nói rồi tức đến nỗi nhấc chân đá đít cậu bé.

***

Hình Uy kịp thời chạy tới khiến Bắc Minh Thiện bỗng chốc thở phào không ít, hai người xử lý ba tên lưu manh này... Bây giờ đã còn hai người rồi.

Hai đấu hai, nhìn trông công bằng không ít.

Hai tên lưu manh đó hình như không công nhận như thế, đặc biệt là sau khi một người trong số bọn họ trong nháy mắt bị đập.

Nếu hai đấu một, bọn họ có lẽ sẽ thử xem, bám vào một phần tâm lý ăn may.

Tình hình bây giờ không giống nữa rồi, lại nhiều hơn một người đàn ông cao to.

Bọn họ thật là đáng với số tiền một triệu rưỡi này, sau khi liếc nhìn nhau, hiểu ý lẫn nhau mà lựa chọn chạy trốn như một làn khói.

“Cậu nhìn hai người mà cậu tốn tiền chọn này đi, cũng quá không có tuân thủ đạo đức nghề nghiệp rồi, còn chưa làm xong việc thì chạy rồi. Tiền của cậu xem ra là mất trắng rồi.” Dương Dương lúc này còn thật là có chút đồng cảm với cái cậu nhóc Kim Lỗi này.

Đang yên đang lành làm ‘tiểu bá vương’ ở lớp một của trường, vốn dĩ cùng với Dương Dương nước sông không phạm giếng. Chỉ đáng tiếc một ý nghĩ sai lầm khiến bọn họ có sự liên kết, và rơi vào tình cảnh hiện nay.

Hai tên lưu manh chạy rồi, một tên còn lại kia cũng đang bị đập vào xe mà dính chặt không buông.

Hình Uy sau khi thấy Bắc Minh Thiện thật sự là cảm thấy vui mừng như điên, có điều ngại có tụi nhỏ ở đây, chuyện đó không phải là tin tức công khai, cho nên chỉ có thể nhỏ tiếng nói với anh: “Ông chủ, anh bình an ra ngoài thật là tốt. Những ngày này không ít chuyện phải lo lắng, chỉ có điều bên phía Bắc Minh Thị tôi vẫn phải trông chừng, cho nên mãi không có thời gian đi thăm anh.”

“Hai chúng ta còn cần phải nói lời này sao. Những ngày này cậu giúp Hạnh Nguyên cũng vất vả cho cậu rồi.”

Hai người bọn họ nói rồi thì đi đến trước mặt Dương Dương và Trình Trình.

“Ba...”

“Ba...”

“Chú Bắc Minh...”

Bốn đứa trẻ lần lượt chào hỏi Bắc Minh Thiện.

Bắc Minh Thiện nhìn Kim Lỗi vẫn đang ở trong tay Dương Dương và Ngô Tiểu Nhị: “Đây rốt cuộc là chuyện gì hả?”

Dương Dương xua xua tay: “Chuyện này nói ra thì dài, lời nói...”

Cậu lại trưng ra điệu bộ của người kể chuyện, đem sự việc trước sau đều nói một lượt. Đương nhiên bên trong ít nhiều vẫn là thêm mắm dặm muối một chút, mục đích chính chính là ở trước mặt ba lộ ra hình tượng lấp lánh khi mình xả thân cứu Trình Trình.

Đối với những điều này, Trình Trình cũng cảm thấy không cần thiết uốn nắn cái gì, để cậu nói là được rồi.

Sau khi nghe xong, Bắc Minh Thiện gật đầu: “Nếu sự việc đã làm rõ rồi, vậy thì chuyện gì cũng không có rồi. Hai đứa thả thằng nhóc ra đi.”

“Á? Ba kêu con thả cậu ta? Đây không dễ gì mới bắt được. Ba không có nhìn thấy bộ dáng ngang ngược hăng hung đó của cậu ta vừa rồi đâu...”

Dương Dương có hơi không phục, đối với người như này sao có thể tha được, như thế cũng quá dễ dàng cho cậu ta rồi, nên dạy dỗ tử tế một trận nữa cho nhớ kỹ.

“Nghe ba, thả thằng nhóc đi.”

“Được rồi ba.” Dương Dương tuy vẫn có hơi không tình nguyện, nhưng vẫn phải làm theo.

“Thằng nhóc cậu hôm nay coi như may mắn, hôm nay không xử lý cậu. Cậu cũng đừng nghĩ sẽ đánh chủ ý xấu gì nữa. Nói cho cậu biết, cho dù cậu lại gọi người tới, nhìn thấy chưa, chúng tôi cũng sẽ đánh người của cậu cái gì cũng không còn sót lại có biết chưa hả.” Dương Dương hằn học nói với Kim Lỗi.

Thật là không ngờ mình vậy mà còn có thể được thả, Kim Lỗi thật là có một loại tâm trạng được sống lại lần nữa. Cậu bé hắng giọng nói lời hay: “Bắc Minh Tư Dương, cậu yên tâm đi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tìm các cậu gây phiền phức nữa. Sau này cậu chính là lão đại của nơi này, tôi làm đàn em của cậu có được không?”

Giống như Kim Lỗi, người có thực lực tương đương với cậu bé, cậu bé vẫn sẽ có ý nghĩ chia trên dưới. Nhưng nếu mạnh hơn cậu bé rất nhiều, cậu bé cũng không ăn thiệt trước mắt, quy thuận chính là lựa chọn tốt nhất.

***

Sau khi thả Kim Lỗi ra thì rất nhanh, người vây xem náo nhiệt cũng đều dần dần tản đi. Ô tô ở cổng trường cũng rất nhanh được lái đi không ít.

“Ba, khoảng thời gian này ba rời khỏi chúng con đều rất nhớ ba. Hôm nay ba trở về sao không thấy nghe mẹ nhắc tới chứ?”

Trình Trình đưa tay nắm bàn tay rũ xuống của Bắc Minh Thiện, khi cậu lần nữa nhìn thấy ba, đừng nhắc đến việc đã vui mừng cỡ nào.

“Phải đó ba, ba rốt cuộc chạy đi đâu chơi rồi, hỏi mẹ, mẹ cũng không nói cho chúng con.”

Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười nhìn hai đứa trẻ: “Nơi ba tới các con không đi được. Đương nhiên, ba cũng hy vọng các con sau này cũng đừng đến nơi đó mới phải. Được rồi, bây giờ cũng không sớm rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Nói rồi anh ngoảnh đầu lại nhìn thấy Triệu Tịnh Di và Ngô Tiểu Nhị đứng ở một bên.

Đối với hai đứa trẻ này, Bắc Minh Thiện vẫn là có ấn tượng.

“Cháu là Triệu Tịnh Di đã cá cược với Dương. Còn cháu, Ngô Tiểu Nhị chúng ta từng gặp ở trong buổi hoạt động dã ngoại của ba và con lần trước đúng chứ?”

Nhắc đến chuyện .cá cược với Dương Dương, điều này khiến Triệu Tịnh Di có hơi đỏ ửng mặt: “Chú Bắc Minh, chú có thể đừng nhắc đến chuyện đó có được không ạ.”

“Sao không thể nhắc chứ, nếu không phải là chuyện lần đó, cũng sẽ không có chuyện xảy ra ngày hôm nay.” Dương Dương lúc này cũng không có quên bồi thêm một nhát.

“Chuyện lần đó còn không phải bởi vì em gây ra sao, bây giờ ngược lại còn oán thán người ta.” Trình Trình liếc nhìn Dương Dương.

Điều cậu nói quả thật là sự thật, có điều người nói vô tâm, người nghe có ý.

Dương Dương không có tức giận, ngược lại cười he he: “Em nói cậu ấy, anh khẩn trương cái gì chứ.”

“Lười phải để ý em.” Tranh luận với tên nhóc làm càn làm bậy này, đến cuối cùng chỉ sẽ chọc mình ôm một bụng tức tối.

“Chú Bắc Minh, cháu về nhà trước ạ.” Ngô Tiểu Nhị cảm thấy nơi này cũng không có chuyện gì của mình nữa, dứt khoát rời đi là được rồi, vì thế tạm biệt.

“Về nhà gì chứ, cùng chúng tớ về nhà ăn cơm đi. Chuyện ngày hôm nay là tớ hại cậu suýt nữa cũng bị đánh rồi, coi như là đền bù mà tớ dành cho cậu đi.” Dương Dương một tay túm lấy Ngô Tiểu Nhị.

Dương Dương người làm lão đại này thật sự là khá tốt, có trách nhiệm.

“Không cần, ba tớ hôm nay muốn dẫn tớ đi ăn đồ ăn Pháp, đã nói rõ rồi. Tớ đi trước đây, bye bye.” Ngô Tiểu Nhị nói xong thì xoay người chạy về phía ngược lại với bọn họ.

“Ba, Triệu Tịnh Di sẽ theo chúng ta trở về. Mấy ngày nay ba mẹ của cậu ấy đều ở bên ngoài.”

Bắc Minh Thiện gật đầu: “Chuyện này ba đã nghe mẹ của các con nói rồi. Nếu đã như thế thì chúng ta về nhà thôi.”

“Xe của mẹ ở bên đó.” Dương Dương rất nhanh đã thấy xe của Cố Hạnh Nguyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK