Lạc Hàn gật đầu: “Nếu đã như vậy thì chú biết bước tiếp theo nên làm như thế nào rồi. Đúng là làm khó cháu rồi, Hạnh Nguyên. Đối với tôi mà nói, thông tin cháu cung cấp có giá trị rất lớn. Nếu như tình hình phía bên Đường Thiên Trạch đã như vậy, chú thấy cháu cũng không
cần tham gia vào việc điều tra người đứng sau anh ta nữa đâu. Hôm nay chú có lẽ đã khiến anh ta cảnh giác, muốn lấy được thông tin từ miệng anh ta cũng càng khó khăn hơn. Chú không muốn khiến cô tiếp tục khó xử.”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Không sao, nếu Đường Thiên Trạch đã cắn chặt răng không chịu nói bất cứ điều gì, thì cháu nghĩ đó cũng chỉ là thủ đoạn anh ta đối phó với chúng ta mà thôi. Lạc Hàn, cháu nên nói lời xin lỗi với chú ở đây.”
“Xin lỗi? Tôi không hiểu ý của cháu là gì.”
Cô lắc nhẹ một chiếc cốc đặt trên bàn trà: “Trước đây cháu có điều giấu giếm chú, thật ra cháu vẫn luôn biết người đứng sau Đường Thiên Trạch là ai.”
“Cháu biết ư?” Điều này quả thật khiến Lạc Hàn cảm thấy khá bất ngờ.
“Người đứng sau Đường Thiên Trạch tên là Lý Thâm. Về phần vì sao trước đây cháu lại giấu chú, đó là vì ông ấy chính là ba ruột của cháu.”
“Ba ruột! Lý Thâm…” Xem ra, Lạc Hàn thật sự cần phải thận trọng hơn nữa.
Nói đến Lý Thâm, ông ta rất nhanh đã nghĩ đến trong giới chính trị quả thật có một nhân vật như vậy. Hành tung của ông ta thần không biết quỷ không hay, làm việc rất cẩn trọng, hơn nữa rất ít khi lộ mặt trước công chúng.
Nhưng chính vì vậy, ông ta lại được kỳ vọng khá cao, được coi là người có khả năng phát triển rất lớn trong tương lai.
Vậy mà ông ta lại là ba ruột của Cố Hạnh Nguyên, hơn nữa còn là ông trùm đứng sau Đường Thiên Trạch… Hai chuyện này dường như rất khó liên hệ cùng một chỗ với nhau.
“Hạnh Nguyên, tôi biết cháu không biết nói dối, nhưng chuyện này quả thật khá bất ngờ.”
Cố Hạnh Nguyên cười khổ: “Mặc dù cháu có thể mơ hồ cảm nhận được ông ấy có lẽ cũng là một nhân vật không nhỏ, dù sao có thể khiến Cục trưởng Quách nghe lời như vậy thì chắc chắn phải là người có địa vị không thấp. Hơn nữa, ông ấy còn là ba ruột cháu cho nên cháu
mới… Vốn cho rằng chuyện này đã xong xuôi ở chỗ Cục trưởng Quách rồi, nhưng không ngờ bọn họ ngày càng quá đáng. Thông qua một vài thủ đoạn, bây giờ tập đoàn Bắc Minh thị đã nằm trong tay Đường Thiên Trạch rồi, điều này khiến tôi càng cảm thấy có lỗi với người
nhà Bắc Minh hơn.”
Lạc Hàn nghe cô nói vậy, vốn còn cảm thấy đây chẳng qua cũng chỉ là một vài vụ án hơi đặc thù mà thôi, nhưng lại không ngờ phía sau còn có cả một câu chuyện.
“Hạnh Nguyên, nếu được, có thể nói cho tôi nghe thêm được không? Những điều này có lẽ sẽ hỗ trợ chúng tôi trong công việc kế tiếp.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, chuyện đã đến nước này, điều cô có thể làm là kể lại mọi chuyện mà mình biết cho ông ta nghe.
Lạc Hàn vô cùng cẩn trọng, vừa nghe Cố Hạnh Nguyên kể lại sự việc, vừa ghi chép lại, đây chính là ân oán đã bám bụi hơn hai mươi năm.
Từ đó, ông ta cũng dần khám phá ra động cơ của Lý Thâm.
Đợi đến khi Cố Hạnh Nguyên kể xong, ông ta dường như cũng cùng lúc ghi chép xong.
“Hạnh Nguyên, cảm ơn cháu đã cung cấp cho chúng tôi những tư liệu quý báu như thế này. Chúng tôi sẽ tiếp tục tiến hành điều tra dựa trên những thông tin cháu cung cấp. Từ nay về sau nếu có bất cứ chuyện gì, chú vẫn hi vọng cháu có thể tiếp tục phối hợp làm việc với
chúng tôi.”
“Được, không vấn đề gì cả. Dù sao cháu cũng là người làm trong ngành luật, đối với những chuyện ích kỷ nhỏ nhặt trước đây của mình, cháu vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.”
“Không cần phải nói như vậy, thử hỏi ai mà chưa từng ích kỷ chứ? Đặc biệt là người thân của mình lại dính dáng trong đó. Nhưng mà tôi vẫn vô cùng kính nể tinh thần và dũng khí của cháu Được rồi, tôi không ở lại thêm được nữa.” Lạc Hàn nói xong thì thu dọn đồ đạc của
mình, chuẩn bị rời đi.
“Lạc Hàn, nghe Kiều Kiều nói, kể từ lần trước về nhà, đến giờ cũng hơn ba tháng rồi chú không về. Cháu cảm thấy chú nên dành thời gian về thăm ông bà cụ. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cháu mới cảm nhận được người thân có vai trò quan trọng như thế nào trong
cuộc đời mình. Đặc biệt là bản thân mình còn không biết họ rốt cuộc có thể ở bên cạnh mình bao nhiêu năm nữa, nên càng quan trọng hơn.”
Nhìn ánh mắt chân thành của Cố Hạnh Nguyên, Lạc Hàn cũng vô cùng cảm động, gật đầu: “Hạnh Nguyên, cháu nói đúng, chú nên về nhà thăm ba mẹ mình, lát nữa chú sẽ trở về.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn ông ta, khẽ cười: “Cảm giác có nhà thật tốt, cháu thật sự rất ngưỡng mộ các người.”
“Ngưỡng mộ chúng tôi? Chẳng lẽ cháu không đáng được ngưỡng mộ ư? Có ba đứa con đáng yêu, hơn nữa chú còn nhìn ra Bắc Minh Thiện rất quan tâm cháu. Cho dù hai nhà các cháu từng có một vài vướng mắc, nhưng tôi nghe những điều ban nãy cháu nói, có lẽ đây chỉ
là hiểu nhầm kéo dài nhiều năm mà thôi. Cho dù ba của cháu không bao giờ quên nhưng giữa cô và Bắc Minh Thiện có lẽ cũng không có hiểu nhầm như vậy đâu.”
“Cảm ơn chú, có một số chuyện tôi vẫn cần suy nghĩ thấu đáo hơn.”
Bắc Minh Thiện ngồi trong phòng làm việc của mình. Sau khi tất bật hoàn thành công việc cả một ngày, anh lại cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lên lần nữa.
Ở vị trí của bên A, Mạc Cẩm Thành đã ký tên mình lên đó, hơn nữa còn đóng dấu xong xuôi. Bây giờ chỉ cần anh ký nốt tên mình lên vị trí bên B, như vậy ở một ý nghĩa nào đó mà nói có thể hoàn thành hiệp định này rồi.
Anh vô cùng muốn lấy lại Bắc Minh thị, nhưng lại trì trệ chưa ký tên mình lên trên.
Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Cố Hạnh Nguyên đi vào: “Sao anh vẫn ngồi ở đây?” Nói xong, cô nhìn thấy tài liệu trong tay anh: “Anh cảm thấy thứ này có vấn đề ư?”
Bắc Minh Thiện nhìn thấy cô đến, bèn đặt đồ trong tay mình xuống: “Không phải, thứ này không có vấn đề gì cả, chẳng qua anh luôn cảm thấy chỉ cần chấp nhận chuyện này thì lại giống như mắc nợ chú ấy vậy, anh không hề thích cảm giác mắc nợ người khác.”
Đối với sự giải thích này của anh, Cố Hạnh Nguyên cũng có thể hiểu. Tên này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, mặc dù anh đã thay đổi ở rất nhiều phương diện, nhưng tính cách kiêu ngạo này lại bắt nguồn từ trong xương cốt, muốn thay đổi nào có dễ như vậy.
“Cái này tùy anh thôi, Bắc Minh thị là chuyện của gia tộc anh, anh có thể không cần coi đó là chuyện của riêng mình để rồi cảm thấy có trách nhiệm với nó. Đúng rồi, sáng sớm hôm nay em đã đến tìm Đường Thiên Trạch, anh có biết em biết được tin gì từ chỗ anh ta không?”
Bắc Minh Thiện nghe đến cái tên Đường Thiên Trạch là trong đôi mắt lập tức bùng lên ngọn lửa.
Cô không nên nhắc đến cái tên anh ta vào lúc này, điều này càng khiến anh tức giận hơn.
Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết điều đó, nhưng cô lại cứ nhắc đến nó. Bởi vì cô cảm thấy Bắc Minh Thiện nên đưa ra quyết sách gì đó, chẳng hạn như lấy lại Bắc Minh thị.
Nhìn bộ dạng này của anh, nhưng cô lại giả bộ thờ ơ nói: “Anh ta chuẩn bị sửa sang lại Bắc Minh thị, sửa sang lại toàn bộ từ trên xuống dưới luôn, nhưng nơi đầu tiên anh ta bắt đầu sửa chính là văn phòng của Tổng Giám đốc. Em nghĩ, anh đã rất quen thuộc với nơi đó, quen
thuộc đến nỗi nhắm mắt cũng không đi sai chỗ được.”
Đương nhiên trong những lời ban nãy Cố Hạnh Nguyên nói, cũng chỉ có câu cuối cùng mới là thật.
Bắc Minh Thiện dường như thật sự bị cô nói cho tức, các cơ thịt trên mặt anh hơi co rút.
Đối với nhà Bắc Minh, đối với Bắc Minh Thiện mà nói, ý nghĩa của Bắc Minh thị rất khác lạ, thậm chí một miếng ngói cũng có câu chuyện của riêng mình.
Anh vội vàng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó mang theo hợp đồng muốn đi ra ngoài.
“Này, anh muốn đi đâu thế, còn chưa đón con đấy. Về chuyện của Bắc Minh thị, ngày mai làm cũng vẫn kịp mà, hôm nay mọi người đều tan làm rồi…”
“Chưa từng nhìn thấy anh gấp gáp như vậy, lúc trước khi Bắc Minh thị gặp chuyện, không phải anh vẫn bình chân như vại hay sao?” Trên đường đi đón con, Cố Hạnh Nguyên lái xe, liếc nhìn Bắc Minh Thiện ngồi ở vị trí ghế phụ.
“Đó là vì anh nhất định có thể lấy lại Bắc Minh thị, để anh ta ở đấy chẳng qua chỉ là coi anh ta như con chó canh cửa mấy ngày mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta muốn làm gì thì làm ở trong đó.”
“Trông coi mấy ngày? Chó canh cửa…” Cố Hạnh Nguyên không khỏi khẽ lắc đầu, cười nói: “Em có thể cho rằng những lời ban nãy anh nói là do anh không muốn từ bỏ lòng tự tôn của mình. Bây giờ em hỏi anh một vấn đề, nếu ba nuôi không đưa cho anh thứ đó, khi anh nghe thấy Đường Thiên Trạch muốn sửa sang lại toàn bộ trên dưới Bắc Minh thị, anh sẽ làm như thế nào? Em nghĩ anh cũng không thể có được quyền cao hơn từ quyền cổ đông đâu.”
…
Quả thật mỗi một điều Cố Hạnh Nguyên nói đều không sai, Bắc Minh Thiện cũng thừa nhận sự tự tin của mình bây giờ đều lấy từ thứ đồ trong tay.
Anh hơi cười nhạo chính mình, bây giờ anh lại muốn dựa vào cái này để xây dựng nên thể xác và tinh thần lớn mạnh hơn.
Cố Hạnh Nguyên cũng biết dừng lại đúng lúc, cô nhìn thấy cảm xúc lúc này của Bắc Minh Thiện thì biết ngay dường như đã chọc đến chỗ đau của anh, lúc này cô không nên kích thích anh hơn nữa thì tốt hơn.
Ăn tối xong, Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện, rồi lại nhìn Mạc Cẩm Thành, đoán chừng hai người họ nhất định có lời muốn nói.
Cô nhìn ba đứa con của mình, trên mặt mang theo ý cười: “Các cục cưng, mẹ làm bài tập về nhà cùng các con nhé, được không?”
Bây giờ, biệt thự ở lưng chừng núi đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh từ sự ồn ào hôm qua.
Cả nhà An Na và Hình Uy đã trở lại căn biệt thự nhỏ “Phẩm Hoan Biệt Uyển” bên dưới.
Bây giờ nói chuyện ở đây đã khá tự do, đặc biệt là sau khi Cố Hạnh Nguyên đưa ba đứa nhỏ lên tầng.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người là Bắc Minh Thiện, Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết.
Họ ngồi song song trên ghế sofa, tivi đối diện còn đang phát sóng tin tức mới, chỉ có điều tiếng đã được vặn đến mức vô cùng nhỏ.
Ba người đều lơ đãng xem tivi, đặc biệt là Bắc Minh Thiện, anh không biết nên mở lời như thế nào.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn nói một câu: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn về việc gì?” Mặc dù Mạc Cẩm Thành biết rõ trong lòng, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh.
“Hôm nay cháu và Hạnh Nguyên đến ngân hàng và đã lấy được đồ chú cho cháu.”
Bắc Minh Thiện nói xong thì lấy hợp đồng chuyển nhượng ra đặt lên bàn trà.
Mạc Cẩm Thành nhìn thoáng qua: “Cái này vốn thuộc về cháu, chú đây chỉ là trả vật về với chủ mà thôi. Về phần cháu muốn xử lý như thế nào, chú không quan tâm. Nhưng chú muốn nói với cháu rằng: Cho dù chọn lựa như thế nào, mẹ cháu cũng sẽ ủng hộ cháu.”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Dư Như Khiết nhìn con trai mình, bà biết giờ phút này con trai đang có tâm trạng như thế nào, ngoại trừ ủng hộ, bà cũng không thể cho anh bất kỳ thứ gì khác.
Gần đây bà cũng mới biết việc Bắc Minh thị xảy ra chuyện và Mạc Cẩm Thành vẫn nắm trong tay một phần cổ phần của Bắc Minh thị.
Áp lực của con trai chất đầy như núi, còn phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn, và anh phải đối mặt với những đối thủ đáng gờm như thế nào, những điều này đều tác động đến trái tim bà.
Đêm đã dần về khuya, nhìn thoáng qua có thể thấy tối hơn những ngày khác, mặt trăng bị tầng mây dày che kín.
Đây là khoảng thời gian tối nhất, đồng thời cũng báo hiệu sự tăm tối sắp qua đi.
Hôm sau, Bắc Minh Thiện không lái xe đến tập đoàn GT để đi làm.
Bởi vì Mạc Cẩm Thành quyết định anh tạm thời đừng đảm nhận vị trí Tổng Giám đốc thay thế mà hãy dốc hết sức lực giải quyết chuyện của Bắc Minh thị.