Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng rồi đó, chú hỏa thần ơi, hai người nói cho bọn cháu biết đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc hai người có bộ dạng này cũng đâu nhiều đâu, đừng để cho bọn cháu phải lo lắng theo hai người có được không..."

Trình Trình ném cho Dương Dương một sắc mặt, lúc người lớn nói chuyện với nhau, con nít nên né tránh.

...

Ở trên lầu ba, Trình Trình và Dương Dương lần lượt ngồi trên cái giường nhỏ của mình, nhìn hai đứa nhỏ giống như là quả cà bị đánh bầm dập, cả hai đều buồn bã ỉu xìu.

Một chốc lát sau, Triệu Tịnh Di dẫn theo Cửu Cửu đi lên trên: “Nè, hôm nay tớ thấy là cảm xúc của mẹ cậu với lại chú Hình Uy có chút không đúng á, bình thường lúc bọn họ ăn cơm thì thường sẽ cười nói với chúng ta mà.”

“Sao tớ biết được chứ, lúc nãy tớ đã hỏi rồi, không ngờ đến là lại bị Trình Trình kéo lên trên đây.” Biểu cảm của Dương Dương dường như có chút không hài lòng.

“Em thì hiểu cái gì chứ, cho dù bọn họ có nói cho chúng ta nghe thì có thể như thế nào được chứ, chúng ta không có cách nào hết. Nếu em thật sự muốn tốt cho mẹ, vậy thì em đừng tìm phiền phức cho mẹ là được rồi.” Sao Trình Trình lại có thể không muốn chia sẻ buồn phiền với mẹ mình, nhưng mà giống như cậu đã nói, năng lực có hạn, lực bất tòng tâm.

“Về chuyện này thì tớ vô cùng đồng ý với cách nhìn của bạn học Bắc Minh Tư Trình, chúng ta vẫn là con nít thôi. Ba mẹ tớ cũng như thế này nè, bọn họ có chuyện gì thì từ xưa đến nay sẽ không nói với tớ.” Triệu Tịnh Di ở một bên nói chuyện thay cho Trình Trình: “Tớ thấy là phương pháp tốt nhất để chia sẻ nỗi buồn với bọn họ đã chính là học tập cho thật giỏi, các cậu nhìn xem đây là cái gì..."

Cô bé nói xong, lại lấy ra một cái cặp sách từ sau lưng.

Trên trán của Dương Dương lập tức xuất hiện máy dấu vạch đen: “Không phải là cậu dự định làm bài tập ở đây đó chứ? Ở chỗ của chúng tớ không có chỗ dư thừa đâu, trong phòng của cậu không phải là còn có một cái bàn làm việc à?” Vừa mới nói đến đây, cậu lại giống như một tên trộm mà liếc nhìn Trình Trình một cái, sau đó cười hắc hắc: “Xem ra là ý tứ không trong lời nói nha..."

Trình Trình còn chưa kịp phản ứng thì gương mặt của Triệu Tịnh Di đã đỏ lên trước rồi: “Bắc Minh Tư Dương, cậu ngậm miệng lại cho tôi đi!” Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, bỏ rơi cả Cửu Cửu, một mình chạy mất.

“Chị Tịnh Di bị sao vậy anh?” Cửu Cửu chớp chớp đôi mắt to, một ngón tay muốn đặt vào trong miệng, nhìn hai người anh trai, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện của người lớn con bé cũng thắc mắc, hiện tại ngay cả chuyện của con nít mà cũng làm cho con bé không hiểu nguyên nhân gì...

Trình Trình tức giận trợn mắt nhìn Dương Dương: “Em đó nha, bớt gây chuyện với anh đi.”
Loading...


...

“Hả? Bắc Minh thị đã xảy ra chuyện lớn như vậy à? Hạnh Nguyên, chồng ơi, đến lúc đó hai người sẽ không từ chức đó chứ..." Lạc Kiều ôm theo bé cưng, sắc mặt vô cùng khẩn trương.

Hình Uy đi đến bên cạnh Lạc Kiều, ôm hai mẹ con bọn họ vào trong ngực: “Kiều Kiều, em yên tâm đi, anh sẽ không để hai mẹ con bọn em cảm thấy ấm ức một chút nào đâu.”

Sau khi Lạc Kiều nghe thấy lời nói này, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống: “Chồng à, mặc kệ con đường phía trước trở nên như thế nào, gia đình chúng ta đều sẽ bình an vượt qua nó.”

Hai người bọn họ là đang diễn kịch đôi uyên ương vượt qua khổ nạn đó à?

Cho dù nói như thế nào, thật sự cũng để cho Cố Hạnh Nguyên và Anna ở một bên cảm thấy cảm động.

Đối mặt với thời điểm khó khăn, có rất ít người lựa chọn lùi bước, có ít người lựa chọn quan sát, còn có người lựa chọn vượt qua khó khăn mà tiến lên phía trước.

“Kiều Kiều, yên tâm đi, vẫn còn chưa hỏng tới mức đó đâu, ngày hôm nay ban giám đốc cũng không đưa ra bất cứ quyết định gì hết, hiện tại tớ cũng không có chuyện gì.”

Trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cảm thấy rất phiền muộn, nhưng mà vẫn phải giả vờ một bộ dạng nhẹ nhàng để an ủi Lạc Kiều, có thể nói là đang an ủi cô ấy, không bằng nói là an ủi chính mình.

Chuyện này đã quá rõ ràng rồi, mặc dù ban giám đốc tuyên bố trước khi bản án của Bắc Minh Thiện vẫn còn chưa được định đoạt thì sẽ không thảo luận về nó nữa, nhưng mà thấy tình hình hiện tại cho thấy có lẽ là tỷ lệ Bắc Minh Thiện được trắng án quả thật là rất nhỏ.

Về chuyện này, trong lòng của cô vô cùng rõ ràng.

...

Trời tối người yên, bọn nhỏ đã ngoan ngoãn ngủ rồi, Cố Hạnh Nguyên mặc một cái áo choàng ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngày hôm nay không có sao, đã bị những đám mây che hết.

Lúc này ở trước mặt của cô là cái bàn trà, có nhiều thêm một ly trà hoa nhài.

“Uống đi, cái này có thể hỗ trợ cho cậu bớt ưu sầu.” Trong tay của Anna cũng bưng một tách trà ngồi xuống bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.

“Ban đầu lúc mà Bắc Minh Thiện giao Bắc Minh thị lại cho tớ, tớ đã từ chối, nhưng mà bây giờ tớ thấy Bắc Minh thị muốn rời khỏi từ trong tay của tớ, tớ lại có chút không nỡ. Cũng không phải là bởi vì tớ lưu luyến cái danh hiệu lấp lánh ánh vàng, cũng không quan tâm đến tiền bạc, tớ chỉ cảm thấy là tớ đã làm sai lời hẹn của mình đối với ông cụ Bắc Minh, đối với Bắc Minh Thiện.” Cố Hạnh Nguyên rúc cả người của mình vào trong ghế sofa, có ai có thể hiểu được phần tâm trạng này.

“Người sống một đời, chuyện không như ý có nhiều lắm, nhất là giống như những chuyện mà bây giờ cậu phải đối mặt cũng không phải là người nào cũng có tư cách như thế này, tớ có thể hiểu được suy nghĩ hiện tại của cậu. Nhưng mà cậu nhất định phải hiểu rằng đi đến bước đường ngày hôm nay cũng không phải là trách nhiệm của cậu, bắt đầu từ ngày cậu bước chân lên nó, bọn họ đã suy nghĩ trăm phương nghìn kế để kéo cậu xuống, cho dù không có chuyện ngày hôm nay thì tớ nghĩ là không qua bao lâu nữa, bọn họ sẽ còn nghĩ ra cách khác. Đừng tạo thêm áp lực cho mình quá lớn, phải bảo vệ sức khỏe, vì bọn nhỏ.”

Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại nhìn Anna, mặc dù nhìn cô có vẻ như là một cô gái yếu ớt giống như mình, nhưng mà cô lại không có tính cách cầm được thì buông bỏ được giống như cô ấy.

“Cảm ơn cậu, Anna, có lẽ là giống như cậu đã nói, hiện tại tớ nên điều chỉnh tâm trạng của mình vì bọn nhỏ.”

...

“Diệp Long, sao bây giờ con còn đang uống rượu vậy chứ? Đã trễ như vậy rồi, con nên nghỉ ngơi đi.” Lan Hồng bước ra từ trong phòng ngủ, nhìn thấy con của mình vẫn còn đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trên cái bàn trà ở trước mặt còn có đặt hai vỏ chai rượu Bắc Minh Diệp Long đã hơi say mà còn đang không ngừng rót rượu vào trong ly.

...

Hồi chiều này mặc dù là Lan Hồng không đến phòng họp, nhưng mà lúc trở về Bắc Minh Triều Lâm cũng đã nói những chuyện xảy ra bên trong cho bà ta biết.

Tin tức Bắc Minh Thiện xảy ra chuyện làm cho bà ta cảm thấy có chút bất ngờ, dù nói như thế nào thì vẫn là người một nhà của nhau, mặc dù là không lui tới với nhau, trước đó lại có vài ân oán, nhưng mà xem vấn đề phải trái vẫn sẽ không tự chủ mà đứng cùng lập trường.

Bà đi đến bên cạnh con trai ngồi xuống, đưa tay lấy ly rượu trong tay của anh ta đặt lên trên bàn: “Diệp Long à, con không được uống nữa.”



Lúc này Bắc Minh Diệp Long đã hơi ngà ngà say, anh ta quay đầu lại nhìn về phía mẹ của mình: “Mẹ à, chuyện ngày hôm nay làm cho con cảm thấy thật sự rất bất ngờ, cho dù con quả thật muốn thay thế Hạnh Nguyên để trở thành tổng giám đốc của công ty, nhưng mà con không muốn phải dùng cách như thế này, huống hồ gì vào lúc đó con mới biết được chú ha xảy ra chuyện như vậy.”

Đối với bản chất của con trai, Lan Hồng vẫn rất hiểu, hành vi lợi dụng lỗ hổng của người khác mà chiếm vị trí, đó là chuyện mà anh ta không làm được.

Vậy thì chắc chắn là chuyện này có người nào đó giở trò ở sau lưng.

Dựa theo lẽ thường, nếu như là giở trò quỷ thì chắc chắn sẽ đề cử người một nhà của mình lên vị trí?nhưng mà rõ ràng rằng người đã đề cử trong phòng họp cũng không phải là người mà Bắc Minh Diệp Long quen thuộc, thậm chí gặp mặt cũng không chào hỏi.

Rốt cuộc tại sao người này lại rắp tâm, thật sự làm cho người ta khó mà suy nghĩ.

“Con trai à, mẹ biết là chuyện này không có liên quan gì đến con, hơn nữa mẹ còn biết thật ra từ nhỏ đến lớn con đều lấy chú hai của mình làm gương, chỉ là sau này trong nhà xảy ra rất nhiều thay đổi mới có thể dẫn đến việc con có cách nhìn khác đối với nó.”

Bắc Minh Diệp Long nhẹ gật đầu: “Đối mặt với tình huống này con thật sự cảm thấy là đâm lao phải theo lao, một phương diện khác, con thật sự muốn tiếp quản Bắc Minh thị, chứng minh với tất cả mọi người rằng con có năng lực này, nhưng mà con lại có chút lo lắng, gây ra chuyện ngày hôm nay, con nghĩ là có rất nhiều người sẽ cho rằng con đang giở trò quỷ ở sau lưng.”

“Con cứ làm theo ý của con đi, nếu như ban giám đốc thật sự quyết định để con tiếp nhận Hạnh Nguyên trở thành tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, vậy thì con cứ yên tâm mà làm, cho dù là có người nghi vấn, con chỉ cần bộc lộ ra tài năng của mình. Mẹ nghĩ là trôi qua không bao lâu nữa, những người chất vấn con cũng sẽ bị năng lực của con làm cho bội phục.” Lan Hồng vỗ vỗ vào vai của con trai: “Lúc người khác cho rằng con sai, việc con cần làm cũng chỉ có dùng năng lực của mình làm chuyện sai biến thành chuyện đúng.”

Biến những chuyện mà người khác cho là sai trở thành đúng...

Bắc Minh Diệp Long lẩm bẩm câu nói này ở trong lòng, lập tức làm cho anh ta cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều, cho dù là có nhiều người chất vấn mình hơn nữa thì cũng không sao hết, vậy thì cứ bộc lộ thực lực của mình cho bọn họ xem.

“Mẹ, con cảm ơn mẹ, con đã biết nên làm như thế nào rồi, con cũng sẽ để ông nội ở trên trời có linh thiêng cảm thấy kiêu ngạo vì con.” Bắc Minh Diệp Long đã vực dậy tinh thần, trong ánh mắt của anh ta bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.

...

Trong phòng gặp mặt, Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện nhìn nhau.

Anh nhìn thấy được sự mệt mỏi, bất lực và áy náy từ trong ánh mắt của cô.

Cô nhìn ra được ý chí chiến đấu giống như lúc trước từ trong đôi mắt của anh, kèm theo đó chính là sự dịu dàng và thản nhiên.

“Thiện, chẳng lẽ là anh không muốn phát biểu cách nhìn của mình đối với những chuyện mà em đã nói với anh à?” Cố Hạnh Nguyên thật sự rất muốn nhận được lời nhắc nhở nào đó từ chỗ của anh, cho dù là một chút xíu thì có lẽ nó cũng sẽ trở thành đòn phản công mạnh mẽ nhất.

Bắc Minh Thiện lắc đầu: “Nếu như Diệp Long đã muốn cái chức tổng giám đốc này, vậy thì để cho cậu ta cũng không sao hết.”

...

Sau khi Cố Hạnh Nguyên nghe thấy câu nói này của Bắc Minh Thiện, cô vô cùng kinh ngạc mà nhìn anh.

“Nếu như cậu ta vẫn luôn mong muốn Bắc Minh thị không bỏ, vậy thì để cho cậu ta thử một chút cũng được nữa, người nhà họ Bắc Minh phải gánh vác phần trách nhiệm này, có điều là Đường Thiên Trạch ở phía sau lưng cậu ta chắc chắn sẽ không yên phận như vậy. Theo như suy đoán của anh, rất có thể là bọn họ sẽ tiến hành hành động sau khi Bắc Minh Diệp Long được thăng chức không bao lâu.”

Mười ngón tay của Bắc Minh Thiện đan vào nhau đặt ở trên bàn, hai ngón tay cái quấn lại với nhau: “Nếu như có thể, em cần thiết phải kêu thằng nhóc kia đề cao cảnh giác, đừng bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc, tiếp theo đây anh biết đối mặt với bọn người Đường Thiên Trạch em sẽ rất khó xử, cho nên anh hi vọng là em đừng tham gia vào chuyện kế tiếp, em với bọn nhỏ chỉ cần có thể sống tốt, cho dù anh ở bên trong thì cũng sẽ thấy an tâm.”

“Để Bắc Minh Diệp Long tiếp quản Bắc Minh thị, anh yên tâm như vậy à?” Hiện tại trong lòng của Cố Hạnh Nguyên vô cùng phức tạp, cùng lúc đó cũng tràn đầy lo lắng đối với tương lai mịt mù.

“Cậu ta có thể mở ra một lối đi riêng và cuối cùng thắng được hợp đồng trong hoàn cảnh có người cố ý không cho Bắc Minh thị trúng thầu, cái này nói rõ cậu ta thật sự có tài.”

...

“Tổng giám đốc Bắc Minh, ngày hôm nay tôi đã sắp xếp một bữa tiệc nhỏ ở khách sạn Daredevil Empire, anh chính là nhân vật tiêu điểm của bữa tiệc lần này, cũng không thể không đi nha.”

Đường Thiên Trạch bắt chéo chân ngồi ở đối diện bàn làm việc của Bắc Minh Diệp Long, trong tay của anh ta còn không ngừng chơi đùa với cây bút mực.
“Chuyện làm tổng giám đốc, tôi vẫn chưa được thông qua, tôi không thích người khác gọi tôi như vậy. Tiệc rượu đêm nay, tôi cũng không có hứng thú tham gia. Cảm ơn ý tốt của anh.” Bắc Minh Diệp Long cúi đầu, cũng không muốn nhìn tên trước mặt đang làm cho anh chán ghét này.

“Chà chà…” Đường Thiên Trạch nhìn anh ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Vẫn chưa ngồi lên ghế giám đốc nhưng thần thái của tổng giám đốc trưng ra không ít. Huống hồ phòng làm việc này và mục đích anh đến Bắc Minh thị còn không phải là nhắm vào vị trí kia sao. Bây giờ đã ở trước mắt rồi, còn giả bộ cái gì. Tôi đoán chừng bây giờ anh vui như nở hoa trong lòng. Đừng mất hứng như vậy, chuyện này không có lợi với tiền đồ sau này của anh. Anh chắc hiểu ý của tôi.”

Bắc Minh Diệp Long nghe đến đây, nhíu mày. Anh nghe ra tính uy hiếp trong lời nói của Đường Thiên Trạch. Đây là đang tự nhắc nhở bản thân mình, hiện tại tất cả mọi thứ đều là họ cho anh, nếu làm cho bọn họ không hài lòng, vậy thì hậu quả…

Nhịn, nhất định phải nhịn. Chỉ cần sau khi Hội Đồng quản trị nhất trí đề cử mình đến Bắc Minh thị làm tổng giám đốc, anh sẽ cùng bọn họ đoạn tuyệt tất cả quan hệ.

“Anh đã sắp xếp xong xuôi, tôi còn có lý do gì mà không tham gia sao. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ có mặt.”

Lúc này, trên mặt Đường Thiên Trạch cũng xem như là lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Thật không thể tốt hơn. Vậy chúng tôi nhất định sẽ đợi Tổng giám đốc tương lai của Bắc Minh thị đến. Tôi có một số chuyện cần phải sắp xếp, không làm phiền anh làm việc nữa. Hạng mục mới đã đến tay, anh phải làm cho thật tốt, nếu không sẽ có khả năng rất uổng công đã vui vẻ một trận rồi.”

Nói xong, anh ta đứng lên, đi ra ngoài một cách tiêu sái, thong dong.

Tiếng cửa đóng lại vang lên, lúc này Bắc Minh Diệp Long mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa lớn, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

Chỉ là từ đầu tới cuối anh cũng không hiểu, câu nói trước khi Đường Thiên Trạch rời khỏi rốt cuộc có ý gì. Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh ta vậy.

Thật đúng là chuyện cười…

Thế giới của những người lớn tràn đầy sự lừa gạt, anh gạt tôi, tôi gạt anh, còn có âm mưu chiếm đoạt. Nhưng trong mắt bọn nhỏ, thế giới này vẫn tràn đầy niềm vui.

Ít nhất đa số bọn trẻ đều suy nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, đối với anh em Bắc Minh thị mà nói đều sẽ có một ít rắc rối xoay quanh cuộc sống của họ.

Đối với Dương Dương, việc làm cậu đau đầu nhất chính là đi học. Từ sau lần trước, khi cậu đứng thứ 3 toàn lớp, liền không trốn được phần “quan tâm” này của thầy giáo đối với mình.
Loading...

Lúc lên lớp, thỉnh thoảng sẽ gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi.

Thực ra, cậu vốn dĩ không phải là người có thành tích xếp chót, không bao giờ tụt hạng. Chỉ là không biết tại sao, cậu vẫn luôn bị thầy giáo coi là “học sinh chậm tiến”, trở thành “học sinh xuất sắc” trở thành nhân vật gương mẫu thông qua sự nỗ lực học tập.

Điều này cũng làm cho Dương Dương không dám trốn học. Nếu trả lời sai cái gì, sẽ trở thành chuyện cười cho cả lớp. Không phải là lòng tự ái của cậu nhiều bao nhiêu, mà là không chịu được việc Triệu Tịnh Di sẽ chê cười cậu.

Có điều vận may của cậu vẫn không tính là quá tệ, những vấn đề thầy giáo hỏi cậu đều rất đơn giản. Đơn giản đến mức nhắm mặt lại cũng có thể tùy tiện trả lời được.

Thật sự không biết là thầy giáo đang nghĩ gì.

Có lẽ có thể giải thích rằng: đó chính là thật ra thầy giáo cũng không dám trêu chọc Dương Dương bởi vì tất cả giáo viên trong trường đều biết rằng bố của em trai nhỏ này chính là Bắc Minh Thiện tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Minh thị.

Nếu làm cho con trai của anh bị bêu xấu, như vậy rất có thể tự bản thân mình chào tạm biệt với nghề giáo viên này rồi.

Đối với Trình Trình mà nói, lúc ở trường học là lúc cậu cảm thấy vui vẻ, thoải mái nhất. Nguyên nhân rất đơn giản, là có thể học được những điều thú vị mới. Tất nhiên cũng có thể tạm rời xa cậu em trai luôn làm cho cậu đau đầu trong 10 tiếng ngắn ngủi.

Bởi vì sở thích phổ biến của Dương Dương, gần đây lại đột nhiên mê mẩn talk show. Về nhà ăn cơm xong, cậu liền dẫn Cửu Cửu, còn có Bối Lạp. Hai người một chó ở căn gác xếp trên tầng 3 giống như Đường Tăng vây quanh mình nói liên tục không ngừng.

Vì vậy, lúc ở trường học là khoảng thời gian Trình Trình hưởng thụ nhất.

Giống như hiện tại, cậu đang nằm trên cỏ của một sườn dốc ở sân thể dục. Đây là nơi cậu thích ở lại nhất.

Bởi vì lúc cậu nằm ở đấy, còn có thể nhìn thấy trên sân thể dục đang chuẩn bị bắt đầu trận bóng, đương nhiên cũng có thể thấy trời xanh trên đỉnh đầu.

Có điều phải nói thật, từ sau khi chữ khói bụi tràn lan bắt đầu, cũng đã rất khó thấy lại thời tiết đẹp, cả ngày đều là sương mù vây quanh.

May mắn là, thành phố A không phải là một thành phố bình thường, nó có đặc quyền hơn tất cả thành phố trên toàn quốc. Cũng bởi vì đặc quyền này mà không ít xí nghiệp gây ô nhiễm xung quanh đều phải rời đi để đến các thành phố khác.

Không chỉ có như vậy, còn thực hiện các biện pháp như hạn chế ô tô, cuối cùng cũng đưa bầu trời trong xanh trở lại.

Đây là tiết cuối cùng của buổi sáng. Thông thường, đây là thời gian vận động của học sinh toàn trường. Mỗi người dựa theo sự sắp xếp của bản thân mà hoạt động tự do.

Mà Trình Trình lại thích nằm đây sưởi nắng, mà cũng sẽ ngẫu nhiên nằm ở đây cầm cuốn sách của tiết học nào đó. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này cậu sẽ không đến tìm Dương Dương và làm phiền nó. Bởi vì Dương Dương cũng sẽ đá bóng với đám nhóc trên sân thể dục cách đó không xa.

Bình thường cùng những ngày này, có điều bất thường là bên cạnh cậu còn có một người, đó chính là Triệu Tịnh Di.

Kể từ sau khi Triệu Tịnh Di tạm thời chuyển đến ở biệt thự “Phẩm Hoan Biệt Uyển” cùng Trình Trình, Dương Dương, cô bé thường lấy lý do và mượn cớ ở cùng Trình Trình.

Hôm nay đương nhiên cũng như vậy, cô đang cầm sách cùng Trình Trình ngồi trên cỏ.

Thỉnh thoảng bọn họ đọc sách đến mệt, liền tùy tiện trò chuyện vài câu.

Chẳng qua nội dung trước đây bọn họ tán gẫu đều không thể không liên quan đến học tập. Cũng thỉnh thoảng tán gẫu về những thứ khác, ví dụ như “Bối Lạp” hay cái gì đó.

Kể từ khi Triệu Tịnh Di cùng bọn họ ở chúng một chỗ, ấn tượng của Bối Lạp đối với cô bé không tồi, không có một chút cảm giác xa lạ nào, thường thường còn cùng cô chơi đùa.

“Bịch………..”

“Ai da………..”

Một trái banh từ sân tập bên kia bay tới, vô tình đập vào trán của Trình Trình. Lực của trái bóng này tuy rằng không lớn nhưng đập vào một đứa trẻ vẫn sẽ rất đau.

Sách trong tay Trình Trình cũng rơi mất

“Nhất định là do Bắc Minh Tư Dương gây ra, thật là quá đáng. Bắc Minh Tư Trình, cậu không sao chứ?” Triệu Tịnh Di quan tâm quan sát trán của Trình Trình, trên gáy của cậu để lại dấu của trái bóng.



Cô bé vội vàng móc một gói khăn giấy từ trong chiếc túi nhỏ của mình đưa cho Trình Trình: “Cậu mau lau một chút, tớ phải đi dạy cho Bắc Minh Tư Dương một bài học.”

Nói xong cô bé liền đứng dậy, nhìn về phía sân bóng cách đó không xa.

Lúc này, ở đó có rất nhiều học sinh đang đá bóng, rất khó tìm thấy bóng dáng của Dương Dương rốt cuộc đang ở đâu.

Thật sự là quá khinh người, đá bóng đập trúng người khác sau đó lại trốn đi.

Trình Trình xoa trán của mình: “Tớ không sao. Trái bóng này có lẽ không phải là do Dương Dương đá tới.”

Cậu là người hiểu rõ nhất, Dương Dương sẽ không vô cớ làm như vậy.

Triệu Tịnh Di lần nữa ngồi xuống: “Nếu Bắc Minh Tư Dương biết cậu nói tốt cho cậu ta như thế, xem ra mối quan hệ giữa hai anh em cậu cũng không phải tốt bình thường nha.”

Trình trình lấy ra một tờ khăn giấy, còn lại trả lại cho Triệu Tịnh Di: “Cảm ơn cậu. Tuy rằng Dương Dương hay làm ra những trò đùa dai nhưng tôi biết nó sẽ có chừng mực. Huống hồ, nếu nó đá trúng tớ cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp gì. Bởi vì mẹ nhất định sẽ biết được chuyện này, mà mẹ cũng sẽ vì chuyện này mà cấm Dương Dương không được đá bóng nữa.”

“Thật sự nhìn không ra, cậu còn có thể hiểu cậu ta như vậy.”

“Đương nhiên rồi, bọn tớ là anh em sinh đôi mà.” Trình Trình nói, nhặt trái bóng từ mặt đất lên: “Cái này đoán chừng là của bạn học nào đó trượt chân đá tới, chắc là một nữa sẽ có người đến lấy.”

“Bắc Minh Tư Trình, lòng của cậu thật lớn. Nếu đổi lại là tớ, tớ sẽ không tha cho người kia.” Trình Trình không tức giận, ngược lại với dáng vẻ thở phì phò tức giận của Triệu Tịnh Di.

“Này, Bắc Minh Tư Trình, mau đem bóng trả lại cho tôi!” Lúc này, cách chỗ bọ họ không xa, có ba người chạy tới, đi đầu là một cậu nhóc cao hơn Trình Trình một cái đầu.

Cậu nhóc có thể gọi đầy đủ tên của Trình Trình nhưng cậu lại chẳng hề quen biết cậu ta.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cậu muốn ăn đòn à. Mau trả bóng cho tôi.” Đứa trẻ này nói chuyện rất hung hăng. Không bao lâu sau đã đứng cách trước mặt Trình Trình và Triệu Tịnh Di không tới hai mét.

“Này, có nghe không, đại ca của bọn tao nói mày trả bóng lại đây.” Hai đứa trẻ thấp hơn nửa cái đầu đi bên cạnh cậu nhóc kia hung hăng nói.

“Dựa vào đâu mà phải nghe lời các cậu. Các cậu có biết là lúc nãy các cậu vừa đá bóng trúng vào cậu ấy không? Các cậu nên xin lỗi cậu ấy mới phải.” Triệu Tịnh Di vừa thở phì phò vừa nói với 3 tên kia.

“Ha ha. Để đại ca của bọn tao phải xin lỗi là chuyện không thể nào. Cậu là Triệu Tịnh Di đúng chứ, đại ca của chúng tôi thực ra đã chú ý cậu rất lâu rồi. Nếu như cậu đồng ý làm bạn gái của cậu ấy, thằng nhóc kia có thể sẽ không bị ăn đòn.” Một cậu nhóc hơi mập trong số đó dương dương tự đắc nói.

“Đúng vậy, chỉ cần cậu làm bạn gái của đại ca chúng tôi, chuyện gì cũng dễ nói.” Một cậu nhóc có vóc dáng gầy gầy lên tiếng phụ họa.

“Các cậu thật vô liêm sỉ. Kim Lỗi, sao cậu cứ như con ruồi bám lấy tôi không buông vậy. Cậu xem tôi còn có gì có thể thay đổi được à. Mau cầm lấy bóng của các cậu đi đi, nếu không tôi sẽ báo với thầy giáo.”

Trình Trình hơi kinh ngạc, không nghĩ đến Triệu Tịnh Di quen biết với đám nhóc này. Xem ra tên đá trái bóng tới đây tên là Kim Lỗi. Nhìn như vậy cũng không phải là loại học sinh tốt.

“Để cho bọn này đi sao, được thôi, không phải vừa nãy nói rồi sao, chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái của tôi, tôi tự nhiên sẽ đi.” Kim Lỗi tựa hồ cũng không sợ những lời đe dọa như méc thầy cô giáo.

Cậu ta nói xong, đưa ánh mắt từ Triệu Tịnh Di chuyển đến lên người Trình Trình. Cậu ta vừa mới cười híp mắt xong lập tức trở nên dữ tợn: “Hai người các cậu mau đem cậu ta trói lại cho tôi.”

“Được thôi đại ca.” Một gầy một ốm xoa xoa nấm đấm tay từng bước từng bước tiến tới Trình Trình.

“Các cậu muốn làm gì, không được lại gần đây.” Triệu Tịnh Di căng thẳng, ngay lập tức kéo hai tay của Trình Trình bảo vệ ở phía sau mình.

“Chị dâu, hãy tránh sang một bên, đại ca của chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu ta.” Cậu nhóc mập mập nói xong liền nhẹ nhàng tóm lấy Triệu Tịnh Dị.

Cơ thể cô bé liền ngã về một bên, lảo đảo suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Hai cậu nhóc liền bắt Trình Trình ở giữa bọn họ, đầu của Trình Trình vẫn thấp hơn bọn chúng một chút.

“Các cậu muốn làm gì, mau thả tôi ra.” Trình Trình cũng không sợ bọn chúng, chẳng qua là với những bọn học sinh như vậy, cậu không thèm chấp nhặt với bọn học sinh hư như vậy.


nhiem-vu-sinh-de-750-0
nhiem-vu-sinh-de-750-1
nhiem-vu-sinh-de-750-2
nhiem-vu-sinh-de-750-3
nhiem-vu-sinh-de-750-4
nhiem-vu-sinh-de-750-5
nhiem-vu-sinh-de-750-6
nhiem-vu-sinh-de-750-7
nhiem-vu-sinh-de-750-8
nhiem-vu-sinh-de-750-9



nhiem-vu-sinh-de-751-0
nhiem-vu-sinh-de-751-1
nhiem-vu-sinh-de-751-2
nhiem-vu-sinh-de-751-3
nhiem-vu-sinh-de-751-4
nhiem-vu-sinh-de-751-5
nhiem-vu-sinh-de-751-6
nhiem-vu-sinh-de-751-7
nhiem-vu-sinh-de-751-8
nhiem-vu-sinh-de-751-9
nhiem-vu-sinh-de-751-10

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK