Ý định của Diệp Long rất đơn giản, nếu Bắc Minh Thiện không làm, anh ta sẽ tự mình làm. Không phải anh ta gia nhập Bắc Minh Thị chỉ vì mục đích này sao?
Lúc đầu, cha anh bị chú hai giành mất cổ phần, đuổi khỏi Bắc Minh Thị.
Hiện tại anh nhờ chăm chỉ, đương nhiên cũng nhờ thế lực, trở thành cổ đông thứ hai, hơn nữa cũng đã thu xếp cho cha mẹ của mình trở lại Bắc Minh Thị.
Để thực hiện các bước này đã từng khó khăn như thế nào
Còn về ý định của Bắc Minh Thiện thì không cần nói nữa. Anh không muốn để mọi thứ anh làm trước đây bị lãng phí, vì vậy anh đã kìm nén sự bành trướng của Diệp Long.
Hơn nữa, anh cảm thấy nếu Diệp Long lên nắm quyền, rất có thể thế lực phía sau sẽ nhảy ra. Sau đó, đuổi anh ta đi một cách dễ dàng, và Bắc Minh Thị sẽ hoàn toàn biến mất.
Khi đó, dù năng lực của một người có mạnh đến đâu cũng không có khả năng xoay chuyển.
Để Cố Hạnh Nguyên làm tổng giám đốc, anh cũng rất rõ khả năng của Cố Hạnh Nguyên có hạn, nhưng anh cảm thấy yên tâm nếu bên cạnh cô có Hình Uy trợ giúp. Hơn nữa, Diệp Long sẽ tiếp tục bị kìm hãm, như vậy người đứng sau anh ta sẽ không có quá nhiều hành động, bởi vì hắn vẫn sẽ coi Diệp Long là “ một con cờ”.
Hơn nữa, Cố Hạnh Nguyên cũng không phải là người ngoài...
Tóm lại, hai chú cháu Bắc Minh Thiện và Diệp Long, ai cũng đang tính toán cho riêng mình.
"Quản lý Bắc Minh, nhìn anh thế này, 80% là bị người ta dạy dỗ một trận mới trở về rồi."
Khi Diệp Long trở lại văn phòng, câu chào đầu tiên anh ta nhận được là như thế này.
Khuôn mặt cay đắng, anh nhìn về hướng phát ra giọng nói, là Đường Thiên Trạch. Bây giờ anh ta đang bắt chéo chân ngồi vào chỗ của mình.
"Anh quên thân phận của mình rồi sao? Làm sao có thể ngồi vào chỗ của tôi."
"Haha..." Đường Thiên Trạch cười khan, "Tại sao tôi không thể ngồi vào chỗ của anh? Đừng quên, thân phận cổ đông thứ hai của anh là chúng tôi đã cho anh."
"Cho tôi thì sao? Tôi không phải đồ ngốc. Các người chẳng lẽ không có mục đích sao. Còn không phải muốn lợi dụng tôi để trục lợi cho bản thân từ Bắc Minh Thị." Diệp Long lúc này tâm trạng rất tệ..
"Đúng vậy, chúng tôi là vì mục đích này. Vì vậy, tôi muốn nhắc nhở cậu những việc cần làm còn lại nhanh chóng làm cho xong. Nhớ kỹ, đây là đêm dài lắm mộng. Thật sự không ngờ hôm nay Bắc Minh Thiện lại có thủ đoạn này, tổ chức họp báo, trực tiếp công bố người được chọn cho vị trí tổng giám đốc mới. "
Lúc này, Diệp Long đành phải áp chế lửa giận đối với Đường Thiên Trạch, anh ngồi ở vị trí đối diện: "Chú ba làm như vậy, định tiền trảm hậu tấu. Mặc dù Cố Hạnh Nguyên đã làm tổng giám đốc tạm thời trong vài ngày, nhưng cô ấy không có bất kỳ nền tảng nào. Làm như vậy, cô ấy có thể thoát khỏi vòng tuyển chọn trong các cuộc họp nội bộ của nhóm. "
"Đúng, chính là chuyện như vậy. Vì vậy, đối mặt với chuyện như vậy, cậu nên nghĩ biện pháp đối phó. Tóm lại, Bắc Minh Thị thuộc về gia tộc Bắc Minh của cậu, không thể rơi vào tay người ngoài, dù là Cố Hạnh Nguyên cũng không được.”Đường Thiên Trạch bắt đầu châm dầu vào lửa.
Diệp Long cũng vẫn nghe lọt tai, lông mày nhíu chặt, không ngớt gật đầu.
Bắc Minh Thiện dựa vào bàn làm việc cũ, cầm ly cà phê bốc khói trên tay, nhấp từng ngụm, có vẻ rất thích thú.
Sau một vài ngụm, anh đột nhiên nói:
"Tôi phải nói rằng trang phục hôm nay em chọn quả thực rất có gu. So với bộ quần áo em mặc ở nhà đó hay của Vân Chi Lâm, trông đẹp hơn."
"Cám ơn lời khen, có lẽ nhiều phụ nữ khi nghe lời của anh sẽ vui vẻ. Nhưng mà điều tôi muốn nói rõ với anh là tôi nghe xong cũng không cảm thấy vui."
Bắc Minh Thiện ngẩng đầu lên, nhìn thái độ dứt khoát của Cố Hạnh Nguyên, lắc đầu: “Ồ, thật là đáng tiếc.” Sau đó, anh giơ tay lên tiếp tục uống cà phê của mình.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng anh, thực sự rất bực bội: "Bắc Minh Thiện, chuyện gì anh cũng nói hết trong cuộc họp báo rồi. Còn cuộc họp nội bộ tập đoàn thì còn có thể khoác lác chuyện gì nữa?”
"Tạm thời không có, hôm nay tôi đã chiếm đủ tiêu điểm của em rồi, có lẽ nên để lại chút thể diện cho em trong cuộc họp nội bộ."
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không định nói gì thêm. Làm một người mới ở vị trí này sẽ luôn gây ra rất nhiều chỉ trích và nghi ngờ. Trước đó họ không nói gì trước đó, chỉ là giữ cho anh thể diện. "
Bắc Minh Thiện cười lạnh một tiếng: "Không ngờ bọn họ lại cho tôi một chút mặt mũi. Thật sự khiến tôi đột nhiên cảm thấy rất vinh dự. Tuy nhiên, là người từng trải, tôi vẫn có một số chuyện muốn nói với em trước."
Vừa nói, anh vừa chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, ghé sát vào mặt cô, thì thầm: "Đám người đó từ trước đến nay đều là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh. Chỉ cần em che giấu vẻ ngoài nhát gan thường ngày, bày ra tư thế cứng rắn. Đúng, chính là giống như đối với tôi vậy, thì hoàn toàn có thể kiểm soát tất cả bọn họ. "
Đồng thời, Cố Hạnh Nguyên cũng dùng sức đấm Bắc Minh Thiện một cái: "Anh nói thì dễ, chuyện tổng giám đốc này anh đã suy tính hết rồi đi, tới lúc đó đừng trách tôi làm hỏng chuyện."
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, nhìn cô một cách nghiêm túc. Cô hiếm khi nhìn thấy đôi mắt như vậy.
"Nếu tôi có thể giao toàn bộ tập đoàn, còn có tâm huyết cả đời của cha tôi cho em, điều đó cho thấy rằng tôi có niềm tin vào em. Chỉ có em thiếu niềm tin vào bản thân thôi."
Cái tên Bắc Minh Nhị này rót súp gà tâm hồn cho Cố Hạnh Nguyên, giọng điệu thành khẩn tin tưởng khiến Cố Hạnh Nguyên cứng họng không biết phải nói gì.
Vào buổi chiều, cuộc họp nội bộ của Tập đoàn Bắc Minh Thị bắt đầu theo lịch trình.
Vẫn là phòng họp quen thuộc, nhưng cuộc họp hôm nay, so với trước, có không khí không hài hoà hơn.
Các trưởng phòng đều ngồi vào vị trí của mình nhưng tỏ ra rất buông lỏng. Cho đến khi Hình Uy đưa Cố Hạnh Nguyên vào phòng họp, họ mới nhẹ nhàng ngồi thẳng người dậy.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở nơi Bắc Minh Thiện đã từng ngồi, và Hình Uy vẫn đứng sau lưng cô, đặt tay sau lưng, giống như khi đi theo Bắc Minh Thiện.
“Hình Uy, anh ngồi đi, sau này không phải đứng họp nữa.” Cố Hạnh Nguyên không quen với cảm giác này.
Đặc biệt là sau khi quen biết với Hình Uy trong một thời gian dài, cô chưa bao giờ coi anh là người hầu của Bắc Minh Thiện. Hơn nữa, anh ấy còn là chồng của Lạc Kiều bạn thân mình.
Về tình về lý đều cảm thấy rằng anh ấy có đủ tư cách để ngồi xuống hơn mình, ngồi ngang hàng với họ.
Cuộc họp này do Cố Hạnh Nguyên chủ trì, và đây là lần đầu tiên cô ngồi đây với tư cách tổng giám đốc. Thậm chí, lần gần đây nhất, cô đã xuất hiện tại đây.
Nhưng thời điểm đó chỉ là lệnh tạm thời của Bắc Minh Thiện, hơn nữa cô đã được đưa lên vị trí tổng giám đốc trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trong công việc sau đó, cô không bao giờ bước chân vào đây. Bởi vì biết rằng mình chỉ là nhất thời, cũng biết rằng sớm muộn gì Bắc Minh Thiện sớm muộn gì cũng sẽ ra mặt. Vì vậy, chỉ cần có thể cố gắng hết sức để đối phó với giai đoạn chuyển giao này, Bắc Minh Thị không xảy ra chuyện gì, hay chỉ có một chút vấn đề nhỏ cũng không sao.
Nhưng lần này thì khác, tại buổi họp báo buổi sáng, Bắc Minh Thiện đã đích thân công bố quyết định để cô làm tổng giám đốc. Mặc dù lúc đó những người đứng đầu các bộ phận khác nhau đều không có mặt, nhưng họ vẫn có chút không hài lòng với phương thức bổ nhiệm tổng giám đốc như vậy, nhưng cũng đành bất lực.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở vị trí tổng giám đốc nhìn những người khác trong phòng, nếu nói không căng thẳng thì sẽ là nói xạo.
“Tiếp theo, chúng ta bắt đầu cuộc họp.” Cố Hạnh Nguyên đứng dậy gật đầu với những người khác trong phòng họp trước: “Xin chào mọi người, tôi tên là Cố Hạnh Nguyên. Hôm nay tôi là lần đầu tiên dùng thân phận tổng giám đốc để họp với mọi người. Tại sao tôi lại trở thành tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, chắc mọi người đã biết vào buổi sáng... "
"Tôi… không... biết..." Trước khi lời nói của Cố Hạnh Nguyên kết thúc, đã có một lời phản hồi lười biếng từ trong phòng họp phát ra.
Nhìn về hướng của giọng nói, một người đàn ông bụng phệ ngồi ở vị trí thứ năm bên trái, ông ta khác với những người khác ở đây, mặc dù những người đó có ý kiến trong lòng nhưng họ vẫn ngồi thẳng lưng.
Nhưng người này dựa lưng vào ghế, trông thư thái và thoải mái. Cúc áo khoác không cài, thả lỏng lẻo.
Trên tay là điếu xì gà, thỉnh thoảng ông ta ngậm hai hơi trong miệng, rồi phun ra làn khói xanh nhạt. Trên khuôn mặt mập mạp, lông mày lộ ra vẻ khinh thường không gì ngăn cản được.
Người này, lần trước Cố Hạnh Nguyên đã chú ý đến ông ta khi bước vào phòng họp, tác phong của ông ta lúc đó gần giống như bây giờ, nhưng Bắc Minh Thiện dường như đã làm ngơ.
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không muốn trở thành tổng giám đốc. Tuy nhiên, dù cho có đủ điều kiện hay không, hay có muốn đảm nhiệm hay không cũng phải do tự bản thân cô nói ra. Ghê tởm nhất là bị người khác nói ra.
Nó giống như bị ai đó tát mình ở nơi công cộng vậy.
Tình huống càng như vậy, vũ trụ nhỏ ẩn chứa trong lòng Cố Hạnh Nguyên sẽ bộc phát không báo trước, cô càng bị cho là không tốt, cô càng muốn thể hiện thực lực của mình với người khác.
Mặt cô hơi sa sầm lại.
Đôi khi, một khuôn mặt xinh đẹp có thể trở nên rất đáng sợ khi tức giận. Cũng giống như trong thế giới tự nhiên, nhiều loài động vật hay thực vật tưởng chừng như đẹp đẽ nhưng ẩn sau đó lại thường rất nguy hiểm, không nên lại gần.
Cô ném một ánh mắt lạnh lùng về phía gã béo: "Xin hỏi ông là ai. Trong ấn tượng của tôi, Bắc Minh Thị là nơi quy tụ những nhân tài sáng giá, nhưng ông..." Cô cười nhạo một tiếng rồi dừng lại, cũng không tiếp tục.
Gã béo này trong Bắc Minh Thị, ngay cả Bắc Minh Thiện cũng sẽ cho ông ta một chút mặt mũi, nhưng hôm nay lại bị một người phụ nữ giễu cợt ở nơi công cộng, sự kiêu ngạo đó sao có thể cho phép bản thân mất mặt.
Ông ta giơ tay đập bàn một cái "bốp", sau đó quay đầu miệng cười nhưng mặt không cười nói với Cố Hạnh Nguyên: "Cô bé à, ngay cả tôi là ai cô còn không biết, thì không có tư cách ngồi đây nói chuyện đâu, ngày xưa tôi với ông Bắc Minh đánh thiên hạ, e rằng cô còn chưa chào đời nữa. Giờ cô ngồi ở vị trí này, ai biết ban đêm cô đã thổi bao nhiêu gió bên gối của thằng nhóc Bắc Minh Thiện. "
Câu nói này thực sự khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực tức, đây chẳng phải là đang xúc phạm cô ở nơi công cộng sao. Lông mày của cô bất giác dựng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên khi trắng khi đỏ vì tức giận.
"Chú Trường Khánh, xin hãy bình tĩnh lại. Hôm nay cô Cố đã xúc phạm đến chú. Tôi sẽ đưa cô ấy đến đền tội với chú. Xin hãy tha thứ vì cô ấy chỉ là người mới." Hình Uy nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên và ông chú đó đối mặt, trên trán đột nhiên chảy ra mồ hôi.
Trong Bắc Minh Thị, Cố Hạnh Nguyên có thể đắc tội nhiều người, nhưng vị này không bao giờ được đắc tội.
Hình Uy vừa nói, vừa quay đầu lại nháy mắt với Cố Hạnh Nguyên, để cô nhận lỗi.