Anh không biết là bắt đầu từ lúc nào mình lại trở nên quan tâm đến cô như thế.
Thậm chí nhiều lần phá vỡ nguyên tắc vốn có của mình, chỉ vì để lấy lòng cô, chỉ vì để giữ cô lại…
Anh không muốn để cho cô chạy mất, anh không muốn một mình ngây ngốc ở thành phố A để chờ đợi cô, anh càng không muốn một mình ngủ trên chiếc giường lớn, có vô số đêm anh mất ngủ đến bình minh…
Anh thậm chí còn đến Sabah vì cô!
Anh đã từng thế, chỉ cần là người phụ nữ Dư Như Khiết đó có ở đâu thì cả đời này anh đều sẽ không đặt chân đến nơi đó, nhưng mà anh lại đến.
Đồng thời, giờ phút này anh đang đứng trên mảnh đất Sabah.
Nhưng mà cô lại thật sự cho rằng anh đến đây là vì công trình Ánh sao?
Còn cô thì sao, cô lại lo lắng cho chiếc vòng cổ kim cương của người phụ nữ đó còn hơn là lo lắng cho anh…
Anh nuốt một ngụm nước bọt, duỗi ngón tay thon dài ra nâng khuôn mặt của cô lên, bình tĩnh mà nhìn cô, hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi.
“Em muốn con, tôi có thế cho em, nhưng tôi hỏi em một lần cuối cùng” Giọng nói của anh hơi dừng lại một chút, bỗng nhiên lại hơi khàn khàn: “Em có từng yêu tôi không?”
Em có từng yêu tôi không?
Vào cái ngày mà anh tặng hoa cho cô, vào cái đêm mà anh mời cô đến nghe buổi hòa nhạc dương cầm Depp Myers với anh, anh cũng đã từng hỏi cô vấn đề này.
Mà câu hỏi này đã từng là câu hỏi cô không ngừng hỏi anh vào hai năm trước.
Bây giờ đối ngược lại, lại trở thành anh hỏi cô.
“Kể từ bao giờ mà cậu hai Bắc Minh cao cao tại thượng lại cảm thấy có hứng thú đối với chữ yêu này vậy?” Cô nở nụ cười chua xót: “Không phải là anh rất khinh thường sao? Bây giờ anh lại hỏi câu hỏi mà ngay cả chính mình cũng rất xem thường”
Bàn tay anh siết chặt lại, hơi nhíu mày: “Cứ coi như là tôi đang xem thường bản thân mình đi. Trả lời tôi…”
Sắc mặt của cô tái nhợt, nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt đảo qua lông mày của anh, đôi mắt của anh, sống mũi của anh, đôi môi của anh, tất cả mọi thứ của anh, cuối cùng rốt cuộc cũng mỉm cười mà trả lời.
“Tôi đã từng yêu anh!”
Ánh mắt của anh bỗng nhiên phát sáng.
Có tiếng động âm âm vang lên trong đầu, trong nháy mắt pháo hoa nở rộ, tràn đây màu sắc.
Sau đó, lời nói của cô xoay chuyển: “Nhưng đó là chuyện của trước kia… Kể từ giây phút mà anh xúc phạm tôi trước tòa vào hai năm trước, bắt đầu từ một giây không từ thủ đoạn mà cướp đi Dương Dương, tôi liên cảm thấy tuyệt vọng đối với anh. Cho nên Bắc Minh Thiện, tôi không còn yêu anh nữa, một chút cũng không thể nào yêu lại anh, anh có nghe rõ không?”
Ánh mắt của anh lập tức ảm đạm.
Pháo hoa vừa mới cháy lên ở trong đầu cũng liên biến mất trong chớp mắt…
Rốt cuộc anh cũng đã hiểu cái gì gọi là một giây trước là thiên đường, một giây sau là địa ngục.
“Hai năm trước, tôi thật sự đã tốn thương em như vậy à?” Anh khàn giọng.
Khi ấy, sự lừa gạt của cô, sự phản bội của cô, làm sao có thể khiến anh không bị tổn thương?
Nhưng có phải là anh đã dùng sai cách trả thù không? Hay là lúc đó anh căn bản cũng không biết hóa ra mình lại quan tâm đến cô như thế?
Thời gian quá dài, anh cũng không phân rõ được.
Thời gian đủ để làm cho người ta quên đi một người.
Đủ để nỗi nhớ về một người lắng đọng xuống.
Nhưng mà không ngờ là hai năm trôi qua…
Nỗi nhớ của anh đối với cô càng ngày càng tăng.
Mà cô lại chạy đến Sabah, đó chính là thành phố mà anh không muốn đối mặt.
Phỉ Nhi lại còn sống trở về, đó chính là lời hứa mà anh không thể bỏ đi.
Thế là bọn họ cứ giằng co như vậy.
Anh nghĩ, nếu như không phải cô đã trở về, có lẽ là cho đến ngày hôm nay anh cũng sẽ không đặt chân đến Sabah.
Cô có biết anh đến đây phải cân bao nhiêu sự can đảm hay không?
Cô lại nói một câu không yêu nữa…
“Đúng, bị tổn thương rất sâu” Cô gật gật đầu, trong lòng lại đang hồi tưởng lại tổn thương của anh đâu chỉ bắt đầu từ hai năm trước. Bây giờ không phải vẫn làm tôi tổn thương như cũ sao? Vào ngày mà anh đính hôn, trong giây phút buông tay cô ra để ôm lấy Phỉ Nhi, cô liền tỉnh táo lại.
Tỉnh táo mà đối mặt với người đàn ông này, tỉnh táo mà đối mặt với tương lai của mình.
Cô không phải là không còn yêu, mà là không thể yêu được nữa…
Trong lòng của anh chợt cứng lại.
Bỗng nhiên buông tay ra, mặt không hoảng hốt, ưu nhã đứng thẳng dậy.
Nhìn người trước mặt thật lâu, trong mắt xẹt qua một vòng bi thương…
Nghĩ lại, anh đã sớm nên ngờ tới người giống như anh không thích hợp với chuyện tình yêu như thể này!
Cả đời này, người phụ nữ mà Bắc Minh Thiện anh quan tâm nhất.
Người phụ nữ đã vứt bỏ anh từ nhỏ, đúng vậy.
Người phụ nữ đã sinh con cho anh, đúng vậy.
Cổ họng nghẹn lại, anh tự giễu cười một tiếng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như là đưa ra quyết định gì đó.
“Được, tôi đồng ý với em, trả lại cho em một đứa con”
Anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
“Thật ư?” Đôi mắt buồn bã của cô đột nhiên sáng lên, giống như đã nhìn thấy hi vọng, trong nháy mắt phát ra ánh sáng, có làm như thế nào cũng không nghĩ tới anh lại sẵn sàng trả lại một đứa con cho cô.
Ánh mắt kia nhìn đến nỗi làm cho anh cảm thấy chật vật.
Hơi giật giật đôi môi mỏng, đùa cợt nói: “Không cân phải vui mừng sớm như vậy, tôi có một điều kiện”
“Điều kiện gì?” Dây thần kinh của cô không hiểu sao lại siết chặt, cô biết người đàn ông này không có cái gọi là lương tâm.
Anh cong miệng, trong ánh mắt xuất hiện một tia gian xảo, ngón tay đột nhiên chạm vào đôi môi của cô, vuốt ve một cách mập mờ, dịu dàng nói:
“Tôi muốn em… kết hôn thay thế trong một tháng”
Với giọng nói tao nhã như một quý tộc, anh nhẹ nhàng phun ra mãy chữ này.
Ầm một tiếng.
Giống như là có một tia chớp xuất hiện, trong nháy mắt đầu óc của cô liên nổ tung.
Mở to cặp mắt đen nhánh, con ngươi màu đen kinh ngạc nhìn anh giống như là nhìn thấy quỷ, nói lắp.
“Cái cái cái gì?”
Cô nói chữ cái rất nhiều lần mới có thể nói ra khỏi miệng: “Kết hôn thay thế?”
Đã từng nghe thấy kết hôn từ nhỏ, kết hôn hợp đồng, kết hôn thử, nghe thấy đủ loại hôn lễ…
Đây là lần đầu tiên mà cô nghe thấy chữ kết hôn thay thế kể từ khi cô chào đời đến nay!
Không thể tưởng tượng được mà nhìn cái tên này.
Anh có thể bình thường một chút được không hả?
Kết hôn thay thế, lời như thế này mà cũng có thể nói ra?
kết hôn thay thế em gái nhà anh á!
“Không sai, kết hôn thay thế trong vòng một tháng” Anh lạnh lùng nhướng mày, giống như là một người đang đàm phán: “Một tháng sau tôi sẽ trả cho em một đứa bé”
Ngực của cô bỗng nhiên hít thở không thông, thiếu chút nữa là không thể hít thở nổi…
kết hôn thay thế trong một tháng, cô không nghe lầm đó chứ? Thế mà còn cần tới một tháng: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc em đã phá hủy buổi lễ đính hôn của tôi, vốn dĩ là bây giờ tôi đang ôm vợ sắp cưới của tôi có một cuộc sống ngọt ngào thân mật, bởi vì em cho nên mới làm Phỉ Nhi đau lòng quá độ, lại năm trên giường một lần nữa” Anh nói với một vẻ mặt rất hiển nhiên: “Cho nên em phải đền bù cho tôi”
Cô nghe thấy, rất sửng sốt.
Đôi mắt xinh đẹp đều sắp toét ra lửa, hét lên một tiếng: “Khốn nạn! Tại sao anh lại không nói là do Phẹt Phẹt của anh vô dụng xảy ra có chút xíu chuyện liền ngất xỉu, buổi lễ đính hôn không thể tiếp tục thế mà lại đổ lên trên đầu của tôi. Bắc Minh Thiện, anh căn bản không nên có họ là Bắc Minh, anh phải là họ lại”
Lại Nhị Thiện!
Lời nói hùng hồn của cô khiến cho ánh mắt của anh xiết chặt lại.
Mấp máy môi, cắn răng lên tiếng nói: “Phẹt Phẹt?”
Khóe môi của cô cong lên một cái: “Anh nghe lâm rồi, lúc nấy tôi nói là Phỉ Phỉ”
“Em nhớ cho kỹ, Phỉ Nhi không phải là người vô dụng, cô ấy là bởi vì tôi cho nên mới biến thành tình trạng ngày hôm nay, cô ấy cũng không hi vọng mình trở nên như thế” Lúc anh nói ra câu nói này thì rất thẳng thắn, giọng nói rất nghiêm túc.
Trong lòng của cô không hiểu sao lại thấy chua xót, quát anh: “Anh đã đau lòng, vậy thì anh cứ dứt khoát kết hôn với Phỉ Nhi đi, còn đề cập đến điều kiện hoang đường như là kết hôn thay thế với tôi làm cái gì”
Mi tâm của anh nhíu lại, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, gương mặt tuấn mỹ đến nỗi gân như không nhìn thấy được lỗ chân lông, cách tâm mắt của cô ngày càng gần.
“Tôi nói rôi, Phỉ Nhi bị bệnh không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, mà kết quả này cho dù không phải là em trực tiếp gây ra thì cũng là do em đã ban tặng một cách gián tiếp”
Trong đôi mắt của anh lộ ra vẻ ham muốn trần trụi, không hề che giấu một chút nào…
“Nghĩa vụ của người vợ?” Cô hít vào một hơi: “Cho dù buổi lễ đính hôn của anh kết thúc thì Phỉ Nhi đó nhiều lắm cũng chỉ được xem là vợ sắp cưới của anh mà thôi, đâu cần phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ gì”
Nắm tay của cô năm chặt lại, móng tay gân như đâm vào trong lòng bàn tay, thật sự rất muốn cào nát gương mặt yêu nghiệt này của anh.
“Đương nhiên là cô ấy có thể không cần, nhưng mà em nhất định phải làm!” Anh luôn là một người có tiêu chuẩn kép đối với tất cả mọi người.
“Mẹ kiếp, dựa vào cái thá gì!” Cô không phục, ngọn lửa đang cháy hừng hực của cô hận không thế thiêu chết người đàn ông này: “Dựa vào cái gì mà tôi phải kết hôn thay thế chứ? Anh chờ Phỉ Nhi khỏi bệnh rồi, không phải là cô ta có thể thực hiện nghĩa vụ người vợ, anh anh em em thắm thiết ở trên giường, đại chiến mấy trăm hiệp với anh? À đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, kỹ thuật của cậu hai Bắc Minh anh, hai ba hiệp chắc cạn sạch mất”
Vẻ mặt của anh trâm xuống, anh ép cô lui đến góc tường: “Tôi có thể chiến bao nhiêu hiệp, không phải là em hiểu rất rõ ràng sao? Hay là em dễ quên, có cần tôi ôn lại một lần cho con nhớ không?”
Cô hận không thể cản một cái cho rơi đầu lưỡi của mình.
Sao lại quên mất người đàn ông này căn bản chính là một người đàn ông có bụng dạ hẹp hòi chứ!
Nếu như nói hàng của anh không tốt, anh nhất định sẽ liêu mạng với người ta.
Quả nhiên là họa từ miệng mà ra.
Cô nuốt xuống một chút, hai tay ngăn ở trước ngực, hung hăng nhìn anh chằm chằm.
“Điều kiện này quá hoang đường, tôi không đồng ý!”
Dường như là anh đã nghĩ đến là cô sẽ có phản ứng này, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn gian tà cực kỳ: “Nếu như đã không nói được điều kiện, vậy thì tôi đành phải tuân theo lời hứa lúc trước của tôi, để cho cả đời này em không thể gặp được hai đứa con trai”
Anh thử lấy con trai ra để dụ dô cô, thử rất nhiều cách để cô ở lại bên cạnh của anh.
Nhưng không có ngoại lệ, toàn bộ đều tan sạch.
Quả nhiên.
Bộ dạng ngốc nghếch đó hoàn toàn không phù hợp với anh.
Cái gì mà tặng hoa dỗ dành phụ nữ, cái gì mà tặng hoa để đổi lấy niềm vui của phụ nữ, cái gì mà đánh đàn để tạo sự lãng mạn cho phụ nữ… căn bản cũng không thích hợp với anh.
Đã như vậy, anh cũng chỉ có thể dùng đòn sát thủ này thôi.
Người phụ nữ này yêu con trên hết tất cả, anh biết là cô sẽ thỏa hiệp.
“Anh..” Cô hung dữ nhìn anh chằm chăm, cắn răng thốt ra hai chữ: “Hèn hạ!”
“..” Nhún nhún vai, một bộ dạng không quan trọng: “Hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên mà em biết”
“..” Gô tức giận đến nỗi sôi máu, nhưng mà chiêu trò hèn hạ này của anh, chết tiệt, nó lại có tác dụng.
Chèn ép được côi
Quả thật là cô sợ hãi sẽ không còn gặp được hai đứa con trai…
“Sao vậy? Không phải là lúc nãy rất hùng hôn à?” Anh cười nhẹ, đôi mắt sáng lạng nhìn chăm chäm vào đôi mắt đen đang tung tóe lửa giận của cô.
Không thể phủ nhận, anh thật sự rất yêu đôi mắt xinh đẹp đó của cô.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ gân như có thể nhìn thấu được tâm hồn của con người, anh liền cảm thấy rung động sâu sắc.
“Chỉ cần em kết hôn thay thế một tháng, giõng như là một người vợ, hoàn thành tất cả nghĩa vụ của người vợ..” Giọng nói trầm thấp từ tính của anh giống như là một loại âm thanh ma mị xuyên thấu vào trong não bộ, có thể dẫn dụ cô từng bước từng bước. Chỉ có điều đấy không phải là hướng dẫn, mà là dẫn dụ, là mê hoặc: “Vậy thì một tháng sau tôi sẽ trả lại một đứa con trai cho em, em thậm chí không cần phải vắt hết đầu óc mà học pháp luật, thưa kiện tranh giành với tôi… Hạnh Nguyên, một tháng để đổi một đứa con trai, không đáng à?”
Ý không thể rõ ràng hơn được nữa, nếu như cô muốn giành lại con trai thì anh đã cho cô cơ hội này.
Cô tức giận đến hàm răng lạnh buốt, nghiến răng ken két…
“Bắc Minh Thiện, con cái không phải là công cụ để giao dịch. Bảy năm trước, tôi đã mang thai thế sinh ra Trình Trình và Dương Dương, bây giờ anh lại muốn tôi kết hôn thay thế. Lần tiếp theo có phải là anh muốn kêu tôi ăn cơm thay cho anh, ngủ thay cho anh, thả rắm thay cho anh không? Vậy thì cứ để tôi sống thay cho anh là được rồi, sao anh không đi chết đi?”