Không biết bước tiếp theo Đường Thiên Trạch sẽ đối phó với Bắc Minh Thiện như thế nào, Phỉ Nhi rời khỏi anh ta sẽ đi đâu?
Có phải sẽ giống như một âm hồn bí mật ở gần nhà cũ của gia đình nhà Bắc Minh, hay là như những gì cô ta nói, rời khỏi thành phố đã khiến cô ta chết tâm?
Bắc Minh Thiện sẽ như thế nào, thực ra bây giờ anh đã chuẩn bị tâm lý với sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, hai đứa con phải làm sao?
Cuối cùng chính là Giang Tuệ Tâm, bình thường trên mặt bà ta luôn nở nụ cười nhân hậu, rốt cuộc ẩn chứa tâm tư gì.
Bây giờ, cũng chỉ có chỗ Lạc Kiều mới là một nơi “yên tĩnh” thực sự.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Bắc Minh Thiện đưa Trình Trình đi thi sau đó mới đến phòng làm việc của mình.
Lúc đó, Hình Uy đã ngồi ở đó bắt đầu làm việc.
Nhưng, vị trí của Cố Hạnh Nguyên vẫn trống.
“Sao cô ấy vẫn chưa đến? Hai người không đi ra cửa cùng nhau sao?” Bắc Minh Thiện chỉ vào vị trí của Cố Hạnh Nguyên.
“Cậu chủ, tối qua cô chủ về rất muộn, nên hôm nay cô ấy….” Hình Uy vẫn quyết định nên nhắc nhở Bắc Minh Thiện một chút.
Lông mày của Bắc Minh Thiện hơi cau lại: “Cậu nói cô ấy về rất muộn?”
Hình Uy gật đầu một cách rất chắc chắn, theo những gì tối qua Cố Hạnh Nguyên nói với anh ta, có lẽ sau khi cô rời khỏi nhà cũ của gia đình Bắc Minh, ngoài việc gọi xe đi đến tập đoàn Bắc Minh thị, thì còn gọi điện kêu anh ta đến đón cô.
“Tối qua lúc gần 12h cô chủ gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi đi đến Bắc Minh thị đón cô ấy.”
“12h?” Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút kỳ lạ, sao muộn như vậy rồi mà cô ấy mới gọi điện thoại cho Hình Uy, tối qua lúc anh về nhà mình mới có gần 10h tối.
Nói như vậy sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi nhà cũ của gia đình Bắc Minh, khoảng thời gian đó rốt cuộc cô đã đi đâu?
“Lúc cậu thấy cô ấy có phát hiện ra điều gì bất thường không?” Bắc Minh Thiện truy hỏi.
****
Hình Uy cau mày, suy nghĩ một lúc sau đó lắc đầu: “Lúc tôi thấy cô chủ, thấy cô ấy rất bình thường, ngoại trừ cảm thấy cô ấy có chút mệt mỏi, tâm trạng cũng khá tốt. Cậu chủ, có vấn đề gì sao?”
Hình Uy cảm thấy trong câu hỏi của Bắc Minh Thiện có chút không đúng.
Bắc Minh Thiện lắc đầu: “Không có gì, tôi muốn tìm hiểu một chút về tình hình của cô ấy thôi.”
*
Lúc Cố Hạnh Nguyên tỉnh lại, đã là gần 10h sáng. Cô vội vàng dậy mặc quần áo, đi xuống tầng.
Bởi vì biết chắc chắn mình sẽ đi làm muộn, sau khi đi không biết sẽ bị Bắc Minh Thiện hành hạ thành thế nào.
“Hạnh Nguyên, cô tỉnh rồi, có đói bụng không, hay là tôi đi hâm nóng cho cô một bát canh nhé?”
Lúc Cố Hạnh Nguyên vội vàng đeo túi lên, từ trong thang máy đi ra, thấy Anna dắt tay Cửu Cửu ở trong phòng khách nhìn cô.
“Mama tối qua cô về muộn thế?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Không kịp rồi, tôi phải đi làm đây.” Sau đó lại đi đến trước mặt Cửu Cửu, ngồm xổm xuống nói với cô bé: “Hôm qua anh trai con đi thi, mama đưa bọn họ đi chơi.”
Cửu Cửu vừa nghe thấy vậy lập tức cau mày, cái miệng nhỏ dẩu lên: “Mama xấu, hôm qua đưa các anh đi chơi mà không đưa Cửu Cửu theo.”
Nói xong cô bé lập tức quay mặt đi.
“Cục cưng nhỏ, đừng tức giận, không phải mama không muốn dẫn con đi, chỉ là mama gặp phải quỷ nên mới không dẫn con theo, sợ bọn chúng bắt nạt cục cưng nhỏ của nhà chúng ta, vì vậy mới không dẫn con theo. Đợi mấy ngày nữa, mama được nghỉ, lại dẫn con và các anh đi chơi có được không?”
Cố Hạnh Nguyên nói xong, ôm Cửu Cửu vào trong lòng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bụ bẫm của cô bé.
Đối với Cửu Cửu mà nói, sự uy hiếp của quỷ cầu tiêu kông nhỏ, lúc cô bé nghe thấy cái tên này, cơ thể bé nhỏ không khỏi run rẩy.
“Vậy, vậy mama chúng ta một lời đã định nha.” Nói xong, cô bé đưa bàn tay bụ bẫm ra: “Ngoắc tay.”
Cố Hạnh Nguyên cũng đưa tay ra, ngoắc tay với cô bé.
*
Trình Trình còn phải thi hai ngày nữa, sáng sớm nay đã được Bắc Minh Thiện đưa đến trường.
Dương Dương đã thi xong, cậu bé có thể ngủ nướng một cách thoải mái.
Lúc cậu bé tỉnh dậy cũng đã gần 10h.
Đối với cậu bé mà nói, kỳ nghỉ hè này đã xem như là mở ra một bức màng, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng, nhưng sau khi ngâm nga một bài hát đi xuống tầng, tâm trạng đang rất tốt của cậu bé đột nhiên biến mất.
Bởi vì sau khi cậu bé nhìn thấy bà nội đang ngồi ở phòng khách xem ti vi.
Giang Tuệ Tâm sớm đã quen với tâm trạng vui giận bất thường của Dương Dương.
Vì vậy sau khi bà ta nhìn thấy Dương Dương, căn dặn người làm chuẩn bị bữa sáng cho cậu bé.
Dương Dương nhanh như chớp chạy vào trong phòng bếp để ăn cơm.
*
Sau đó ở bên ngoài phòng khách vang lên tiếng xe ô tô, sau đó là một loạt âm thanh ồn ào.
“Hi, everybody….Bắc Minh Tam tôi quay lại rồi!” Sau đó là âm thanh vang dội, Bắc Minh Đông mặc một bộ trang phục đi biển nhiệt đới, đội một chiếc mũ rơm màu nâu, trên sống mũi còn có một chiếc kính mát gọng to.
Từ lần trước bà ta và con trai chia tay mà không hề vui vẻ đến bây giờ, cũng đã mấy tháng.
Trong khoảng thời gian này, Bắc Minh Đông không gọi cho bà ta lấy một cuộc điện thoại, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho bà ta.
Giống như chuẩn bị muốn đoạn tuyệt tất cả với nhà Bắc Minh với người mẹ già là bà ta vậy.
Cuộc sống về già không có con cái, khiến ngày nào Giang Tuệ Tâm cũng không có tâm trạng, khí sắc kém rất nhiều so với hồi đầu năm.
***
Lúc Bắc Minh Đông đứng trước mặt Giang Tuệ Tâm, thật sự khiến bà ta cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Thậm chí bà ta còn cảm thấy điều này chẳng qua là hình ảnh không có thật ở trước mặt mình.
Nhưng rất nhanh bà ta đã chắc chắn, người đứng trước mặt mình là con trai của mình.
“Tên tiểu tử con còn biết quay về sao, mẹ còn tưởng con sau khi vứt mẹ ở rồi, cũng không quay về nữa.” Giang Tuệ Tâm nói đến đây, nước mắt cứ thế trào ra.
Bắc Minh Đông ôm mẹ vào lòng: “Được rồi, được rồi, không phải con đã quay về rồi sao.”
Đều nói sự thù hận của cha con không để qua đêm, mẹ con càng như vậy.
Lúc đó, sau khi Bắc Minh Đông mang theo hành lý của mình rời khỏi nhà, không lâu sau anh ta bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình.
Có lẽ mình không nên tùy hứng như vậy, không nên đối xử với mẹ như vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch mà mẹ chỉ định, anh ta lại bắt đầu trở nên có chút do dự.
Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định không tham gia vào chuyện của nhà họ Bắc Minh, nhưng mẹ lại không thể không quan tâm. Dù sao mình mới là đứa con trai mà bà đứt ruột đẻ ra.
Bắc Minh Đông lấy một khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cho mẹ, sau đó kéo bà ngồi xuống sofa.
Anh ta nhìn thấy trên mặt mẹ lại có thêm mấy vết nhăn, trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Chú ba!”
Một tiếng gọi lanh lảnh vang lên, Dương Dương từ trong phòng bếp chạy ra.
Cậu bé vừa cầm cái bánh bao, ăn được một miếng, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Bắc Minh Đông.
Vì vậy cầm bánh bao từ trong phòng ăn chạy ra.
Sự xuất hiện của Dương Dương khiến Bắc Minh Đông cảm thấy có chút bất ngờ: “Cháu không đi học sao, ở nhà làm gì? Có phải là giả bệnh để trốn học không?”
Dáng vẻ rất thích thú ban đầu của Dương Dương, bị Bắc Minh Đông nói lập tức xị mặt: “Chú ba, chú không thể tiến bộ một chút được sao, sao vẫn dùng ánh mắt cũ để nhìn cháu. Cháu không phải trốn học mà hôm qua cháu đã thi xong rồi.”
“Ồ? Thi xong rồi. Vậy cháu thi được bao nhiêu điểm? Nếu như điểm thi cao, chú sẽ có phần thưởng lớn cho cháu.”
Bắc Minh Đông nhìn dáng vẻ của Dương Dương, xem ra thi cũng không tồi.
Nếu không, với tình khí của Bắc Minh Thiện, hôm nay Dương Dương có thể vui vẻ chạy ra đây sao?
Dương Dương xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt Bắc Minh Đông: “Chú ba, phần thưởng lớn của chú là gì? Có thể đừng là một tờ séc vô dụng không.”
“Nếu như thi được 260 điểm, chú sẽ đưa cháu đi công viên giải trí, được 280 điểm sẽ đưa cháu đi xe đua xe. Thế nào, khá có sức hấp dẫn đúng không.”
Dương Dương nghe đến đây, bĩu môi: “Chỉ có một chút giải thưởng như vậy, còn có phần thưởng càng cao không?”
“Càng cao?” Bắc Minh Đông đưa tay lên xoa đầu Dương Dương: “Cho dù có cháu cũng không thể thi đến. Nếu như cháu có thể thi được 300 điểm, vậy thì chú sẽ đưa cháu đi đến phim trường của chú.”
Dương Dương vừa nghe thấy đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng lại đột nhiên biến mất.
“Nhìn đi, chú nói đúng mà. Bây giờ cháu chỉ trông thấy thích thôi. Thôi nói mau đi cháu thi được bao nhiêu điểm.” Bắc Minh Thiện cười haha trêu trọc Dương Dương.
Dương Dương tỏ ra đau khổ nói: “Cháu chỉ thi được 295 điểm.”
Bắc Minh Đông vừa nghe thấy vậy lập tức sững sờ: “Được đó, tiểu tử, không ngờ có thể thi được điểm cao như vậy, rất khá, rất khá, nên cho cháu một chút phần thưởng.”
“Cho phần thưởng thì có tác dụng gì, dù sao cháu cũng không lấy được phần thưởng lớn nhất.”
Sở thích của Dương Dương có rất nhiều, trò chơi, đua xe, xem phim….chỉ cần gắn với chơi, cậu bé đều thích.
Bởi vì Bắc Minh Đông là một diễn viên nổi tiểng, nên Dương Dương không thỏa mãn chỉ xem qua màn ảnh, cậu bé càng muốn biết mặt trái của màn ảnh là một thế giớ như thế nào, phim điện ảnh được quay như thế nào.
***
Bắc Minh Đông kinh ngạc nhìn Dương Dương, không ngờ tiểu tử này lại thi được thành tích tốt như vậy.
Trong ấn tượng của Dương Dương không thể dùng từ tốt để hình dung. Nếu không tại sao Bắc Minh Thiện lại tốn nhiều công sức như vậy để tìm cho cậu bé một gia sư chứ.
Trên mặt anh ta đột nhiên hiện lên sự xấu xa: “Haha, khai báo thành thật, có phải cháu gian lận trong kỳ thi đúng không?”
Thực ra Dương Dương không thích nghe điều gì, nhưng vẫn sẽ bị nhắc đến. Trên đầu của Dương Dương đột nhiên xuất hiện mấy vạch đen.
“Đông Đông, con xem con thật không biết nói chuyện mà, hôm qua suýt nữa thì Dương Dương đã vì chuyện này mà bỏ đi, Hạnh Nguyên dẫn theo Trình Trình khó khăn lắm mới tìm được thằng bé.” Lúc này Giang Tuệ Tâm không muốn chuyện tối qua xảy ra một lần nữa, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Bắc Minh Đông càng ngạc nhiên: “Dương Dương, không nhìn ra nha, cháu còn có gan bỏ nhà ra đi nữa.” Nói xong, giơ ngón tay cái lên trước mặt cậu bé, sau đó kéo cậu bé đến bên cạnh mình: “Về điểm này, chú ba bái phục cháu. Này, cháu biết không, trước đây chú cũng nghĩ đến chuyện bỏ nhà ra đi, nhưng….”
Bắc Minh Đông nói đến đây, khẽ thở dài, biểu cảm trên mặt như thể đã kinh qua sóng to biển lớn.
Dương Dương vốn dĩ vẫn có chút ít kiến với Bắc Minh Đông, sao bản thân thi được điểm cao, mọi người không có một ai tin tưởng, ba, mẹ còn có Trình Trình không tin thì thôi đi, thậm chí cả chú ba, người mà mình ăn ý nhất cũng nhìn mình như vậy.
Chỉ là sau đó nghe thấy chú ấy cũng có một khoảng thời gian bỏ nhà ra đi, lại có chút hứng thú.
Cậu bé trợn mắt nhìn Bắc Minh Đông: “Cuối cùng như thế nào?”
Giang Tuệ Tâm vội vàng xua tay với con trai: “Đông Đông, sao con không dạy Dương Dương những điều tốt một chút, lại kể với thằng bé về sự phá phách của con. Bây giờ Dương Dương vẫn còn nhỏ, không phân biệt được điều gì là sai trái. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, mẹ xem con giải thích với Thiện như thế nào.”