“Vì sao? Họ đều có con chung, hơn nữa không phải chúng ta cũng nhìn thấy rồi ư, mối quan hệ qua lại giữa họ phức tạp hơn nhiều so với trước đây rồi.”
Chỉ thấy Anna bất đắc dĩ nhún vai, bây giờ cô ta quả thật rất khó để bình luận thêm.
Đúng lúc này, cả hai nghe thấy tiếng của Mạc Hạnh Nguyên truyền từ trong phòng bệnh ra: “Hai người đừng thì thầm to nhỏ ở cửa nữa, vào cả đây đi.”
Sau khi họ đi vào, chỉ thấy Bắc Minh Thiện đã ngồi trên ghế sofa cách giường không xa.
Mạc Hạnh Nguyên nghiêng người, ánh mắt vừa khéo có thể nhìn thấy vị trí cửa nơi hai người họ xuất hiện.
“Hai người hùng hùng hổ hổ, tôi nghe qua hình như còn là chuyện liên quan đến tôi thì phải. Bây giờ cũng coi như người trong cuộc đang ở đây, chi bằng nói rõ luôn đi.”
Bắc Minh Thiện cướp lời nói trước.
Thật ra, anh không quan tâm việc người khác nói như thế nào về mình, bình luận ra sao về mình, nhưng anh rất có hứng thú tham gia vào việc thảo luận như thế này, anh cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị.
“Cái này…” Đừng thấy ban nãy Lạc Kiều ăn to nói lớn như thế mà nghĩ cô ấy lớn mật, bây giờ thật sự giống như một quả bóng da bị xì hơi, không còn chút khí nào cả.
Vẻ ngượng ngùng trên mặt cô ấy đã chứng minh rõ những điều Bắc Minh Thiện nói là đúng.
Cuối cùng, vẫn là Anna kéo lại chủ đề: “Thật ra cũng không có gì cả, chiều nay chúng tôi nhìn thấy một tin tức mới, nói về chuyện anh đã hoàn toàn rời khỏi Bắc Minh thị. Với tư cách là bạn tốt của Hạnh Nguyên, tôi mới đích thân đến đây nói cho cô ấy nghe.”
“Ồ…. Là chuyện này hả, tớ cũng vừa nhìn thấy trên tivi.” Mạc Hạnh Nguyên thật sự cảm thấy hai người bạn này của mình đáng yêu chết đi được, ngay đến cả chuyện này cũng phải nói với mình, giống như chỉ sợ mình chịu thiệt.
Lúc này, Bắc Minh Thiện từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa: “Nếu như hai người đã đến, vậy thì tôi trở về nghỉ ngơi trước đây.”
* Thời gian cũng giống như dòng nước, chảy xuôi không một tiếng động.
Yên tĩnh giống như thành phố này gần như quên mất nơi đây còn tồn tại một nhân vật là Bắc Minh Thiện.
Bước vào tháng mười hai âm lịch, khi Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành bắt đầu bận rộn với việc đón năm mới, Bắc Minh Thiện cuối cùng cũng nhận được cuộc điện thoại gọi đến lần nữa của Lạc Hàn vào đúng lúc này.
“Cũng sắp sang năm mới rồi, các ông cũng không còn nhàn rỗi nữa, có phải có chuyện cần tôi giúp các ông hay không?”
Từ trong điện thoại, anh nghe ra được giọng nói của Lạc Hàn dường như rất vui: “Ngài Bắc Minh à, không cần sự giúp đỡ của cậu đâu, chúng tôi đã làm xong xuôi, rõ ràng mọi chuyện rồi. Tôi gọi điện thoại cho cậu là để hỏi cậu có thể ra tòa hay không?”
*** Ra tòa? Từ này đối với Bắc Minh Thiện mà nói thật sự là một từ chỉ hận chứ không yêu nổi.
Vụ kiện giành quyền nuôi con chấn động khắp thành phố lần trước của anh và Mạc Hạnh Nguyên, cho đến lần gần đây nhất vì đánh bị thương một quan chức đáng đánh nên suýt nữa bị bắt giam vào tù.
Có thể nói, cho dù bất cứ lần nào ra tòa, mặc dù ngoài mặt nhìn có vẻ giống như giành được một chút thắng lợi nho nhỏ, nhưng đến cuối cùng tính đi tính lại vẫn là thất bạn.
“Ngài Bắc Minh, cậu vẫn còn nghe đấy chứ?” Lạc Hàn nghe thấy đầu dây bên kia không có bất kỳ tiếng động nào, do đó bèn hỏi một câu.
“Lần này ra tòa là vì chuyện gì? Tôi có thể làm được gì giúp các ông. Nhân chứng hay là bị cáo?” Thật ra trong lòng anh, hai vị trí này có khác biệt gì lớn đâu chứ?
Người tốt đồng thời có thể đứng ở vị trí bị cáo, nhưng người xấu cũng có thể đứng ở vị trí nguyên cáo. Mà trong cái xã hội mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt này, không chuyện nào là có khái nghiệm tuyệt đối cả.
“Ngài Bắc Minh, cậu đang kể chuyện cười đấy à? Tôi mời cậu đi đương nhiên sẽ không để cậu chịu thiệt rồi. Chính xác hơn mà nói chuyện này đối với cậu là một tin tốt. Đương nhiên, ban đầu tôi vốn muốn mời Hạnh Nguyên, nhưng mà vết thương của cô ấy vẫn chưa lành, hơn nữa tôi cũng từng tìm hiểu chuyện cụ thể ở phía cô ấy rồi, cho nên…”
“Ừm, tôi hiểu mà, các ông cũng vì tốt cho cô ấy thôi. Nếu ông đã nói đây là tin tốt, vậy thì tôi cũng không thể từ chối được, nói đi, thời gian là khi nào?”
“Ngày mai, chúng tôi để thời gian như vậy cũng là để tránh đêm dài lắm mộng. Được rồi, tôi đã thông báo chuyện này cho cậu rồi, có chuyện gì nữa thì để mai nói tiếp. Đúng rồi, trước tiên đừng nói chuyện này với Hạnh Nguyên, người bị bệnh sẽ không chịu nổi đả kích lớn như vậy đâu.”
Bắc Minh Thiện cúp điện thoại, từ trong viện quay trở về phòng khách trong biệt thự sườn núi của mình.
“Thiện, ban nãy ai gọi điện đến thế, nhìn sắc mặt của con, có chuyện gì vậy?” Dư Như Khiến đang ngồi trên ghế sofa với Mạc Cẩm Thành.
Trước mặt họ đặt các loại hoa quả sấy khô, họ đang cẩn thận lựa chọn những loại này.
“Ban nãy nhận được một cuộc điện thoại, muốn con ngày mai ra tòa.”
Vừa nghe thấy hai chữ “ra tòa”, Dư Như Khiết lập tức căng thẳng, bà quan tâm nhìn con trai: “Có phải là chuyện lần trước không? Không phải là hoãn án một năm ư, giờ vẫn còn sớm mà.”
“Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu. Mặc dù là ra tòa, nhưng không phải vì chuyện đó. Tóm lại mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không sao, buổi tối còn phải trở về ăn cháo Bát Bảo mẹ làm nữa mà.” Trên mặt Bắc Minh Thiện mang theo ý cười nhàn nhạt, bộ dạng vô cùng thoải mái.
“Thế thì tốt, nếu cháu đã nói như vậy, chú và mẹ cháu sẽ không lo lắng cho cháu nữa.” Mạc Cẩm Thành nói, trong tay vẫn đang chọn nguyên liệu nấu ăn.
“Đúng rồi, chuyện này trước tiên đừng nói với Hạnh Nguyên, dù là tin tốt nhưng con đoán chừng cô ấy cũng khó vui nổi.”
Sở dĩ Bắc Minh Thiện nói như vậy là vì anh đã biết ngày mai ra tòa nhất định có liên quan đến Đường Thiên Trạch, nếu anh ta cũng ở đó, vậy thì Lý Thâm chắc chắn cũng không tránh khỏi có liên quan.
Mặc dù trở ngại giữa ba và con gái vẫn rất lớn, nhưng đừng nói là tận mắt nhìn thấy, chỉ cần tận tai nghe thấy tin có liên quan là ít nhiều cũng đã không chịu nổi rồi.
Cùng với thời gian bước vào tháng mười hai âm lịch, tình trạng sức khỏe của Mạc Hạnh Nguyên cũng đi vào trạng thái ổn định hơn. Trừ việc gãy xương cần một thời gian dài để nghỉ dưỡng thì không còn trở ngại gì lớn nữa.
Cho nên Bắc Minh Thiện bèn đón cô trở lại biệt thự sườn núi.
Như vậy, thứ nhất là người trong nhà nhiều, cũng tiện cho việc chăm sóc Hạnh Nguyên hơn. Thứ hai, cũng đã ở trong bệnh viện một thời gian dài, cô thật sự rất nhớ các con.
*** Về việc sắp xếp nơi nghỉ dưỡng cho Mạc Hạnh Nguyên thì phòng ngủ của Bắc Minh Thiện chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Vì thế, anh còn thuê cả nhân viên hộ lý vô cùng chuyên nghiệp, 24/24h chăm sóc toàn bộ các phương diện cho Mạc Hạnh Nguyên, đồng thời tiến hành huấn luyện hồi phục sau khi bị thương.
May mà phòng trong nhà nhiều nên Bắc Minh Thiện bèn chọn bừa một căn phòng trống để ở.
Mạc Hạnh Nguyên được đón từ bệnh viện trở lại chung cư sườn núi, ngày nào cũng nhìn thấy các con, tâm trạng tốt hơn nhiều lúc ở trong viện.
Sau khi Bắc Minh Thiện dặn dò cẩn thận Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành, anh đi lên tầng, trở lại căn phòng ngủ tạm thời của mình để chuẩn bị đi.
Mỗi ngày nằm trên giường, lại có chuyên gia chăm sóc Hạnh Nguyên, xem ra rất thoải mái, nhưng chuyện này chỉ có người từng trải qua thì trong lòng mới hiểu rõ, đó thật sự vẫn là một loại giày vò.
May mà mỗi ngày nhân viên hộ lý đều đỡ cô cẩn thận từ trên giường xuống, đi đi lại lại trong phòng ngủ, ngoài ban công.
Cứ như vậy, thần sắc cũng tốt hơn nhiều so với lúc ở trong bệnh viện.
Hôm nay, cô vừa được hộ lý đỡ xuống giường, chuẩn bị ra ban công đi lại, thì đúng lúc này Bắc Minh Thiện đẩy cửa đi vào.
“Chào ngài Bắc Minh.” Hộ lý cẩn thận đỡ Mạc Hạnh Nguyên, chào Bắc Minh Thiện một tiếng.
“Thần sắc của em hôm nay khá tốt.” Bắc Minh Thiện gật đầu, sau đó nói với Mạc Hạnh Nguyên.
“Thần sắc của anh cũng tốt mà, hình như gặp được chuyện tốt hả, có công việc mới rồi ư?” Mạc Hạnh Nguyên trêu anh.
Bắc Minh Thiện lắc đầu: “Không phải đã nói cả rồi sao, sau này kinh tế cả nhà đều dựa hết vào em, như vậy anh còn cần tìm công việc mới nữa ư? Đương nhiên là có chuyện vui, nhưng không thể nói cho em được.”
Mạc Hạnh Nguyên trừng mắt với anh: “Cắt, giống như em muốn biết lắm ấy, không nói thì thôi.” Nói xong, cô nhìn hộ lý bên cạnh: “Chúng ta đi bộ đi.”
Ngay lúc cô chuẩn bị đi ra ban công, Bắc Minh Thiện đi đến bên cạnh cô, thay hộ lý cẩn thận đỡ cô đi ra đó.
Không khí bên ngoài mặc dù hơi lạnh, nhưng hít thở lại vô cùng dễ chịu.
Cô cảm thấy thể xác và tinh thần mình cũng trở nên thoải mái hơn.
* “Ngài Bắc Minh, không ngờ hôm nay sớm vậy mà cậu đã đến rồi.”
Khi Bắc Minh Thiện từ trong xe của mình bước xuống, chân anh đã ở trong tòa án. Đúng lúc này, anh nghe thấy phía sau mình có tiếng người.
Anh quay người lại nhìn, Lạc Hàn đang đi về phía anh.
Anh khẽ cười: “Loại chuyện giống như ra tòa trước nay tôi chưa từng đến muộn, ngay cả khi tôi là bị cáo.”
Lạc Hàn cũng cười: “Chúng tôi cũng đã tìm hiểu qua chuyện đó rồi, về phần nên xử lý như thế nào, tôi đương nhiên có chừng mực, cậu cứ yên tâm.”
Khi lần nữa chạm mặt với Đường Thiên Trạch thì anh đã ngồi ở ghế dự thính rồi.
Đứng ở vị trí bị cáo chính là Đường Thiên Trạch.
Trên mặt anh ta vẫn mang theo ý cười, ánh mắt đảo quanh tòa án, đặc biệt là khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện ngồi ở ghế dự thính, anh ta bèn nán lại nhìn lâu hơn một lúc.
Trình tự mở phiên tòa vẫn như thường lệ, chỉ là khi thẩm vấn vụ án liên quan đến Đường Thiên Trạch, một trọng điểm trong đó lại đặt lên người Tiểu Trần – trợ lý của Cục trưởng Quách.
Về câu hỏi liên quan đến tung tích của Tiểu Trần, Đường Thiên Trạch không phải là né tránh, không trả lời thì sẽ là hỏi một đằng trả lời một nẻo, biểu hiện rất không phối hợp.
Nhưng mà sau khi đã cho anh ta đủ cơ hội, anh ta lại không nắm bắt tốt thì nhân chứng có hiệu lực mạnh nhất là Tiểu Trần được dẫn lên vị trí nhân chứng.
Chỉ thấy bộ dạng ung ung ban nãy của Đường Thiên Trạch lúc này đã dần thay đổi: Kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, thậm chí anh ta còn bắt đầu nghi ngờ mắt mình.
*** Cho dù Đường Thiên Trạch rất nhanh che dấu đi biểu cảm của mình, nhưng rõ ràng là đã quá muộn.
Tiểu Trần đứng đối diện anh ta, sống sờ sờ ngồi ở đó, hiển nhiên hình thành áp lực tâm lý vô cùng lớn đối với anh ta.
Nếu như người đã đến đủ cả rồi, vậy thì để xem kế tiếp anh ta sẽ diễn như thế nào.
Màn thẩm vấn tiếp theo chính là vạch trần thủ đoạn dối trá.
Đường Thiên Trạch thấy cục diện không thể cứu vãn được nữa, dứt khoát thừa nhận hết những chuyện trước đó mình đã phủ nhận.
Đối với thái độ thay đổi chóng mặt của Đường Thiên Trạch, Lạc Hàn đã sớm dự đoán được.
Bắc Minh Thiện xem cả quá trình, trong lòng anh vẫn chất chứa rất nhiều cảm xúc, đặc biệt là khi Tiểu Trần kể lại chuyện Bắc Minh Thiện đánh Cục trưởng Quách, anh lại chất vấn Tiểu Trần lần nữa, đây rốt cuộc có phải là một màn kịch đã được sắp đặt sẵn hay không.
Tiểu Trần có thể ra tòa làm chứng tất cả là do anh ta đã từng trải qua một lần sống chết. So với việc được sống, cái chết mới khiến anh ta sợ nhất.
Huống hồ, rất nhiều chuyện khuất tất đã bày ra trước mặt cả rồi, hơn nữa Cục trưởng Quách – ông chủ cũ của anh ta cũng đã không thể chuyển mình được nữa rồi.
Đối mặt với câu hỏi của Bắc Minh Thiện, anh ta đều đưa ra câu trả lời là phủ định.
Vốn dĩ chuyện này cũng là sự thật.
Sự xuất hiện của Bắc Minh Thiện chẳng qua cũng chỉ là một tình huống nằm ngoài kế hoạch của họ mà thôi, nhưng sau đó lại bị lợi dụng trở thành thủ đoạn “thuận nước đẩy thuyền”.
Nhưng từ việc kể lại chuyện này cũng đã đủ rửa oan cho Bắc Minh Thiện rồi.
Đã có kết quả mà mình mong muốn, vậy thì quá trình cũng không cần so đo tính toán quá làm gì cả.