Anh ta sắp xếp cho Anna ngôi vào chiếc xe hoa đầu tiên: “Em đợi bên trong một lát.”
Nói xong, anh ta chạy ra phía sau.
Anh ta biết ngoài Bắc Minh Thiện ra, không ai có thể làm ra chuyện này nữa.
“Chú rể, chúc mừng chúc mừng nhé…”
Trong lúc tìm kiếm Bắc Minh Thiện, anh ta không ngừng nhận được lời chúc mừng của khách đến tham gia hôn lễ.
Hôm nay là ngày vui của Vân Chi Lâm, nhưng trông anh ta lại có hơi mất hồn mất vía.
Đây là cảm giác của tất cả khách mời tham gia hôn lễ.
Bọn họ đâu biết rằng lúc này Vân Chi Lâm chỉ muốn tìm thấy Bắc Minh Thiện… Kẻ tình nghi lớn nhất “đứng sau” buổi “hôn lễ long trọng” này.
Bây giờ anh ta cảm thấy mình hơi khó khống chế được cục diện, thậm chí là không có cách nào khống chế được nữa.
Mình như một con búp bê bị chơi đùa trong lòng bàn tay vậy…
Anh ta thì lòng như lửa đốt, còn Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên và ba đứa bé trong xe lại vô cùng ung dung.
“Mẹ, mẹ xem có phải ba Chi Lâm muốn trốn không, để dì Anna trong xe rồi chạy một mình ra ngoài.” Dương Dương nhoài người bên cửa sổ xe lập tức nhìn thấy Vân Chi Lâm vội vã đi tới từ phía xa.
Không nói không biết, vừa nghe Dương Dương nói vậy, Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn sang.
Lúc này, Vân Chi Lâm đang căng thẳng đi về phía mình.
Người xung quanh chào hỏi anh ta, anh ta cũng không có lòng dạ đáp lại, hơn nữa còn nhìn vào từng chiếc xe, giống như đang tìm cái gì đó vậy.
“Để một mình cô dâu trong xe, vậy mà anh ta cũng làm được. Anh thấy hay em gọi điện thoại cho Anna, khuyên cô ấy nên nghĩ kỹ quan hệ giữa bọn họ đi.”
Bắc Minh Thiện đặt hai tay lên tay lái, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như là một người không liên quan, trên mặt còn mang theo ý cười.
Nói xong, anh còn cố ý chiếu đèn về phía Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm một lòng muốn hỏi Bắc Minh Thiện rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra. Nhưng liên tục tìm mấy chiếc xe cũng không thấy Bắc Minh Thiện, thậm có cả Cố Hạnh Nguyên và bọn nhỏ cũng không gặp.
Dư Như Khiết đi với em gái mình, mẹ của Vân Chi Lâm và Mạc Cẩm Thành, được xem như trưởng bối ngồi trên chiếc xe thứ hai sau xe hoa.
Bọn họ cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, đương nhiên cũng không thể giúp đỡ.
Nhiều xe như vậy nối tiếp nhau xếp thành hàng dài, trở thành một cảnh tượng trang nghiêm và xinh đẹp hiếm thấy.
Người đi qua nơi này đều không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Đồng thời cũng thu hút truyền thông và phóng viên tới.
Xã hội bây giờ bình yên vô sự, muốn tìm được một vài tin tức thật sự hơi khó khăn.
Cũng may bọn họ có rất nhiều tai mắt, hơn nữa đây thật sự cũng là một tin hay.
Đối mặt với người đi đường dừng chân bên đường và phóng viên ào ạt chạy tới, Vân Chi Lâm càng sốt ruột hơn.
“Cái tên Bắc Minh Nhị này, chỉ mang thêm rắc rối đến cho mình thôi.” Anh ta vừa tìm vừa nhỏ giọng mắng.
“Hắt xì…”
Lúc này, Bắc Minh Thiện ngồi trong xe chợt hắt xì một cái.
“Ba, đừng nói là có người đang mắng ba nhé…” Dương Dương nhìn Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế lái, lại nói: “Hắt xì một tiếng là có người mắng ba, hắt xì hai tiếng là có người nhớ ba, hắt xì ba tiếng…”
Còn không đợi cậu nói xong đã nghe Cố Hạnh Nguyên mắng một câu: “Mắng cũng phải, đáng đời lắm.”
…
Trên trán Bắc Minh Thiện xuất hiện mấy đường đen.
Nhưng anh không đáp lời Cố Hạnh Nguyên mà quay đầu nhìn Dương Dương.
Cái nhìn này khiến Dương Dương sợ đến mức run rẩy, vì ánh mắt của ba thật sự rất đáng sợ.
Cũng không thể nhìn ra bên trong đôi mắt đó chứa đựng cảm xúc gì.
…
Không chỉ Dương Dương, ngay cả Trình Trình và Cửu Cửu cũng vô thức rụt người.
Hành động đó của bọn nhỏ khiến Bắc Minh Thiện có cảm giác thất bại.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên hơi tò mò, rất muốn biết anh đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Vân Chi Lâm cũng bị ánh đèn Bắc Minh Thiện chiếu tới thu hút sự chú ý.
Anh ta nhìn thấy Bắc Minh Thiện lần nữa.
Lúc thấy anh đang nhìn mình, khoé miệng còn nhếch lên, anh ta thật sự muốn xông đến mở cửa lôi anh ra, sau đó…
“Chi Lâm, mất cái gì à?” Cố Hạnh Nguyên kéo cửa sổ xe xuống quan tâm hỏi.
“Không có gì, thì ra mọi người ở đâu, khi nãy anh đang tìm mọi người đấy. Mẹ và dì đều ở đằng trước, sau mọi người lại ở phía sau thế này.”
“Không sao, chỗ của bọn em rất tốt, không phải anh nói không định làm lớn à, nhưng tình cảnh bây giờ cũng hoành tráng lắm, ngày mai chắc chắn sẽ lên trang đầu, trở thành một chủ đề được bàn tán sôi nổi trong giới luật sư.” Cố Hạnh Nguyên vẫn không biết thật ra đội xe này là Bắc Minh Thiện sắp xếp, cô còn nghĩ là Vân Chi Lâm tự sắp xếp.
Vân Chi Lâm cười ngượng ngùng: “Anh muốn nói chuyện với anh ta mấy câu.” Nói xong, anh ta đưa mắt ra hiệu cho Bắc Minh Thiện.
Đương nhiên Bắc Minh Thiện biết anh ta muốn làm gì, cũng rất phối hợp xuống xe.
Sau khi xuống xe, Vân Chi Lâm dẫn anh đến một nơi không đông người lắm.
“Chuyện hôm nay có phải anh làm không?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Bắc Minh Thiện để hai tay vào túi quần: “Hôm nay cậu kết hôn, tôi có lý do gì phải làm những chuyện này sao?”
Một câu hỏi ngược lại khiến Vân Chi Lâm cảm thấy hơi không kịp phản ứng, anh ta vốn cho rằng mình hỏi như vậy, chắc chắn Bắc Minh Thiện sẽ thừa nhận…
“Đây…” Hình như thật sự không có lý do gì cả.
Nhưng anh ta rất chắc chắn là Bắc Minh Thiện làm.
Vân Chi Lâm nhỏ giọng nói: “Dù anh có thừa nhận hay không thì tôi vẫn chắc chắn là anh làm.”
Hai người đàn ông đứng đưa lưng về phía xe ở gần đó, hình như đang nhỏ giọng nói gì đó.
Hình ảnh như vậy thật sự quá khác thường.
“Mẹ, ba Chi Lâm nói gì với ba thế?”
“Sao mẹ biết được, có lẽ bọn họ không có nhiều chuyện để nói với nhau như thế mới phải.”
“Chắc chắn giữa họ có chuyện gì đó.” Trình Trình bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Chắc chắn là có chuyện…” Cửu Cửu nói thầm, không biết vì sao mà cô bé lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Cố Hạnh Nguyên nhìn con gái nhỏ: “Cục cưng, con sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?” Nói xong, cô giơ tay nhẹ nhàng sờ mặt cô bé.
“Ba… và ba Chi Lâm… Bọn họ có… chuyện gì sao?” Cửu Cửu nức nở nói.
…
Thì ra con bé này hiểu lầm lời của Trình Trình.
“Ba và ba Chi Lâm không sao cả, không phải em cũng thấy à, ý anh là hình như bọn họ có bí mật gì đó.” Trình Trình dỗ dành em gái.
Đúng là, góc độ quan sát của cậu bé hơi khác, có thể nhìn ra nội tình trong câu chuyện.
Một lát sau, Bắc Minh Thiện giơ tay vỗ lên bả vai Vân Chi Lâm một cái, sau đó xoay người đi về xe.
Vân Chi Lâm xoay người nhìn bóng lưng của anh, sau đó vội vã đi về phía xe hoa.
“Cạch…”
Cửa xe đóng lại.
Trên mặt Bắc Minh Thiện vẫn mang theo ý cười khi xuống xe.
Anh khởi động xe, sau đó sau người nhìn ba đứa nhỏ ở ghế sau: “Dương, khi nãy con còn chưa nói hết mà.”
Tên Bắc Minh Thiện này thật sự quá đáng sợ, không ai có thể thật sự nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Khi nãy hoàn toàn không có ai để tâm đến lời của Dương Dương.
Nhưng không ngờ Bắc Minh Thiện lại còn nhớ.
Anh đột nhiên hỏi thế khiến Dương Dương cũng không biết làm sao, thậm chí cậu còn không biết rốt cuộc ba muốn mình nói cái gì.
Cậu sợ hãi nhìn vào mắt ba: “Ba… Ba nói lại đi.”
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Bắc Minh Thiện không khỏi cảm thấy thú vị: “Hình như là ba hỏi con mà, sao con lại muốn ba nói lại… Vấn đề liên quan đến hắt xì kia ấy…”
Thật sự quá vô vị…
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình.
“Tin tin…”
Sau khi chú rể ngồi vào xe hoa, hơn năm mươi chiếc xe lần lượt khởi động.
Nhưng có vẻ Bắc Minh Thiện ở giữa đoàn xe lại không định nổ máy, dường như anh vẫn còn đang muốn nghe lời nói tiếp theo của con trai.
“Người ta đều phải lái xe đó, anh đừng làm chậm trễ có được không, hôm nay là ngày vui của Anna.” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được thúc giục, hôm nay là hôn lễ của hai người bạn tốt nhất của cô đấy.
Nhưng dường như Bắc Minh Thiện vẫn không định nổ máy xe.
Xem ra anh định không nghe hết câu là sẽ không bỏ qua.
Trình Trình cũng hiểu tâm trạng của mẹ, vì vậy chọc Dương Dương một cái: “Em mau nói đi.”
Một lần nữa trở thành trung tâm của cả nhà khiến Dương Dương vừa mừng vừa lo, cậu cũng đắc ý đứng lên, ra vẻ rất có học vấn: “Khi nãy con nói: Hắt xì một tiếng là có người mắng ba, hắt xì hai tiếng là có người nhớ ba, hắt xì ba tiếng thì chứng tỏ ba bị cảm.”
Người trong xe lập tức đen mặt.
Thật là một câu nói nhảm nhí.
Nhưng dường như Dương Dương vẫn đang chìm trong luận điểm của mình: “Khi nãy ba chỉ hắt xì có một cái, vậy chứng tỏ…”
“Có người mắng ba?” Bắc Minh Thiện dứt khoát tiếp lời.
Dương Dương cũng không ngốc, vội vàng bổ sung một câu: “Cái này là ba tự nói, con không nói gì đâu nhé.”
“Được rồi, hai ba con các anh có thể đừng nhàm chán như vậy không. Chó ngoan không cản đường, mau lái xe!” Cố Hạnh Nguyên thật sự bị hai ba con này chọc giận rồi.
Trên đường đi, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh.
Xe của bọn họ đi theo đoàn xe, chậm rãi chạy qua từng con phố.
Hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trên đường.
Thật là quá hoành tráng.
Anna vẫn luôn khiêm tốn ngồi trong xe hoa chạy đầu tiên, một tay từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt lấy tay Vân Chi Lâm.
“Đừng căng thẳng, có anh ở đây.” Vân Chi Lâm thầm thấy ấm áp và hơi kích động.
Bắc Minh Thiện vừa lái xe vừa nghĩ tới lời con trai nói, luận điểm của cậu cũng khá chính xác, khi nãy chẳng phải mình vừa bị Vân Chi Lâm kéo qua mắng cho một trận sao.
Anh biết dù mình đã cố hết sức phủ nhận, nhưng Vân Chi Lâm cũng không ngốc, chắc chắn cậu ta đã khẳng định là mình.
Không sao.
Xem ra muốn làm một người tốt bụng thầm lặng thật không phải chuyện dễ dàng gì.
Ai bảo cậu ta là em họ của anh chứ, thật ra cậu ta cũng giống Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Đông, đều là anh em của mình, đây là điều chỉ có kiếp này không có kiếp sau.
Điểm đến cuối cùng của chiếc xe này, dù là nhân vật chính Vân Chi Lâm và Anna cũng không biết.
Bọn họ ngồi trong xe, chỉ có thể mặc cho tài xế chạy về phía trước.
Cuối cùng, xe của bọn họ chạy tới một vùng biển xanh biếc.