CHƯƠNG 419: THẬT SỰ CÓ CHÚT LO LẮNG
“Được rồi, chỗ cá này đủ cho mọi người ăn một bữa tối thịnh soạn rồi đấy.” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ đất dính trên tay.
Trình Trình mang theo đống giun đất quay về bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, lắc lắc cái túi đựng đầy giun đấy trên tay trước mặt cô: “Mẹ ơi, mình câu cá đi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn cái túi đầy giun đất lúc nhúc, cô khẽ chau mày. Cô có một phản ứng khó nói thành lời với những sinh vật trơn trượt lúc nhúc như thế này.
“Sao vậy, cô Cố, cô sợ giun đất à?” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đi đến bên bờ sông, cho tay xuống nước rửa.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: “Thực ra cũng không phải là sợ, nhưng cứ nhìn thấy mấy thứ thế này lại cảm thấy toàn thân khó chịu.”
“Hehe, nếu đã vậy thì tôi đi dạy Trình Trình câu cá đây.” Anh ta nói xong thì quay người vẫy tay gọi Trình Trình đến bên cạnh.
“Cháu bỏ giun xuống đất trước đã, sau đó lấy một con móc vào lưỡi câu.” Đường Thiên Trạch bắt đầu dạy Trình Trình làm mồi câu, sau đó dạy thằng bé cách vung dây câu xuống nước.
Đặt cần xong, Đường Thiên Trạch bảo Trình Trình ngồi lên tảng đá nhỏ: “Bây giờ cháu phải cẩn thận theo dõi phao nổi trên mặt sông, khi nào có cá ăn mồi, phao sẽ động hai lần. Lúc đó cháu đừng nhấc cần lên, phải đợi đến khi phao bị lôi mạnh xuống nước thì mới nhanh chóng kéo cần lên. Chú nói thế cháu đã hiểu chưa?”
Đường Thiên Trạch nói rất rõ ràng, không chỉ Trình Trình, mà cả Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh cũng hiểu rồi.
“Noton, anh dạy tỉ mỉ cẩn thận như thế, không làm giáo viên đúng là lãng phí tài năng.” Cố Hạnh Nguyên cười nói.
Đường Thiên Trạch xua xua tay: “Thực ra tôi nói như thế cũng không coi là dạy được, chỉ là truyền lại cho Trình Trình kinh nghiệm câu cá thôi mà. Tôi còn rất nhiều khả năng câu cá lớn được giữ ở đây này, những thứ này thì lại không thể tùy tiện truyền dạy cho người khác được. Hehe.” Vừa nói, anh ta vừa đưa tay chỉ vào đầu mình.
“Được rồi, hai mẹ con ở đây từ từ mà câu, tôi đi lấy cho hai người cái xô xách tay, lát nữa câu được cá thì cứ bỏ vào xô.”
Bắc Minh Thiện dẫn Dương Dương vào rừng, càng đi càng sâu, càng đi càng xa.
Vừa nãy lúc ở khu cắm trại, nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.
Nhưng đến khi hai người họ đi vào rừng, chưa đi được bao lâu đã thấy rõ trong rừng ẩm ướt hơn bên ngoài kia rất nhiều.
Xung quanh họ chỉ toàn là màu xanh bao phủ, trên các thân cây màu nâu sẫm cũng có rêu xanh phủ kín.
Những cành cây lâu năm khô héo và gãy vụn trải dày thành từng tầng từng lớp che kín mặt đất.
Cảm giác xốp xốp khi đạp trên chúng y hệt như khi bước đi trên tuyết hay trên mặt bông. Hơn nữa còn có thể liên tục phát ra những âm thách “rắc rắc” hay “soàn soạt”.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phía trên ấy cũng là những cành cây xen kẽ dày đặc, dường như che kín hết cả màu trời xanh ngắt kia.
Mỗi một hơi thở đều có thể cảm nhận được hương vị ẩm ướt và khô ráo xen kẽ ở nơi đây.
Có điều nếu đem so sánh với bầu không khí đầy bụi bẩn và khí thải ở thành phố thì có thể nói là trong lành hơn rất nhiều.
Đây mới là mùi hương của thế giới tự nhiên thực sự.
Thỉnh thoảng lại có một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, mang theo thứ mùi mục nát phảng phất không biết từ đâu mà có.
Khi những cành cây dao động tạo nên âm thanh xào xạc, chỉ có lúc ấy mới có thể thấy được một mảnh trời xanh mơ hồ trên đỉnh đầu.
Bắc Minh Thiện bước lên phía trước, trong tay anh cầm một cành cây nhỏ bị gãy nhặt dưới đất, đại khái không nhỏ hơn cổ tay Dương Dương là mấy.
Anh liên tục dùng nó để gạt những cành cây vươn ra trước mặt hay những cành khô dưới chân mình.
Mặc dù Đường Thiên Trạch đã nói ở đây không có động vật nguy hiểm, nhưng đối với Bắc Minh Thiện mà nói, thời khắc nguy hiểm nhất chính là ở khu cắm trại, nhưng tạm thời có thể coi là an toàn.
Còn về những thứ khác, anh thà cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dương Dương đi theo sau lưng anh, lúc này thằng bé không còn chút khí thế nào như lúc cá cược với thằng nhóc kia nữa.
Bây giờ nó cứ cau mày, đối diện với khu rừng sâu hun hút trước mắt, quay đầu nhìn phía sau đã không còn là hình ảnh của khu cắm trại mà chỉ là những cái cây giống y hệt.
Bọn họ đã bị khu rừng bao vây lấy rồi.
Dương Dương cảm thấy lần này chắc chắn là mình thua rồi, nghĩ đến việc sau này cả ngày phải chạy sau mông người ta, đặc biệt là đứa con trai của thổ hào sáu ngón kia, chuyện này thực sự là nỗi nhục nhã đối với thằng bé.
Bắc Minh Thiện nghe sau lưng mình không có bước chân thì dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Dương Dương đã dừng bước ở cách anh không xa.
Anh khẽ nhíu mày: “Dương, nghĩ cái gì thế, mau đi lên đây đi. Lạc ở đây là không ai đi tìm con được đâu.”
Bị Bắc Minh Thiện trách mắng, Dương Dương lúc nãy còn rối bời ruột gan thì bây giờ đã ngay lập tức lấy lại tinh thần.
Nó vội vã bước, lon ton chạy lên.
Lúc đầu còn tưởng tìm thức ăn ở trong rừng sẽ thú vị hơn ngồi bên sông đợi cá cắn câu nhiều. Nhưng ai ngờ lại chán ngắt thế này.
Thôi ít nhất thì mình còn đang đi lại, dù gì cũng tốt hơn ngồi bên bờ sông.
Không biết mẹ và Trình Trình đã câu được cá chưa nhỉ, đến lúc đó đừng có cả hai người đều tay trắng đi về, thế thì bữa tối nay sẽ mất mặt lắm đấy.
Dương Dương đi trong rừng lo nghĩ cho Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình.
Mà bọn họ lúc ấy cũng đang lo lắng cho Bắc Minh Thiện và Dương Dương.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng từ khi họ đi rồi. Cô quay người nhìn qua khu rừng, thực sự có chút lo lắng không biết liệu hai người họ có bị lạc không, hay Dương Dương có bị ngã không, có bị côn trùng hay rắn cắn không. Một mình Bắc Minh Thiện đối mặt với tình hình ấy có thể cứu được thằng bé không.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên tảng đá bên sông, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Cô đang vì lo sợ Bắc Minh Thiện và Dương Dương gặp sự cố trong rừng mà suy nghĩ linh tinh.
Ở sâu trong rừng, Dương Dương vội vàng bám theo sau Bắc Minh Thiện. Hai người họ lại đi sâu vào rừng thêm một chút nữa.
Dương Dương lúc này càng ngày càng mất tinh thần, thằng bé bắt đầu có chút thất vọng rồi.
Không biết lão ba chim chết rốt cuộc đang làm trò gì, đã hơn nửa ngày trời rồi.
Đưa hai tay ra nhìn, vẫn là trống không, chẳng có được cái gì trong tay, thằng bé muốn quay về, nhưng nhìn khu rừng sâu thẳm chẳng thấy kết thúc kia, nó lại từ bỏ ý định, nó không muốn bị lạc ở đây.
Vào lúc Dương Dương chuẩn bị bỏ cuộc, Bắc Minh Thiện hình như phát hiện ra gì đó, chậm rãi quỳ xuống.
Anh đặt cành cây trong tay sang một bên, sau đó rút trong túi quần ra một cái túi.
Anh nhặt một cành cây nhỏ bên cạnh mình, gạt cành khô trước mặt ra, liền nhìn thấy một cây nấm to màu trắng lộ ra trước mắt.
Dương Dương thấy thế, lập tức lấy lại tinh thần, cuối cùng thì họ cũng có được chút thu hoạch rồi. Trong lúc vui sướng nó cũng nghĩ liệu hai bố con nhà thổ hào sáu ngón kia có được may mắn như mình không.
Không chừng có thể nhờ cây nấm này mà thu nhận em trai thành công đấy.
Nghĩ đến đây, thằng bé vội vã sáp gần lại.
Quỳ xuống bên cạnh mấy cây nắm, nhưng thằng bé vừa đảo mắt, lại nhìn thấy cách đám nấm trắng không xa còn có mấy cây nấm đỏ đốm trắng phủ đầy bên dưới cành cây chết khô.
“Mấy cây nấm kia đẹp quá, chắc chắn rất ngon cho mà xem.” Thằng bé vừa nói vừa định thò tay ra hái.
Nhưng không ngờ Bắc Minh Thiện lại lấy cành cây đánh vào tay nó, đau đến mức Dương Dương phải xuýt xoa, rõ ràng tìm thấy đồ ăn rồi mà sao còn cản nó chứ.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Dương Dương, sau đó dùng cành cây chỉ vào mấy cây nấm đỏ: “Đây là nấm độc, ăn vào chết người đấy.”
Nói xong, anh rút trong túi ra một tập ảnh, đưa cho Dương Dương: “Con chỉ được hái những cây giống như trong này thôi, ngoài ra thì không được động đến, nghe rõ chưa?”
Anh nói dứt lời còn trừng mắt với Dương Dương một cái.
Dương Dương toàn thân run rẩy, không ngờ nấm còn có nhiều loại như vậy.
Thằng bé cầm tập ảnh giở ra xem, đối chiếu với cây nấm mà ban nãy nó muốn hái, dòng giới thiệu bên dưới thực sự làm cho thằng bé giật mình, loại này gọi là nấm tán bay, mặc dù nhãn ghi là có thể ăn, nhưng điều kiện chế biến cực kỳ nghiêm ngặt, nếu làm không đúng thì sẽ bị trúng độc.
Xem ra nấm ngoài tự nhiên không phải loại nào cũng ăn được.
Thế là nó ngoan ngoãn đối chiếu ảnh, cẩn thận phân biệt từng loại nấm, rồi mới hái xuống bỏ vào túi.
Bắc Minh Thiện cũng không lấy thế làm yên tâm lắm, anh biết Dương Dương làm việc nhiều khi cũng không quá chú tâm.
Vì vậy anh đứng bên cạnh nhìn Dương Dương, để tránh thằng bé lại nhặt loại nấm khác cho vào túi.
Hơn nửa tiếng sau.
“Được rồi, hái được từng này là đủ ăn rồi đấy.” Bắc Minh Thiện nhìn túi nấm đã đầy hơn nửa.
Dương Dương nhấc túi đứng dậy, sau đó đưa cho Bắc Minh Thiện: “Ba, từng này đủ cho mình ăn chưa?”
Bắc Minh Thiện cầm lấy chiếc túi rồi ước lượng một lúc, chắc cũng đủ hơn nửa cân.
Anh cau mày, nấm đa phần là nước, nấu xong chắc chẳng còn được một nửa trọng lượng bây giờ.
“Chỗ này không đủ đâu, xem ra chúng ta phải đi tìm thêm cái gì khác để ăn mới được.” Bắc Minh Thiện nói, rồi lấy dây thừng buộc miệng túi lại, cầm trên tay.
Anh quay người chuẩn bị tiếp tục đi tìm thức ăn trong rừng, ngoài nấm ra chắc cũng phải có nhiều quả dại đây.
Lúc đến anh cũng đã nhìn thấy một vài quả, nhưng chỉ là số lượng ít quá, không đáng bỏ sức ra để hái.
Đúng lúc ấy, “xào xạc, xào xạc”... Có vài âm thanh vang lên từ nơi cách họ không xa.
Bắc Minh Thiện nhanh chóng đề cao cảnh giác, anh lập tức ra hiệu cho Dương Dương đứng yên không được di chuyển.
Dương Dương lúc ấy cũng nghe thấy động tĩnh ở phía trước, nhưng thằng bé coi chuyện đó chẳng có gì to tát.
Nó cho rằng tiếng động ấy chỉ là tiếng gió thổi qua cành cây mà thôi.
Nhìn thấy sắc mặt của ba mình hết sức nghiêm trọng, hơn nữa còn ra hiệu cho cậu không được di chuyển, xem ra đúng là có chuyện xảy ra rồi, sắc mặt thằng bé cũng trở nên căng thẳng theo.
Âm thanh phía trước vẫn tiếp tục vang lên, Bắc Minh Thiện từ từ hạ thấp người, nhẹ nhàng nhặt cành cây khô ban nãy vừa để dưới đất, nắm chặt trong tay để nhỡ nếu có động vật nguy hiểm nào bất ngờ xuất hiện thì còn có thể dùng nó chống lại.
Là một người cha, cho dù có gặp phải nguy hiểm gì, anh đều phải đứng phía trước con mình, thay chúng giải quyết tất cả mọi người có thể đem đến bất lợi cho chúng.
“Cúc cu, cúc cu...” Chỉ thấy một con vật nhỏ bước ra từ sau đống cành cây ở cách họ không xa.
Con vật này nhìn qua thì giống gà, nhưng trên đỉnh đầu và sau gáy có lông vũ màu trắng và nâu, trên người cũng là lông vũ màu nâu được phủ lên những đốm đen trải theo chiều ngang, đuôi của nó cũng dài hơn đuôi gà nhiều.
Dương Dương nhìn thấy nó, hai mắt liền sáng rực lên. Nếu có thể bắt được con này thì tối nay ngoài nấm ra, còn có cả thịt ăn nữa.
Bắc Minh Thiện nhận ra rồi, con vật hoang dã này chắc hẳn là chim trĩ.
Anh bình tĩnh đặt cành cây trong tay xuống, sau đó mò từ trong túi quần ra một đoạn dây cao su hay được dùng để cầm máu trong bệnh viện.
Đây cũng chính là một trong những đồ dùng mà Đường Thiên Trạch cung cấp cho mọi người trong hộp dụng cụ.
Chỉ là có nhiều người nhìn thấy thứ này thì không biết để làm gì, bèn vứt sang một bên.
Chỉ có Bắc Minh Thiện sau khi quyết định vào rừng tìm thức ăn mới mang theo thứ này bên người, anh cảm thấy thứ này chắc chắn sẽ có lúc dùng đến.
Quả không ngoài dự đoán, bây giờ có thể dùng đến nó rồi, có bắt được con chim trĩ hay không thì phải nhờ vào đoạn dây cao su này thôi.