Ông ta duỗi tay cầm ly của mình lên uống một ngụm: “Thiện, trong lòng có chuyện gì thì đừng giấu, nói ra sẽ tốt hơn một chút đấy.”
Bắc Minh Thiện hơi cau mày: “Hôm nay cuối cùng cũng chính tai nghe thấy chân tướng mọi chuyện từ miệng cô ta. Đồng thời cũng xem như cháu hoàn toàn buông xuống gánh nặng trong lòng.”
“Như thế không phải rất tốt ư, gánh nặng trên người cuối cùng cũng có thể buông bỏ, như vậy cậu nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng tôi thấy cậu cũng không vui vẻ lắm. Chẳng lẽ còn vấn đề khác khiến cậu không buông xuống được sao? Nếu cậu không ngại thì có thể nói với tôi. Dù tôi chưa chắc có thể cho cậu lời khuyên, nhưng nói ra chuyện không vui vẫn khá có lợi với mình.”
Bắc Minh Thiện bưng tách trà lên uống một ngụm, nước trà trong veo uống vào miệng lại trở nên hơi đắng chát.
Sự đắng chát này là được tích luỹ qua thời gian dài.
Anh không nhịn được nhớ lại việc Phỉ Nhi chính miệng nói với mình chuyện hoả hoạn năm đó sau lưng Cố Hạnh Nguyên.
Cô ta mới thật sự là hung thủ phóng hoả, nhưng cô ta cũng không may mắn như thế, dù nhặt về được một mạng nhưng dung mạo hoàn toàn bị phá huỷ.
Phỉ Nhi phải trả một cái giá đắt vì sai lầm của mình.
Có điều những năm đó có Bắc Minh Thiện trả tiền thay cô ta.
Không thể không nói, Mạc Cẩm Thành hơi hiểu những gì anh đã trải qua.
Nhưng đó cũng chỉ vì Dư Như Khiết quá nhớ nhưng con trai, mà mình lại không muốn nhìn thấy bà ấy đau khổ và khó chịu hơn, cho nên ông ta mới âm thầm phái người chú ý đến Bắc Minh Thiện.
Chuyện giữa Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi, dù Mạc Cẩm Thành không hiểu lắm, nhưng cũng từ một vài manh mối mà cảm thấy Phỉ Nhi không phải một người phụ nữ đơn giản.
Đây là kiểu chỉ có người ngoài mới thấy rõ.
Ông ta cũng từng muốn tìm cơ hội nhắc nhở Bắc Minh Thiện.
Nhưng khi đó cũng không tiện can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.
Mãi đến khi liên tục xảy ra những chuyện hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến Phỉ Nhi.
Hôm nay Bắc Minh Thiện nhắc đến chuyện này với mình, khiến ông ta thấy hơi bất ngờ.
“Thiện, tôi cho rằng nếu chuyện này đã qua, có biết sự thật cũng không thay đổi được gì. Vẫn nên nhìn về phía trước, sống tốt trong tương lai. Còn về cô ta, bây giờ chẳng phải cô ta đang bị trừng phạt vì sai lầm của mình sao. Đây chưa chắc không phải một chuyện tốt với cô ta.”
“Chú Mạc, những gì chú nói cháu đều hiểu. Nhưng cháu cảm thấy bây giờ còn thiếu một người một câu xin lỗi.”
Mạc Cẩm Thành buông tách trà xuống: “Cậu nói Hạnh Nguyên à?”
Bắc Minh Thiện lắc đầu: “Không phải cô ấy, là một người đàn ông. Mấy năm nay cháu tranh đấu với người đó không ít lần, vào khoảng thời gian gần đây càng thường xuyên hơn. Có lẽ anh ta căm hận cháu lắm.”
“Ý cậu là Đường Thiên Trạch?” Mạc Cẩm Thành không nhịn được hơi nhướng mày. Việc này đúng là hơi ngoài dự liệu: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Ân oán giữa cháu và anh ta nói đơn giản cũng là bắt đầu từ trận hoả hoạn kia. Cháu từng cho rằng anh ta là người phóng hoả. Cũng vì thế, anh ta phải trải qua cuộc sống khốn khổ trong tù. Hôm nay, cháu cảm thấy mình nên nói xin lỗi anh ta. Trận hoả hoạn này có thể nói là hoàn toàn thay đổi số phận của ba chúng cháu. Mà anh ta chính là người vô tội nhất.”
Bắc Minh Thiện cảm thấy vô cùng nặng nề, những lời này cũng đang không ngừng thuyết phục mình.
“Thiện, dũng cảm đối mặt với sai lầm của mình thường phải bỏ ra nhiều dũng khí và áp lực hơn. Về phần nên làm thế nào có lẽ không cần tôi phải nói. Tôi hy vọng cậu có thể đưa ra một sự lựa chọn chính xác. Vì mình, cũng là vì con mình, thậm chí là vì Hạnh Nguyên.”
Nói xong, Mạc Cẩm Thành chậm rãi đứng dậy từ trên sofa, giơ tay vỗ hai cái lên bả vai Bắc Minh Thiện.
… Trong phòng thăm tù.
Đường Thiên Trạch hơi híp mắt nhìn Bắc Minh Thiện ở đối diện mình.
Trên tay anh ta còn đeo còng tay, hai nắm đấm siết chặt, tư thế như chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Bắc Minh Thiện rất bình tĩnh trước thái độ của anh ta.
Anh ta vẫn căm thù mình như trước.
Có thể nhìn ra, từ sau khi đi vào, anh ta chưa từng thôi căm hận mình.
Còn có thể nói rằng sự thù hận còn ngày càng dữ dội hơn.
Có lẽ tích luỹ đến khi anh ta mãn tù, chắc chắn anh ta sẽ tìm mình liều mạng một lần.
Khi một bên hoàn toàn biến mất trên thế gian này mới có thể xem như kết thúc.
“Nếu biết anh tới, chắc chắn tôi sẽ không gặp anh. Nhưng tôi rất có hứng thú muốn biết anh định làm gì?”
… Đối mặt với Đường Thiên Trạch, dù biết anh ta cũng là một người bất hạnh.
Nhưng trong lòng anh vẫn vô thức thấy chán ghét anh ta.
Đó cũng vì anh ta thật sự làm quá nhiều chuyện khiến mình căm hận.
Đương nhiên quan trọng nhất là chuyện ngoài ý muốn liên quan đến ba.
Đây chính là do một tay anh ta sắp xếp.
Nhưng lần này anh đến cũng không phải để tính món nợ kia với anh ta.
“Đường Thiên Trạch, ân oán giữa chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai. Lần này tôi đến đây là muốn nói một tiếng xin lỗi với anh vì những chuyện trước kia.”
Hai chữ này nghe thì thấy dễ dàng, nhưng lại rất khó nói ra.
“Anh nói gì, tôi không nghe thấy.”
Hai chữ Bắc Minh Thiện vừa nói ra khiến Đường Thiên Trạch cảm thấy rất bất ngờ.
Anh ta cố ý kề sát tai trước tấm kính, vờ như mình không nghe thấy gì cả.
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ khoa trương của anh ta, cắn răng.
Mỗi một khắc, anh đều có cảm giác muốn đứng dậy rời đi. Nhưng anh bây giờ đã khác anh của trước kia rồi.
“Tôi xin lỗi anh vì chuyện trước kia.” Anh nói với giọng điệu trầm khàn, từng chữ rõ ràng.
“Ồ! Thì ra là anh đang nói xin lỗi tôi. Đường đường là Tổng Giám đốc Bắc Minh Thiện của Tập đoàn Bắc Minh Thị không phải vẫn luôn đúng ư, sao lại còn áy náy với một tên vô danh tiểu tốt như tôi chứ. Lời nói nặng thế này tôi không nhận nổi đâu.”
Đường Thiên Trạch ngồi trên ghế, vẻ mặt hơi phức tạp, trong lời nói chứa đầy gai nhọn.
Trả thù biết bao nhiêu năm khiến mình rơi vào cảnh ngày hôm nay.
Nhưng đến nơi này lại bất ngờ nhận được thứ mình nên có được từ rất nhiều năm trước.
Như vậy, những năm nay mình bộn bề với những điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
Tức giận, tức giận không thôi.
Cơn tức giận tựa như sóng biển vỗ lên bãi cát, từng đợt từng đợt, lần sau dữ dội hơn lần trước.
Keng keng…”
Anh ta đột nhiên tức giận đứng lên từ trên ghế.
Hai tay đang đeo còng gõ mạnh lên tấm kính.
Âm thanh chói tai vang vọng khắp phòng thăm tù.
Dù lớp kính kia rất bền, nhưng cũng bị anh ta làm cho khẽ rung.
Lúc này, hai cai ngục lao tới bên cạnh anh ta, dùng hai tay đè đầu Đường Thiên Trạch lên mặt kính.
Bắc Minh Thiện nhìn cảnh xảy ra bên trong.
Có thể thấy rõ tia máu tràn đầy trong mắt anh ta chính là sự tức giận vô bờ với mình.
Cũng như một con trâu đực bị chọc giận vậy.
Hơi nóng phun ra từ trong mũi tạo thành một lớp sương phủ lên mặt kính.
Dù là thế, Đường Thiên Trạch vẫn không ngừng mắng.
“Bắc Minh Thiện, anh nhớ kỹ cho tôi. Đừng tưởng nói mấy câu xin lỗi là có thể bù đắp cho nỗi thống khổ tôi phải chịu năm đó. Sau khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ tính sổ rõ ràng với anh. Những thứ tôi mất đi đều phải lấy lại từ chỗ anh.
Bắc Minh Thiện đứng trước tấm kính, nhíu mày nhìn Đường Thiên Trạch.
Chỉ nhìn như thế, nhìn anh ta bị cai ngục dẫn đi.
Cuối cùng trong phòng thăm chỉ còn lại một mình anh.
Lúc này anh mới nặng nề ngồi xuống ghế, một tay không ngừng xoa trán.
Anh cũng cảm thấy hôm nay mình có hơi ngây thơ buồn cười.
Đường Thiên Trạch nói đúng, một câu xin lỗi đơn giản sao có thể bù đắp vào những đau khổ anh ta phải chịu mấy năm qua được.
Xem ra ân oán giữa mình và anh ta cần một khoảng thời gian rất dài để hoá giải. Mấy năm, mấy chục năm, thậm chí là lâu hơn thế nữa… Cố Hạnh Nguyên thấy rõ sự yên lặng của Bắc Minh Thiện.
Dù không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Phỉ Nhi.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh trở nên như thế.
Hai ngày nay anh thật sự hơi khác thường.
“Mẹ, hai ngày nay ba làm sao thế? Trông có vẻ không vui.”
“Vì chúng con không ngoan nên ba mới không vui ạ?”
“Con thấy chắc là vậy rồi, có lúc ba rất khó hiểu, lúc đầu ba sẽ không nói câu nào, sau đó sẽ liếc một cái rồi đánh mông mấy cái. Nói đi, rốt cuộc là ai trong mọi người trêu vào ba rồi?”
Dương Dương khoanh đôi tay nhỏ bé trước ngực, chân mày hơi nhíu lại, trông vô cùng nghiêm túc.
“Trong ba người chúng ta chắc mỗi em mới có khả năng chọc giận ba nhất thôi.”
Trình Trình ngồi trên ghế nhỏ, liếc Dương Dương đứng đối diện một cái.
“Sao có thể, gần đây em ngoan lắm. Thậm chí ở trước mặt ba em còn không dám thở mạnh nữa ấy.”
Dương Dương vội biện giải.
“Được rồi, ba không phải vì các con nên mới như thế. Các con đều là cục cưng ngoan của mẹ.” Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa nhỏ, nở nụ cười.
Cô không thể nói với bọn nhỏ những chuyện này được.
“Mẹ, chúng con không muốn nhìn thấy ba không vui.”
“Đúng vậy, dù bình thường ba rất nghiêm túc với chúng con, nhưng đó cũng là vì tốt cho chúng con.”
Trình Trình là người không muốn thấy ba như thế nhất.
Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa nhỏ, sự quan tâm chỉ có giữa người nhà với nhau khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Đây từng là cảm giác mẹ mang đến cho cô.
Cô không nhịn được chạm tay vào chiếc nhẫn một cái.
… Gió đêm thổi bay rèm cửa sổ, ánh trăng lúc sáng lúc tối chiếu lên sàn nhà.
Bắc Minh Thiện nhốt mình trong phòng.
Anh cầm một điếu thuốc trong tay, nhưng cũng không châm nó lên.
Chỉ thỉnh thoảng đưa lên mũi ngửi mùi vị tản ra bên trên.
“Nếu muốn thì hút một điếu đi.”
Một giọng nói vang lên sau lưng anh.
Đây là giọng nói của Cố Hạnh Nguyên.
“Anh đã cai rồi.” Nói xong, anh nắm điếu thuốc trong tay, hơi dùng sức.
Đợi đến lúc bị ném vào thùng rác thì nó đã gãy thành mấy đoạn rồi.
“Bọn nhỏ thấy anh không vui nên hơi lo lắng, nhưng lại hơi sợ. Anh biết đấy…”
Cố Hạnh Nguyên không cần nói quá rõ ràng, Bắc Minh Thiện cũng đã hiểu ý của cô và bọn nhỏ muốn nói.
“Anh đang muộn phiền vì chuyện của Phỉ Nhi sao?”Cô đi tới bên cạnh anh, cúi người ngồi xuống.
Cô vẫn quyết định hỏi ra vấn đề luôn quấy nhiễu mình.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn cô, trong mắt chứa đựng một vài điều.
“Phải, nhưng cũng không hoàn toàn là thế. Phỉ Nhi đối xử với anh rất tốt, cũng coi như một lòng một dạ, điều này anh cũng biết rõ.”