Nói xong, cô vội vàng trốn vào phòng tắm, sau đó đóng chặt cửa, còn khóa cả cửa.
Vì tránh giẫm lên vết xe đổ trước kia, cũng may phòng tắm đủ lớn, bên trong có một cái ghế, vừa khéo có thể đè lên tay nắm cửa.
Dù anh có chìa khóa, mở khóa rồi cũng không vào được.
“Bắc Minh Thiện, đừng lề mề nữa, mau đi lấy quần áo cho em.” Cố Hạnh Nguyên trong phòng tắm lớn tiếng nói.
Bắc Minh Thiện thấy cô phản ứng như vậy chỉ có thể cười nhạt.
Bây giờ người phụ nữ này thật sự ngày càng gian trá, sao sự ngốc nghếch trước đó lại biến mất hết rồi?
Người thông minh như Bắc Minh Thiện, sao có thể không hiểu một đạo lý đơn giản là “hiệu ứng cá nheo*” được.
* Hiệu ứng cá nheo là hiệu ứng mà một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ có được trong việc khiến kẻ yếu tự cải thiện bản thân.
Anh bước nhanh đến tủ quần áo ở tầng hai của mình lấy một bộ đồ rồi trở về trước cửa phòng tắm một lần nữa.
“Cốc cốc…”
Anh nhẹ nhàng gõ cửa: “Này, có phải em ngủ ở bên trong luôn rồi không? Anh lấy quần áo đến rồi, mau mở cửa.”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên đang cầm một chai sữa tắm, nhìn chằm chằm cửa, khi nãy cô nghe bên ngoài không có động tĩnh, sợ lúc mình lơ là thì người này xông vào.
Một lát sau cô mới nghe thấy giọng nói của Bắc Minh Thiện.
“Anh… anh để trước cửa là được. Sau đó anh phải đứng cách cửa phòng tắm một trăm mét.” Cô hô to ra cửa.
“Một trăm mét.” Bắc Minh Thiện cười: “Từ nơi này đến phòng khách cũng chưa đủ một trăm mét. Em yên tâm đi, anh có thể làm gì em chắc.”
“Chuyện này anh còn làm ít à, thường xuyên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Em mặc kệ, bây giờ anh phải cách em càng xa càng tốt. Không đủ một trăm mét thì đi ra ngoài cổng là được.”
“Ok, không ngờ em lại không yên tâm về anh như vậy, hơn nữa em còn có bí mật gì anh không biết sao.” Bắc Minh Thiện bất đắc dĩ xoay người chậm rãi đi về phía cửa.
Bắc Minh Thiện nói câu này cũng không sai.
Nói thế nào bọn họ cũng có ba đứa con rồi, dù không tính là vợ chồng già, nhưng cũng đã rõ như lòng bàn tay rồi.
Cố Hạnh Nguyên thở phào, sau đó nhẹ nhàng đi tới cửa, kề sát tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lát sau thì nghe thấy giọng nói của Bắc Minh Thiện truyền đến từ xa xa: “Được rồi chứ cô Cố.”
Lúc này cô mới yên tay kéo ghế ra, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, mở ra một khe hở trước, sau khi phát hiện bên ngoài không có ai mới mở cửa to hơn, cúi đầu thấy quần áo để trên một cái ghế trước cửa.
Cô nhanh chóng đưa tay cầm vào, sau đó lại đóng cửa.
Một lát sau, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra từ trong phòng tắm.
“Anh thấy em thật sự quá mệt mỏi, tắm thôi mà cũng rắc rối thế.”
Giọng nói của Bắc Minh Thiện khiến Cố Hạnh Nguyên vừa đi ra từ trong phòng tắm cảm thấy lạnh sống lưng.
Không phải vì bên ngoài lạnh, mà là vì giọng nói đó vang lên từ cạnh cửa phòng tắm, ở ngay sau lưng cô!
Má ơi, khi nãy rõ ràng mình nghe thấy giọng nói của anh vang lên từ phía xa mà, sao có thể chạy tới sau lưng mình nhanh thế được, hơn nữa còn không có chút động tĩnh gì cả.
Đừng nói người này do hồn ma biến thành, cái nhà này là nhà ma… Giống như Bạch Nương Tử lừa gạt Hứa Tiên vậy?
… Cố Hạnh Nguyên nhanh trí giơ một tay giữ lấy cổ áo.
Áo choàng tắm này của Bắc Minh Thiện thật sự hơi rộng với cô, mặc trên người làm cổ áo sắp biến thành cổ chữ V rồi.
Nếu bị tên kia nhìn thấy, không biết tối nay có thể ngủ ngon được hay không nữa.
Cô không thèm xoay người, chỉ giữ bình tĩnh đi đến phòng khách.
Chỉ có ở nơi rộng rãi thế này, mình mới có thể chạy thoát “đòn tấn công” tiếp theo của anh với mình, sẽ không bị anh tóm được.
Thật ra cô cũng vì quá căng thẳng thôi, nếu Bắc Minh Thiện thật sự muốn làm gì cô, thì lúc cô ra khỏi phòng tắm, hoặc mở cửa phòng tắm đã làm được rồi.
Hơn nữa bảo đảm khi đó cô hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
“Anh không giữ lời.” Cố Hạnh Nguyên đi tới bên cạnh cây thông Noel, xoay người cau mày nhìn Bắc Minh Thiện đang đứng cách mình không xa.
Anh mỉm cười, cắm hai tay vào túi nhìn cô: “Anh chỉ muốn chứng minh mình không nguy hiểm như em tưởng thôi.”
“Hừ, có nguy hiểm hay không không phải anh quyết định. Chuyện lần trước em sẽ ghi nhớ cả đời! Cho nên tốt nhất anh nên duy trì. Không nói nhảm với anh nữa, bây giờ em mệt rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì ngáp một cái, không để ý đến Bắc Minh Thiện đi lên lầu.
Đến tầng hai, đối diện phòng của ba đứa nhỏ cũng có hai căn phòng.
Tuy lần trước chỉ sống ở đây một khoảng thời gian, nhưng cũng không cảm thấy căn phòng này quá xa lạ.
Hai căn phòng này một gian là phòng của Bắc Minh Thiện, một gian khác nói là phòng, thật ra chỉ là một phòng thay quần áo độc lập mà thôi.
Cũng không biết tên ngốc này nghĩ gì, một người đàn ông lại sử dụng phòng thay quần áo rộng hơn cả phụ nữ.
Đương nhiên phòng thay quần áo đã không nhỏ, càng không phải nói tới phòng ngủ.
Cũng may là phòng rộng, có đủ chỗ.
Cố Hạnh Nguyên cũng không khách sáo, thẳng thừng giành cả căn phòng.
Giường của Bắc Minh Thiện rất lớn, mềm mại lại không cảm thấy khó chịu, mọi thứ đều rất hợp lý vừa vặn.
Người có tiền thật sự rất biết hưởng thụ, nằm trên đó giống như đang nằm trên đồng cỏ mềm mại vậy.
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ mang theo chút lạnh lẽo thổi lên người, không lạnh lắm, còn giúp cô dễ ngủ hơn.
Cô còn chưa đếm đủ mười con cừu thì đã ngủ say rồi.
Đêm đã khuya, một mình Bắc Minh Thiện rời khỏi căn phòng ấm áp. Đứng trong gió rét nhìn thành phố lớn vẫn chưa ngủ này.
Thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn thấy pháo hoa đang đốt ở phía xa, nở rộ thành những đóa hoa xinh đẹp trên bầu trời.
Anh ở bên ngoài hút một điếu thuốc, sau đó ném mạnh hộp thuốc còn khoảng mười điếu và cả bật lửa xuống vực sâu.
Cai thuốc thôi, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định này.
Đồng thời, anh cũng cho mình một bắt đầu mới.
Cuộc sống nhàn rỗi không hợp với mình, còn dẫn tới một vài phiền phức không cần thiết.
… Cố Hạnh Nguyên hô hấp đều đặn và nhẹ nhàng, tựa như một đứa trẻ đang ngủ rất ngoan.
Lúc này, cửa phòng thay quần áo thông vào phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.
Bắc Minh Thiện bước nhẹ vào trong, đứng bên giường nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, nở nụ cười.
Anh khẽ vuốt mái tóc buông xuống của cô, nhìn thấy cô hơi nhíu mày.
… Mặt trời chậm rãi mọc lên từ chân trời.
Tuy ánh sáng của nó không được ấm áp như ba mùa khác, nhưng vẫn tăng thêm chút ấm áp cho mùa đông giá rét này.
Ấn tượng xung quanh khi vừa thức dậy khiến bọn nhỏ cảm thấy mình như đang sống trong ảo cảnh.
Chúng cũng nhìn thấy thứ mình muốn nhìn thấy, hoặc muốn có được nhất.
Ước mơ khoa học của Trình Trình, sân vận động nhỏ của Dương Dương, còn có vương quốc cổ tích mộng ảo của Cửu Cửu… Đây cũng là món quà đầu tiên khiến bọn nhỏ cảm thấy hưng phấn vào lễ Giáng Sinh.
Bọn nhỏ thấy hơi khó tin trước những gì mình nhìn thấy, cho rằng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng chẳng mấy chốc bọn nhỏ đã nhận ra đây thật sự là một vùng đất hoàn toàn thuộc về mình.
Bọn nhỏ hưng phấn vội mặc quần áo vào, gần như cùng lúc mở cửa phòng ngủ ra.
Bọn nhỏ nhìn nhau, khó mà che giấu sự mừng rỡ trong lòng.
“Này, em biết không, khi nãy phòng của anh rất khó tin, giống như là nằm mơ vậy…”
“Em cũng vậy.”
“Anh Trình Trình, anh Dương Dương, đây là đâu thế?” Chỉ có Cửu Cửu cảm thấy nơi này không phải nhà của dì Kiều Kiều.
“Đây là nhà của Ba, lần trước anh và Dương Dương đã đến rồi. Nhưng lần trước cũng không được như bây giờ, có lẽ là ba vừa sửa sang lại. Anh thật sự rất thích nơi này.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỗ em có rất nhiều đồ tập thể dục, còn có thể luyện quyền… Em có hơi không muốn rời khỏi đây rồi. Hay là chúng ta nói với mẹ ở lại đây luôn đi.”
“Được đó được đó, như vậy em sẽ có thể chơi với búp bê mỗi ngày rồi.” Cửu Cửu lên tiếng phụ họa.
Nhưng dường như Trình Trình cũng không lạc quan được như bọn họ, vì cậu nhóc rất hiểu tính mẹ.
“Chúng ta đi xuống trước đã, có lẽ ba mẹ đang đợi chúng ta dưới lầu. Hôm nay là lễ Giáng Sinh, nên chuẩn bị quà giáng sinh cho ba mẹ.”
“Quà giáng sinh?” Dương Dương cau mày, giơ tay gãi tóc mình.
Nhận quà là nghề của cậu bé, nhưng tặng quà… thật sự hơi làm khó cậu bé.
Đương nhiên không chỉ cậu bé, cả Cửu Cửu cũng tỏ vẻ khó xử.
Trình Trình đã sớm đoán trước bọn họ sẽ đau đầu vì chuyện này, cũng may cậu bé đã nghĩ ra nên làm thế nào rồi: “Hai đứa đi với anh là được.”
Ba anh em vô cùng cẩn thận đi xuống lầu.
“Gâu gâu…” Khi bọn nhỏ vừa mới xuống lầu, lập tức nghe thấy tiếng chó sủa.”
“Đây là tiếng của Bối Lạp.” Cửu Cửu lập tức nhận ra.
Một lát sau, Bối Lạp vẫy đuôi xuất hiện trước mặt ba đứa trẻ.
“Hì, quả nhiên là ‘Trái Banh’. Nhưng tao nhớ hôm qua đâu có dẫn mày theo. Sao mày lại biết bọn tao ở đây?” Dương Dương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu Bối Lạp.
“Gâu…” Bối Lạp đâu có biết nói, nó chỉ biết lúc nửa đêm mình được ông chủ đưa tới đây thôi.
Nơi này là một hoàn cảnh xa lạ với nó, nhưng lại có mùi vị của ba vị chủ nhỏ và bà chủ.
Quả nhiên sau khi trời sáng, nó đã gặp ba chủ nhân nhỏ ở đây.
“Này này, mày kéo tao làm gì?”
Sau khi âu yếm với Dương Dương một lát, Bối Lạp đột nhiên dùng miệng cắn tay áo của Dương Dương, sau đó dùng sức muốn kéo cậu bé tới một chỗ.
“Đừng nói là nó muốn đi vệ sinh nhé?” Trình Trình thấy nó như muốn Dương Dương dẫn nó ra ngoài.
… Dương Dương cố lấy tay áo mình ra từ trong miệng Bối Lạp: “Có phải mày muốn đi vệ sinh không? Phải thì sửa một tiếng, không phải thì sủa hai tiếng.”
“Gâu…”
“Ừm, xem ra đúng như anh đoán rồi. Đi, tao dẫn mày ra ngoài.” Dương Dương nói xong thì dẫn nó ra ngoài.
Nhưng khi còn chưa đi đến phòng khách, cậu bé nhìn thấy cây thông Noel.
“Wow, mọi người mau đến đây, là cây thông Noel, cây to lắm.” Dương Dương kêu lên.
Trình Trình và Cửu Cửu cũng đi qua.
“Cây đẹp quá, bên trên còn treo thiên sứ nhỏ và chuông nhỏ nữa.” Cửu Cửu chạy đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn lên.
Đồ trang trí bên trên khiến cô bé không nhịn được muốn cầm lấy.
“Những thứ này chắc chắn là do ba mẹ trang trí tối qua.”