Thật ra Dư Như Khiết cũng biết, tranh cãi của bọn họ rất trẻ con, quá khứ đều đã qua rồi.
Nhưng dù sao bây giờ cũng có mặt bọn nhỏ, không thể để cho bọn trẻ tiếp nhận loại ảnh hưởng này ngay từ khi còn nhỏ, nhất là bọn chúng vẫn không rõ tranh cãi giữa người lớn là thật lòng hay chỉ là một loại giải trí nho nhỏ để biểu đạt tình cảm.
Mặt khác, với tư cách là một người phụ nữ, nếu như không nói vài lời cho Cố Hạnh Nguyên, bà thật sự sợ con dâu tốt như vậy sẽ chạy mất.
Sao Bắc Minh Thiện lại không nhìn ra che chở của mẹ với Cố Hạnh Nguyên.
Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của anh, thậm chí còn có thể cảm thấy vui vẻ hơn.
Nói thật, anh cũng không muốn so đo tính toán những việc lông gà vỏ tỏi đó.
Cho dù trước đó xảy ra chuyện gì, ít nhất mình mới là người thắng lợi cuối cùng. Hơn nữa anh cũng rõ ràng nhất, trước khi ở bên mình Cố Hạnh Nguyên vẫn là trong sạch không tì vết.
Một số đàn ông quan tâm đến các vấn đề nhỏ nhặt, vẫn là lấy được một đáp án vô cùng hài lòng.
“Trình Trình, Dương Dương và cả Cửu Cửu, chúng ta còn phải bay trên trời một khoảng thời gian nữa, nhất là còn có vấn đề chênh lệch múi giờ, tốt nhất các cháu mau chóng điều chỉnh một chút, nếu không khi chúng ta ra ngoài chơi, các cháu cũng chỉ có thể nằm ngáy khò khò trong khách sạn mà thôi, ha ha.”
Mạc Cẩm Thành cảm thấy cần phải nhắc nhở bọn nhỏ, dù sao bọn chúng vẫn tương đối ít đi máy bay thế này.
Đối với Dương Dương mà nói, vấn đề chênh lệch múi giờ cũng không phải là vấn đề gì lớn, lúc trước khi cậu theo mẹ về nước đã trải qua rồi, coi như có được chút kinh nghiệm.
Vấn đề của Trình Trình cũng không phải lớn lắm, cậu là đứa trẻ khiến cho người lớn yên tâm nhất.
“Ông nội Mạc, chênh lệch múi giờ là như thế nào?”
Quả nhiên, Cửu Cửu cũng không hiểu lời vừa rồi có ý gì.
Mạc Cẩm Thành nhìn con bé mỉm cười: “Nói đơn giản chênh lệch múi giờ chính là, vốn dĩ khi cháu ở nhà là buổi tối đi ngủ thì ở nước Anh cũng phải là thời gian ngủ. Nhưng khi đến cháu lại phát hiện nơi đó vẫn là ban ngày. Vì tránh cho tình huống như vậy xảy ra, chúng ta sẽ phải cố gắng điều chỉnh tốt bản thân khi ở trên máy bay. Nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy khi đến bên kia là ban ngày, chúng ta mới có tinh thần tốt để vui chơi.”
Cửu Cửu cái hiểu cái không khẽ gật đầu.
Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh con bé, từ từ giúp con bé điều chỉnh.
Trải qua mười hai tiếng dài đằng đẵng trên máy bay, cuối cùng máy bay cũng vững vàng hạ cánh xuống sân bay London Heathrow.
“Mẹ, nơi này nhiều người quá.”
Trong sân bay không ngừng có người thuộc mọi màu da đi qua đi lại, đây là lần đầu tiên Cửu Cửu nhìn thấy.
“Đó là đương nhiên, nơi này chính là một trong những sân bay đông đúc nhất nước Anh, thậm chí là trên toàn thế giới, luôn có thể nhìn thấy người từ các nơi trên thế giới đến nơi này.” Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ tò mò của con gái, mỉm cười nói.
“Nào, chúng ta nhìn rõ thêm chút.” Nói rồi anh cúi người bế Cửu Cửu cưỡi trên cổ mình.
Bên trên đoàn người chợt xuất hiện khuôn mặt của một bé gái người nước T.
Lần lượt có hai chiếc taxi từ trong sân bay lái ra, chở khách du lịch vừa xuống máy bay đến trụ sở – Park Plaza Westminster Bridge của bọn họ.
Bắc Minh Thiện mang theo Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành ngồi trên chiếc xe đầu tiên, Cố Hạnh Nguyên mang theo ba đứa trẻ lên chiếc xe thứ hai, theo sát ngay sau bọn họ.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng thế này, mặc dù là khoang hạng nhất, được đảm bảo yên tĩnh và nghỉ ngơi đầy đủ trong suốt quá trình bay.
Nhưng dù sao đây vẫn là một chặng đường vô cùng dài, cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều hơi uể oải.
Ba đứa trẻ vừa lên xe đã lần lượt nằm xuống chỗ ngồi phía sau ngủ thiếp đi.
Dường như không còn chút tinh thần nào để ngắm nhìn đoạn đường đầy phong tình từ sân bay đi về phía trụ sở của đất nước này.
Tinh thần của Cố Hạnh Nguyên vẫn còn tốt, huống hồ cô còn phải chăm sóc ba đứa trẻ.
Sau khi lên xe, Bắc Minh Thiện cũng để hai ông bà nghỉ ngơi một chút.
Trong mỗi một chiếc xe chỉ cần có một người tỉnh táo là được rồi.
Ngắm nhìn những căn phòng cũ có lịch sử trên trăm năm ở hai bên đường lớn ngoài xe, phảng phất như đang du lịch ở bên trong hành lang lịch sử.
Mỗi một dãy nhà đều có lịch sử và văn hóa của riêng mình.
* Cuối cùng, xe của bọn họ dừng trước cửa khách sạn.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề rất lịch sự mở cửa xe, nghênh đón những vị khách đến từ nơi rất xa này.
Hành lý cũng được bọn họ đưa đến căn phòng đã đặt từ trước đó.
Ba đứa trẻ lần lượt do Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên và Mạc Cẩm Thành bế vào trong phòng của khách sạn.
Khi cẩn thận đặt bọn chúng lên giường, bọn chúng rất tự nhiên trở mình rồi rúc vào trong chăn mềm mại ấm áp.
Cố Hạnh Nguyên sửa soạn chăn mềm cho bọn chúng xong thì rời khỏi phòng ngủ, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
“Xem ra ở trên máy bay bọn chúng cũng không nghỉ ngơi tốt, bây giờ ngủ như heo nhỏ vậy.”
Trên mặt cô mang theo nụ cười, đi vào phòng khách ngồi lên chiếc ghế sofa đơn ở bên cạnh Dư Như Khiết.
“Dì Như Khiết, ba nuôi, chắc hẳn hai người cũng chưa nghỉ ngơi tốt, hay là hai người cũng đi nghỉ ngơi một lát?”
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu: “Như vậy cũng tốt, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát. Bọn nhỏ đều ngủ rồi, các con cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, chờ bọn nhỏ dậy rồi, chỉ sợ sẽ phải bận rộn đấy, ha ha.”
Căn phòng của hai ông bà ở ngay bên cạnh căn phòng của bọn họ, cũng đều là phòng tổng thống, rộng rãi sáng sủa, thoải mái dễ chịu.
Quan trọng nhất chính là phong cảnh nơi này rất đẹp.
Nhìn hai ông bà rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Không thể không nói, hiệu quả cách âm của phòng này cực kỳ tốt, không chỉ ngăn cách âm thanh với bên ngoài mà ngay cả trong phòng cũng yên tĩnh giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Em đi nghỉ ngơi đi, có anh ở đây rồi.” Bắc Minh Thiện nói rồi cầm một quả táo đã rửa sạch ở trên bàn xuống ăn, thuận tiện còn mở TV, xem chương trình tiếng Anh.
Phòng tổng thống này có hai gian phòng, gian mà ba đứa trẻ ngủ ở bên trong, mà gian ở bên ngoài… Cố Hạnh Nguyên không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Vậy anh thì sao?” Cô nhìn Bắc Minh Thiện cẩn thận hỏi.
“Cái gì làm sao?” Dường như anh không hiểu rõ ý tứ cô muốn biểu đạt, thậm chí còn không dời mắt khỏi TV.
“Anh nghỉ ngơi ở đâu?”
“Anh?” Bắc Minh Thiện khoác tay lên lưng ghế sofa: “Nơi này cũng rất thoải mái.”
“À…”
Cô Hoan không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Cuối cùng trong phòng khách chỉ còn lại một mình Bắc Minh Thiện.
*** Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.
Đây là một loại cảm giác chưa từng có.
Phảng phất như chính mình đã đặt bản thân ra bên ngoài thế giới.
Có thể ngủ một giấc ngon lành, Cố Hạnh Nguyên nghĩ như vậy.
Mặc dù cơ thể vẫn còn cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng nhìn bầu trời sáng trưng bên ngoài cửa sổ, nhìn căn phòng một màu trắng tinh, đồ nội thất viền vàng cùng với rèm cửa sổ tinh tế mà trang nhã… Cảm giác ở một đất nước xa lạ này lại khiến cô không ngủ được.
Thật không ngờ, giờ phút này cô đã đang ở nơi đất khách quê người rồi.
Chuyến du lịch nói đi là đi như thế này khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị.
Không phải ai cũng có thể giống như bọn họ.
Có rất nhiều người vẫn phải vì kiếm sống cho bản thân và người nhà mà không thể không bận rộn mỗi ngày.
* Chỉ cách một cánh cửa, lúc này Bắc Minh Thiện đang ngồi một mình trong phòng khách.
Thả điều khiển từ xa trong tay xuống, giơ tay lên khẽ bóp nhẹ mũi mình.
Mặc dù không đến mức buồn ngủ, nhưng cũng vẫn hơi mỏi mệt.
Lại giảm nhỏ âm lượng TV.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu lên lưng ghế.
Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể rót đầy sức sống của bản thân rồi.
* Cả gia đình đến từ phương Đông xa xôi, ở trong khách sạn có phong cách đặc biệt của thành phố cổ kính, tựa như sa vào trong cảnh mộng ngọt ngào.
“Đinh đông…”
Tiếng chuông cửa vang lên đánh thức Bắc Minh Thiện từ trong giấc ngủ.
Khi anh mở mắt, chỉ thấy lúc này Cố Hạnh Nguyên đã ngồi ở bên cạnh mình.
“Em đi mở cửa, anh nằm thêm một lát, nếu không anh vào trong phòng ngủ ngủ thêm một lát cũng được.”
Nói xong cô đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn, thấy một chiếc áo khoác trên người mình.
Cửa phòng mở ra, một nhân viên phục vụ người Anh có thân hình cao lớn đứng ở bên ngoài.
Anh ta mặc đồng phục làm việc màu trắng phẳng phiu tựa như đồng phục quân đội, thoạt nhìn cũng mang theo khí chất mạnh mẽ của một quân nhân.
Anh ta rất lịch sự, mỉm cười cúi chào với cô.
“Chào buổi trưa, khách sạn chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị xong bữa trưa cho cô với người nhà của cô.” Nói xong, anh ta nghiêng người sang một bên, một xe thức ăn loại nhỏ màu vàng óng xuất hiện ở cửa.
Anh ta rất cẩn thận đẩy xe vào phòng khách.
Không thể phủ nhận, phục vụ ở nơi này vô cùng chu đáo.
Anh ta thấy Bắc Minh Thiện đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sofa thì hạ giọng nói: “Thưa cô, tôi có thể chuẩn bị cơm trưa cho gia đình các cô rồi chứ?”
“Có thể.” Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Người đàn ông nước Anh rất nhẹ nhàng đẩy xe thức ăn đi qua phòng khách, vào nhà ăn ở bên cạnh.
Lúc này, Bắc Minh Thiện cởi chiếc áo đắp trên người mình xuống đặt sang một bên.
Anh giang tay, vặn vặn cổ xoay vài vòng thư giãn gân cốt.
Coi như đã nghỉ ngơi được một lát, cũng cảm thấy rất thoải mái rồi.
“Bọn nhỏ vẫn đang ngủ à?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
Lúc này người đàn ông nước Anh đi từ trong nhà ăn ra, khẽ gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Thưa ngài, phải chăng quý ông và quý bà cũng ăn cơm ở đây với mọi người? Nếu như vậy, tôi cũng chuẩn bị bữa trưa cho bọn họ ở chỗ này.”
“Được.”
Lấy được xác nhận, người đàn ông nước Anh lại xoay người đi vào nhà ăn chuẩn bị.
“Em đi xem ba nuôi với dì Như Khiết.” Cố Hạnh Nguyên thấy nơi này không có việc gì cần mình làm, cũng đã đến lúc gọi hai ông bà đến ăn chút gì rồi.
Cô đi từ căn phòng tổng thống của mình ra, vừa mới chuẩn bị giơ tay ấn chuông cửa gian phòng của hai ông bà thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Ngay sau đó cửa được mở ra, Mạc Cẩm Thành đứng trước cửa.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười: “Ba nuôi, con đang định gọi hai người đi ăn cơm.”
Khi Cố Hạnh Nguyên chuẩn bị gọi ba nuôi Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết đi ăn cơm thì hai người bọn họ cũng đang chuẩn bị rời khỏi phòng mình rồi.
Nhìn sắc mặt, có vẻ sau khi nghỉ ngơi một lát, tinh thần đã tốt lên không ít.
“Ba nhóc con kia dậy chưa?”
Người già vẫn vô cùng quan tâm bọn chúng.
“Bọn chúng vẫn đang ngủ, chúng con vẫn chưa định đánh thức bọn chúng dậy. Bay đường dài như thế này, bọn chúng vẫn cần thời gian để thích ứng. Cũng không cần để ý đến bọn chúng vội.”
Một chiếc bàn ăn màu trắng viền vàng hình chữ nhật vô cùng phù hợp với phong cách và màu sắc của căn phòng, được bày ở chính giữa nhà ăn.
Khăn trải bàn màu vàng nhạt được trải phẳng phiu ở bên trên.
Món ngon được chế biến cẩn thận đặt trên đĩa sứ trắng tinh, gần như bày đầy cả bàn ăn.
Bốn người lớn ngồi đối diện ở hai bên bàn ăn, bên cạnh bọn họ còn ba vị trí trống không, đó là để lại cho bọn nhỏ.
Người đàn ông nước Anh đưa đồ ăn đến vừa rồi đang ngẩng đầu đứng nghiêm cạnh cửa nhà ăn, trên cánh tay khoác một chiếc khăn lông màu trắng.
“Thưa các quý cô, quý ngài, bây giờ bắt đầu dùng bữa sao?”
“Ừm.” Bắc Minh Thiện nhìn ba người đang ngồi, sau đó nhìn người đàn ông nước Anh gật đầu.
Người đàn ông nước Anh cầm một chai rượu nho đặt trong thùng đá trên xe đẩy nhỏ bên cạnh đến.
“Phanh…”