Nhưng mà ngày hôm nay anh lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn đang giằng co với tên cướp cầm vũ khí ở trong tay ở phía trên, đây thật sự là một chuyện đáng kinh ngạc.
“Cô chủ..." Hình Uy vẫn không nhịn được mà gọi Cố Hạnh Nguyên một tiếng.
Tin này làm cho cô cảm thấy bất ngờ một lần nữa, chẳng lẽ mình thật sự có cái nhìn phiến diện đối với Bắc Minh Thiện, cái tên này không nghe điện thoại là bởi vì hiện tại anh đang phải đối mặt với tên cướp, hơn nữa lại là dưới tình huống tác chiến một mình.
Cố Hạnh Nguyên bỏ xuống tất cả những chuyện ở trong tay, quay người lại chạy khỏi phòng làm việc.
...
“Ôi trời, hóa ra là Bắc Minh Thiện, xem ra là bản chất của anh ta cũng không phải là một người không ra gì, làm như vậy mới là một người đàn ông chân chính.” Lạc Kiều có chút kích động nho nhỏ, giọng nói có hơi to lên một chút.
“Xuỵt! Cẩn thận đánh thức đứa bé.” Anna nhỏ giọng nói: “Không phải là lúc nãy Kiều Kiều cậu vừa mới hung hăng chê bai Bắc Minh Thiện đó à, sao bây giờ lại thay đổi thái độ rồi?”
“Bởi vì có cái gọi là biết sai phải sửa, không có gì tốt hơn. Chỉ dựa vào điểm này thái độ của tớ đối với anh ta đã có thể thay đổi một chút xíu, nhưng mà vấn đề về thái độ của anh ta đối với Hạnh Nguyên, tớ vẫn còn không thay đổi, đây chính là yêu ghét rõ ràng.” Lạc Kiều nói vậy là có đạo lý rất rõ ràng.
“
Trên sảnh tham quan, tầng cao nhất của trung tâm du khách.
Bắc Minh Thiện lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, đưa đến bên miệng, sau đó lấy cái bật lửa châm lửa lên.
Giờ phút này trong đại sảnh chỉ còn lại một mình anh cùng với sáu tên cướp.
Ngược lại là anh không bị dây thừng của bọn cướp trói chặt, bởi vì tên cướp đứng đầu cảm thấy trong tay của bọn họ có vũ khí, đối với một người vẫn dư sức có thừa.
Bắc Minh Thiện vô cùng nhàn nhã hút thuốc, chậm rãi ung dung đi đến cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn ở bên dưới một chút: “Lần này xem như các người đã gây ra chuyện rồi đó, cảnh sát đến rồi.”
“Hừ cảnh sát đến thì có gì đâu chứ. Lúc bắt đầu thì đã nghĩ đến sẽ có tình huống như vậy rồi, huống hồ gì bây giờ ở trong tay của tôi còn có anh làm con tin, có lẽ là bọn họ cũng không dám làm gì chúng tôi. Anh Bắc Minh, hiện tại anh chính là áo chống đạn mạnh nhất của chúng tôi.”
Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn tên cướp đứng đầu, cười lạnh nói: “Sao vậy? Anh đây là đang muốn nói rằng mình có cảm giác trúng thưởng à? Vậy thì chờ một lát nữa lúc đi ra ngoài rồi anh nói với đám phóng viên ở phía dưới đi, tôi làm con tin của các người, đây chính là một tin tức rất lớn, mức độ phổ biến của mọi người sẽ nổi tiếng hơn tôi đó.”
“Đây chính là phúc của anh Bắc Minh. Được rồi, người cũng đã thả rồi, bây giờ chúng tôi cũng đã dám làm ra chuyện đòi tiền chuộc... có phải là nên nhanh chóng thanh toán cho xong.” tên cướp đứng đầu vừa nói vừa xoa xoa tay chuẩn bị nhận lấy tờ chi phiếu.
“Được, cái này cho các người, tôi cũng không phải là nói chuyện không giữ lời.” Nói xong anh tiện tay ném tàn thuốc vào trong một ly trà ở trên cái bàn bên cạnh.
Sau đó lấy ra tờ chi phiếu đã được viết xong, ra hiệu kêu tên cướp đứng đầu đến lấy.
Lúc này Bắc Minh Thiện với sáu tên cướp đứng song song ở gần cửa sổ, nhưng cách xa nhau hai cái bàn.
Tên cướp đứng đầu nhìn thấy tiền đã tới tay, trong lòng kích động một trận.
Anh ta vui mừng khắp khỏi đi về phía của Bắc Minh Thiện: “Anh Bắc Minh thật là một người hào phóng.”
...
Trên tivi, phóng viên cầm micro, phía sau là một màn hình tivi rất lớn, hình ảnh phía trên đang chiếu toàn bộ tin tức của khu vui chơi.
“Các bạn xem đài, Bắc Minh Thiện, chủ tịch của tập đoàn Mắc Minh thị vì cứu nguy mà can tâm tình nguyện để mình làm con tin, tinh thần và phẩm chất như thế này rất đáng quý, đương nhiên là chúng ta cũng vô cùng quan tâm đến an nguy của anh ấy. Bây giờ chúng ta nhìn nơi này đi, chính là trung tâm bảo vệ của công viên trò chơi, từ nơi này có thể nhìn thấy tất cả tình huống ở trong khu vui chơi, lúc đầu nơi này không cho phép người ngoài bước vào, nhưng mà sau khi đã thương lượng với cấp cao, rốt cuộc chúng tôi cũng đã có thể vào đây, có thể dẫn theo người quan sát anh Bắc Minh đối đầu với sáu tên cướp ở một khoảng cách gần như thế. Nào, bây giờ chúng ta sẽ đổi hình ảnh đến video giám sát ở đại sảnh tham quan.”
Giọng nói vừa dứt thì hình ảnh trên tivi đã thay đổi, xuất hiện chính là hình ảnh trong ảnh quan sát, mặc dù không có bất cứ âm thanh nào nhưng mà có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật ở bên trong, bao gồm cả Bắc Minh Thiện cùng với sáu tên cướp, nhất cử nhất động của bọn họ đều rất rõ ràng.
Lúc này đúng lúc là hình ảnh Bắc Minh Thiện đưa chi phiếu cho tên cướp.
...
“Ôi trời, tớ nói mà cái tên Bắc Minh Thiện này sao lại chịu ở lại làm con tin chứ, hóa ra là anh ta cũng đã sớm suy nghĩ có thể chuộc thân cho mình, câu nói có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ quả là không sai mà. Lúc nãy tớ cảm thấy anh ta còn là một anh hùng, hiện tại xem ra chính là một lão hồ ly.”
“Một lúc thì khen một lúc thì dèm pha, Kiều Kiều, cậu có thể giữ vững lập trường của mình được hay không hả? Mặc kệ lúc trước anh ta có dự định tốt hay không, ít nhất là hiện tại xem mục đích của anh ta đã đạt được rồi đó, chính là vì để cứu bọn nhỏ, anh ta bằng lòng làm con tin. Cậu cho rằng làm con tin chỉ cần bỏ tiền ra thì không có bất cứ nguy hiểm nào hả, cậu cũng không phải là không biết có bao nhiêu tên cướp nhận tiền xong thì sau đó sẽ giết chết con tin.”
Lạc Kiều chớp chớp mắt mấy lần, cảm thấy lời nói của Anna hình như là có chút đạo lý: “Nói như vậy thì thật sự là anh phải gặp phải không ít nguy hiểm?”
...
Tên cướp đứng đầu vui sướng hài lòng, vừa nói vừa đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện, một cái tay của anh ta mang theo con dao, duỗi một cái tay khác ra đưa về phía tờ chi phiếu.
Đây là lúc mà tên cướp đứng đầu không đề cao cảnh giác.
Sau khi tay của anh ta nắm lấy tờ chi phiếu thì nở nụ cười với Bắc Minh Thiện: “Giao dịch thành công.”
Bắc Minh Thiện cũng nhẹ gật đầu: “Giao dịch thành công.”
Tên cướp đứng đầu nhìn giá tiền ở phía trên, biểu hiện dáng rẻ hết sức hài lòng, sau đó cất chi phiếu vào trong túi áo.
“Anh Bắc Minh, thật sự lấy làm tiếc, lần giao dịch này chúng ta không có chụp lại bức ảnh nào để làm kỷ niệm hết, nhưng mà tôi vẫn muốn nắm tay với anh một cái, cũng coi như là hoàn thành chút tâm nguyện nhỏ của tôi đi. Nhân vật lớn giống như anh, thế nhưng rất ít khi có thể nhìn thấy, nhất là đối mặt trò chuyện giống như chúng tôi càng thêm khó có được.” Nói xong anh ta giơ bàn tay ra với Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày lại: “Được thôi, ở trước mặt đám đàn em của anh sao tôi có thể bôi bác mặt mũi của anh được chứ.”
Nói xong, anh cũng đưa tay tới nắm thật chặt tay của tên cướp đứng đầu.
...
“Bọn, bọn họ thế mà còn có thể nắm tay, một tên cướp cùng với một con tin. Anna, cậu còn biện hộ cho Bắc Minh Thiện nữa không hả, cậu xem xem bọn họ đang làm cái gì kìa, đây rõ ràng chính là một cái bẫy, mà anh ta với tên cướp là cùng một bọn.” Lạc Kiều lại nhận định Bắc Minh Thiện có một mối nghi lớn một lần nữa.
Anna nhìn thấy cô như thế này là thật sự thói quen đi cố định luôn rồi, mặc dù cô với Bắc Minh Thiện tiếp xúc trong một khoảng thời gian không dài, nhưng mà cô có thể nhận định được Bắc Minh Thiện tuyệt đối không phải là một người như vậy.
Cô cũng chưa từng nghe chuyện xấu của Bắc Minh Thiện từ chỗ của Cố Hạnh Nguyên, những cái đó cô cũng chỉ cho rằng đó là thủ đoạn để Bắc Minh Thiện hấp dẫn lực chú ý của Cố Hạnh Nguyên mà thôi.
...
Cho dù Anna hiểu những nguyên nhân này thì có tác dụng gì đâu chứ, từ giao dịch của Bắc Minh Thiện với tên cướp đến cái bắt tay đều bị phóng viên phát trực tiếp ra ngoài.
Những người không biết rõ chân tướng giống như Lạc Kiều thật sự sẽ tưởng rằng Bắc Minh Thiện giăng bẫy lừa gạt, nhất là những người có thể trốn ra được, bọn họ không dám tin vào tai mắt của mình.
Người vừa mới được gọi là anh hùng lại biểu diễn một tiết mục làm cho người ta phải trố mắt.
“Kiều Kiều, cậu có thể dùng chút đầu óc của mình được hay không vậy hả.” Anna dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc vào đầu của Lạc Kiều: “Cậu có thể giải thích với tớ một chút, Bắc Minh Thiện làm như vậy rốt cuộc là có mưu đồ gì không?”
“Âm mưu gì..." Lạc Kiều thật sự không nghĩ đến là vì cái gì, cô thật sự là kiểu người mắt nhìn thấy thì chính là sự thật, nhưng mà có rất nhiều lúc mắt nhìn thấy cũng không phải là sự thật, nhất là khi đã có kết luận về những gì đã xảy ra.
Sau khi do dự một lúc lâu thì cô mới đưa ra câu trả lời: “Đương nhiên là dùng phương pháp như vậy để tranh thủ có được tình cảm của Hạnh Nguyên cùng với bọn nhỏ, chỉ là anh ta tính không bằng trời tính, chuyện này sẽ bị bại lộ, truyền thông trực tiếp ghi lại toàn bộ quá trình giao dịch của bọn họ, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực.”
Đối với lời giải thích của Lạc Kiều, Anna cũng chỉ có thể phải gọi là bất đắc dĩ. Thôi bỏ đi, cho dù có nói thế nào thì ít nhất mình đã nhận định Bắc Minh Thiện làm như vậy chắc chắn có dụng ý của anh ta.
“Kiều Kiều, cho dù giống như cậu nói thì có như thế nào hả, mục đích của anh ta cũng là vì Hạnh Nguyên và bọn nhỏ, là ba của bọn nhỏ sử dụng chút thủ đoạn như vậy, tớ có thể hiểu được, chẳng lẽ là bây giờ cậu có gia đình hạnh phúc với con cái vậy thì không cho phép người khác không có cái này, cùng lắm thì chỉ là lời nói dối nhưng có ý tốt của Bắc Minh Thiện.”
Lạc Kiều khoanh tay: “Tớ không quan tâm đâu, nói dối thì chính là nói dối, ngày hôm nay anh ta có thể sử dụng phương pháp như vậy để có được hảo cảm của Hạnh Nguyên với bọn nhỏ, đối với anh ta, nói không chừng ngày mai anh ta lại giở trò gì đó nữa.”
Lạc Kiều và Anna đang thảo luận về vấn đề này, cùng lúc đó những người khác cũng đang bàn tán về chuyện này, rất nhanh có một cuộc tranh cãi xuất hiện: “Thật ra Bắc Minh Thiện cùng với tên cướp đứng đầu là một đám, chẳng qua là nửa đường hai phe trở mặt thành thù, dẫn đến việc tên cướp bắt cóc con của Bắc Minh Thiện, mà những người khác thì trở thành người bị hại một cách vô tội. Sau khi Bắc Minh Thiện xuất hiện thì trước tiên anh cố ý thả phần lớn người đi, mục đích là muốn giữ lại hình tượng của mình, tên cướp thấy sau đó Bắc Minh Thiện đã đưa ra điều kiện của mình thì mình tha cho người nhà của anh, cũng bắt đầu tiến hành đàm phán với Bắc Minh Thiện. Bắc Minh Thiện lấy chi phiếu ra đưa cho bọn họ, đây chính là một loại đền bù, tên cướp đứng đầu thấy số tiền thì rất hài lòng, hiềm khích giữa bọn họ xem như đã xóa bỏ rồi.”
Phiên bản này dường như đã được đa số mọi người chấp nhận, nguyên nhân rất đơn giản. Bọn họ cũng không hiểu tại sao sau khi Bắc Minh Thiện đưa chi phiếu cho bọn họ mà còn muốn bắt tay với tên cướp đứng đầu, cái này rõ ràng chính là một cuộc giao dịch.
...
Ở bên ngoài tivi, những lời bàn tán đối với cách làm của Bắc Minh Thiện vẫn còn đang được diễn ra, đồng thời, chuyện ở trong màn hình cũng không chịu phải bất cứ sự ảnh hưởng nào ở bên ngoài, vẫn tiến hành yên bình như cũ.
Tên cướp đứng đầu và Bắc Minh Thiện nắm tay nhau, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng mà trong mắt lại lóe lên một tia gian xảo. Anh ta đã tính tốt rồi, chỉ cần dùng Bắc Minh Thiện làm con tin thì mình cùng với đàn em của mình có thể an toàn trở ra ngoài, hơn nữa sau đó còn có thể vớt vát được một con số lớn, cuối cùng...
Ánh mắt của anh ta vừa mới lóe lên, Bắc Minh Thiện nắm bắt rất chính xác, chỉ có điều là anh cũng không lộ ra biểu cảm gì.
Chỉ có điều là lúc nụ cười của tên cướp đứng đầu trở thành đắc ý, trong một cái chớp mắt liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn thê thảm: “Ui da...”
...
Tên cướp đứng đầu quá sợ hãi, tay của anh ta bị Bắc Minh Thiện nắm lấy, đồng thời nhanh chóng đảo ngược ra đằng sau lưng, anh ta cũng không nhúc nhích được nữa.
Cùng lúc đó, thân thủ của Bắc Minh Thiện vô cùng nhanh nhẹn, một cái tay thì đang khống chế tên cướp đứng đầu, một cái tay khác thì giật lấy con dao trong tay của anh ta.
Anh để tên cướp đứng đầu đang đau đớn toát cả miệng đối mặt với năm tên còn lại, ánh mắt lạnh như băng lộ ra vẻ sắc bén: “Các người ai cũng không được nhúc nhích, bỏ hết đồ vật trong tay xuống đất, nếu không thì...” Tay của Bắc Minh Thiện hơi dùng sức nâng nhẹ tay của tên cướp đứng đầu bị để ở đằng sau.
“Ôi chao ôi chao, anh Bắc Minh nhẹ một chút, sắp gãy mất rồi.” Lúc này tên cướp đứng đầu đau không thể tả nổi, đau đến nỗi thiếu chút nữa nước mắt cũng đã rơi ra.