CHƯƠNG 482: TÂM SỰ CÓ THỂ GIẤU BAO LÂU
Như thế này thì cơ bắp sẽ không bị teo lại bởi vì nằm trên giường trong một khoảng thời gian dài.
Đợi đến lúc bệnh không còn, vậy thì có thể xuống đất đi lại, cũng không cần phải tập luyện phục hồi chức năng quá nhiều.
“Ngày hôm qua con bận chút chuyện nên không đến thăm mẹ được, mẹ đừng có giận con nha.” Cố Hạnh Nguyên nói.
Lục Lộ cười nói: “Cái đứa ngốc này, sao mẹ có thể trách con được chứ, chỉ cần thỉnh thoảng có thể nhìn thấy con, vậy thì trong lòng của mẹ đã rất được an ủi rồi.”
Cố Hạnh Nguyên tiếp tục xoa bóp chân cho mẹ, cô đang suy nghĩ có nên nói tin tức dì Như Khiết đã trở về cho mẹ nghe không.
“Hạnh Nguyên, con đang suy nghĩ cái gì vậy?” Mặc dù là Lục Lộ đang xem tivi, nhưng mà bà cảm giác được lực đạo đang xoa bóp cho bà của Cố Hạnh Nguyên cùng với tốc độ rõ ràng chậm hơn không ít so với lúc nãy.
Lại nhìn biểu cảm lúc này của cô, bộ dạng như là không tập trung.
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy câu hỏi của mẹ, lập tức lấy lại tinh thần, cô quyết định trước tiên không nói chuyện này ra mới tốt.
...
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn mẹ, lắc đầu nói: “Mẹ, không có chuyện gì đâu, con chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện công việc thôi.”
Lục Lộ đau lòng mình con gái nhà mình: “Hạnh Nguyên, nếu như công việc bận rộn thì không cần mỗi ngày đến đây thăm mẹ đâu, con vẫn nên lấy công việc làm chủ.”
“Mẹ, không có sao đâu, chút thời gian đó con vẫn có thể rút ra được mà.” Cố Hạnh Nguyên nói, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã đến thời gian ăn cơm tối.
“Mẹ, để con đi mua cơm cho mẹ.” Nói xong, Cố Hạnh Nguyên lấy ra hộp cơm mà Lục Lộ hay sử dụng để ở trên tủ đầu giường, sau đó đi ra cửa.
Chờ đến lúc đi ra cửa phòng bệnh, lúc này Cố Hạnh Nguyên mới xem như thở phào một hơi.
Ở bên phía của mẹ thì có thể che giấu được, nhưng mà phía của ba nuôi thì sao đây, đến lúc đó ông ấy nhất định sẽ tìm thời gian hẹn gặp mình.
Vậy thì mình phải đối mặt với dì Như Khiết như thế nào đây, làm sao nói ra những chuyện mình đã trải qua trong đoạn thời gian này ra, làm sao nói chuyện mình đã tìm được mẹ cho bọn họ nghe.
Đến lúc đó cô phải đối mặt như thế nào đối với mối quan hệ xấu hổ như thế này...
Thật sự là vừa nghĩ đến những chuyện này thì đầu của cô muốn bổ ra làm hai.
...
Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện được Hình Uy lái xe đưa trở về nhà.
Từ ngày hôm qua sau khi Hình Uy rời khỏi biệt thự, mối quan hệ của Giang Tuệ Tâm và Dương Dương hình như đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Lúc này hai người bọn họ đang ngồi trong phòng khách xem tivi.
“Tôi có mang theo đồ ăn về cho hai người nếm thử.” Bắc Minh Thiện nói xong liền bỏ hai cái hộp đang cầm ở trong tay lên trên mặt bàn, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào trong thư phòng của mình.
Thậm chí cũng không thèm hỏi Dương Dương có làm bài tập xong chưa.
Nhìn thấy cảm xúc của ba mình vào ngày hôm nay có chút không đúng, mắt nhìn thấy anh đã đi vào trong thư phòng, Dương Dương vẫy vẫy tay với Hình Uy: “Chú đầu bếp ơi.”
Hình Uy đang chuẩn bị đi vào trong thư phòng của Bắc Minh Thiện, nghe thấy Dương Dương đang gọi anh ta.
Anh ta không biết là chuyện gì, liền đi qua: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương có chuyện gì cần dặn dò hả?”
Dương Dương giảm âm thanh xuống đến mức thấp nhất, sợ là bị Bắc Minh Thiện nghe thấy: “Chú đầu bếp ơi, ba của cháu có chút khác thường?”
Giang Tuệ Tâm thuận miệng nói thêm một câu: “Đúng vậy đó, tôi thấy ngày hôm nay lúc nó trở về, cảm xúc không tốt bao nhiêu, là trong tập đoàn xảy ra chuyện hả?”
“Cái này...” Hình Uy quả thật rất khó để trả lời vấn đề như vậy, mặc dù là anh ta không biết Bắc Minh Thiện ở một mình trong phòng họp của khách sạn đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà sau đó bọn họ ở trong cửa hàng nhỏ, anh ta vẫn hiểu ra được chút manh mối từ trong cuộc nói chuyện của ông chủ với cô chủ
Hình như là mẹ ruột của ông chủ đã trở về thành phố A rồi, còn có ba nuôi của cô chủ nữa, là Mạc Cẩm Thành.
Nhưng mà sao chuyện này có thể nói cho bà Bắc Minh nghe được chứ, ở bên phía của ông chủ đã đủ loạn rồi.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì đâu, ngày hôm nay Bắc Minh tổng dẫn theo cậu chủ Diệp Long đi đến gặp một vị khách, đã nhận được đơn làm ăn thiết kế trụ sở của bọn họ, tôi nghĩ là ông chủ bởi vì chuyện thiết kế mà hao tâm tổn trí.”
Giang Tuệ Tâm nhẹ gật đầu: “Cậu kêu Thiện không cần phải quá lao lực đâu, không phải là nó có dẫn theo Diệp Long đi đến đó à, mấy cái kiểu thiết kế này cứ để cho Diệp Long làm chút đỉnh, thân là tổng giám đốc cũng không cần phải tự tay mình làm nhiều chuyện như vậy.”
“Bà Bắc Minh nói đúng, tôi sẽ chuyển lời lại cho ông chủ.” Hình Uy vội vàng trả lời.
Giang Tuệ Tâm nhẹ gật đầu.
Lúc này Dương Dương đã di chuyển tập trung ánh mắt lên trên hai hộp cơm, cậu có chút không kịp chờ đợi mà mở ra xem, là một phần nem rán với lại một phần thịt tẩm bột rán.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hình Uy rồi hỏi: “Chú đầu bếp, có phải là hai người đã gặp mẹ không vậy?”
Hình Uy cảm thấy hơi bất ngờ, sao Dương Dương nhìn thấy hai phần đồ ăn này thì lại chắc chắn là bọn họ đã gặp cô chủ?
Nhưng mà anh ta cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm chuyện này, liền nhẹ gật đầu rồi nói: “Trưa ngày hôm nay ông chủ có hẹn cô chủ đi ra ngoài ăn cơm.”
Giang Tuệ Tâm nghe xong, trên mặt liền mang theo nụ cười: “Xem ra là trôi qua không bao lâu, nhà của chúng ta lại có thêm một thành viên mới nữa rồi, ha ha.”
...
Cố Hạnh Nguyên cho mẹ ăn cơm xong xuôi, nói chuyện vài câu với bà một lúc.
“Hạnh Nguyên, thời gian đã không còn sớm nữa rồi, con trở về nghỉ ngơi trước đi, mẹ thấy hình như là ngày hôm nay con không có tinh thần gì hết.” Lục Lộ quan tâm nhìn con gái của mình.
“Mẹ, con không sao đâu.” Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, cố gắng giả vờ như là không có vấn đề gì.
“Hạnh Nguyên, con quan tâm mẹ, trong lòng của mẹ hiểu được. Nhưng mà mẹ nhìn thấy trạng thái tinh thần của con quả thật không tốt giống như lúc trước, nghe lời của mẹ, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt đi, hôm nào đó lại đến đây thăm mẹ.” Lục Lộ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của cô.
Cố Hạnh Nguyên mấp máy môi, nhìn mẹ của mình rồi gật đầu: “Dạ được rồi, con về ngay đây, chờ con xử lý xong chuyện rồi thì con sẽ trở lại thăm mẹ.”
Cô cầm chén đũa đi rửa sạch, bỏ lên trên tủ đầu giường.
“Mẹ ơi, con đi nha, tối nay mẹ đừng có nghỉ ngơi quá muộn đó.” Cố Hạnh Nguyên liên tục dặn dò mẹ.
“Được rồi, được rồi, con đi nhanh đi, trên đường cẩn thận nha.”
Cố Hạnh Nguyên vừa ngồi vào trong xe, điện thoại di động của cô liền vang lên, cô thở dài, chuyện ngày hôm nay quả thật đủ nhiều.
Lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn, cô không khỏi nhíu mày một cái.
Thật sự là lo chuyện gì đó thì đến chuyện đó ngay, sau khi cô biết được tin tức bọn người ba nuôi đến thành phố A từ chỗ của Bắc Minh Thiện, cô đã không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào.
Bây giờ ba nuôi lại gọi điện thoại đến.
Sau khi ổn định cảm xúc thì nhận điện thoại: “Ba nuôi.”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mạc Cẩm Thành: “Hạnh Nguyên, ba nuôi với dì Như Khiết đã đến thành phố A rồi, đã một thời gian dài không gặp mặt nhau, tối hôm nay không biết con có rảnh không vậy, ba với lại dì Như Khiết của con đều rất muốn gặp con với lại bọn nhỏ nữa.”
Cố Hạnh Nguyên do dự một chút rồi nói: “Chúng ta gặp nhau ở đâu ạ?”
“Ở khách sạn Daredevil Empire đi, bọn ta chờ con ở quán cà phê.” Mạc Cẩm Thành nói xong thì cúp điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên lại gọi điện thoại cho Trình Trình, nói cho cậu biết là tối nay mình có chuyện sẽ trở về nhà trễ, cũng kêu cậu chăm sóc cho Cửu Cửu.
Một tiếng đồng hồ sau, Cố Hạnh Nguyên lái xe đến khách sạn Daredevil Empire, đến trước cửa thì dừng lại.
Cô đứng ở trước cửa quán cà phê, kéo kéo quần áo của mình cho đàng hoàng, sau khi ổn định cảm xúc thì bước vào trong.
“Hạnh Nguyên, chúng ta ở chỗ này này.”
Cố Hạnh Nguyên tìm kiếm theo âm thanh, chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đang yên vị ngồi gần vị trí có suối phun nhỏ.
Ở bên cạnh của ông ta là Dư Như Khiết đang ngồi đó.
Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười bước tới.
“Ba nuôi, dì Như Khiết.” Cô biểu hiện rất tự nhiên, nhẹ gật đầu với bọn họ.
“Ngồi xuống nhanh đi con, đã không gặp nhau một đoạn thời gian rồi, con đã đẹp lên không ít đó.” Mạc Cẩm Thành tiện tay chỉ chỗ ngồi ở bên cạnh, đúng lúc đối diện với Dư Như Khiết.
“Ba nuôi, sao hai người lại đột nhiên đến đây vậy?” Cố Hạnh Nguyên giả vờ như là mình không biết gì.
“Hơi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Thiện không nói cho cháu biết hả?”
Cố Hạnh Nguyên nhún vai: “Anh ta nói với cháu làm cái gì, bọn cháu lại không có ở cùng một chỗ.”
Dư Như Khiết khẽ thở dài, vốn dĩ cho rằng giữa hai người bọn họ sẽ có tiến triển, bây giờ nhìn lại vẫn là dậm chân tại chỗ.
Bây giờ Cố Hạnh Nguyên không biết phải làm như thế nào để đối mặt với Dư Như Khiết, ngồi đối diện với bà ấy trông nó xa lạ như vậy.
Cô rất muốn hỏi năm đó tại sao Dư Như Khiết lại nhẫn tâm muốn vứt bỏ mình, để cho hai mẹ con của bọn họ phải chia lìa nhau hơn hai mươi năm.
Nhưng mà cô cảm thấy hiện tại hình như không phải là một thời điểm thích hợp, bởi vì cô biết phần tình cảm của ba nuôi đối với Dư Như Khiết.
Cô không muốn để cho ba nuôi cảm thấy thất vọng đối với Dư Như Khiết, không muốn tự tay phá nát hình tượng tốt đẹp của bà ở trong suy nghĩ của ba nuôi.
Mạc Cẩm Thành nói: “Lần này chúng ta đến đây là định ở lại đây một đoạn thời gian, hơn nữa dì Như Khiết của con cũng có tâm nguyện.”
...
Cố Hạnh Nguyên hơi bất ngờ nhìn Dư Như Khiết, thật ra thì cô cũng có thể đoán ra.
Người đã đến tuổi này rồi, phương diện sinh hoạt không thiếu cái gì hết, nhưng mà đời sống tinh thần lại thiếu khuyết không ít thứ.
Lúc Bắc Minh Thiện còn nhỏ thì bà đã bỏ anh mà đi, bây giờ Bắc Minh Thiện cũng đã có con, có sự nghiệp của riêng mình.
Chuyện này đối với bà mà nói ít nhiều gì cũng có chút an ủi.
Mạc Cẩm Thành chậm rãi nói: “Thật ra thì trong mấy năm gần đây, dì Như Khiết vẫn luôn mang theo tội lỗi đối với Bắc Minh Thiện, bà ấy rất muốn có cơ hội để đền đáp cho nó. Với lại trừ chuyện đó ra, không phải lần trước bà ấy đã gặp Cửu Cửu rồi à, bà ấy còn muốn gặp thấy hai đứa bé khác nữa. Hạnh Nguyên, không biết con có thể thỏa mãn tâm nguyện này của bà ấy được không?”
Vào giờ phút này, tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên lại rất phức tạp, cô cúi đầu không nói một tiếng.
“Hạnh Nguyên.” Từ sau khi Dư Như Khiết gặp Cố Hạnh Nguyên, bà vẫn cảm giác ra cô có chút không thích hợp.
Cô không còn thân thiết với mình như lúc còn ở Sabah, mà lại có chút cảm giác đang cố gắng rời xa mình.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên đấu tranh tư tưởng một phen, vẫn quyết định sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này ra, không bằng vẫn nên nói trước với bọn họ để có chỗ chuẩn bị tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên cười nói với Mạc Cẩm Thành: “Ba nuôi, con có thể tâm sự riêng với dì Như Khiết được không?”
Đương nhiên là Mạc Cẩm Thành không biết cô đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa hình như là bởi vì ông nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên lại quá vui vẻ, không phát hiện ra cô có chuyện gì khác thường.
“Ha ha, được rồi, ba trở về phòng trước nha, hai người cứ từ từ trò chuyện với nhau đi.” Mạc Cẩm Thành mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó ông ta lại đi đến bên cạnh của Dư Như Khiết: “Như Khiết, em cũng đừng có trò chuyện với Hạnh Nguyên quá muộn đó nha, ngày mai con bé còn phải đi làm nữa, anh nghe nói bây giờ con bé chính là luật sư, mấy ngày trước con bé còn thắng một vụ kiện nữa đó.”
Mạc Cẩm Thành vừa nói đến chỗ này thì hơi dừng lại, ông cũng không muốn để Dư Như Khiết biết đơn kiện đó là Cố Hạnh Nguyên đã thắng Bắc Minh Thiện.
Dư Như Khiết quay đầu mỉm cười nói: “Biết rồi, vì con gái nuôi có mặt ở đây, người làm ba nuôi như anh cũng mang theo ánh sáng ở trên mặt. Yên tâm đi, bọn em trò chuyện một hồi liền trở về thôi.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay người lại rời đi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Mạc Cẩm Thành đi rồi, cô nhìn Dư Như Khiết.
Từ khi Cố Hạnh Nguyên đến đây, đến bây giờ cô vẫn còn chưa cẩn thận nhìn bà ấy.
Chỉ nhìn thấy phần tóc mai ở hai bên có thêm mấy sợi tóc trắng, cả người cũng trông già dặn hơn so với lúc trước.
Nhưng lúc cô nhìn thấy cặp mắt kia đang nhìn mình vẫn là vẻ hiền hòa và thoải mái y như cũ.