Cố Hạnh Nguyên nói Lý Thâm xong, lại bắt đầu hướng sang Đường Thiên Trạch: “Nếu như anh thật lòng muốn tốt cho ông ấy, cũng không nên chiều ông ấy như vậy, càng không nói đến việc còn nối giáo cho giặc nữa. Anh làm như vậy chính là đang hại ông ấy đấy, biết không hả! Tôi không quan tâm ân oán trước đây giữa anh và Bắc Minh Thiện sâu nặng cơ nào, sau khi gây ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?”
Bắc Minh Thiện đứng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, từng câu từng chữ mà cô nói đều dội thẳng vào lòng anh, những lời như vậy không phải ai cũng thật lòng nói ra được.
Những thị phi dây dưa không rõ đó, thế gian này có bao nhiêu người gỡ rõ ràng được đây? Phần lớn sẽ chỉ chìm sâu trong đó không thể thoát ra, giống như bị ác quỷ che đi đôi mắt.
Nếu như có thể khoanh tay làm ngơ, đã coi như là rất khó rồi, đừng nói đến giống như Cố Hạnh Nguyên, có thể nói lý không nói tình trong hoàn cảnh phức tạp rối ren thế này.
Đường Thiên Trạch ngồi trong xe, tay cầm điện thoại. Nghe đến đây, anh ta không nói thêm câu nào, cho đến khi đầu dây bên kia không còn tiếng nữa.
Anh ta chính là người bị ác quỷ che đi đôi mắt đó, anh ta giống như Lý Thâm, trong đầu ngoại trừ việc báo thù thì chẳng còn gì khác nữa cả.
Lúc này anh ta chẳng qua chỉ là thân xác có máu có thịt mà thôi.
“Đúng, cho dù cô nói thế nào, tôi vẫn hy vọng cô có thể đi gặp thầy một lần. Nếu như những lời cô nói mang đầy đạo lý, vậy thì, cô càng nên vì thứ đạo lý đó mà đi gặp ông ấy. Nếu không, thứ mà cô gọi là lý trí chẳng qua là nói cho người khác nghe thôi, nói một đằng làm một nẻo, thế này quả thực hơi…”
Một câu này đã chặn lại những lời mà Cố Hạnh Nguyên muốn nói rồi.
Quả thực, đạo lý của bản thân không ít, toàn bộ đều là nhân nghĩa đạo đức. Nhưng đối xử với Lý Thâm thì sao, về mặt huyết mạch, ông ấy là ba của mình. Nhưng về mặt đạo đức, bản thân lại rất ít khi về thăm ông ấy, càng không nói đến chuyện ở bên ông ấy.
Cho dù ông ấy có lỗi, vậy thì đây cũng là một việc khác mà thôi.
Không cùng quan điểm thì không thể nói chuyện, đó là logic xây dựng trên mối quan hệ bình đẳng với nhau.
Nhưng là cha con thì không có logic như vậy, hơn nữa vốn dĩ đã không phải là quan hệ bình đẳng.
Về điểm này, dường như Đường Thiên Trạch còn làm nhiều hơn đứa con gái như cô đây, hoặc là thật sự là làm được câu “một ngày là thầy, cả đời là cha.”
Cho dù mối quan hệ này của họ chẳng qua là xây dựng trên việc cùng một mục tiêu.
Cố Hạnh Nguyên siết chặt điện thoại, im lặng hồi lâu.
Đối mặt với việc như vậy, nội tâm của cô thật sự cực kỳ dằn vặt.
“Bây giờ xe của tôi đang ở bên ngoài tiểu khu mấy người.” Đường Thiên Trạch lại nói thêm một câu: “Tôi đến đây không phải muốn nhờ cậy, chẳng qua là mời thôi. Cô có thể yên tâm đi với tôi, đồng thời tôi cũng có thể bảo đảm chỉ cần cô muốn rời đi, lúc nào tôi cũng có thể đưa cô trở lại đây.”
“Không cần đâu, anh đi đi, nếu muốn đi thì tôi cũng sẽ tự mình đi, không cần lãng phí thời gian của anh. Nếu như anh rảnh rỗi, nên để ông ấy và cả chính bản thân anh suy nghĩ lại nửa đời mà hai người đã trải qua.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cúp điện thoại.
Tiếng cười nói không xa trong nhà hàng, âm thầm truyền đến phòng khách.
Cố Hạnh Nguyên nhìn về hướng đó, sau đó bỏ điện thoại vào trong túi, xoay người bước ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên xách túi của mình đi rất nhanh ra ngoài cửa.
Cô đứng bên cạnh xe của mình, giơ tay mở cửa, lúc đang muốn ngồi vào, Bắc Minh Thiện từ trong phòng đuổi theo đến nơi.
Anh đứng ở đầu xe: “Em thật sự định qua đó sao? Muộn thế này rồi, muốn đi thì cũng để sáng mai đi sẽ tốt hơn. Hơn nữa bây giờ bên trong còn có nhiều khách như thế, rất có khả năng là vì em mà đến.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh: “Vậy anh giúp em xin lỗi họ một tiếng đi. Hôm nay em nhất định phải qua đó một chuyến. Nhưng anh yên tâm, em sẽ về nhanh thôi.” Nói xong cô cong người, ngồi vào xe.
Bắc Minh Thiện sau cùng không yên tâm để cô ấy đi một mình: “Em đợi chút, anh đi cùng em là được.” Nói xong, anh xoay người đi về phía trước xe mình.
“Anh đừng qua đó, cho dù có đi cũng sẽ làm sự việc phức tạp hơn. Ở lại đây giúp em tiếp đãi họ và bọn trẻ.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì khởi động xe, sau đó quay đầu xe, nhanh chóng rời khỏi biệt thự Bán Sơn.
Bắc Minh Thiện nhìn cô lái xe rời đi, nhưng sau cùng vẫn cảm thấy không yên tâm lắm. Anh quay người về phòng.
“Ba ơi, mẹ đâu rồi, sao mẹ không đến?” Trình Trình nhìn anh, hỏi.
“Phải đó, có phải nó có chuyện gì không?” Dư Như Khiết quan tâm hỏi: “Nếu như có thì cứ bảo nó nói ra, đừng một mình gánh vác, chúng ta có nhiều người thế này, không tin là không giúp được nó.”
Bắc Minh Thiện đến bên cạnh mẹ, biểu cảm trên gương mặt tỏ vẻ bình tĩnh, anh mỉm cười: “Mẹ, không phức tạp như mẹ nghĩ đâu. Là bỗng nhiên cô ấy nhớ ra có vài thứ chưa mua, ra ngoài mua đồ rồi, mẹ yên tâm đi.”
“Sao mẹ có thể yên tâm được chứ, nó là đứa con dâu mà mẹ cực kỳ vừa ý, bây giờ bên ngoài muộn thế rồi còn để phụ nữ như nó một mình ra ngoài, con mau đuổi theo nó đi. Cho dù không cần con giúp, ở bên nó cũng tốt. Đứa ngốc này, phụ nữ cực kỳ cần có người bên cạnh. Con cứ yên tâm, mẹ và các cháu ở đây rất ổn.”
Thực ra, Bắc Minh Thiện cũng đang đắn đo bản thân có nên đuổi theo Cố Hạnh Nguyên, cùng nhau đi gặp Lý Thâm không. Tuy rằng anh nói dối mẹ, nhưng lời của mẹ cũng tiếp theo động lực cho anh.
Anh gật đầu: “Vậy con ra ngoài trước đây.” Nói xong, anh ngẩng đầu nhìn mọi người đang ngồi đây: “Nơi này chính là nhà của mọi người, ăn cái gì dùng cái gì cũng đừng khách sáo, tôi đi một lát rồi về.”
Nói xong, anh xoay người ra ngoài, thay bộ đồ khác, lái xe đuổi theo.
Cố Hạnh Nguyên lái xe rời khỏi biệt thự Bán Sơn, cô không trực tiếp đi đến nhà của Lý Thâm, mà vòng đến gần “Phẩm Hoan Biệt Uyển”.
Đường Thiên Trạch đúng là không nói dối, chỉ thấy chiếc xe Audi màu trắng của anh ta dừng ở trước cửa, cách đó không xa.
Cô dừng xe, cầm điện thoại lên gọi: “Sao anh vẫn còn ở đây, không phải tôi đã nói là tôi sẽ tự mình qua đó sao?”
Nói xong cô nháy đèn xe mấy cái về phía xe của Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch nhanh chóng chú ý đến cô, điều thật sự khiến anh cảm thấy bất ngờ là, vốn dĩ còn tưởng nếu như Cố Hạnh Nguyên đi ra, thì sẽ lái xe từ trong đó ra, không ngờ cô đã ở bên ngoài rồi.
“Sao cô lại… Tôi còn tưởng cô sẽ từ trong đó ra chứ.”
“Cái này không cần anh lo, lẽ nào tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh sao. Đươc rồi, tôi đã ra rồi, vậy thì chúng ta đi thôi.”
Đường Thiên Trạch khởi động xe. Nếu như người ta đã ra rồi, bản thân cũng đừng lo chuyện bao đồng. Nếu không, sẽ chỉ làm trễ nhiều việc hơn.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau rất nhanh, lái về cùng một hướng.
Chỉ là cho dù là Cố Hạnh Nguyên, hay là Đường Thiên Trạch đều không ngờ đằng sau họ, còn có một chiếc xe nữa, tuy rằng cách một khoảng, nhưng phương hướng cũng giống họ.
Đó chính là Bắc Minh Thiện, anh không lái chiếc xe thường dùng, mà đổi một chiếc khác, sản phẩm mới I8 của BMW.
Ngoại hình phong cách độc đáo, lúc vừa công bố đã được anh nhắm trúng.
Tuy rằng là một chiếc xe thể thao hybrid, nhưng tính năng không hề thua kém những chiếc xe bình thường. Đặc biệt là trong thành phố, không phải đi đường dài thì đúng là không có chút vấn đề nào cả.
Anh cố tình giữ khoảng cách với họ, giống như đổi một chiếc xe để cố gắng không để họ phát hiện ra mình.
Còn về việc Đường Thiên Trạch sẽ xuất hiện ở “Phẩm Hoan Biệt Uyển” thật sự khiến anh bất ngờ.
Nhưng điều này cũng chẳng sao, mục đích của anh là âm thầm bảo vệ Cố Hạnh Nguyên không xảy ra chuyện là được.
Cùng với sắc đêm, Đường Thiên Trạch và Cố Hạnh Nguyên đến trước cửa biệt thự của Lý Thâm. Còn Bắc Minh Thiện sau khi đợi họ đi vào, thì lái xe vào một góc tối, tắt đèn xe trốn đi.
Cố Hạnh Nguyên đến khiến Lý Thâm cảm thấy bất ngờ ngoài dự liệu.
Thực ra ông ta không biết Đường Thiên Trạch ra ngoài làm gì, nhưng nhìn thấy anh ta vào theo sau Cố Hạnh Nguyên, thì đã hiểu ra là chuyện gì.
“Lần trước chúng ta cãi nhau, rời đi không mấy vui vẻ, việc này vẫn luôn khiến ba có cảm giác không thể diễn tả. Đặc biệt là hôm nay, đón lễ rồi, con xem chỗ ba vẫn rất yên tĩnh. Nhưng cũng không sao, bao nhiêu năm đều qua như vậy. Ha ha.” Lý Thâm cố tình tỏ dáng vẻ không sao trước mặt con gái.
Ông ta không hy vọng để cô nhìn thấy mặt cô độc buồn bã của mình.
Cho dù ông nói như vậy, nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn có thể nhìn ra sự thê lương và cô độc lộ ra trong mắt ông.
Cô không nói thêm câu nào, quay người rời khỏi biệt thự, lấy một giỏ hoa quả mà mình mua lúc đi từ trong cốp xe, quay người về đến trước mặt Lý Thâm, đặt nó lên bàn: “Hôm nay đón lễ, con cũng chẳng có gì để tặng, những thứ này ba cứ nhận tạm đi. Muốn ăn thì ăn, không thích thì đợi con đi rồi vứt cũng không sao.”
Lý Thâm nhìn giỏ hoa quả này, lộ ra một nụ cười hiếm hoi: “Đồ con gái tặng, sao ba nỡ vứt đi chứ. Hôm nay con đến thăm thật sự khiến ba cảm thấy rất vui. Tuy rằng ba biết phần nhiều là cậu ta đưa ý kiến.”
“Thầy, con xin lỗi. Con thấy hôm nay đón lễ, thế nên là…” Đường Thiên Trạch cực kỳ giỏi tiếp lời Lý Thâm.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu xem đồng hồ: “Đến cũng đến rồi, gặp cũng gặp rồi, lời cần nói cũng đều nói rồi. Con không ở đây lâu nữa, bọn trẻ còn đang đợi con.” Cố Hạnh Nguyên nói, quay người chuẩn bị đi ra ngoài.
“Nguyên, lẽ não cô không muốn nói thêm mấy câu với thầy sao?” Đường Thiên Trạch giơ tay ngăn Cố Hạnh Nguyên lại.
“Sao, cậu còn muốn cản tôi, không cho tôi đi à?” Cố Hạnh Nguyên nghiêm mặt nhìn anh ta: “Lúc nãy không phải tôi đã nói rồi sao, lời nên nói, việc nên làm tôi đã làm, nếu còn không để tôi đi, vậy thì quá đáng quá rồi đấy.”
“Nguyên, tôi không phải có ý đó, thực ra thầy rất muốn trò chuyện thêm với cô. Chẳng qua hai người hễ gặp mặt, ngoại trừ đối chọi gay gắt ra thì chẳng còn nói những lời nào khác tử tế…”
Đường Thiên Trạch còn chưa nói xong đã bị Cố Hạnh Nguyên ngắt lời: “Dừng lại ở đây, đừng nói chuyện này với tôi.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Lý Thâm, lại nhìn Đường Thiên Trạch: “Đừng đổ hết những vấn đề này lên đầu con, là mấy người vẫn mãi không buông bỏ được, gây họa khắp nơi, con mới đối xử với mấy người như vậy, hiểu chưa? Hôm nay con qua đây không phải để lý luận với mấy người, mà coi như là đến thăm theo việc công. Đừng nói con gái như con không làm tròn nghĩa vụ gì đó, người làm ba như ba cũng không làm tròn nghĩa vụ. Thế nên về điểm này coi như chúng ta bằng nhau.”
“Còn nữa.” Cô nói, chỉ vào Đường Thiên Trạch: “Những việc vô lý mà anh ta làm từ đầu đến bây giờ, phần lớn đều là chủ ý của ba nhỉ. Đừng cho rằng bây giờ con không có chứng cứ gì. Tốt nhất ba nên kiềm chế lại đi, việc của nhà Bắc Minh người ta đến đây chấm hết, đồ lấy của người ta thì trả lại đi. Nếu không có một ngày khi tất cả manh mối đều chỉ về phía ba, thì đừng trách con chưa từng nói với ba những lời này.”