CHƯƠNG 464: TÌNH NGHĨA VÔ GIÁ
“Bức ảnh này cô từ đâu mà có?” Giang Tuệ Tâm cảnh giác hỏi. Mặc dù chuyện trước kia đối với bà ta bây giờ mà nói đã không còn chút ảnh hưởng gì nữa, nhưng bà ta vẫn duy trì một tia cảnh giác.
Trong lòng bà ta biết rõ, Dư Như Khiết đã chết rồi, đồ vật của bà ta sớm đã không còn rồi.
Còn Lục Lộ...
Giang Tuệ Tâm đã cũng bí mật phái người đến nơi bà ta đã ở trước kia tìm bà ta, nhưng câu trả lời nhận được mãi mãi là không tìm được người này.
Thời gian lâu dần, Giang Tuệ Tâm cũng từ bỏ chuyện tìm kiếm Lục Lộ.
Cố Hạnh Nguyên dùng ngón tay chỉ vào Lục Lộ: “Tôi lấy từ trong tay của bà ấy.”
Quả nhiên là Lục Lộ, bà ta còn sống...
Giang Tuệ Tâm nghĩ tới đây, ánh mắt của bà ta đột nhiên xuất hiện một tia bất an ngắn ngủi, nhưng rất nhanh thì bị bà ta che đậy lại.
Bà ta liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, không biết Lục Lộ đã nói cho cô những gì.
“Mau ngồi đi.” Thái độ của Giang Tuệ Tâm lúc này đối với Cố Hạnh Nguyên cũng thay đổi không ít.
“Bà Bắc Minh, xin bà hãy yên tâm tôi không có ác ý gì cả. Tôi chẳng qua chỉ rất muốn biết chuyện của ba người.” Thái độ của Cố Hạnh Nguyên rất ôn hòa, cô từ chỗ mẹ nghe được, chỉ có thể nói là một phần, chỉ có ở chỗ của Giang Tuệ Tâm mới có thể biết được nhiều chuyện trước đây của bọn họ.
Cũng rất có khả năng biết mình tại sao bị vứt bỏ.
Giang Tuệ Tâm không có vội nói cho cô chuyện liên quan đến bọn họ, mà hỏi Cố Hạnh Nguyên: “Cô quen Lục Lộ như thế nào?”
Việc đến nước này, Cố Hạnh Nguyên cũng không cần thiết che giấu thân thế của mình nữa, cô khẽ mỉm cười: “Tôi chính là cô con gái mà năm đó Lục Lộ làm mất.”
Cố Hạnh Nguyên vừa dứt lời, Giang Tuệ Tâm giống như bị sét đánh, trái tim bỗng run lên.
Chuyện này đã trôi qua hơn 20 năm rồi, đều tưởng chuyện này đã không có ai vạch ra được nữa.
Không ngờ Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên cạnh mình lại là con của Lục Lộ. Thật sự là thế sự khó lường.
Cô gái này trước đây bà ta tìm cho Bắc Minh Thiện để mang thai hộ, chính là con gái thất lạc của Lục Lộ!
Giang Tuệ Tâm có hơi không dám tin vào lỗ tai của mình: “Cô, cô nói cái gì, cô là con gái của Lục Lộ?!”
Giang Tuệ Tâm nhìn Cố Hạnh Nguyên ở trước mắt, trong lòng bà ta không khỏi kêu ‘lộp bộp’.
Thấy Cố Hạnh Nguyên rất nghiêm túc gật đầu, bà ta thật sự có hơi khó đối diện được với sự thật như thế này.
“Thật sự không ngờ, ban đầu chúng tôi đều tưởng cô mất rồi, không ngờ xa cách nhiều năm như vậy có thể lần nữa gặp lại. Quả thật là một kỳ tích, cũng chỉ có Lục Lộ có phúc khí lớn như thế, bà ấy bây giờ ở đâu, nhiều năm như vậy không có gặp bà ấy rồi, thật sự có hơi nhớ.” Giang Tuệ Tâm lộ ra bộ dạng khẩn trưởng, dường như chỉ gần Cố Hạnh Nguyên gật đầu thì bà ta sẽ lập tức đứng dậy cùng cô đi gặp mẹ.
Cố Hạnh Nguyên có hơi do dự, bệnh tình của mẹ bây giờ vừa mới hồi phục được một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Ít nhất đợi đến khi cô nói chuyện của tụi nhỏ, từng chút tiết lộ cho mẹ. Tránh say khi bọn họ gặp nhau, Giang Tuệ Tâm sẽ đem chuyện của mình nói cho mẹ nghe.
Cố Hạnh Nguyên biết mẹ đối với nhà họ Bắc Minh tràn ngập hận ý, đặc biệt là Bắc Minh Thiện.
“Bà Bắc Minh, tình trạng sức khỏe của mẹ tôi gần đây không tốt, đang trong quá trình hồi phục, tôi nghĩ hai người muốn gặp nhau thì cần một khoảng thời gian nữa.”
Tinh thần vừa mới vui mừng của Giang Tuệ Tâm lập tức trở nên có hơi thất vọng: “Ồ, là như vậy sao...”
Bà ta quay người gọi một người làm vừa mới đi qua: “Đi, đến phòng của tôi, lấy chiếc hộp màu đỏ tôi để trong tủ ra đây.”
Người hầu đáp một tiếng.
Rất nhanh, một chiếc hộp sơn mài màu đỏ được chạm khắc tinh xảo có kích thước bằng như chiếc laptop, để xuống bàn trà.
“Lục Lộ bây giờ thân thể không tốt, tôi cũng không biết bà ấy cần gì, cái này cô cầm về cho bà ấy bồi bổ cơ thể đi.” Giang Tuệ Tâm nói rồi, mở chiếc hộp đó ra.
Không khỏi khiến Cố Hạnh Nguyên hít một ngụm khí lạnh, thật không nhìn ra bà Bắc Minh ra tay hào phóng như vậy.
Nhân sâm, nhung hươu, yến sào, hải sâm, đông trùng hạ thảo, đều được sắp xếp ở bên trong chiếc hộp, sau đó dùng sờ thép màu vàng cố định trên tấm lót nhung màu đỏ, rõ ràng rất quý giá và xa hoa.
“Bà Bắc Minh, đồ vật quý giá như thế tôi sao có thể nhận được. Huống chi thân thể của mẹ tôi bây giờ đã tốt hơn nhiều. Những thứ này bà cứ giữ lại đi.” Cố Hạnh Nguyên vội xua tay từ chối, cô thế nào cũng không ngờ Giang Tuệ Tâm lại đối xử với mẹ cô tốt như thế.
Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên từ chối, sắc mặt lập tức trở nên không tốt, ngữ khí tỏ ra không vui: “Sao hả, lẽ nào tình bạn giữa tôi và mẹ cô so với thứ này cũng không bằng sao? Chúng tôi lúc còn trẻ là bạn bè tốt, cùng nhau trải qua khó khăn. Không cần nói tôi tặng cho bà ấy chút đồ này, cho dù bỏ ra gấp mười lần cũng không sánh được với tình bạn của chúng tôi, không phải nói khoa trương, tôi và bà ấy ban đầu thân đến mức mặc chung một cái quần.”
Nghe bà ta nói như thế, Cố Hạnh Nguyên cũng không tiếp tục từ chối nữa: “Bà Bắc Minh, vậy tôi thay mặt mẹ cảm ơn bà.”
Giang Tuệ Tâm khẽ mỉm cười, hài lòng gật đầu, đưa tay nắm lấy tay của Cố Hạnh Nguyên, sự từ ái lần nữa xuất hiện trên mặt của bà ta: “Nguyên à, tôi còn phải xin lỗi cháu, mong cháu tha thứ cho tôi những năm này đối xử không tốt với cháu. Thật ra tôi cũng có nỗi khổ, là nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh, lão gia ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp, tôi phải lo nghĩ cho cái nhà này. Chăm sóc người già trẻ nhỏ. Lúc nào cũng phải đề phòng người ngoài có ý đồ không tốt với nhà Bắc Minh.”
Nói đến đây, Giang Tuệ Tâm lại khẽ thở dài: “Ban đầu tranh đấu ngầm giữa Thiện và lão gia, nó vì tranh đoạt quyền quản lý của Bắc Minh Thị kêu tôi giúp nó tìm một người phụ nữ để mang thai hộ. Cháu lúc đó xuất hiện ở trước mặt tôi, hơn nữa bộ dạng rõ ràng rất cần tiền, ấn tượng đầu tiên của tôi cảm thấy cháu là loại phụ nữ tham tiền. Sau này khi cháu xuất hiện lần nữa, lén lút nuôi dưỡng Trình Trình Dương Dương, đến cuối cùng dần dần qua lại gần gũi với Thiện hơn. Tôi từ ấn tượng đầu tiên đã nhận định cháu là muốn dùng đứa trẻ để lấy được càng nhiều tiền từ chỗ của Thiện...”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe Giang Tuệ Tâm nói như vậy thì cô lập tức hiểu ra, bà ta năm đó tại sao lại đối xử với mình như thế, cũng bắt đầu hiểu bà ta.
“Bà Bắc Minh, nếu đã nói đến đây rồi. Có vài lời tôi cũng không thể không nói rõ với bà.” Cố Hạnh Nguyên nói ra chuyện khi xưa vì chuyện chữa bệnh cho Vũ Xuân, còn những chuyện đã trải qua sau đó, cô lại không có nói rõ với bà ta.
Bởi vì cô cảm thấy sự hiểu lầm của Giang Tuệ Tâm đối với mình đều là chuyện mang thai hộ mà ra.
“Nguyên, xem ra dì thật sự trách nhầm cháu rồi. Cháu thật sự là một đứa trẻ tốt, cho dù vì mẹ nuôi của cháu, cháu cũng có thể hy sinh lớn như thế. Sau này cháu không cần tiếp tục gọi dì là bà Bắc Minh nữa. Cháu giống như Thiện, gọi dì là dì Tâm là được. Chỉ là những điều này Bắc Minh lão gia không nghe được nữa rồi.” Giang Tuệ Tâm khẽ thở dài.
Hiện nay, mây trên trời đã tán đi rồi, tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên cũng trở nên thoải mái không ít: “Dì Tâm thật ra mấy ngày trước khi ông Bắc Minh xảy ra chuyện, cháu đã dẫn tụi nhỏ đến thăm ông rồi. Lúc đó, cháu nói chuyện của cháu cho ông nghe. Ông mặc dù không thể nói chuyện lưu loát, nhưng ông đối với cháu đã hiểu rồi.”
Giang Tuệ Tâm vừa nghe thấy thì lập tức liên hệ đến bản di chúc đã bị lão gia sửa đổi.
Trước khi sửa đổi bà ta đã xem qua, tên của Cố Hạnh Nguyên có trong điều khoản bổ sung, sau đó thì bị xóa bỏ.
Lúc đầu bà ta còn không hiểu tại sao, bây giờ đã hiểu rồi.
Đây thật sự tính là thế sự khó lường mà.
Giang Tuệ Tâm lại cầm bức ảnh đó lên, khóe miệng mang theo nụ cười. Giống như nhớ lại ký ức tốt đẹp của năm đó.
Trong miệng bà ta lẩm bẩm nói, giống như đang nói với Cố Hạnh Nguyên: “Quãng thời thanh xuân đó, mặc dù rất khổ, nhưng chúng dì sống thật sự rất vui vẻ. Thanh xuân thật vô tình, hiện nay...” Giang Tuệ Tâm khẽ lắc đầu cười khổ.
Bà ta ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Nguyên, cháu cũng đừng đi vội, nhất định phải ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
Cố Hạnh Nguyên nghĩ, Giang Tuệ Tâm người ta tặng đồ bổ của mẹ; hơn nữa, sự hiểu lầm nhiều năm nay giữa mình và bà ta cuối cùng cũng làm sáng tỏ rồi.
Cô cũng không có gì phải tránh né nữa, cô khẽ gật đầu. Sau đó lại nghĩ đến một chuyện: “Dì Tâm, cháu ở đây phải thay Dương Dương nói xin lỗi với dì. Nghe nói từ sau khi nó về nhà họ Bắc Minh thường chọc dì tức giận...”
Còn chưa đợi Cố Hạnh Nguyên nói xong, Giang Tuệ Tâm xua xua tay, mang theo nụ cười từ ái: “Không cần không cần, nó dù sao cũng là cháu nội của dì, đâu có bà nào nào tính toán với cháu nội chứ? Có điều cũng trách dì, cháu biết Trình Trình từ nhỏ lớn lên ở nhà Bắc Minh, nói không phải khoa trương thằng bé cũng coi như dì nuôi lớn, đột nhiên rời khỏi bên cạnh dì, tôi cảm thấy có hơi trống vắng. Dương Dương thằng bé vừa đến, dù lại đem sự bực tức của dì đối với cháu trút lên người thằng bé. Có điều, tính khí đó của thằng bé giống y hệt Thiện lúc nhỏ.”
“Dì Tâm thật sự khiến dì nhọc lòng rồi. Nếu dì đã nhớ Trình Trình như vậy, sau này cháu sẽ dẫn thằng bé đến đây thăm dì nhiều hơn.” Cố Hạnh Nguyên cũng rất hiểu tâm trạng lúc này của Giang Tuệ Tâm.
“Vậy thì quá tốt rồi, đến lúc đó cháu dẫn thằng bé đến đây muộn, sau đó cùng ở lại đây là được rồi. Trong nhà chúng ta nhiều phòng, hơn nữa phòng của Trình Trình đều luôn giữ lại cho thằng bé.” Giang Tuệ Tâm quả thật rất mong Trình Trình thường xuyên đến đây.
Cứ như thế, Cố Hạnh Nguyên và Giang Tuệ Tâm ngồi ở sô pha nói chuyện rất lâu. Giang Tuệ Tâm hôm nay tâm trạng rất tốt, còn đặc biết bảo nhà bếp làm nhiều đồ ăn để tiếp đãi Cố Hạnh Nguyên.
Rất nhanh, một bàn ăn phong phú đã được bày ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Bắc Minh mà nhận được sự đón tiếp như vậy.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi không biết làm sao mới tốt.
Nhìn thấy 7-8 món ăn trên bàn, quả thật vô cùng thịnh soạn.
Giang Tuệ Tâm và Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện nhau.
“Nguyên, cháu nhìn xem. Ở trong mắt người ngoài, nhà Bắc Minh là nổi tiếng bao nhiêu. Nhưng, lại nhìn bàn ăn trống trải này đi, có ai có thể biết sự lạnh lẽo đằng sau, nhìn cảnh tượng lạnh lẽo như vậy, dì có lúc thật sự muốn đi theo lão gia, như thế cũng không cần ở đây trông coi ngôi nhà trống vắng này nữa.” Giang Tuệ Tâm nhàn nhạt nói, trên mặt mang theo nụ cười chua xót.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Giang Tuệ Tâm, đã từng cảm thấy bà ta cả ngày có người hầu hạ, muốn uy phong bao nhiêu thì có uy phong bấy nhiêu.
Hiện nay nhìn thấy cảnh này, nhìn thấy nụ cười chua xót trên mặt của bà ta lúc này, cho dù bên ngoài có sang trọng quý phái, ở bên trong bà ta thật ra chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương trong thân phận cao quý mà thôi.
Khi Giang Tuệ Tâm đang tức cảnh sinh tình thì nghe thấy trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Nguyên, cháu ở đây ngồi một lát, dì đi xem thử.” Giang Tuệ Tâm nói rồi đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, đi ra đại sảnh.
Bà ta vừa đến thì nhìn thấy Bắc Minh Thiện từ bên ngoài đi vào, người đi đằng sau anh là Hình Uy.
Không biết bên ngoài từ khi nào đã bắt đầu mưa.
Hình Uy sau khi vào phòng thì thuận tay đem chiếc ô đưa cho người hầu đứng ở cửa.