CHƯƠNG 451: ANH TỚI RỒI
Hình Uy cũng ngả mình với bia mộ ông cụ Bắc Minh: “Ông cụ, xin ông yên tâm, có tôi ở đây ông chủ sẽ không có chuyện, nhà Bắc Minh sẽ không có chuyện. Mặc dù tôi không phải họ Bắc Minh, nhưng đại ân đại đức của ông và ông chủ đối với nhà chúng tôi, Hình Uy tôi cả đời này cũng không báo đáp hết. Ông ở đây đợi tin tức tốt của chúng tôi đi.”
Nói xong, anh ta cũng xoay người chạy theo Bắc Minh Thiện.
Trên đường quay về thành phố A, Hình Uy thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy ông chủ ngồi phía sau, mày cau chặt lại.
Cảm xúc hoàn toàn trái ngược với lúc tới, chẳng lẽ anh nghe thấy tin tức xấu gì trong cuộc điện thoại ban nãy?
Là chuyện trong tập đoàn, hay là nhà tổ, hoặc là hai nhân chứng xảy ra vấn đề.
Nhưng anh ta có thể chắc chắn là phía bên nhân chứng vì để phòng ngừa lại xảy ra chuyện xuất hiện Liễu Giang phục kích Hoàng Tự, anh ta đã sắp xếp cho họ chỗ an toàn hơn, hơn nữa còn phái thêm nhiều người. Trong sáng ngoài tối đều có người, có thể nói là đảm bảo không chút sơ sót.
Về phần chuyện của tập đoàn hoặc là chuyện của nhà tổ, nhìn biểu cảm ông chủ, mặc dù sầu lo nhưng không có dáng vẻ gấp gáp, hơn nữa cũng không kêu mình tăng tốc.
“ông chủ, có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không?” Hình Uy cuối cùng vẫn là từ bỏ suy đoán, không nhịn được hỏi ra tiếng.
Bắc Minh Thiện cau mày, nhắm mắt, vươn tay bóp trán.
“Là Hạnh Nguyên đến khách sạn Daredevil, cô ấy muốn lấy tư liệu camera giám sát hôm khách sạn xảy ra chuyện và mấy hôm trước đó.” Anh nói cực kỳ chậm rãi.
Hình Uy nhướn mày, anh ta cũng giống với anh, biết được tin tức này thì rõ ràng rất kinh ngạc: “cô chủ lấy những tư liệu này làm gì?”
“Tôi vừa nhận tin tức, cô ấy bây giờ đang làm luật sự đại diện của Đường Thiên Trạch, đang tìm tư liệu chứng cứ.”
Hình Uy thầm thở dài, cô chủ làm vậy không phải là rõ ràng muốn chống đối với ông chủ sao: “Vậy chúng ta bây giờ có phải đến khách sạn không?”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Đúng, tôi rất muốn hỏi cô ấy tại sao muốn làm vậy. Trước đây tôi đã cảnh cáo cô ấy đừng qua lại với Đường Thiên Trạch nữa, nhưng cô ấy không nghe.”
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế dài trong phòng bảo vệ, cúi đầu nhìn đồng hồ, mặt không kiên nhẫn.
Từ khi cô tới đây, nói rõ mục đích của mình xong, người phụ trách bộ phận bảo vệ kêu cô đợi một chút, anh ta đi xin chỉ thị lãnh đạo.
Nhưng người này đi hơn cả tiếng. Hơn nữa trong lúc đó cô cũng đã nhiều lần muốn đi tìm anh ta.
Nhưng đều bị bảo vệ trực ban chặn lại.
Không thể đợi lãng phí cả buổi sáng như vậy nữa, cô nói với bảo vệ đang trực ban: “Nếu anh còn không gọi người phụ trách của các anh ra, tôi sẽ đề nghị tòa án thi hành cưỡng chế với các anh.”
Bảo vệ trực ban cũng rất khổ sở: “Luật sư Cố, chúng tôi làm việc ở đây là để kiếm miếng ăn thôi, lãnh đạo không có mặt cô cần gì làm khó chúng tôi chứ.”
Chính vào lúc này, cửa phòng bảo vệ mở ra, chỉ thấy người phụ trách luôn biến mất tăm ban nãy từ ngoài bước vào.
Cố Hạnh Nguyên xụ mặt nhìn anh ta: “Thời gian anh xin chỉ thị thật dài nha, nếu ở đây không ai có thể làm chủ, có cần tôi gọi điện thoại cho ông chủ Bắc Minh Thiện của các anh xin chỉ thị không.”
“Chuyện này thì không cần, trực tiếp tìm tôi là được rồi.”
Lời vừa nói ra, nhiệt độ trong phòng bảo vệ lập tức giảm xuống vài độ, Cố Hạnh Nguyên vốn là trong lòng còn có lửa giận, nhưng nghe thấy giọng nói này xong vẫn là cảm thấy khẽ run rẩy.
Tên này kéo dài thời gian như vậy không phải là đi mời Bắc Minh Thiện tới chứ...
Cố Hạnh Nguyên đang suy nghĩ, chỉ thấy một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, tiếp đó bóng dáng cao lớn của Bắc Minh Thiện xuất hiện trước mặt cô.
Phía sau anh là Hình Uy.
Chính vào lúc Cố Hạnh Nguyên muốn mở miệng thì đôi mắt Bắc Minh Thiện lướt qua những người xung quanh.
Hình Uy hiểu rõ ý ông chủ, xua tay với người phụ trách và bảo vệ trực ban trong phòng, ý bảo họ ra ngoài.
Trợ lý ông chủ lên tiếng, đám người này còn đứng ngây ở đây làm gì, đều nhanh chóng đi ra.
Hình Uy đóng cửa, trong phòng bảo vệ chỉ còn lại ba người.
Bắc Minh Thiện vươn tay kéo Cố Hạnh Nguyên tới trước mặt mình, cúi đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái rõ ràng rất mềm yếu lại khiến anh tức giận này.
“Những lời trước đây tôi nói với em sao em không nghe. Em có biết bây giờ mình đang giúp ai không.”
Sức tay Bắc Minh Thiện rất lớn, bóp cánh tay cô đau xót, khiến khuôn mặt xụ xuống của cô hiện chút đau đớn.
Cô dùng sức hất tay, muốn giằng ra khỏi tay anh, nhưng vẫn luôn không thành công: “Bắc Minh Thiện, mau buông tay, anh làm đau tôi.”
Bắc Minh Thiện nghe cô nói vậy, mặc dù trong lòng có ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng vẫn buông lỏng tay mình.
Cố Hạnh Nguyên rút cánh tay về, ngẩng đầu nói với anh: “Tôi cũng vẫn là câu đó, anh là anh tôi là tôi. Anh không có quyền xen vào chuyện tôi làm. Mong anh tạo thuận lợi cung cấp tư liệu tôi cần cho tôi.”
Bắc Minh Thiện nhìn cô, anh thật sự rất muốn nói cho cô biết Noton rốt cuộc là người thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ cô bây giờ, e rằng cho dù mình nói cô cũng sẽ không tin.
Anh gật đầu, sau đó nói với Hình Uy: “Kêu người phụ trách vào, đưa đồ cô ta cần cho cô ta.”
Sau đó lại quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: “Tôi bây giờ nói gì e rằng em cũng không tin. Đến lúc đó chúng ta gặp nhau trên tòa đi, lúc chân tướng nổi lên mặt nước, em sẽ rõ.”
Cố Hạnh Nguyên rất nhanh đã lấy được tất cả tư liệu video liên quan, cô sao chép vào đĩa cứng của mình.
Từ lần trước bị mất chứng cứ vụ kiện, cô cũng rút được kinh nghiệm, lần này cô đặc biệt mang theo hai đĩa.
Cố Hạnh Nguyên cho đĩa vào túi, đang muốn chuẩn bị rời đi. Bắc Minh Thiện vươn tay giữ cô lại.
“Anh Bắc Minh, bây giờ tôi còn có việc, xin anh buông tay.” Nói rồi, thân thể cô khẽ nghiêng sang một bên, vòng qua Bắc Minh Thiện.
Chính vào lúc thân thể họ lướt qua nhau, Bắc Minh Thiện nhỏ giọng nói với cô: “Hạnh Nguyên, em có biết bây giờ em đang giúp một ác quỷ không.”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy quay đầu đáp lại anh bằng nụ cười lạnh lùng: “Haha, còn có người có thể khiến anh kêu là ác quỷ à, nhưng trong mắt tôi anh càng giống ác quỷ.”
Nói xong, cô đi tới cửa phòng bảo vệ, vươn tay đẩy cửa, bỏ lại một câu: “tổng giám đốc Bắc Minh, cảm ơn sự phối hợp của anh.”
Trên đường Cố Hạnh Nguyên lái xe quay về văn phòng, cô vẫn xụ mặt, về phần tại sao, có lẽ là vì câu ‘em đang giúp một ác quỷ’ đó của Bắc Minh Thiện đi.
Nếu kêu Cố Hạnh Nguyên hình dung về Noton, cô nhất định sẽ cho rằng anh ta là một người không tệ. Khiêm tốn lại lịch sự, hơn nữa còn có trách nhiệm, đối với trẻ con cũng cực kỳ tốt.
Về tới văn phòng luật sư, Cố Hạnh Nguyên tập trung vào tình tiết vụ án, trong lúc đó Vân Chi Lâm cũng tới xem tư liệu cô chuẩn bị, đồng thời sửa sai những vấn đề xuất hiện.
Tóm lại, đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, chứng cứ lấy được cực kỳ có lợi với Noton.
Trước buổi chiều tan làm, Vân Chi Lâm nhận được thông báo của tòa án, vụ án này được quyết định mở phiên xét xử vào tuần sau.
Ăn xong cơm tối, Trình Trình dẫn Cửu Cửu chơi trong đại sảnh, Anna cùng Lạc Kiều đọc tư liệu chăm sóc bà bầu.
Cố Hạnh Nguyên lại chiếm dụng thư phòng của Vân Chi Lâm, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’ khẽ vang lên.
“Mời vào.” Cố Hạnh Nguyên cũng không thèm ngẩng đầu.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Vân Chi Lâm bưng hai ly cà phê nóng hổi bước vào, một ly đặt trên bàn mình, một ly bưng trong tay.
“Hạnh Nguyên, vụ án này anh đã xem hết rồi, yên tâm đi, phần thắng của chúng ta có thể xem là chín mươi chín phần trăm. Chứng cứ đều được đặt ở đây. Thật khó hiểu Bắc Minh Thiện nghĩ thế nào, rõ ràng là một vụ kiện phần thắng không lớn, nhưng lại cứ muốn cắn Noton không buông.”
Cố Hạnh Nguyên dừng bút, ngẩng đầu nhìn anh ta. Sao cô lại không nghĩ vậy chứ.
“Anh nói vậy em liền nhớ tới hôm đưa tang ông cụ Bắc Minh, anh ta mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng em nhìn ra trong lòng anh ta rất bi thương. Trong tư liệu video camera giám sát, em quả thực cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Noton, có lẽ anh ta chính là vì chuyện này mới khởi tố Noton đi.”
Vân Chi Lâm cau mày, khẽ lắc đầu: “Bắc Minh Thiện không phải người dễ dàng kích động như vậy, nhất định còn có bí mật chúng ta không phát hiện. Lần này anh ta đã kiên trì, luật sư là luật sư Âu Dương Hoa số một số hai trong đoàn luật sư Bắc Minh thị. Xem ra, anh ta là chuẩn bị không đẩy Noton vào tù thì thề không từ bỏ.”
“Ý anh là em còn có manh mối không phát hiện không tìm thấy?” Cố Hạnh Nguyên nói, lại lật xem tư liệu đã sắp xếp xong lần nữa.
Vân Chi Lâm chặn trước mặt cô: “Hạnh Nguyên, đừng tìm nữa, nếu thật sự có chứng cứ bất lợi với Noton, em nghĩ Bắc Minh Thiện sẽ bỏ qua sao? Anh ta đã muốn kiện vụ này, xem ra là có chuẩn bị.”
Cố Hạnh Nguyên cau mày nhìn anh ta: “Chẳng lẽ em nhìn sai Noton rồi?”
Vân Chi Lâm lắc đầu: “Trước khi tòa án tuyên phán thì không thể chắc chắn ai đó có sai hay không. Hạnh Nguyên, cho dù thế nào, em cũng phải thật dụng tâm chuẩn bị thật tốt tư liệu vụ án này. Những mặt khác anh sẽ nghĩ cách.”
Bắc Minh Thiện ngồi trong thư phòng, từ khách sạn Daredevil quay về, cảm xúc của anh luôn rất suy sụp. Cơm tối anh cũng kêu Hình Uy mang tới đây ăn.
Anh không muốn nhìn thấy Phỉ Nhi, mặc dù cô ta nói mình bị ép bất đắc dĩ, nhưng vẫn không thể tha thứ.
Trong lòng cô ta cũng rất rõ ràng, chỉ là Giang Tuệ Tâm lại vẫn hoàn toàn mờ mịt.
Lúc ăn cơm, bà không nhìn thấy Bắc Minh Thiện, còn cho rằng thân thể anh không thoải mái, muốn kêu Phỉ Nhi đi xem sao, nhưng không đợi bà nói chuyện, Phỉ Nhi đã sớm lấy cớ thân thể không thoải mái rời đi.
Giang Tuệ Tâm rõ ràng cảm nhận được hôm nay cả nhà đều không đúng lắm, nhưng hỏi ai cũng không nói.
Nhà tổ Bắc Minh lúc này bao trùm trong sương mù bức bối, hơn nữa còn như vậy liên tục vài ngày.
Mấy ngày nay Cố Hạnh Nguyên ngoại trừ bận rộn vụ án của Noton, thì mặt khác lúc rảnh rỗi cô còn phải tới bệnh viện thăm mẹ.
Ngày nào cô cũng đẩy xe lăn, dẫn Lục Lộ tới vườn hoa dưới lầu tản bộ.
Trải qua một khoảng thời gian chữa trị, tinh thần Lục Lộ đã khôi phục lại.
Nhưng lúc Cố Hạnh Nguyên hỏi hôm đó đã xảy ra chuyện gì thì bà đều không chịu mở miệng.
Cho tới một ngày nọ, Lục Lộ đưa một mảnh giấy cho cô, đó là địa chỉ nơi bà sống ở thành phố S.