Dương Dương không ý thức rằng tên cướp đã bị mình chọc giận một lần nữa, cậu giống như là một Đường Tăng đang líu lo không ngừng nói: “Các người ăn cướp trong khu trò chơi thì cũng được, nhưng mà cũng phải ăn cướp chỗ bán vé kìa, tiền đặt ở nơi đó hết đó, tự dưng lại chạy đến đây ăn cướp, các người có thu hoạch gì không hả? Lúc vào đây cũng không chịu ngắm nghía cho cẩn thận nơi này là vào do có vé, một tờ vé có thể chơi ở đây một ngày, cho nên không cần mang theo quá nhiều tiền ở trên người là được rồi.”
...
Mặc dù là tên cướp đứng đầu bị nói cho một bụng lửa giận, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì cũng có điều suy nghĩ, thằng nhóc con này cũng không phải là nói không có lý.
Nhưng mà bây giờ tên đã lên dây rồi, không bắn thì không được, cho dù là trong lòng đang âm thầm kêu gào xui xẻo, nhưng mà tục ngữ đã nói "cướp không đi không", đã tạo ra thế trận lớn như vậy mà cũng không thể tay không quay về nhà được, huống hồ gì bây giờ ở bên ngoài còn có một đảm bảo vệ đang chặn đường.
Cái này thật sự giống như là đi vào trong ngõ cụt rồi, bây giờ xem ra cũng chỉ có thể làm theo cách chó cùng rứt dậu mà thôi.
“Thằng nhóc, hình như là mày nói có chút đạo lý đó, nhưng mà bọn tao đã đến đây rồi, vậy thì không thể trở về tay không được, hơn nữa bọn tao còn cần có sự phối hợp của các người.”
Nói xong, anh ta quay đầu lại ra hiệu với mấy tên đồng bọn khác rồi nói: “Bọn bây đến đây một lát, để tao xem xem có được bao nhiêu rồi.”
Bọn cướp dừng công việc ở trong tay mình lại, trên tay của từng người cầm theo túi đi đến trước mặt của lão đại.
Sau đó ném một mạch "ào ào" những thứ "thu hoạch" được vào trong túi.
Có gần nửa túi.
tên cướp đứng đầu nhìn chút "quả lớn" ít ỏi còn sót lại, mí mắt của anh ta không khỏi nhảy lên, đứa trẻ này đã thật sự nói đúng rồi, có vẻ như là việc đi cướp trung tâm du khách thật sự chính là một quyết định sai lầm.
“Lão đại, chúng ta nên làm cái gì đây?” Mấy tên đồng bọn ủ rủ cúi đầu nhìn tên cướp đứng đầu.
Nhưng mà hai tiếng đồng hồ trước, kể từ lúc mà bọn họ bắt đầu trộm cắp, bọn họ rất tự hào, tưởng tượng rốt cuộc cũng đã có thể từ một người nghèo hèn trở thành một người giàu có, tiếp theo đó lấy bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao của cuộc đời...
Ngay cả tên cướp đứng đầu sao lại không có suy nghĩ như vậy được chứ, hiện tại vấn đề này đặt ra trước mắt, tiền nhiều như vậy nên suy nghĩ biện an toàn rút lui như thế nào.
Ánh mắt của anh ta đảo một vòng, quay đầu nhìn về phía bọn người Dương Dương.
Dương Dương lập tức cảm giác có chút không ổn: “Các người muốn làm cái gì?”
tên cướp đứng đầu âm thầm cười một tiếng, cười đến nỗi làm sau lưng của Dương Dương phát lạnh: “Nếu như các người đã cầm được tiền rồi thì tại sao còn không trốn đi, chờ cảnh sát đến đây bắt các người hả?”
“Đương nhiên là bọn tao phải chạy trốn rồi, nhưng mà còn cần có sự phối hợp của các người.”
“Phối hợp? Phối hợp cái gì chứ hả? Tôi sẽ không làm đồng lõa của mấy chú đâu nha.” Nói đến đây, ánh mắt của cậu liếc nhìn về phía túi đựng tiền: “Nếu như các chú có thể trả cho tôi tầm ba chục tỷ thì tôi có thể suy nghĩ lại.”
Câu nói này đừng nói là bọn cướp, ngay cả Trình Trình ở bên cạnh Dương Dương đều cảm thấy trên trán của mình xuất hiện đầy vạch đen, đến lúc nào rồi mà thằng nhóc này còn có tâm hồn tham tiền như vậy. Thế mà lại còn giao dịch với bọn cướp.
“Hừ, khẩu khí của thằng nhỏ này còn không tệ đó, cho dù có cho ba mươi tỷ đó cho mày, chỉ dựa vào vóc dáng nhỏ bé của mày cũng gánh không nổi đâu.” Tên cướp thật sự bị đứa nhỏ trước mắt chọc cười phá lên.
“Sao có thể gánh không ở được chứ, bây giờ là thời đại nào rồi, còn cần phải lấy tiền mặt, bỏ tiền mặt vào trong thẻ là được, cái này gọi là thẻ ở trong tay đi khắp thần châu... này này này..."
Dương Dương đang đắc chí nói ở đây, chỉ là hiện tại tên cướp đứng đầu đã không còn kiên nhẫn để đứng đây nghe mấy lời nói linh tinh của cậu, anh ta đưa tay nắm chặt lỗ tai của Dương Dương.
“Mấy người bọn bây cũng bắt hai người lớn với hai đứa nhỏ còn lại này luôn đi, ngày hôm nay mang theo bọn nó rời khỏi nơi này cùng với chúng ta.”
Trong lúc nhất thời, tên cướp bắt đầu động tay động chân kéo Mạc Cẩm Thành, Dư Như Khiết, Trình Trình và Cửu Cửu từ dưới đất lên.
“Các người muốn làm cái gì hả, nếu như muốn có con tin thì cứ xem tôi như là con tin là được rồi, thả bọn nhỏ vào cô ấy ra đi, nếu như các người có thể làm theo lời của tôi thì tôi có thể cho các người một khoản tiền.”
Mạc Cẩm Thành còn muốn thừa cơ hội này mà nói điều kiện với đám tên cướp.
...
Dư Như Khiết cố gắng nghĩ cách bảo vệ hai đứa nhỏ bên cạnh mình, đồng thời cũng không ngừng nói với Cửu Cửu: “Bé cưng bảo bối, có bà nội ở đây rồi, cháu không cần phải sợ đâu, một lát nữa chúng ta sẽ được cứu thôi.”
Bà nghe thấy lời nói lúc nãy của Mạc Cẩm Thành, mặc dù là bà cũng rất lo lắng cho an toàn của ông, nhưng mà tình huống trước mắt dường như để bọn nhỏ thoát khỏi nguy hiểm mới là quan trọng nhất.
Nghe thấy bà nội nói như vậy, Trình Trình cũng chỉ đành phối hợp an ủi em gái mình.
Hiện tại Dương Dương còn đang ở trong tay của tên cướp đứng đầu, cậu lắc lư thân thể nhỏ bé muốn nghĩ cách tránh thoát: “Chú thả cháu ra đi, thả cháu ra, nếu như đắc tội với cháu thì các người không có quả ngon để ăn, các người có biết ba của cháu là ai không?”
Mặc dù tên cướp đứng đầu vô cùng hung ác nhưng mà thái độ đối với Dương Dương thì không giống như vậy, càng giống như là một ông già đóng vai một cậu bé nghịch ngợm hay là con mèo đang vờn con chuột.
“Tao mặc kệ ba của mày là ai, dù sao thì cũng không phải là lý cương haha..."
“Ba của tôi là quỷ toilet, ông ấy sẽ biến tất cả các người thành phân hết.” Lúc tên cướp đang cười to, Cửu Cửu nói một câu tiếp lời Dương Dương.
“Quỷ toilet... ha ha, quỷ toilet không phải chỉ trông chừng nhà vệ sinh thôi hả... ha ha..."
Bầu không khí bao trùm với sự kinh hoàng trong nháy mắt bị tiếng cười phá vỡ.
Thấy lão đại cười, mấy tên cướp còn lại cũng cười theo.
Nở nụ cười có đôi khi dễ dàng làm cho tinh thần và lực chú ý của người ta trở nên thư giãn.
Lúc bọn cướp đang cười không hề kiêng kỵ chút nào, nhân viên bảo vệ ở bên ngoài lại không biết nguyên nhân, chỉ là nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng cười.
Cánh cửa vẫn luôn đóng chặt, cánh cửa duy nhất có thể thông với bên ngoài được mở ra từ trong tiếng cười.
Bắc Minh Thiện bước vào không tiếng động.
Anh đi đến một khoảng cách không xa chỗ của tên cướp đứng đầu thì dừng lại, dường như lực chú ý của tất cả bọn cướp đều dừng ở trên người của Dương Dương và Cửu Cửu, hơn nữa đều đưa lưng về phía cửa, căn bản cũng không có người nào chú ý đến có người bước vào trong.
Từ lúc mà Dương Dương chọc tên cướp đứng đầu thì anh đã đi vào, cho nên lời nói của Cửu Cửu và phản ứng của bọn cướp anh đều nghe hết rồi.
Nhất là câu nói "ba của tôi là quỷ toilet", cái này khiến cho anh cảm thấy trong lòng thật không thoải mái, Cố Hạnh Nguyên là người làm mẹ, cho dù có hận mình đi nữa thì cũng không thể nói xấu mình ở trước mặt của con cái như thế. Bây giờ thì hay rồi đó, mình với con cái đã trở thành trò cười của người ta.
Hiện tại cũng không phải là thời gian để oán trách, vẫn là cứu người quan trọng hơn.
Anh hắng giọng một cái, dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng của mình mà nói: “Buồn cười như vậy à?”
Bọn cướp đang vui vẻ đến nỗi thở không ra hơi, sau lưng lại đột nhiên phát ra một câu nói như vậy, trong nháy mắt làm cho bọn họ cảnh giác một lần nữa.
Có hai tên phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức quay người lại.
Chỉ nhìn thấy ở một vị trí cách mình không xa ở đằng trước có một người đàn ông với vóc người cao lớn đang đứng đó, bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy sau lưng của mình đang toát mồ hôi lạnh, cũng may là bên cạnh còn có mấy người anh em ở đây, lúc này mới ổn định tinh thần được.
“Anh, anh là ai? Đừng có bước ra phía trước, nếu không thì chúng tôi sẽ giết con tin đó.” Bọn họ dùng bàn tay run rẩy đung đưa vũ khí ở trong tay trước mặt của Bắc Minh Thiện.
“Tôi là ai, các người không có tư cách biết. Hiện tại tôi cho các người một con đường sống, đó chính là mau thả bọn họ ra, nếu không thì các người nhất định sẽ phải hối hận.”
Bắc Minh Thiện vốn mang theo một cổ khí thế vương giả, cộng thêm sự trầm ổn và uy nghiêm của anh,
Đây không phải là đang thương lượng cùng với bọn họ mà là mệnh lệnh.
“Anh là cái thá gì hả, dám ra lệnh cho ông đây thả người, có thấy không, ở chỗ của chúng tôi có sáu người lận.” Nói xong lại giơ vũ khí ở trong tay của mình lên lắc lư: “Đừng có dọa ở đây, cẩn thận chúng tôi làm anh phun máu trước đó.”
...
Trong lúc tên cướp đứng đầu và Bắc Minh Thiện đang đôi co với nhau, có một người khác đứng cách cửa gần nhất có lá gan lớn, nhìn thấy lực chú ý của tên cướp đứng đầu tập trung trên người của người vừa mới bước vào.
Đây chính là cơ hội chạy trốn nghì năm có một, đã có người ra chặn mưa bão cho bọn họ, cái này cũng không cần phải khách khí làm gì, tất cả đều chạy ra ngoài giống như ong vỡ tổ.
“Không cho ai chạy hết, nếu như chạy thì ông đây sẽ chém chết các người!” Bọn cướp nhìn thấy cục diện như vậy, biết là hù dọa mấy lần cũng không có tác dụng gì, nói như vậy thì cũng chẳng qua là cho sảng khoái cái miệng mà thôi.
tên cướp đứng đầu nghĩ như vậy, người chạy trốn thì không cần phải nói nữa, ai nấy đều hi vọng người khác bị chém thay mình, chỉ cần có thể chạy đi là mọi chuyện đã thuận lợi rồi, huống hồ gì cách cửa cũng chỉ có mấy mét mà thôi.
Sau một hồi hoãn loạn như thế, toàn bộ đại sảnh tham quan không còn một bóng người.
Những người thoát nạn cũng nhanh chóng được sơ tán di tản theo sự chỉ huy của nhân viên bảo vệ.
Trơ mắt nhìn căn phòng còn đầy người hồi lúc nãy chỉ trong vòng mấy phút mà đã chạy mất, ngoại trừ còn mấy đôi giày, ở trên mặt đất còn có chén bát đũa lộn xộn ngổn ngang ở trên bàn...
Tên cướp cau mày nhìn đống lộn xộn trong nhà, miếng mồi ngon tới tận miệng rồi còn bị tuột mất.
Sắc mặt của anh ta lập tức giận đến xanh xám, hai mắt giống như là muốn bốc lửa, bỏ qua Bắc Minh Thiện vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói, anh ta gầm thét với những người mang đến cục diện như thế này, tức giận hét lên: “Bọn bây chính là một đám vô dụng, ngay cả cửa cũng không giữ được nữa, xem xem bây giờ có còn người nào hay không, tao còn chuẩn bị dùng bọn họ để lấy tiền chuộc.”
“Lão, lão đại, là anh gọi bọn em đến đây mà... huống hồ gì không phải là vẫn chưa hoàn toàn chạy mất, không phải là trong tay của chúng ta còn có năm người nữa. Khi nãy ông già đó không phải là nói là ông ta sẽ đưa tiền ư?” Bọn cướp bị mắng một trận mang theo một mặt oan ức, một người trong đó vẫn lấy dũng khí lắp bắp đáp lại một câu.
“Cái này con mẹ nó đều là mấy lời nói dối.” Tên cướp hận không thể dùng dao trong tay chém chết cái tên bới móc mình.
Tiếc rằng là người dưới tay mình hoàn toàn quá ít, cho dù có giết một người thì cũng không cứu vớt được đại cục.
Chuyện đã đến tình trạng như thế này rồi, vậy cũng chỉ có thể ra tay với hai người già và ba đứa nhỏ này thôi.
Cuộc đối thoại lúc nãy của Bắc Minh Thiện và tên cướp, tên cướp đứng đầu nghe rất rõ ràng.
Chỉ có điều là anh ta coi như cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, thấy người đến đây mà không đổi sắc, hơn nữa khí thế cũng không tầm thường, xem ra người này không giống với những dân chúng thấp cổ bé họng kia, nếu như không phải là một người có thân phận thì cũng không kém.
Hơn nữa tên cướp đứng đầu vừa nhìn vừa suy nghĩ, bởi vì anh ta càng nhìn càng cảm thấy người bước vào khá quen mắt, giống như là đã gặp ở nơi nào đó rồi.
Sau khi anh ta giận dữ với đàn em, đối với Bắc Minh Thiện thì lại đổi thành một khuôn mặt tiện hơn: “Tôi cảm thấy khâm phục về sự can đảm của anh.” Nói xong, anh ta xoay người lại chỉ chỉ vào hai người già cùng với ba đứa con nít: “Mấy người này đều là người nhà của anh đó à, không biết mọi người là người ở đâu, cho xin tên họ..."
Bắc Minh Thiện híp mắt lại nhìn tên cướp đứng đầu, trên người bốc lên một cổ sát khí: “Hắc bạch lưỡng đạo tôi đều đi, về phần tên của tôi anh không có tư cách hỏi, tôi yêu cầu các anh lập tức thả người ra, nếu không thì nói không chừng sẽ làm cho các người thấy hối hận.”