Cố Hạnh Nguyên rất ít khi trông thấy dáng vẻ của Bắc Minh Thiện như thế này. Anh là một “tên trộm to gan lớn mật” không sợ trời, không sợ đất.
Cô cũng hiếu kỳ sáp tới: “Rớt cuộc là bên trong viết gì vậy, anh như thế này khiến em rất tò mò đấy.”
Sau khi cô lướt nhanh qua nội dung bên trong cũng không tự chủ mà lộ ra biểu cảm giống hệt như Bắc Minh Thiện.
Bên trong hầm đỗ xe của ngân hàng XX một buổi sáng sau lễ Giáng Sinh, hai người một nam một nữ ngồi trong chiếc BMW, bọn họ ngồi ở đây đã rất lâu, rất lâu rồi… Bắc Minh Thiện không nghĩ đến đơn chuyển nhượng cổ phần này lại có liên quan đến tập đoàn Bắc Minh Thị.
Hơn nữa số cổ phần được đề cập đến trong đó nếu như đủ thêm vào để làm cho Bắc Minh bay cao, thì cũng vừa hay chiếm đủ 51% cổ phần của tập đoàn Bắc Minh Thị.
Đổi sang cách nói khác chính là: Anh hoặc người nhà họ Bắc Minh có thể không tốn chút sức lực nào cũng có thể lấy lại quyền làm chủ Bắc Minh Thị.
“Thật không ngờ cha nuôi vẫn luôn quan tâm đến anh, quan tâm đến Bắc Minh Thị. Anh dự định sẽ làm như thế nào?” Cố Hạnh Nguyên nhìn sang Bắc Minh Thiện đang cau mặt cau mày.
“Anh vẫn chưa thể quyết định, đưa anh đến GT, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ mới được.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, lái xe ra khỏi hầm xe, một đường hướng đến trụ sở chính của tập đoàn GT.
Sau khi chở Bắc Minh Thiện đến tập đoàn GT, Cố Hạnh Nguyên vốn định đến nhà hàng của Anna để phụ giúp cô. Nhưng lúc vừa định bước đi thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Có thể là Bắc Minh Thiện hoặc Anna gọi đến đây mà.
Vừa nghĩ cô vừa rút điện thoại ra, gọi đến là một dãy số xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi tìm ai ạ?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Cô Mạc, tôi là Lạc Hàn đây.”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi quái lạ: “À, là chú Lạc sao, xin hỏi chú tìm tôi có việc gì không?”
“Bây giờ cô có thời gian không, tôi có việc muốn nói với cô.”
Thật sự có gì đó khá là kỳ lạ, bọn họ cũng chẳng qua lại với nhau nhiều, cho dù là anh trai của Lạc Kiều hay gia sư của Dương Dương đi chăng nữa thì vẫn hơi xa lạ, càng không bàn đến việc nói chuyện với nhau.
Nhưng mà cô vẫn giữ lịch sự: “Bây giờ tôi không bận gì, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”
“Cô biết nơi nào an toàn, đáng tin không?”
An toàn, đáng tin? Yêu cầu này của Lạc Hàn hơi đặc biệt, nhưng điều này cũng không làm khó cô.
Cô nghĩ một lát rồi nói: “Chú biết toà nhà trụ sở của tập đoàn GT không, bên dưới lầu có một nhà hàng gọi là “Bếp nhỏ Anna”, đây là nhà hàng do Anna mở, ông đến đó tìm tôi là được.”
“Được, lát nữa gặp.” Lạc Hàn nói xong đã cúp máy.
Cố Hạnh Nguyên cũng cất điện thoại, cô không nghĩ ra vì sao ông ta tìm mình lại đưa ra yêu cầu như thế.
Không sao cả lát nữa rồi cũng sẽ biết thôi.
Cô rời khổ hầm xe, đi về hướng nhà hàng của Anna.
“Không ngờ chị mở cửa sớm như vậy đấy, những người khác đâu cả rồi?” Cố Hạnh Nguyên đẩy cửa bước vào, chỉ thấy mình Anna đang dọn dẹp bên trong nhà hàng.
Anna dừng công việc lại nói: “Hôm qua không phải là Giáng Sinh sao, nhất định là họ đi chơi đến rất khuya. Cho nên chị bảo bọn họ sáng sớm hôm nay có thể đi làm muộn một tí.”
“Gặp được một bà chủ tốt như chị thế này, thật đúng là phúc đức tu được mấy đời. Đúng rồi, nơi này của chị có chỗ nào yên tĩnh không, thích hợp để nói chuyện ấy.”
“Tất nhiên là có chứ, phòng làm việc của chị đó. Em có chuyện gì sao mà phải tìm đến chỗ của chị như thế này. Nếu Bắc Minh Thiện tìm em nói chuyện thì đi lên tầng trên là được mà.”
“Anna, chuyện cười này của chị không buồn cười tý nào cả, là anh trai của Lạc Kiều tìm em. Ông ta vừa gọi điện thoại cho em, có lẽ là có việc gì đó cần phải nói với em.”
“Tìm em? Còn bí ẩn như vậy, như vậy thì chỉ có hai khả năng thôi. Thứ nhất là chuyện liên quan đến Kiều Kiều. Hai nữa là ông ta để mắt đến em rồi.” Anna cười ha ha chọc ghẹo nói.
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn cô: Còn đùa nữa, chị mà nói nữa thì em lập tức gọi điện thoại bảo ông ta đổi địa điểm. Thật là, lần sau em sẽ không đến đây để nói chuyện gì nữa.”
“Này này, đừng giận mà, được rồi em lên trên đợi đi. Ông ta đến chị sẽ bảo lên trên tìm em. Tiền trà nước và hoa quả hôm nay chị miễn phí còn không hài lòng sao.”
Anna thân mật vỗ vai Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên bĩu môi: “Em cũng không định trả tiền cho chị đâu. Được rồi, em cũng không lên trên đợi anh ta đâu, trước hết giúp chị dọn dẹp đồ đã. Để bà chủ một mình làm những việc thế này em không đành lòng cho lắm.”
“Anna nhìn cô cười cười: “Em nói vậy người ngoài nghe được còn cho rằng chị giàu có lắm ấy. Ở nơi này, em mới tính là người giàu đó. Tiểu thuyết gia, luật sư còn là cựu Tổng Giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị. Cái nào cũng giỏi hơn chị rồi.”
“Được rồi, được rồi, hai chúng ta không cần ở đây tâng bốc nhau đâu.”
Nói dứt lời, hai người lại tiếp tục bận rộn.
May mà mới sáng sớm vẫn chưa có vị khách nào ghé vào.
Thật ra nói theo cách của Cố Hạnh Nguyên thì cả buổi sáng Anna không cần phải mở cửa. Dù sao đi nữa thì nhà hàng này chỉ đông khách vào buổi trưa và buổi tối, buổi sáng vốn dĩ không đáng nhắc tới.
Chẳng qua là cửa hàng mới khai trương, lại là công việc làm ăn của bản thân, cho nên trong lòng Anna vẫn không dám lơ là.
Hai người dọn dẹp xong cũng mất khoảng nửa giờ đồng hồ, cánh cửa nhà hàng bị đẩy ra.
Lạc Hàn từ bên ngoài bước vào.
Tính ra thì cũng không thấy ông ta một thời gian rồi, nhưng dáng vẻ của ông ta vẫn không thay đổi chút nào.
Ông ta gật đầu với cô, hỏi: “Chào Cô Cố, Anna.”
“Đến rồi sao. Tôi đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, hai người đi lên trên đó nói chuyện đi. Đảm bảo sẽ không có ai quấy rầy.” Anna cũng mỉm cười gật đầu với ông ta.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày: “Sao tôi lại có cảm giác như đặc vụ gặp nhau vậy. Còn có, lúc trước không phải đã nói rồi sao, mọi người cũng không phải người xa lạ, gọi tôi là Hạnh Nguyên là được rồi.”
Lạc Hàn mỉm cười: “Vậy được, vậy chúng ta đi lên trên đi Hạnh Nguyên. Thật ngại quá, đã làm phiền cô rồi, Anna.”
Cố Hạnh Nguyên bước đi trước, dẫn anh ta lên phòng làm việc của Anna ở tầng hai, trên này thật sự rất yên tĩnh.
Hai người bọn họ mỗi người tự kéo ghế ngồi xuống.
Không lâu sau, Anna mang lên một bình trà, sau đó lại mang vào một đĩa trái cây: “Hai người nói chuyện đi, ở đây không có ai làm phiền đâu.” Nói xong cô xoay người rời khỏi.
“Hai chúng ta đã không gặp nhau nửa năm rồi nhỉ, hôm nay sao lại đột nhiên tìm tôi vậy?” Cố Hạnh Nguyên chủ động hỏi.
Lạc Hàn đứng dậy, bước tới bên cánh cửa, hiển nhiên hơi thận trọng, lắng nghe xem bên ngoài không có ai rồi mới ngồi xuống: “Hạnh Nguyên, thân phận của tôi cô cũng biết rồi đấy, lần này tôi đến tìm cô là vì có liên quan đến một vụ án.”
“Vụ án? Trước giờ tôi vẫn luôn là công dân tuân thủ pháp luật đó.” Cố Hạnh Nguyên nghe đến có vụ án mới đến tìm mình thì hơi căng thẳng.
Việc này với thân phận luật sư không giống nhau, luật sư thì tiếp nhận vụ án của người khác, còn bây giờ bản thân lại dính đến một vụ án.
“Xin lỗi, là tôi không nói rõ để cô hiểu nhầm rồi. Cô còn nhớ Tiểu Trần chứ.”
“Tiểu Trần?” Cố Hạnh Nguyên nhíu mày suy nghĩ.
Điều này cũng không thể trách cô được, ở đất nước lớn như thế này, có biết bao nhiêu người gọi là “Tiểu Trần”, nhưng cụ thể là người nào thì ai mà nhớ ra cho được chứ.
Trông thấy Cố Hạnh Nguyên có vẻ không có ấn tượng gì, Lạc Hàn bổ sung thêm: “Chính là vụ án mà Bắc Minh Thiện từng có liên quan đến, Cục trưởng Quách vô lễ với cô, Bắc Minh Thiện xuất hiện đánh ông ta bị thương. Sau đó còn vì chuyện này mà phải chịu một số trách nhiệm hình sự…”
Nhờ có gợi ý của Lạc Hàn, Cố Hạnh Nguyên đã nhớ lại tất cả.
Đối với vụ án này, e rằng cả đời này cô cũng không thể nào quên được.
“Tôi vẫn nhớ việc này. Cục trưởng Quách không phải cũng bị lập án điều tra rồi sao. Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, trợ lý của ông ta là Tiểu Trần, là nhân chứng sống quan trọng, nhưng mà sau khi vụ việc bị lộ ra thì anh ta đã biến mất. Tôi và Vân Chi Lâm đã đến nhà tìm anh ta, sau đó mới biết được suýt nữa thì anh ta đã bị diệt khẩu rồi.”
Lạc Hàn gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh ta. Tôi đã từng nói với cô, tôi sẽ cho người bảo vệ anh ta để tránh bị hãm hại thêm lần nữa.”
“Đúng rồi, lúc đó nếu anh ta có thể đứng ra làm chứng thì Bắc Minh Thiện có thể được miễn hết kể cả gì mà hoãn thi hành án rồi. Bây giờ anh ta thế nào rồi, lúc trước chúng tôi đến thì anh ta đã bị hôn mê.”
“Dưới sự bảo vệ của chúng tôi, anh ta đã có chuyển biến tốt rồi. Hiện tại cũng đã tỉnh lại, trừ việc không được tuỳ tiện xuống giường đi lại thì cũng không khác mấy với người bình thường. Không những thế, anh ta còn giao ra rất nhiều bằng chứng phạm tội của cục trưởng Quách.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy vậy không nhịn được mà thở dài: “Bây giờ biết được những điều này thì cũng có thể làm gì được, đã không thể thay đổi được việc gì nữa rồi. Chú đến đây chỉ để nói việc này với tôi sao.”
“Không chỉ có vậy, chúng tôi còn biết được ai là người muốn giết Tiểu Trần để diệt khẩu. Anh ta không thể nào quên được người kia. Tôi nói điều này với cô mục đích là muốn cô hỗ trợ chúng tôi.”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tôi có thể giúp chú làm gì đây? Lẽ nào việc tôi làm cảnh sát không thể làm được sao?”
Mặt Lạc Hàn hơi khó coi: “Nếu yêu cầu cảnh sát hỗ trợ thì cũng có thể. Nhưng mà sẽ gặp phải một số khó khăn. Cô thì lại khác, tôi tin rằng cô có đủ khả năng để tên tội phạm đích thân nhận tội.”
“Tôi sao? Có thể làm tên tội phạm đích thân nhận tội? Thôi đừng có đùa nữa được không. Mặc dù tôi là một luật sư, nhưng cũng phải dựa vào chứng cứ và lập luận để làm cho tội phạm nhận tội.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi khó tin, nếu bản thân cô có khả năng đó thì sớm đã vang danh khắp nơi rồi.
“Hạnh Nguyên, nghe tôi nói hết đã. Chúng tôi tra ra được kẻ muốn giết Tiểu Trần diệt khẩu là người có tên Đường Thiên Trạch. Hơn nữa tôi cũng tra ra được tên này và cô cũng ít nhiều có quan hệ với nhau. Mặc dù hai người cũng không tính là thân thiết, nhưng anh ta đối với cô vẫn có chút tôn trọng. Hơn nữa chúng tôi còn biết được một việc, đó là phía sau anh ta còn có một người khác nữa.”
Nghe đến đây, vẻ mặt không tin của Cố Hạnh Nguyên lập tức biến thành vẻ mặt kinh ngạc. Mặc dù cô đã biết việc của cục trưởng Quách có liên quan đến Lý Thâm, nhưng không nghĩ rằng vẫn còn ẩn tình trong đó.
Trừ việc này ra, thậm chí có thể bọn họ đã tra ra được sự tồn tại của Lý Thâm rồi.
Lúc ban đầu, cô cho rằng sự việc đã kết thúc ở chỗ của cục trưởng Quách rồi. Nhưng không ngờ Lục Hàn lại đào sâu sự việc đến mức này.
“Hạnh Nguyên, cô có khó khăn gì sao?” Lạc Hàn nhìn ra được biểu cảm của cô có sự thay đổi, biết ngay là trong lòng cô còn có điều giấu diếm.
“Tôi không sao, chú nói đi, muốn tôi giúp các chú làm gì?” Đi đến bước đường này, Cố Hạnh Nguyên biết rằng bản thân đã không thể nào đứng ngoài cuộc nữa rồi.
“Thật ra cũng rất đơn giản, chính là cô có cách nào để anh ta nhận tội không? Dù sao thì hai người cũng quen biết nhau, tôi tin rằng cô cũng không muốn thấy anh ta có kết cục không tốt đúng không?”
Biểu cảm của Lạc Hàn lúc này vô cùng nghiêm túc.