“Cậu keo kiệt thật đấy. Sao cô ấy lại để ý tới người như cậu nhỉ? Đúng là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.”
Lão Bạch mỉm cười: “Xem ra cậu vẫn không hiểu phụ nữ lắm. Người cả ngày đòi tiền, tiêu tiền của cậu chưa chắc đã tốt với cậu, cô ấy cũng chưa chắc sẽ trở thành vợ của cậu. Chỉ có người luôn suy nghĩ cho cậu, bất kỳ lúc nào cũng tiết kiệm tiền cho cậu mới có thể là vợ của cậu. Cho dù trước đây Ánh Uyển tiêu không ít tiền, nhưng cô ấy cũng biết tiết kiệm. Những điều này không thể giải thích đơn thuần từ góc độ có tiền hay không được.”
Bắc Minh Thiện cất tấm thiệp, cầm cốc của mình lên: “Không cần nói đạo lý gì đó với tôi. Nếu các cậu đã quyết định một cuộc sống như vậy, tôi làm bạn lại chân thành chúc các cậu hạnh phúc.”
Anh nói xong, khẽ nhíu mày: “Các cậu kết hôn thì kết hôn, tại sao phải chọn làm ở đây? Các cậu không phải nên tới nhà thờ, hoặc lâu đài gì đó à? Hai cậu đừng nói là thuê bãi, cho dù là mua cũng có thể mua nổi mà.”
Ngón tay anh điểm nhẹ trên địa điểm tổ chức đám cưới trên tấm thiệp.
Trên đó viết rõ ràng: Khách sạn lớn Thiện.
Lão Bạch nhìn anh, khẽ nhíu mày lông: “Cậu không cảm thấy tổ chức đám cưới ở nhà thờ quá tầm thường à? Hơn nữa ở chỗ này, một ngày trước là đôi vợ chồng mới cưới đứng trước chúa Jesus, một ngày sau lại có thể là một người đã mất nằm trước mặt ngài. Tôi cảm thấy không may mắn lắm. Về phần lâu đài… Nói thật, chúng tôi còn chưa đạt tới mức quý tộc chân chính như người ta, cho dù có phủ thêm lông chim nhiều màu cũng không thể biến thành phượng hoàng được. Sau khi từ bên trong đi ra, chẳng phải vẫn làm như trước đây sao? Tôi cảm thấy chỗ của cậu rất tốt. Chuyện vui lớn như vậy, hơn nữa có thể nói tôi là người kết hôn sớm nhất trong ba chúng ta, cũng không thể để nước phù sa chảy ruộng người ngoài được.”
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta khẽ gật đầu: “Tôi đoán cậu nhờ nói nhiều khiến cô ấy thấy phiền quá, mới đồng ý lấy cậu.”
“Ôi, tôi nói này Bắc Minh Nhị, sao tôi nghe cậu nói vậy lại có cảm giác như cậu đang mắng tôi vậy? Ánh Uyển lấy tôi hoàn toàn là vì tôi thật lòng yêu cô ấy.”
* Bắc Minh Thiện ngồi trong xe, một tay nắm chặt vô lăng, một tay khác lại cầm tấm thiệp mời màu đỏ xem qua rồi ném lên trên bảng điều khiển trung tâm của xe.
Trên mặt anh thoáng mỉm cười.
Con đường trước mắt thẳng tắp, đồng thời dường như không có điểm cuối, hai bên là đám đông qua lại.
Bên tai anh lại vang lên một câu nói của lão Bạch: “Tôi nói này Bắc Minh Nhị, Hạnh Nguyên người ta thật sự là người phụ nữ tốt khó lắm mới gặp được một lần. Hơn nữa các cậu còn có ba đứa trẻ rồi. Nếu hai cậu không sống với nhau, vậy thật sự không có thiên lý. Tôi khuyên cậu vẫn nên mau chóng tranh thủ nắm lấy, trên đời này không có thuốc hối hận gì đó đâu.”
Bất giác, đèn hoa rực rỡ được bật lên, Bắc Minh Thiện đã thu xếp cho Hình Uy đón đám trẻ về giúp.
Mà anh mãi không xuất hiện lại không khiến cho bất kỳ ai trong nhà cảm thấy có gì kỳ lạ.
“Lúc Thiện còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện thú vị…”
Dư Như Khiết đang kể chuyện lúc trước cho Cố Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh. Mạc Cẩm Thành ngồi trên sofa phía khác của bà.
Qua nét mặt của bà có thể thấy được, ký ức về những chuyện cũ của con trai vĩnh viễn đều tốt đẹp như vậy. Lúc này, ngoài hiên vọng tới tiếng mở cửa. Chỉ lát sau, bóng dáng Bắc Minh Thiện đã xuất hiện ở trong phòng khách.
“Đây là cho em.” Anh nói xong, đi tới bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, đặt một cái túi giấy màu vàng nhạt trên bàn trước mặt cô.
Cô mở túi ra xem, lại là quần áo. Cô không khỏi nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Hôm nay đâu phải ngày lễ gì, anh tặng em cái này làm gì?”
Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành nhìn nhau cười: “Các con ở đây nói chuyện, bọn mẹ ra ngoài vườn hoa đi dạo một lát.”
Sau khi nói xong, Mạc Cẩm Thành dẫn theo Dư Như Khiết trốn ra ngoài.
Bắc Minh Thiện đưa một tấm thiệp mời cho Cố Hạnh Nguyên: “Lão Bạch đặc biệt mời chúng ta tới tham dự đám cưới của cậu ấy.”
“Lão Bạch sắp kết hôn à?” Cố Hạnh Nguyên còn thật sự lộ vẻ kinh ngạc.
Thật ra, ấn tượng của cô về lão Bạch cũng không tệ lắm, ít nhất là tốt hơn so với Sở Nhị.
Theo quan niệm ban đầu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ này, cô vẫn cho rằng ba người bọn họ chẳng qua chỉ chơi đùa với rất nhiều người phụ nữ thôi.
Nếu muốn một người phụ nữ trói chặt bọn họ lại thì tuyệt đối không thể thực hiện được.
“Sao vậy? Chuyện này rất kỳ lạ à? Em xem nội dung bên trong sẽ càng cảm thấy kinh ngạc hơn đấy.” Bắc Minh Thiện ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Hạnh Nguyên ngửi được mùi rượu phảng phất trên người anh, đã biết hôm nay anh đều ở trong quán bar Zeus.
Cô mở tấm thiệp mời ra, thấy tên của Bạch Điệp Quý được viết ở chỗ dành cho chú rể, mà chỗ dành cho cô dâu lại viết tên của Tô Ánh Uyển.
Mặc dù bản thân đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng cô ta trong quán bar của lão Bạch, hơn nữa cũng biết lão Bạch dường như đang đeo đuổi cô ta.
Nhưng cô biết rõ Tô Ánh Uyển vẫn còn có tình cảm với Bắc Minh Thiện.
Mặc dù có mình và Phỉ Nhi can thiệp vào chuyện giữa bọn họ, nhìn bề ngoài cũng không thấy bọn họ liên hệ với nhau nhiều lắm.
Nhưng cô vẫn cảm thấy bọn họ có lẽ càng xứng đôi hơn.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên xem tấm thiệp xong, hai mắt hơi thất thần.
“Anh nói không sai, em có hơi kinh ngạc thật. Cuối cùng sự cố gắng của lão Bạch đã được báo đáp, có thể ôm được người đẹp về rồi.”
Cô nói xong lại quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện: “Em biết Tô Ánh Uyển vẫn luôn có tình cảm rất tốt với anh. Bây giờ người ta đã sắp lập gia đình, lẽ nào anh không cảm thấy mất mát sao? Dù sao ‘Dạ Ánh nhất phẩm’ còn lưu lại câu chuyện của hai người.”
‘Dạ Ánh nhất phẩm’…
Cô vừa nhắc tới cái tên này, Bắc Minh Thiện lại cảm thấy không thoải mái lắm.
Mà cảm giác không thoải mái này không phải do Tô Ánh Uyển sắp lập gia đình, mà là từ trong miệng Cố Hạnh Nguyên nói ra.
Anh nhìn Cố Hạnh Nguyên, đột nhiên lộ ra một nụ cười gian: “Hình như anh nghe được chút ghen tuông trong lời nói vừa rồi của em.”
“Ai thèm ghen chứ? Em thấy anh mới có vẻ lo được lo mất. Trước đây anh cố gắng nhiều như vậy, kết quả người ta quay đầu cưới người khác, hơn nữa còn là người anh em tốt của anh.” Mặt Cố Hạnh Nguyên hơi đỏ lên, nhưng miệng cô vẫn không tha cho người.
Bắc Minh Thiện không bị lời nói của cô làm ảnh hưởng.
“Nếu em tưởng làm vậy có thể khiến anh khó xử, vậy em không được như ý rồi. Em tốt nhất đừng nghĩ tới những chuyện nhàm chán đó nữa, nếu không anh sẽ trừng phạt em đấy.”
Cố Hạnh Nguyên thoáng đờ mặt ra. Cô nhìn thấy trong đôi mắt Bắc Minh Thiện nhìn mình chợt lóe sáng.
Xem ra bây giờ không phải là thời cơ tốt để trêu chọc anh.
Đám cưới Bạch Điệp Quý và Tô Ánh Uyển được tổ chức ở khách sạn Thiện như đã định.
Sáng sớm, những chiếc siêu xe và các truyền thông lớn lại vây kín chỗ này.
Cho dù uy tín và danh vọng của nhà họ Bạch trong thành phố này kém hơn nhà Bắc Minh, nhưng cũng chỉ thua kém một bậc thôi, tất nhiên vẫn có rất nhiều người tới ủng hộ.
Không chỉ vậy, danh tiếng của Tô Ánh Uyển cũng không nhỏ, cũng có không ít bạn tốt trong giới điện ảnh và truyền hình.
Bọn họ tới đây cũng chỉ muốn nhân cơ hội này, tăng thêm tỷ lệ lộ mặt trước công chúng của mình.
Tấm thảm dài một trăm mét kia kéo thẳng đến tận cửa khách sạn giống như đã biến thành thảm đỏ trong buổi lễ Liên hoan phim.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đến, càng trở thành điểm nổi bật trong đám cưới lần này.
Cho nên hào quang của những ngôi sao ‘tranh nhau khoe sắc’ để được lọt vào ống kính lập tức giảm đi hơn nửa, chỉ có thể tức giận đứng nhìn.
“Tôi nói này, ngài Bắc Minh, cậu tới đây với ý xấu à? Hôm nay tôi vốn là nhân vật chính, sao nhìn qua lại có cảm giác như đám cưới của cậu và Hạnh Nguyên vậy?”
Bạch Điệp Quý cầm một ly rượu vang trắng, Tô Ánh Uyển nắm lấy cánh tay của anh ta.
Hai người mỉm cười nhìn Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đứng trước mặt.
“Thật à? Chẳng qua nếu là tôi, chắc chắn sẽ không tổ chức đám cưới ở đây, vẫn để chỗ sân nhà này cho cậu là được rồi.” Bắc Minh Thiện nói xong, xoay người lại lấy hai ly rượu từ trong khay của nhân viên phục vụ.
Anh đưa một ly cho Cố Hạnh Nguyên.
Tô Ánh Uyển nhìn Bắc Minh Thiện, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: “Trước kia tôi xem cô là đối thủ, vì thế đã có không ít xích mích. Mà từ hôm nay trở đi, tôi cảm thấy chúng ta chắc hẳn có thể trở thành bạn bè.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn cô ta: “Vậy thì không còn gì tốt hơn. Nhưng tôi phải nói rõ một điểm, tôi chưa bao giờ xem cô là đối thủ, tôi cũng không muốn trở thành đối thủ của bất cứ người nào.”
Tô Ánh Uyển mỉm cười gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Bắc Minh Thiện: “Thiện, trước đây em cũng không nhìn ra cô ấy có điểm nào thu hút anh, nhưng hôm nay cuối cùng đã hiểu rõ rồi. Cho dù lúc này là đám cưới của em và Điệp Quý, nhưng em ở đây vẫn gửi lời chúc chân thành nhất tới hai người.”
“Hi, bốn người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? Sao không gọi tôi tới chứ?”
Theo lời nói vang lên, Sở Dung Triết trong bộ vest màu trắng đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Sở Nhị, sao bây giờ anh mới qua? Lát nữa em phải phạt rượu anh.” Tô Ánh Uyển chào hỏi với Sở Dung Triết với vẻ rất quen thuộc.
“Được rồi, được rồi, em dâu, chỉ cần em nói ra con số, uống bao nhiêu tôi cũng chấp nhận hết.” Anh ta vỗ một tay vào ngực mình, tỏ ra chẳng hề để ý.
Nhưng lão Bạch lại không muốn nghe câu này: “Sở Nhị, cậu đừng có không phân biệt lớn nhỏ. Cậu phải gọi vợ tôi là chị dâu mới đúng.”
“Đùa kiểu gì vậy? Cậu đâu lớn hơn tôi, sao tôi phải gọi vợ cậu là chị dâu chứ? Cho dù có gọi, cũng phải gọi cô ấy là chị dâu.” Anh ta nói xong lại chỉ tay về phía Cố Hạnh Nguyên đang đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện.
Điều này thật ra làm cô đỏ mặt.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, lão Bạch đã nói: “Vậy tôi nhỏ hơn cậu chỗ nào chứ? Nếu hôm nay đã nhắc tới chuyện này, vậy chúng ta có lẽ phải cố gắng phân ra cho rõ ràng.”
Đám cưới của Bạch Điệp Quý và Tô Ánh Uyển thật sự làm Cố Hạnh Nguyên có chút cảm giác ngoài ý muốn.
Hai người nhìn như thật sự không có giao thoa gì, cuối cùng lại đến được với nhau.
Nhìn bọn họ cầm ly rượu chồng hát vợ theo, nói chuyện vui vẻ với từng người khách tới, cô lại trầm ngâm suy nghĩ.
Trên đường về nhà, Bắc Minh Thiện thấy Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Cố Hạnh Nguyên chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời câu hỏi của anh.
Thấy cô không trả lời, Bắc Minh Thiện cũng không im lặng: “Thấy bọn họ cuối cùng đến được với nhau, anh thật sự vui mừng thay cho bọn họ. Lão Bạch thích Ánh Uyển đâu phải một hai ngày, thật ra anh đã biết từ lâu rồi.”
“Cho nên anh chia tay với cô ấy để giúp người anh em được như ý muốn à?” Lúc này, Cố Hạnh Nguyên nói chen vào.
Bắc Minh Thiện lắc đầu, chuyện tình cảm không thể nói giúp là giúp được.
Đến với lão Bạch mới là kết cục tốt nhất của cô ta.
“Em muốn đi thăm Phỉ Nhi.”
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên nói ra một câu nói, làm Bắc Minh Thiện cảm giác hơi bất ngờ.
“Sao em lại muốn tới thăm cô ấy?”
“Em không biết, nhưng em cảm thấy mình nên qua thăm cô ấy. Cô ấy chỉ có một mình ở trong đó, nếu không có ai tới thăm, thật sự quá đáng thương. Em cũng muốn thuận tiện đi thăm bà Bắc Minh nữa.”
Bắc Minh Thiện không nói gì nữa, chỉ quay đầu xe lái về phía nhà tù nữ.
Giang Tuệ Tâm và Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện nhau, có một tấm kính chống đạn dày ngăn cách giữa bọn họ.