Dung nhập với người nhà, điều này làm cho anh cảm thấy vô cùng sung sướng, ấm áp.
Cố Hạnh Nguyên tươi cười đi ra khỏi nhà xuất bản XX, cô bước đi nhẹ nhàng thong thả, còn mang theo chút tiết tấu.
Nhìn dáng vẻ như cô và biên tập Phùng nói chuyện vô cùng hợp ý, hơn nữa còn cực kỳ thuận lợi.
Không đến một tháng nữa, cuốn sách mới của cô sẽ có mặt để phỏng vấn.
“Hi, các bé cưng, hôm nay các con thế nào?” Cô rút chìa khóa ra khỏi ổ khóa.
Hiện tại cô và bọn trẻ đang sống trong căn biệt thự ở chân núi như trước.
Mùi đồ ăn thoang thoảng khắp phòng.
Ba đứa trẻ ngồi bên cạnh hai cụ, bọn họ đang cùng xem hoạt hình trên TV.
Nói là ngồi cùng ông bà nội, không bằng nói là ông bà ngồi cùng mấy đứa.
Chẳng qua cái này cũng không quan trọng, theo tiếng cười từ trong nhà truyền ra là có thể đoán được bọn họ đều cực kỳ vui vẻ.
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, cả ba đồng thời quay đầu về phía cửa.
“Mẹ, mẹ, mẹ đã về…”
Cố Hạnh Nguyên đóng cửa, bước vài bước đến trước mặt họ, đặt hộp đồ ăn lên bàn trà.
“Xem ra con về trễ, ba nuôi đã chuẩn bị cơm xong rồi.” Nụ cười trên mặt cô vẫn không giảm đi.
Mạc Cẩm Thành cười lắc đầu: “Đừng để cho vị đang trong phòng bếp nghe được, chính ra mà nói là ba rất khó cam đoan mấy món tiếp theo sẽ bị nấu thành cái gì.”
Vị trong phòng bếp… Xem ra là có người khác.
Anna hay là Kiều Kiều?
Đây là hai người đầu tiên nhảy ra trong đầu cô.
“Con muốn xem mẹ mang gì về.” Cậu nhóc Dương Dương hay tò mò này không thể chịu được khi thấy trên bàn có đồ gì đó bọc kín.
Vừa nói, cậu vừa lấy đến xem.
“Còn nóng nữa, mẹ mua gì ngon ạ?”
Mở lớp đóng gói bên ngoài ra, bên trong là mộp hộp đồ ăn hai tầng bằng inox.
Mở nắp ra, mùi hương lập tức tràn ngập khoang mũi.
“Oa, hôm nay mẹ mua sủi cảo chiên và nem chiên. Đều là món con thích ăn nhất.” Dương Dương thèm ăn, vội giơ tay cầm lấy luôn.
Nhưng, cậu vừa mới giơ tay ra đã bị một cánh tay to khác đánh nhẹ một cái.
“Mẹ, đừng nhỏ mọn thế chứ, con chỉ ăn một cái thôi.” Lúc này, Dương Dương đã bị đồ ăn ngon mê hoặc, cứ nghĩ là mẹ không cho mình ăn.
Nhưng mà tiếng nói vang lên phía sau lập tức khiến cậu run rẩy cả người.
“Bây giờ vẫn chưa ăn cơm.”
Đây rõ ràng là giọng của Bắc Minh Thiện, người vừa mới còn bận việc trong phòng bếp.
Thật là giống như ma, đi lại không chút tiếng động, thế cho nên mình hoàn toàn không nhận ra được.
Cậu vội rút tay về, hơn nữa còn liếc nhìn Trình Trình một cái, ý là thấy ba đến, sao không nói cho mình biết.
Trình Trình nhìn cậu, bất đắc dĩ nhún vai.
Đối với em trai của mình, cậu thật sự có hơi lực bất tòng tâm.
Dương Dương quay đầu lại nhìn Bắc Minh Thiện bình tĩnh đứng đó, cười gượng hai tiếng nói: “Ba, con chờ bữa cơm này của ba đã hơn một giờ rồi, bụng con kêu gào được một lúc rồi đó.”
Nhìn con trai nhỏ, Bắc Minh Thiện nhíu mày: “Xem ra là ba làm chậm trễ bữa cơm của con?”
Những lời này làm Dương Dương lạnh run, không phải mình chọc giận ba rồi chứ. Cái đầu nhỏ của cậu nhanh chóng suy nghĩ kế sách.
“Ba, không phải con giận ba nấu cơm lâu. Không phải có câu cơm ngon không sợ muộn ạ. Hưống hồ đối với tài nấu nướng của ba, mọi người đều cực kỳ tin tưởng.”
Nói xong, Dương Dương còn nịnh nọt ôm đùi Bắc Minh Thiện: “Ba, ba quay lại từ từ nấu, mọi người vẫn chờ được.”
Thật sự là không thể nhìn nổi, Cố Hạnh Nguyên thật muốn đi qua kéo cậu lên, thằng nhóc nịnh nọt thế này là con của mình sao.
Người có cùng suy nghĩ này với cô là Trình Trình, cậu cũng cảm thấy hơi mất mặt. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt giống mình như đúc của Dương Dương sẽ khiến cậu có cảm giác lỗi, rằng người đang ôm đùi kia chính là mình.
“Nếu con không buông ra, ba rất khó cam đoan tiếp theo con sẽ được an toàn.” Bắc Minh Thiện là không quen nhìn hành vi này của con trai nhỏ.
Anh cho rằng một người con trai không thể làm như vậy, đây thật đúng là làm mất mặt người nhà Bắc Minh. Cho dù tất cả mọi người ở đây đều là người trong nhà.
Nếu có một ngày, thằng bé ở ngoài gặp một người mạnh hơn mình, liệu nó có là như vậy hay không?
Xem ra đã đến lúc anh cải tạo lại nhân cách của người này rồi.
Qua bữa cơm tối, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành dẫn Cửu Cửu đi xem TV.
Cố Hạnh Nguyên thì đi vào phòng ngủ.
Hôm nay nói rất nhiều chuyện chi tiết về quyển sách với biên tập Phùng, những thứ này đều cần phải sửa lại.
Đang lúc Trình Trình và Dương Dương chuẩn bị quay về phòng ngủ, Bắc Minh Thiện đột nhiên gọi cả hai lại.
“Hai con đi vào phòng làm việc với ba.” Anh nói xong là quay người đi vào phòng làm việc luôn.
Trình Trình và Dương Dương liếc nhìn nhau.
“Xong rồi xong rồi, ba đây là muốn xử lý em.” Dương Dương đau khổ, dường như cậu muốn tìm kiếm sự trợ giúp.
Cậu thậm chí còn nghĩ liệu có nên nhờ ông bà nội nói giúp mình hai câu với ba hay không.
Nhìn ánh mắt khát khao của Dương Dương, Mặc Cẩm Thành cười nói: “Yên tâm đi, ba cháu sẽ không làm vậy với cháu đâu.”
Sở dĩ ông ta nói như vậy là vì trong quá trình ăn cơm, ông ta không thấy Bắc Minh Thiện có vẻ gì là giống tức giận cả, rõ ràng là vẫn rất bình thản.
“Em đó, sau này làm việc gì cũng phải dùng đầu óc, cái gì nên, cái gì không nên nói. Như vậy cuộc sống của em sẽ tốt hơn đó.” Lúc này, Trình Trình lấy dáng vẻ anh trai ra răn dạy.
Em trai này của mình chính là như vậy, mình khuyên bảo giảng đạo lý cho nó, nó không nghe, cứ phải để ba nói mới mới được, đây cũng là vì tốt cho nó.
Trình Trình và Dương Dương đi vào phòng làm việc của Bắc Minh Thiện.
Ánh sáng chỗ này không bằng phòng khách và nhà ăn.
Ở trong này, thật giống như là căn phòng nhỏ âm u chuẩn bị trong tòa thành khủng bố.
Một chiếc đèn chụp xanh biếc trên bàn làm việc trước mặt bọn họ là nguồn sáng duy nhất, ánh sáng mờ hơi ám. Chính nó vẽ ra một cái bóng mờ dài trên mặt bàn.
Dương Dương nắm chặt tay nhỏ, vốn cậu muốn nắm lấy tay Trình Trình ở bên cạnh.
Nhưng Trình Trình không có ý này, trái lại cậu còn rất tự nhiên, đút hai tay nhỏ vào túi quần.
Thật ra cậu cảm nhận được Dương Dương hơi sợ hãi, có điều người bọn họ đối mặt là ba ruột của mình chứ không phải ai xa lạ.
“Ba, bọn con đến rồi.”
Chiếc ghế đang đối diện với giá sách ở trước mặt bọn họ xoay nhẹ, Bắc Minh Thiện đang ngồi trên đó.
Anh nhìn hai con trai: “Bữa tối các con ăn có no không?”
“Ăn no…”
“No rồi…”
Dương Dương theo sau Trình Trình, yếu ớt trả lời một câu.
Trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên ba bụng dạ hẹp hòi, vẫn nhớ mãi chuyện ăn cơm.
Xem ra dù sao cũng không thể thiếu bữa ăn hôm nay, Dương Dương đơn giản bất chấp: “Ba, đừng chấp nhặt chuyện vừa rồi được không. Sau này con sẽ không như vậy nữa đâu.”
Thật sự là hết cái để nói rồi hả.
Trình Trình nghe Dương Dương nói vậy, cậu quả thật hận không thể chặn họng Dương Dương ngay lập tức.
Chẳng qua lời nói ra ngoài như bát nước đổ đi, nào có chuyện rút về được.
“Ba, thật ra Dương Dương không có ý kia, con đã biết sai rồi.” Dù sao cũng cùng là trẻ con, còn là anh em sinh đôi, cậu vẫn nên nói giúp vài câu.
Dương Dương nghe thấy Trình Trình mở miệng nói giúp mình, lá gan cũng trở nên lớn hơn.
Bắc Minh Thiện nhìn hai đứa con giống nhau như đúc của mình.
Nhất là Trình Trình, từ khi còn là đứa trẻ sơ sơ, bây giờ đã trở thành một người anh trai có trách nhiệm rồi.
Về phần Dương Dương, tuy rằng thằng bé không lớn lên bên cạnh mình, nhưng cũng là con ruột mình, dù thằng bé có làm chuyện khiến mình tức giận thì cũng có thể thấu hiểu và tha thứ.
Huống chi… “Ba gọi hai đứa đến không phải vì chuyện kia, hơn nữa ba cảm thấy Dương làm như vậy cũng không có vấn đề gì lớn.”
Những lời này rơi vào tai Dương Dương chẳng khác nào nghe được lời đặc xá, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự là sắp hù chết cục cưng.
Bắc Minh Thiện nhìn bọn họ, nói tiếp: “Các con đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện các con cũng có thể biết, có một số quy định các con phải biết tuân thủ…”
Đây là một hồi thao thao bất tuyệt xuất ra từ miệng Bắc Minh Thiện.
Anh dùng phương thức tối giản nhất, nói gia quy mà mình định ra cho hai đứa con.
Con trẻ nhà Bắc Minh không thể không có gia quy, một đứa trẻ không có gia quy chỉ có thể trở thành trò cười cho người khác khi ở bên ngoài, mặc dù những người đó sẽ không nói thẳng mặt.
Bất cứ ai nhà Bắc Minh, chỉ cần ở trước mặt người ngoài, đều là đại diện cho hình ảnh nhà Bắc Minh, báta cứ hành vi nào cũng có thể ảnh hưởng đến ấn tượng của người ngoài với nhà Bắc Minh.
Anh muốn nói những thứ này cho bọn trẻ nghe, không vì lý do nào khác, chỉ đơn giản là muốn trong lòng bọn trẻ hiểu được ý nghĩa đặc biệt của nhà Bắc Minh đối với bọn trẻ.
Đây là tình cảm mà Bắc Minh Thiện sinh ra sau khi trải qua bao nhiêu chuyện trong những năm gần đây. Người từng tự cho rằng mình tự do, không thuộc về Bắc Minh thị.
Một người không có gia tộc, nhất định sẽ cô độc.
Ý nghĩa của gia tộc đối với một người là vô cùng lớn, tình cảm anh em đó không phải một người cô độc có thể hiểu được.
Có rất nhiều thứ không thể dùng lời để nói.
Bắc Minh Thiện gọi hai con đến phòng làm việc của mình, mục đích không phải để dạy bảo, hoặc là thao thao bất tuyệt giảng giải gì đó.
Chẳng qua anh không muốn con mình làm sai, làm chuyện ảnh hưởng đến cuộc đời mình.
Trình Trình và Dương Dương nghe anh nói rất nghiêm túc. Như là bọn họ cũng có thể cảm nhận được dụng tâm của ba.
Ngày mới, mang đến cho mọi người hy vọng mới.
Sách mới sắp xuất bản, Cố Hạnh Nguyên phải bắt đầu chạy đi đến các hiệu sách lớn và các tổ chức truyền thông khác cùng với Phùng Quốc Hoa, biên tập của cô.
Xã hội ngày nay chính là như vậy, rượu thơm sợ ngõ nhỏ sâu, thế nào cũng cần ít tuyên truyền.
Đối với chuyện này, Phùng Quốc Hoa nhìn như không có chuẩn bị gì cả, hoặc là nói không có năng lực này.
Thật ra chuyện có thể khiến ông ta tự thân vận động cũng không nhiều, nhất là chuyện xuất bản sách. Vốn là có thể sai bảo một vài biên tập nhỏ đi làm thay mình là được.
Nhưng ông ta lại muốn tự mình đi làm.
Nguyên nhân chính là thông qua tiếp xúc, ông ta rất thưởng thức thái độ đối nhân xử thế của Cố Hạnh Nguyên, cái này thật là hiếm có được.
Người bây giờ, có một chút tiếng tăm là sẽ coi mình như tai to mặt lớn, không ai sánh nổi.
Cũng không biết rốt cuộc những người đó lấy cái kiêu kỳ đó ở đâu.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn không có cái này.
Phùng Quốc Hoa biết vài chuyện của cô.
Đương nhiên là vì từng xem giới thiệu vắn tắt quyển sách của cô, cảm thấy đây là một quyển sách hay hiếm có mới bắt đầu đi tìm hiểu tác giả.
Ông ta kinh ngạc phát hiện, cô gái này thật không phải người thường.