Ngay lập tức, trên đầu hai người vừa trêu đùa lẫn nhau, có hai con quạ đen bay qua… “Cạc cạc…”
Vân Chi Lâm kêu lên một tiếng, cả người nghiêng ngả, suýt nữa ngã ra.
Nhưng cũng may anh ta vẫn còn chút bản lĩnh, chính vào lúc mình sắp sửa mất mặt, khẽ xoay người, lại đứng vững được.
“Bịch.”
Cây chổi đổ xuống.
Anh ta đỏ mặt, khom người nhặt chổi lên, cẩn thận quan sát.
Anna lần này coi như bị chọc cười: “Xem chuyện tốt anh làm kìa, làm tổn hại của công thì phải bồi thường đó.”
Cô ấy chỉ vào vết nứt rất rõ ràng trên cán chổi.
Rất rõ ràng, đây là bị cơ thể “ngàn vàng” của Vân Chi Lâm làm nứt.
“Đền, đương nhiên sẽ đền, đừng nói là một cây, cho dù mười cây cũng sẽ đền cho em. Cái này tính là gì chứ, chỉ có thể nói là chất lượng của cây chổi này không đảm bảo, đến một người cũng không đỡ được.”
Vân Chi Lâm vẫn đang ra sức biện minh cho bản thân.
“Thôi bỏ đi, anh nói xem cây chổi nào có thể đỡ được cơ thể to lớn như anh chứ?” Anna nói, hai tay còn vẽ một hình bóng rất lớn: “Mẹ ơi, sắp đuổi kịp Trư Bát Giới rồi.”
Đây đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Anna vốn nhìn có vẻ là một người phụ nữ rất nho nhã.
Sao ở lâu dần với Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều, cũng lại nói năng sắc bén rồi.
Đối mặt với một Anna thế này, Vân Chi Lâm đương nhiên sẽ không dễ dàng lép vé: “Anh cũng coi như là Thiên Bồng Nguyên Soái – kiếp trước của Trư Bát Giới. Em đó, chẳng biết thưởng thức chút nào hết.”
Nói xong, anh ta đặt lại chiếc chổi gãy đó vào bên cửa, sau đó quay trở lại vị trí ngồi của mình: “Cô Cao, lên món.”
“Em họ Cao bao giờ chứ.” Anna đặt chiếc đĩa thức ăn trước mặt Vân Chi Lâm, còn lườm anh ta một cái.
Vân Chi Lâm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phải lúc nãy em nói anh là Trư Bát Giới sao, vậy thì em đương nhiên là cô Cao rồi, như vậy chúng ta mới coi là một đôi chứ.”
Câu nói này khiến Anna đỏ lên, cô cảm nhận được mặt mình hơi nóng, trái tim cũng đập nhanh từng nhịp.
Vân Chi Lâm thấy dáng vẻ bối rối của cô ấy, vui đến nở hoa trong lòng.
“Ăn cơm của anh đi.” Cuối cùng Anna vẫn nói ra một câu như thế, sau đó vội vàng quay người rời đi.
Không lâu sau, Vân Chi Lâm đã nhanh chóng xử lý mấy món ăn sạch sẽ.
“Bà chủ…”
Anh ta cầm đĩa thức ăn bước vào bếp, nhìn thấy Anna đang cúi đầu bên bậc bếp, trong tay cầm một miếng giẻ, nhưng cứ lau giống như người mất hồn vậy.
Dường như cô ấy không nghe thấy lời mình nói lúc nãy.
Thế là, gương mặt anh ta lộ ra một nụ cười xấu xa.
Lúc Vân Chi Lâm bước vào phòng bếp, Anna đang lau bếp một lượt như người mất hồn.
Cô ấy nhìn có vẻ hơi thẫn thờ.
Chắc vì lúc nãy bị mình dọa sợ.
Anh ta nở nụ cười xấu xa, khẽ khàng đến sau lưng cô ấy.
Sau đó dang tay ôm chặt cô ấy vào lòng.
“A…”
Anna quả thực không kịp đề phòng, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Buông miếng giẻ trong tay ra.
Cô ấy cảm nhận được cơ thể bắt đầu trở nên cứng đờ.
Lâu lắm rồi không có người đàn ông nào ôm mình như vậy.
Dường như đó đã là việc xảy ra từ kiếp trước rồi.
Tuy rằng bây giờ giữa họ đã xác nhận mối quan hệ yêu đương, nhưng cũng chỉ ở mức thỉnh thoảng nắm tay mà thôi.
Không hề có tiến triển khác.
Nói cách khác, chắc là Anna không dám mơ tưởng, hoặc chỉ vì không dám.
Sau khi gặp phải tổn thương, thứ cô học được chỉ có sự bảo vệ trong vô thức. Cho dù đối mặt với người đàn ông ưu tú như Vân Chi Lâm.
Anh ấy tốt hơn gấp trăm ngàn lầm so với những tên phụ tình trước đây.
“Em làm sao thế?”
Giọng nói của Vân Chi Lâm vang lên bên tai cô ấy.
Hai người kề sát như thế, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể nhỏ bé của cô khẽ run rẩy trong lòng mình.
Cuối cùng, anh ta lựa chọn buông tay.
Điều này khiến Anna đang căng thẳng, dần dần thả lỏng.
“Có phải lúc nãy anh làm em sợ không?” Vân Chi Lâm xoay người cô ấy về phía mình, ánh mắt hơi căng thẳng nhìn cô ấy, anh ta thật sự sợ sẽ làm tổn thương cô ấy.
Anna cúi đầu, chỉ khẽ lắc đầu: “Không có, chỉ là em…”
Cô ấy không nói thêm nữa.
Nhưng lời phía sau, Vân Chi Lâm đã đoán được rồi.
“Xin lỗi.” Anh ta hơi hối hận, buông đôi tay đang nắm lấy cô ra.
Tiếp đó anh ta xoay người, định cứ vậy rời đi.
“Anh đợi chút…”
Chính vào lúc anh ta mới đi được mấy bước, một tay lại bị Anna kéo lại.
“Người nên nói xin lỗi là em mới phải, trong khoảng thời gian này, anh đối xử tốt với em, em đều ghi nhớ, chỉ là bản thân em vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh ngày trước, thế nên…”
Nghe đến đây, khiến Vân Chi Lâm quả thực thấy hơi căng thẳng.
Anh ta sợ Anna sẽ nói ra những lời đại loại như “Hay là chúng ta chia tay đi”.
Thực ra anh ta không phải người cầm lên được không buông xuống được, chỉ là người phụ nữ như Anna, anh ta thật sự không buông bỏ được.
Nói cách khác, chắc là đã yêu cô ấy sâu đậm, sâu đậm đến mức đã vượt qua cảm giác từng có với Cố Hạnh Nguyên rất nhiều.
Lần đầu đối mặt với tình cảnh thế này, anh ta cảm thấy kinh ngạc.
Đến cuối cùng lại cảm thấy vui mừng.
Vui mừng vì lúc đó không lấy được Cố Hạnh Nguyên, như vậy mới có thể đợi được người phụ nữ khiến mình thích hơn, khiến mình say đắm hơn.
Cuộc đời của con người, nói thật lòng, ai cũng không dám bảo đảm sẽ chỉ thích một người.
Chỉ có điều có vài người rất may mắn, anh ta có thể vừa bắt đầu đã gặp được người cùng đi với mình đến cuối cùng.
Đương nhiên cũng sẽ có người không may mắn như thế, người gặp được không phải là người thật sự, từ đó hết lần này đến lần khác chịu tổn thương, đến cuối cùng lông vũ rơi rụng, tổn thương mình mẩy… Đây là một sai lầm, nhưng cũng không hoàn toàn là một sai lầm.
Nó để lại cho người ta cơ hội sửa đổi, chỉ là rất nhiều người đã từ bỏ cơ hội này.
Có người lựa chọn cuộc sống chịu nhục chịu khổ, có người thì chấp nhận im lặng, biết cuối cùng sẽ cô đơn đến già… Khi đối mặt với mệnh đề cuộc đời này, Anna và Vân Chi Lâm lại trở thành một đôi may mắn.
Bếp nhỏ Anna.
Vân Chi Lâm và Anna ngồi xuống lại.
Những lời nói của cô ấy lúc nãy, quả thực khiến Vân Chi Lâm cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Anh ta còn tưởng giữa họ sẽ đến đây là kết thúc.
Anna nhìn gương mặt ngờ vực lại lo âu của Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, em rất may mắn vào lúc khó khăn nhất, có được Hạnh Nguyên, Kiều Kiều, còn cả anh nữa. Mọi người là một phần không thể thiếu trong cuộc đời của em.”
Vân Chi Lâm vẫn cực kỳ thấp thỏm, đặc biệt sau khi nghe thấy câu này.
“Anna, em đừng vòng vo được không, bầu không khí thế này thật sự khiến anh cảm thấy lo sợ đấy.”
Tuy rằng lời nói hơi khoa trương, nhưng đây chính là tâm trạng lúc này của anh ta.
Nhìn gương mặt khổ não của anh ta, tâm trạng lúc nãy còn hơi dằn vặt của Anna phút chốc tốt hơn hẳn.
Cũng không phải cô ấy vui trên nỗi đau của người khác, dáng vẻ ngốc nghếch của Vân Chi Lâm quả thực khiến cô ấy cảm thấy đáng yêu.
Cô ấy cảm tháy mình thật sự càng ngày càng thích người đàn ông trước mặt này.
Sẽ luôn mang đến cho mình cảm giác vui vẻ, cho dù trong tình huống thế này. Tâm trạng vốn ủ dột nay đã thoải mái hơn rồi.
“Em cười cái gì? Không lo lắng nữa, nhưng đừng dày vò tinh thần nhau. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự không chống đỡ được nữa.”
Vân Chi Lâm thấy cô như vậy, trong lòng cũng coi như có tính toán rồi. Cũng thử một chiêu “khéo léo dẫn dắt”.
“Làm sao đây, rau trộn. Nói cho anh biết, nếu lúc nãy anh đã không chạy, vậy thì sau này anh cũng đừng hòng trốn khỏi chỗ của em.” Giọng nói của Anna không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều khắc vào lòng Vân Chi Lâm.
Cũng coi như được một câu chuẩn rồi.
Thực giữa trước đây họ xác định mối quan hệ, cũng chỉ là qua loa mà thôi.
Anh ta nhìn Anna, tỏ dáng vẻ cương nghị giống như chiến sĩ lên chiến trường: “Xin tổ chức yên tâm, tôi tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.”
*** Sau khi khóa cửa, Vân Chi Lâm và Anna đều ngồi vào xe.
Khoảnh khắc này, anh ta đúng là tinh thần sảng khoái.
Anna ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn anh ta đang mỉm cười.
“Sao không cương nghị giống như lúc nãy nữa, nhìn giống như đến ngày thế giới diệt vong vậy.”
“Lúc nãy anh có sao? Vậy cũng chẳng qua là muốn chọc em vui thôi.”
“Anh coi em thành người gì rồi chứ, nhìn thấy anh buồn bã em mới vui sao. Cũng nghĩ em u ám quá rồi đấy.” Anna cố tình ra vẻ tức giận.
Một người đàn ông chịu vứt bỏ thể hiện, dỗ mình vui vẻ, vậy chỉ có thể nói bản thân trong lòng anh ấy đã chiếm một vị trí rất quan trọng, khiến anh ấy tình nguyện làm bất kỳ việc gì.
“Anh không có ý đó, chỉ là anh cảm thấy em vui vẻ thì sẽ xinh đẹp hơn. Sau này đừng dọa anh như vậy nữa.”
Vân Chi Lâm nói, khởi động xe.
“Anh thật sự rất lo cho em sao?”
“Chẳng phải sao, cực kỳ lo lắng. Anh rất sợ em sẽ rời xa anh vào lúc nào đó.” Vân Chi Lâm ngoảnh đầu, ánh mắt trịnh trọng nhìn cô ấy.
Trong đôi mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm với người phụ nữ bên cạnh.
“Cảm ơn.”
“Bỏ đi, chúng ta có phải có thể tạm biệt chủ đề khiến cả hai đều cảm thấy nặng nề này không? Anh thấy khoảng thời gian gần đây, em làm việc cũng rất mệt mỏi, hay là nghỉ phép đi, anh đưa em đi du lịch được không? Giải tỏa tâm trạng cũng tốt.”
Vân Chi Lâm bỗng nhiên đề xuất.
Du lịch, nghe có vẻ đương nhiên là một chuyện tốt. Nhưng Anna lại lập tức lo lắng: “Vậy thì quán của em phải làm sao? Vừa mới tích lũy được một chút tiếng tăm, hơn nữa cũng có không ít khách quen rồi. Em không muốn để họ thấy thất vọng.”
*** Bếp nhỏ Anna, có thể nói là Anna cực kỳ quen thuộc với nơi này, cũng là lý do duy nhất đứng vững được ở một thành phố xa lạ.
Đặc biệt là sau khi cuộc sống của hai người Cố Hạnh Nguyên và Lạc Kiều đang chuyển biến tốt dần.
Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy, bản thân càng ngày càng không còn lý do để ở lại thành phố này nữa.
Không phải là do cô ấy hẹp hòi hay là gì khác.
Vốn ban đầu bản thân đến đây cũng chỉ là để ở bên Cửu Cửu.
Những ngày tháng sinh sống ở Sabah, dường như cô ấy đã coi Cửu Cửu như con của mình.
Nhưng ở đây, thời gian không dài, đứa nhỏ đã hoàn toàn hòa nhập được rồi.
Đương nhiên, vào lúc cô ấy sắp sửa rơi vào mất mát, lại tìm được một lý do mới.
Một cửa tiệm thuộc về cô ấy, cùng với một tình cảm nhìn có vẻ rất tốt đẹp.
Cửa tiệm có thể chạm đến, nhưng đoạn tình cảm đó khiến cô ấy cảm thấy hơi mơ hồ.
Nhưng thứ này đều đến từ sự tự ti về bản thân, cùng với nỗi đau từ lâu ở trong trái tim.
Đối với cô ấy mà nói, tuy Vân Chi Lâm không phải xuất thân nơi danh gia vọng tộc, nhưng anh ấy cũng là một luật sư vinh quanh chói lọi.
Cô ấy ý thức sâu sắc rằng, thân phận giữa họ có một sự chênh lệch quá lớn.
Thế nên đồng ý làm bạn gái của anh ấy, cũng chỉ là một chút ích kỷ của bản thân.
Cô ấy không vọng tưởng họ sẽ có một kết thúc viên mãn, chỉ mong trong khoảng thời gian này, có thể như một cách an ủi tâm hồn mình.