Một lúc sau hình như nghĩ đến điều gì đó, bàn tay nhỏ cho vào túi quần, lấy ra hai cái hộp nhỏ màu đỏ đưa cho Cố Hạnh Nguyên.
“Đây là cái gì?” Cố Hạnh Nguyên câm lấy chiếc hộp hỏi.
“Ừm… con cũng không biết, là tối qua bà cô cho con và Dương Dương. Dương Dương nghịch ngợm như vậy, sợ bị em ấy làm mất, cho nên đưa cho con giữ.”
“Hừ… Đừng tưởng ngủ rồi cái gì cũng không biết. Này! Anh nói xấu gì em với mẹ hả?” Cậu nhóc Dương Dương ngủ cũng rất thính tai, vừa nghe thấy lời có liên quan đến mình, tình thần liền lên cao (cũng có thế dùng thần kinh để hình dung).
Cậu nhóc lôm côm bò dậy, chen đầu vào giữa Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình.
Cõ Hạnh Nguyên cưng chiều vỗ vào cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Ai dám nói xấu con. Mau đến xem quà của bà cô cho hai đứa. Đến lúc đó hai đứa phải cảm ơn đàng hoàng bà cô”
“Biết rôi, biết rôi. Mau mở ra xem thử là cái gì” Dương Dương ngó qua ngó lại.
Cố Hạnh Nguyên từ từ mở chiếc hộp có viết của Trình Trình, Dương Dương ra, bên trong để cặp dây chuyên cầu bình an được làm thủ công tỉnh xảo.
Kết may mắn màu đỏ, ở giữa chạm một mặt ngọc phi thúy.
Cô cẩn thận cầm sợi dây lên, nối vào dây đỏ, lần lượt đeo vào cho Trình Trình và Dương Dương.
“Các con có biết tại sao bà cô Phương lại tặng thứ này cho các con không?” Cố Hạnh Nguyên cười rồi hỏi hai đứa nhỏ.
Dương Dương nghiêng cái đầu, chẹp cái mồm.
Vẫn là Trình Trình phản ứng nhanh: “Bà cô có ý chúc phúc bọn con cát tường như ý thì phải.”
Dương Dương khinh thường liếc Trình Trình: “Làm như chỉ có anh biết á, em chỉ không muốn nói ra thôi. Ôi, mẹ ơi, mẹ mở cái hộp kia ra xem có gì đi?”
Tay nhỏ của Dương Dương chỉ vào cái hộp khác, phía trên viết chữ Hạnh Nguyên
Cố Hạnh Nguyên nghi hoặc, không chỉ cho hai đứa nhỏ thôi sao, sao lại có cả tên cô.
Cô mở ra xem, bên trong cũng là một đôi Kết may mắn giống của Trình Trình Dương Dương, con có một tờ giấy.
Cố Hạnh Nguyên câm tờ giấy mở ra xem:
Hạnh Nguyên, cô thấy được Thiện thật lòng yêu con, thật ra con cũng vậy đúng chứ. Nhưng giữa bọn con có hiểu lầm. Cô mong các con có thể giải trừ khúc mắc, cho Thiện có một gia đình hoàn chỉnh. Đây là đều Thiện cần nhất, cũng là thứ con cần nhất, càng là thứ bọn trẻ cân nhất, đúng không con.
Đừng ghét bỏ bà cô già này lắm lời, đã đến lúc sinh một cô bé cho Thiện rôi đấy con, thật ra Thiện rất thích con gái. Bốn sợi kết may mắn như ý này là tặng cho mẹ con các con và cô gái nhỏ tương lai. Cũng chúc phúc cả nhà con như ý cát tường.
Cố Hạnh Nguyên xem đến đây, đôi mắt đã mơ hồ rôi. Cô Phương là thật lòng muốn tác hợp bọn họ thành một nhà hoàn chỉnh. Bà ấy vì bọn họ hao tâm khổ tứ.
Tay hơi run, nhìn hai sợi dây, một sợi cho Cửu Cửu. Mà sợi còn lại…cô thở dài một hơi. Năm ngày nữa, giữa bọn họ sẽ vẽ lên dấu chấm hết rồi.
Chỉ sợ nguyện vọng của Cô Phương không thành hiện thực rồi.
Thanh âm ồn ào bên ngoài cửa số dần dân nhỏ đi, đến cuối cùng trở nên tĩnh lặng. Trình Trình và Dương Dương dậy quá sớm nên lúc này hai anh em đã ôm mền ngủ phì rồi. Bối Lạp cũng bụm tai dạng bốn chân ngủ thẳng cảng luôn rồi.
Sự tĩnh lặng này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bất an kì lạ.
Mà Cố Hạnh Nguyên phát hiện, từ lúc bọn họ vào phòng, Phỉ Nhi ở căn phòng khác cũng không có động tĩnh gì nữa cả.
Cô nhìn đồng hồ, đã trưa rồi, cả nhà đều chưa ăn cơm, nhất là Bắc Minh Thiện và Hình Uy. Cô nhẹ mở cửa ra khỏi phòng.
Xuống lầu đến phòng bếp, mở tủ lạnh, thấy bên trong đầy nguyên liệu còn rất tươi ngon. Xem ra mỗi ngày đều có người đến đổi mới.
Cô lấy vài quả táo rửa sạch bày vào đĩa rồi để trên bàn ăn ngoài phòng bếp. Tiếp đó lấy vài loại rau củ và thịt cá để lên thớt, rửa rau.
Qua một buối sáng bận rộn, Bắc Minh Thiện ủ rũ quay về tầng lầu.
Anh mở cửa bước vào, vừa vào đã nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng bếp truyên đến.
Anh chậm rãi bước đến xem, Cố Hạnh Nguyên đang quay lưng đứng trước bồn rửa bát rửa rau.
Nhìn thân hình yểu điệu, đeo tạp đề hoa quanh váy, khiến con ngươi anh vốn chứa sự u buồn ánh lên tia sáng dịu dàng.
Bức tranh ấm áp như thế này đã từng không chỉ một lần hiện lên trong tưởng tượng của anh.
Anh bước qua, một phát ôm lấy eo cô, cái đầu thì nhẹ nhàng dụi vào vai cô, rau ria trên cằm anh cọ nhẹ vào cần cổ trắng ngần của cô.
“A…… Cố Hạnh Nguyên đang rửa rau. Không kịp phòng bị kinh hô một tiếng, cả người cừng đờ, rau xanh trong tay rớt bịch vào trong bôn….
“Anh, anh thuộc họ mèo à, sao về mà không có tí tiếng động nào, muốn hù chết tôi à” Cố Hạnh Nguyên oán giận, lắc người muốn thoát khi vòng vây của anh, vừa bận nhặt rau vừa bị rơi lên.
Thế nhưng tay Bắc Minh Thiện như cái khóa, cô càng muốn thoát khỏi lại càng bị khóa chặt.
“Buông, buông ra….tôi, tôi sắp thở không nổi rồi…” mặt Cố Hạnh Nguyên đều bị nín đến đỏ lên cả rồi.
Bắc Minh Thiện nghe cô nói thể mới buông lỏng tay. Nhưng vẫn ôm eo cô.
“Cô Phương…cô ấy không sao đúng không..Cố Hạnh Nguyên lúc này để ý nhất là tình hình cô Phương.
“Sao thế?” Cố Hạnh Nguyên cảm nhận được sự trầm mặc của Bắc Minh Thiện.
“Cô ãy…mất rồi…” giọng Bắc Minh Thiện đầy nặng nê mà bi thương.
“Cô Phương, sao lại… tim Cố Hạnh Nguyên như bị tắt nghẹn, cảm thấy một mảnh mơ hồ, giơ tay bụm lại cái miệng muốn khóc ra tiếng của mình, nhưng vai vẫn đang run lên.
Tuy cô và cô Phương mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài ngày, nhưng mỗi giây phút bên bà đều là kí ức còn mới. Nhất là cái lúc trên bàn ăn và câu cá đêm khuya.
Mỗi câu cô Phương nói đều văng vắng bên tai cô không dứt. Lại nhớ đến những sợi dây bà ấy tặng mình và bọn nhỏ…
Cô Phương là thật lòng coi bọn họ là người thân. Tại sao một người tốt như vậy lại âm dương cách biệt sau một đêm vậy chứ…
“Bịch.. “một tiếng động vang lên sau lưng Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên đẩy tay anh ra, quay người nhìn cửa, chỉ thấy Phỉ Nhi đang ngây ngốc đứng trước cửa bếp, trái táo trong tay giờ lăn lông lốc dưới chân, nhưng tay cô ta vẫn còn giữ tư thế câm táo.
Lúc này ánh mắt nhìn hai người vẫn ngây ngốc, thân mình còn hơi run rẩy.
Thời gian như ngừng lại mấy giây trong khoảng khắc này.
“A…theo tiếng kêu, hai tay cô ta ôm đầu quay người chạy khỏi bếp.
Đúng là sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi.
Mắt thấy Phi Nhi chạy đi, mặt mày Cố Hạnh Nguyên cũng hơi thay đổi.
Cô biết hành động thân mật của bọn họ đã khiến Phỉ Nhi không chịu nổi.
Phiền não trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện kế bên, người đàn ông này đúng là không thể bớt lo.
Nhưng người ta lại xem như không có chuyện gì vậy.
“Cô ãy…mất rồi…” giọng Bắc Minh Thiện đầy nặng nê mà bi thương.
“Cô Phương, sao lại… tim Cố Hạnh Nguyên như bị tắt nghẹn, cảm thấy một mảnh mơ hồ, giơ tay bụm lại cái miệng muốn khóc ra tiếng của mình, nhưng vai vẫn đang run lên.
Tuy cô và cô Phương mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài ngày, nhưng mỗi giây phút bên bà đều là kí ức còn mới. Nhất là cái lúc trên bàn ăn và câu cá đêm khuya.
Mỗi câu cô Phương nói đều văng vắng bên tai cô không dứt. Lại nhớ đến những sợi dây bà ấy tặng mình và bọn nhỏ…
Cô Phương là thật lòng coi bọn họ là người thân. Tại sao một người tốt như vậy lại âm dương cách biệt sau một đêm vậy chứ…
“Bịch.. “một tiếng động vang lên sau lưng Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên đẩy tay anh ra, quay người nhìn cửa, chỉ thấy Phỉ Nhi đang ngây ngốc đứng trước cửa bếp, trái táo trong tay giờ lăn lông lốc dưới chân, nhưng tay cô ta vẫn còn giữ tư thế câm táo.
Lúc này ánh mắt nhìn hai người vẫn ngây ngốc, thân mình còn hơi run rẩy.
Thời gian như ngừng lại mấy giây trong khoảng khắc này.
“A…theo tiếng kêu, hai tay cô ta ôm đầu quay người chạy khỏi bếp.
Đúng là sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi.
Mắt thấy Phi Nhi chạy đi, mặt mày Cố Hạnh Nguyên cũng hơi thay đổi.
Cô biết hành động thân mật của bọn họ đã khiến Phỉ Nhi không chịu nổi.
Phiền não trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện kế bên, người đàn ông này đúng là không thể bớt lo.
Nhưng người ta lại xem như không có chuyện gì vậy.
Cố Hạnh Nguyên lo Phỉ Nhi sẽ gặp chuyện, bèn hắng gọi một tiếng: “Phỉ Nhi, nghe tôi giải thích..” sau đó cô cũng đuổi theo.
Trong bếp chỉ còn lại một người đứng tại chỗ là Bắc Minh Thiện
Phi Nhi lúc này nước mắt luy luy, cô ta muốn rời khỏi nơi đây, không muốn ở lại đây một khắc nào. Những chuyện xảy ra hai ngày nay đều đang mọi lúc nhắc nhở cô ta: cô ta mới là một người ngoài chân chính…
“Râm..”
Một tiếng vang, chỉ thấy Phỉ Nhi đụng một người từ ngoài đi vào rôi ngã xuống.
Mà người đó vẫn vững chãi đứng đó không chút hao tổn gì.
Anh ta cúi người, hay tay đỡ Phỉ Nhi lên.
” Cô Phỉ Nhi, cô không sao chứ.
Là Hình uy.
Thấy hai mắt Phỉ Nhi đỏ hoe nên không khỏi nghi hoặc.
Nhưng lại thấy Cổ Hạnh Nguyên chạy từ bếp ra, rôi Bắc Minh Thiện bước chậm rãi theo sau đó.
Trong lòng chợt hiểu rõ là chuyện gì.
“Để tôi đi, tôi muốn đi khỏi đây…” Phỉ Nhi như đã nói không thành tiếng, cô ta dùng sức muốn thoát khỏi vòng vây của đôi tay.
Hình uy lúc này đâu dám buông tay, nếu giờ để Phỉ Nhi chạy đi, nói không chừng xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi.
” Cô Phi Nhi, xin cô bình tĩnh, hiện bên ngoài rất nguy hiểm, hay lầ đừng ra ngoài làm gì” Hình Uy nói xong thì một tay nắm chặt Phỉ Nhi, một tay khóa ngược cửa lại.
Cố Hạnh Nguyên kéo lại Phỉ Nhi từ trong tay Hình Uy.
“Phỉ Nhi, tôi thấy cô đã hiểu lầm rồi. Thật ra lúc đó do anh ấy nói cô Phương đã…”
“Hạnh Nguyên, đừng nói nữa!” Giọng nói lạnh lẽo của Bắc Minh Thiện ngăn cản lời sắp nói ra của Cố Hạnh Nguyên.
“Dưới lầu làm gì ồn thế. Lão ba chim chết mới sáng đã tóm bọn con dậy rồi biến mất tăm. Vừa về đã rì rà rì rầm. Có để bọn con ngủ hay không vậy:
Giữa cầu thang vang lên tiếng phàn nàn trẻ con của Dương Dương.
Bắc Minh Thiện đầu đây vạch đen, người ta là ba con nhà binh cùng ra trận, sao đến mình thì thành ba con đối nghịch nhau vậy chứ?
“ Bắc Minh… Tư…Dương..” tâm tình Bắc Minh Thiện lúc này phiên không chịu được,
Lúc này Dương Dương lại không thức thời tưới thêm thùng dâu, ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào,
Đâu Cố Hạnh Nguyên đau từng cơn, vừa làm an lòng Phỉ Nhi xong, giờ hai cha con này lại náo loạn.
Cô thầm oán, Dương Dương à, Dương Dương ơi. Con đừng nên như yêu thiêu thân lao ra vào lúc này vậy chứ, hai cha con các người không để tôi bớt lo được sao.
Buông lỏng tay Phỉ Nhi ra, vội vàng ngăn lại trước cầu thang.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Bắc Minh Thiện, mày hơi nhăn lại:
“Anh đâu phải không biết tính cách đứa nhỏ Dương Dương này. Hôm qua bị anh đánh nó còn nhớ thù đó. Anh lại đánh nó nữa, Dương Dương thịt nó đau nhưng miệng nó vẫn không ngừng đâu. Anh làm ba không thể rộng lượng chút được sao”
Vạn vật trên thế gian, quả quýt dày có móng tay nhọn, có thể đánh bại được Bắc Minh Thiện, ngoài Cố Hạnh Nguyên ra còn có ai chứ.
Vài câu ngắn gọn của cô khiến vốn lửa trong người Bắc Minh Thiên đang muốn phát ra đã nhỏ lại.
Sự tức giận trong Bắc Minh Thiện đã giảm bớt, nhưng dù sao cũng phải kiếm thang đi xuống, dù sao vẫn còn người khác ở đây.
Anh vươn tay chỉ lên lầu, trừng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Đây là đứa bé do em dạy ra, hôm nay vì có việc nên nếu không thì dù anh không cần đứa con này cũng sẽ dạy cho nó biết cái gọi là tôn trọng người lớn, không thể không giữ mồm giữ miệng!”
Cố Hạnh Nguyên biết anh đang tìm bậc thang đi xuống cho qua chuyện, lại cũng biết tính anh nói được làm được.
Dàn xếp ổn thỏa bèn cho cái thang để anh bước xuống.
Cô quay đầu nhìn lên lầu, có ý dùng giọng điệu tức giận nói: “Dương Dương, con mau lăn xuống xin lỗi ba con! Ngày thường mẹ nuông chiều con hư, lần sau còn nghe con nói bậy, cấn thận mẹ xé mồm con ra!…Nghe rõ chưa!”
Nói xong, vì đảm bảo không sơ sót, liên kéo tay Bắc Minh Thiện đi vào phòng khách.