Bình thường, khi con trai và con gái cùng nhau mua quần áo, thường thì đều là con trai mất kiên nhẫn khi thấy con gái rề rà, lựa tới lựa lui.
Nhưng đổi thành Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên thì hình như cảm giác hoàn toàn trái ngược.
Bọn họ đi hết tầng này đến tầng khác, cũng lựa không ít quần áo, nhưng hình như mãi vẫn không tìm được bộ quần áo nào làm Bắc Minh Thiện hài lòng.
Nhìn đồng hồ, họ đã ở trong này hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
“Chắc hai người cũng đã hơi mệt rồi, xin mời đến quán cà phê của chúng tôi nghỉ ngơi một lúc.” Nhân viên cửa hàng là một người rất giỏi xem mặt đoán ý, cô thấy Cố Hạnh Nguyên đã lộ ra chút mệt mỏi.
Bắc Minh Thiện cũng thấy Cố Hạnh Nguyên có hơi mệt, nên gật đầu, đi theo nhân viên cửa hàng đến quán cà phê trêи lầu nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, đã có nhân viên bưng hai ly cà phê nóng hổi lên: “Đây là cà phê Blue Mountain, mời hai người thưởng thức.”
“Cảm ơn.”
Chờ nhân viên đi rồi, Bắc Minh Thiện uống cà phê sau đó hỏi: “Sao vậy, có phải thấy mệt không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Thật sự chưa từng thấy ai mua quần áo giống anh, cho dù em là phụ nữ cũng đã bắt đầu thấy phiền rồi.”
“Đừng có sốt ruột, chắc là sẽ tìm được nhanh thôi.” Trông Bắc Minh Thiện có vẻ như rất có kiên nhẫn.
Thật ra trong hơn hai tiếng đồng hồ này anh đều tìm quần áo cho Cố Hạnh Nguyên, hình như không hề quan tâm đến đồ của anh.
Cố Hạnh Nguyên hiểu, cho nên không hề oán giận gì cả. Chỉ đành thừa dịp có thể nghỉ ngơi tranh thủ nghỉ một lúc.
Bọn họ tốn gần cả buổi chiều trong cửa tiệm này, cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ, phải nhờ Hình Uy lái xe đi đón mấy đứa nhỏ và Anna.
Chờ đến khi Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên về đến biệt thự, trời đã sập tối.
Cố Hạnh Nguyên cắn răng dời cơ thể đến ghế sofa ba người trong phòng khách, sau đó nằm xịu lơ trêи đó giống như một quả bóng xì hơi.
Mà Bắc Minh Thiện lại còn vô cùng thảnh thơi, cầm mấy cái túi giấy trong cốp xe ra xách vào trong biệt thự.
“Woa! Hôm nay ba mẹ không đến đón bọn con, thì ra là vì trúng mánh à...” Dương Dương chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, có khoảng mười mấy cái túi lớn túi bé.
“Trúng mánh...” Lạc Kiều nghe từ này thì có hơi buồn cười: “Dương Dương, chỉ dựa vào thân phận kia của ba con, có trúng mánh hay không thì có gì khác đâu hả? Nhưng mà...”
Lạc Kiều nói, lướt mắt nhìn qua logo in trêи mấy cái túi kia, hai mắt lập tức sáng rực: “Wow, toàn là nhãn hiệu hàng đầu không, bình thường cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Đừng nói chiều nay hai người bay sang châu Âu đó nha.”
Cố Hạnh Nguyên nằm dài trêи sofa, mới vừa lấy hơi lại được một chút, nhưng vẫn còn rất mỏi mệt: “Bay? Cậu thử bay tới bay lui trong vòng năm sáu tiếng đồng hồ thử xem. Cho dù ngồi hỏa tiễn thì tớ nghĩ chắc cũng không nhanh đến thế đâu.”
“Vậy hai người đi chỗ nào? Không lẽ là...” Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện lên tên của một cửa hàng: “Nụ... cười...” Lúc cô nói ra tên này, hình như còn có thể nghe thấy cơn run rẩy trong giọng nói của cô.
Đúng là một cửa hàng trang phục cực kỳ đặc biệt, chỉ phục vụ cho các doanh nhân của các tập đoàn tài chính lớn, đương nhiên còn có con cháu đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ n của bọn họ.
Cho dù là siêu sao nổi tiếng như Lạc Kiều cũng chưa chắc có đủ tư cách đến chỗ bọn họ đặt lịch hẹn trước mua quần áo.
Hình như cô cũng có hơi thòm thèm, muốn xem rốt cuộc quần áo bên trong có kiểu dáng đặc biệt cực phẩm nào.
Nhưng vì Bắc Minh Thiện vẫn còn chỗ này, cho nên mới kềm chế lại một chút.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Lạc Kiều, biết cô đang lăm le mấy cái túi này. Không chỉ mình cô, hình như đến cả Cửu Cửu cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn.
Tuy bây giờ trong đầu cô bé vẫn chưa có khái niệm về nhãn hiệu lớn, nhưng chắc đang đoán xem trong đó đựng những gì.
“Trong đây đều có phần của mọi người, kể cả em bé trong lòng cô nữa. Trêи túi xách có viết tên, mọi người tự tìm đi.” Bắc Minh Thiện nói, đưa mắt nhìn chằm chằm đứa bé trong lòng Anna, em bé cùng nhìn anh bằng ánh mắt đầy tò mò: “Em bé ra được được một thời gian rồi mà tôi vẫn chưa tặng quà gì cả.”
“Ông chủ, sao tôi có thể nhận được...” Hình Uy thật sự không biết phải làm sao.
Bắc Minh Thiện xoay người vỗ vai Hình Uy: “Lúc ở Bắc Minh Thị, cậu là trợ lý của tôi. Nhưng mà ở nhà cũ và ở nơi này, cộng thêm tôi đã rời khỏi Bắc Minh Thị, cậu chính là anh em của tôi. Giữa anh em với nhau, còn cần phải khách sáo thế sao.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, thật sự có hơi cảm động trước cách nói năng đầy tình nghĩa của anh.
Lạc Kiều cũng cực kỳ vui vẻ, nhét em bé vào trong tay của Hình Uy, cô vui vẻ chạy đến đống túi giấy tự động làm người phân phát.
Cô vừa phân phát túi vừa vui tươi hớn hở nói: “Hạnh Nguyên, bọn tớ không cảm ơn cậu, chỉ cảm ơn Bắc Minh ngu... anh Bắc Minh thôi.” Cô vui đến mức suýt chút nữa đã thuận miệng gọi anh là Bắc Minh ngu ngốc rồi, đúng là nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Cũng may hình như Bắc Minh Thiện cũng không cảm giác được có gì không đúng, lúc này mới xem như lừa gạt thành công.
Lúc này, Anna thấy Cố Hạnh Nguyên như thế, dứt khoát dọn cơm tối lên phòng khách.
“Ăn cơm thôi.”
Tối hôm nay, hình như cảm giác hưng phấn này đã lan truyền ra khắp biệt thự.
Bắc Minh Thiện ăn tối xong, chơi với mấy đứa nhỏ một lúc rồi lập tức rời đi.
Sau khi anh đi, lúc này mới đến một đoạn cao trào khác.
Lúc nãy khi Bắc Minh Thiện có mặt ở đây, vì lễ phép, đương nhiên ít nhiều gì còn phải để ý đến mặt mũi của bản thân, đặc biệt Lạc Kiều đều cố kềm chế không có mở ra xem thử rốt cuộc bên trong có cái gì.
Cảm giác này giống như một câu nói trong tiểu phẩm Triệu Bản Sơn: “Nín đến khá là khó chịu...”
Còn Anna, thật ra cô không có quá nhiều hứng thú với mấy thứ này, cho nên sau khi Lạc Kiều đưa cho cô xong, cô cũng tiện tay đặt túi sang một bên.
Nhưng Bắc Minh Thiện lại cố ý nói với cô, chờ đến đêm giáng sinh khi quán cô khai trương, chắc chắn sẽ cần dùng đến nó.
Ba đứa nhóc Trình Trình, Dương Dương và Cửu Cửu, cũng chỉ có mình Cửu Cửu nhận được phần của cô bé rồi lén mở hé hé ra nhìn thử.
Hai thằng nhóc kia luôn phản ứng khá chậm với mấy thứ quần áo này.
“Woa, đẹp thật.” Lạc Kiều mở túi giấy của cô ra, lấy một bộ đầm màu xanh nhạt từ bên trong ra. Cô chưa từng nhìn thấy bộ đồ nào có màu sắc, họa tiết và kiểu dáng như thế.
Cô sờ vào chất vải cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái: “Đúng là có tiền cũng chưa chắc mua được. Không được, tớ phải đi thay ngay lập tức mới được.”
Lạc Kiều nói xong lập tức cầm đồ chạy đi nhanh như chớp.
“Anna, sao cậu không mở ra xem thử đi.” Lúc này Cố Hạnh Nguyên đã ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi được một lúc, cuối cùng cũng lấy lại sức một chút.
Anna nhìn thoáng qua cái túi: “Bây giờ trong đầu tớ toàn là chuyện khai trương quán vào ngày mốt, làm gì còn có tâm trạng mà xem. Lúc nãy tớ cũng nhìn của Kiều Kiều rồi. Không cần phải xem của tớ nữa, dù sao cũng giống nhau thôi. Tớ phải đi lên kiểm tra lại chi phí và đồ đạc chuẩn bị cho ngày mốt.”
“Mẹ, quần áo của mẹ đâu?” Cửu Cửu tò mò hỏi.
Lúc nãy khi dì Kiều Kiều phát túi giấy, cũng không có thấy phần của mẹ.
Thật ra Cố Hạnh Nguyên cũng có thắc mắc giống hệt Cửu Cửu, nhưng dưới tình huống khi nãy cũng không tiện hỏi Bắc Minh Thiện. Nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn là người kia đã mang quần áo của cô đi, có lẽ là muốn cô càng bất ngờ hơn trong bữa tiệc rượu ngày mai.
Cái tên Bắc Minh ngu ngốc này, sao cứ thích làm mấy chuyện vớ vẩn như thế chứ, nhìn sớm nhìn muộn gì không phải là đều phải nhìn sao.
“Quần áo của mẹ bây giờ vẫn chưa lấy đến, chỉ có thể chờ đến ngày mai mới đến. Nào để chúng ta nhìn xem thử bé cưng nhỏ mặc quần áo ba tặng có đẹp hay không.
Nói xong, cô và Cửu Cửu cùng nhau mở túi của cô bé ra.
“Woa... là một bộ tiên nữ màu hồng nhạt cực kỳ xinh đẹp. Bé cưng nhỏ nhà chúng ta mặc vào sẽ biến thành tiên nữ. Nào, mặc vào cho mẹ xem thử.”
“Không được.” Cửu Cửu lắc đầu.
Cố Hạnh Nguyên còn tưởng Cửu Cửu sẽ hớn hở lập tức đi thay ngay chứ, nhưng nhìn thấy phản ứng bây giờ của cô bé lại có hơi khó hiểu: “Sao vậy bé cưng nhỏ?”
“Đây là quà ba mua cho con, con phải mặc cho ba ngắm.” Cửu Cửu nói một cách nghiêm túc.
Nghe xong câu nói này, nụ cười trêи mặt cô hình như có hơi cứng đờ lại. Trong lòng cũng có hơi khó chịu.
Người ta hay nói con gái sẽ thân với ba hơn, lúc trước cô còn không tin. Đặc biệt là khi Cửu Cửu gọi Bắc Minh Thiện là quỷ toilet.
Hoàn toàn không ngờ đến, chỉ mới tiếp xúc trong vài tháng ngắn ngủi mà mọi chuyện đã trái ngược hoàn toàn.
Ok, “Con gái là người tình kiếp trước của ba”, xem ra những lời này cũng có nguyên nhân của nó. Bây giờ không phải Cửu Cửu cũng biểu hiện như thế này sao.
Những nỗi sợ hãi Bắc Minh Thiện mang đến cho cô bé trong mấy năm qua, lại bị anh xóa sạch một cách dễ dàng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi.
Cũng không thể không nói, trẻ con luôn có một loại bản năng: Ai đối xử tốt với bé, bé sẽ thân mật với người đó. Cho dù trước kia người đó từng gây tổn thương về mặt tinh thần cho bé...
Đương nhiên những tổn thương về mặt tinh thần đó là do cô cố ý tạo ra. Bởi vì lúc đó Cố Hạnh Nguyên thật sự rất hận người đàn ông này, cho dù bọn họ từng có với nhau ba đứa con...
Thậm chí có một khoảnh khắc nào đó cô từng nghĩ đến, nếu Bắc Minh Thiện phát hiện và hỏi, cô sẽ trả lời có lẽ là “ông hàng xóm nào đó”, để anh đánh mất suy nghĩ về cô và con cái trong tương lai.
Nhưng cuối cùng thì cô vẫn không làm thế.
“Hi~ mẹ ơi, mẹ thấy hai bộ đồ này của bọn con như thế nào?” Lúc này, Trình Trình và Dương Dương đã đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Không biết từ khi nào mà hai đứa nhóc này lại hành động nhanh đến thế, nhanh chóng thay xong bộ quần áo ba mua cho hai đứa.
Trình Trình mặc một bộ vest màu trắng, trêи nền vải trắng có hoa văn trừu tượng màu đen được vẽ bằng tay, trong vẻ chững chạc lại mang theo chút nghịch ngợm đáng yêu.
Mà bộ của Dương Dương lại trái ngược hoàn toàn với bộ của Trình Trình. Đồ vest đen, hoa văn màu trắng được vẽ bằng tay, nhưng hoa văn lại giống hệt với bộ Trình Trình.
Nhưng khi hai đứa nhỏ đứng cạnh nhau, hai họa tiết đen trắng kết hợp với nhau tạo thành hình thiên sứ.
Điểm này chắc cho dù Cố Hạnh Nguyên hay Bắc Minh Thiện cũng đều không nghĩ đến.
Lúc trước khi bọn họ lựa quà tặng cho những người khác ở “Nụ cười”, vừa nhìn đã thích ngay hai bộ vest này. Hai bộ này được treo ở vị trí không quá bắt mắt, nhưng trông lại rất đặc biệt.