Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 847: BỚT NÓI MỘT CÂU THÌ CHẾT À?





Cố Hạnh Nguyên nghe vậy, quả nhiên là chuyện này. Cô cười hì hì dùng cùi chỏ huých Anna một cái: “Sao nào, bây giờ nghe anh ấy bày tỏ thái độ như vậy, rốt cuộc có đồng ý hay không hả?”


Lúc này, Vân Chi Lâm cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn Anna.


Giờ phút này, cả phòng khách đều yên lặng.


“Bà cô nhỏ của tôi ơi, ít nhất em cũng phải cho anh câu trả lời chính xác chứ.” Nếu đã nói đến mức này rồi, Vân Chi Lâm cũng mặc kệ, hỏi tới cùng mới thôi.


**** Mặc dù trong lòng Anna vẫn hơi rối rắm, nhưng mấy ngày ở đây, cô cũng đã hiểu rõ hơn về Vân Chi Lâm.


Sau khi trải qua suy nghĩ nhiều lần, cô cảm thấy anh vẫn là một người đàn ông xứng đáng để mình gửi gắm cả đời, do đó cô đỏ mặt gật đầu.


“Được rồi.”


Vân Chi Lâm cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi nhẹ nhõm. Anh ta đi đến trước mặt Anna, một tay ôm cô ấy vào lòng mình, thâm tình nhìn cô ấy: “Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em cả đời.”


Lời này vừa được nói ra, Anna lập tức cảm thấy vui vẻ trong lòng.


Nhưng dường như thái độ của hai người bên cạnh đứng xem náo nhiệt lại không đồng tình cho lắm.


Đặc biệt là Bắc Minh Thiện, anh giống như tìm được một cơ hội châm biếm Vân Chi Lâm vậy.


Anh bắt chéo chân, bộ dạng coi thường nhìn Vân Chi Lâm: “Ban nãy không phải cậu thao thao bất tuyệt trước mặt người lớn trong nhà ư? Sao nói một câu đơn giản với cô ấy thôi mà lại không nghe ra chút thành ý nào thế? Anna, nếu tôi là cô, tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu ta rốt cuộc có thật lòng với mình hay không.”


Lời này của Bắc Minh Thiện chính là đang đổ thêm dầu vào lửa, khiến Vân Chi Lâm khó xử trước mặt Anna.


Một câu nói được thốt ra, trên trán những người còn lại có mặt trong phòng khách đều hiện lên mấy vạch đen sì.


“Anh bớt nói một câu sẽ chết à!” Cố Hạnh Nguyên ban nãy còn đang thấy vui thay cho Anna, nhưng câu này của Bắc Minh Thiện lại khiến cô hận không thể đá cho anh một phát.


“Ấy…”


Lời này quả thật khiến Vân Chi Lâm khó xử, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ Bắc Minh Thiện sẽ dùng thủ đoạn này với mình.


Thế nhưng anh ta không hổ là luật sư kim bài, không thể đánh giá thấp khả năng nói được.


Hai tay anh ta nắm chặt vai Anna: “Em yêu, xin em hãy tin anh, tỏ tình không nhất định phải dùng lời nói để hứa, nhiều hơn cả vẫn là dùng hành động. Em hãy nhìn vào hành động sau này của anh đi, anh tin em nhất định sẽ không hối hận.”


Anna đương nhiên cũng không vì một câu nói của Bắc Minh Thiện mà thay đổi tấm lòng của mình, đặc biệt sau khi quan hệ giữa cô ấy và Vân Chi Lâm đã sâu sắc hơn.


Anna ngẩng đầu lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô ấy dùng sức gật đầu: “Em tin anh nhất định sẽ là người đàn ông xứng đáng để em gửi gắm cả đời.”


“Được rồi, được rồi, nếu hai người muốn sến súa với nhau thì đi về phòng mà sến súa, đừng cản trở tôi xem ti vi.” Bắc Minh Thiện thấy kế ly gián khích tướng của mình dường như không có tác dụng gì cả.


Cũng coi như tên nhóc Vân Chi Lâm này may mắn.


Sau khi thấy hai người họ rời đi, Bắc Minh Thiện thấy ý cười trên mặt Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa hề giảm sút.


“Có vẻ như em cảm thấy vui mừng cho họ?”


Thấy bộ dạng đáng chết này của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên lập tức thu lại nụ cười: “Đó là đương nhiên rồi, hai người họ đều là bạn tốt của em, cả hai đều có tình cảm với nhau, cuối cùng cũng kết hôn, chung sống cả đời rồi.”


“Hai người có tình cảm với nhau cuối cùng sẽ kết hôn, chung sống cả đời…” Bắc Minh Thiện lẩm nhẩm câu nói này trong miệng, giống như nó phù hợp với anh và Cố Hạnh Nguyên hơn.


Nhưng lại giống như không phải thế, ít nhất bây giờ là như vậy.


“Sao thế, cảm thấy ban nãy mình ngáng chân Vân Chi Lâm không thành nên thất vọng ư?” Cố Hạnh Nguyên đang cười nhạo anh.


“Chẳng lẽ không phải ư? Anh nể tình Anna chăm sóc lâu như vậy rồi nên mới nhắc nhở cô ấy một chút.” Bắc Minh Thiện bày ra dáng vẻ thờ ơ, nói chuyện phiếm với cô.


“Cái này của anh mà gọi là làm việc tốt à? Suýt nữa làm hỏng chuyện của họ. Nói cho anh biết, không phải cách biểu đạt nào cũng cần lời ngon tiếng ngọt đâu.”


Bắc Minh Thiện nhìn hai người đến sau là Vân Chi Lâm và Anna, quả thật trong lòng cảm thấy hơi bất công.


“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu, nhìn thấy hai mắt Bắc Minh Thiện đang dán chặt lên người mình.


Điều này khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.


Bởi vì ánh mắt này sẽ khiến cô liên tưởng đến những chuyện không thoải mái của mình trong quá khứ.


“Sao bây giờ em lại bá đạo thế hả? Ngay đến cả nhìn em cũng không cho nhìn.”


Không cho nhìn thì anh lại cứ muốn nhìn.


Trên mặt Bắc Minh Thiện mang theo nụ cười trêu đùa.


Đối đầu với cô đã trở thành việc yêu thích nhất của anh.


Đương nhiên chủ yếu vẫn bắt nguồn từ việc giữa hai người họ rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với nhau.


Hơn nữa, căn bản đều là Cố Hạnh Nguyên né tránh anh, cho dù anh thật sự rất muốn nói chuyện nhiều hơn với cô.


“Tên nhóc Vân Chi Lâm này cũng coi như may mắn, gặp được người con gái ngây thơ, chưa có nhiều kinh nghiệm sống như Anna. Không tiêu tốn chút sức lực nào mà đã có được người con gái trong lòng rồi. Ngược lại, anh không được may mắn như thế…”


Nói xong, anh còn thở nhẹ một hơi.


Cố Hạnh Nguyên sao có thể không hiểu ý anh chứ. Lời này của anh chứa hàm ý, rõ ràng là đang muốn nói với cô.


“Thế thì chỉ có thể nói, hai người họ đều có động cơ rõ ràng, hơn nữa suy nghĩ đều trong sáng, không hề lệch lạc, người tốt sẽ được báo đáp.”


“Nghe em nói vậy giống như anh không phải là người tốt ấy nhỉ.” Bắc Minh Thiện biết Cố Hạnh Nguyên lại đang nói bóng nói gió, thế nhưng anh không hề giận, ngược lại còn muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này.


“Làm sao? Nói vậy anh còn cảm thấy oan ức ư? Bắt đầu từ chuyện con cái, anh nói xem có chuyện gì là anh không có mục đích khác không?”


Đây đúng là sự thật, do đó Bắc Minh Thiện cũng thừa nhận.


Đối với những chuyện xấu xa mình làm trước đây, anh cũng coi như đã nếm mùi “báo ứng” liên tiếp trong những ngày tháng sau này.


Đối mặt với sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình, anh cũng đang dần dần trưởng thành, tâm trí cũng không ngừng thay đổi… “Nếu anh giống như Vân Chi Lâm nói với Anna, chỉ cần đơn giản nói mấy câu, em có đồng ý gả cho anh không?”


Bắc Minh Thiện đột nhiên nói như vậy, khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ.


Cô lập tức ngây người.


Thật ra không phải anh vẫn luôn ám hiệu cho mình hay sao? Theo lý mà nói, cho dù anh nói thẳng ra mấy câu đó thì cũng không thể khiến mình cảm thấy bất ngờ chứ?


Thế nhưng mọi chuyện trước nay vẫn như vậy, tưởng tượng là một chuyện, nhưng khi chuyện sắp đến thì lại là một trạng thái khác.


Thế nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn phản ứng rất nhanh: “Anh đừng có mà nghĩ mọi chuyện tốt đẹp như vậy. Em nói cho anh biết, em vẫn đang trong thời gian quan sát anh đấy. Anh đừng coi em là cô gái trong trường đại học năm đó. Khi đó là bị ép, không có cách nào phản kháng, còn bây giờ mặc dù điều kiện mọi mặt không bằng anh, nhưng kể từ khi có ba đứa nhỏ thì mất tác dụng rồi, không thể dùng cách dỗ trẻ con được nữa đâu.”


Cô nói xong thì ngẩng cao đầu kiêu ngạo, bày ra tư thế coi thường: “Em buồn ngủ rồi, anh ở đây tự kiểm điểm lại mình đi.” Nói xong, cô xoay người đi vào phòng mình, sau đó đóng sập cửa lại.


Kế hoạch trước đó của Bắc Minh Thiện vẫn coi như khá tốt, anh còn cho rằng Vân Chi Lâm và Anna có kết cục tốt đẹp thì Cố Hạnh Nguyên có lẽ sẽ đang đà cảm động mà đồng ý mình.


Đây cũng coi như vẹn cả đôi đường.


Nhưng không ngờ, cô hoàn toàn không mắc bẫy. Hơn nữa, cách “cầu hôn” đùa đùa như thế này còn khiến cô nảy sinh cảnh giác.


Nhìn Cố Hạnh Nguyên rời đi, chỉ bỏ lại cho mình một cánh cửa lạnh lùng.


Đây cũng coi như sự tiếp đãi đặc biệt liên tục dành cho Bắc Minh Thiện trong khoảng thời gian này.


Đối với “vinh hạnh đặc biệt” mà cô dành cho mình, Bắc Minh Thiện đã sớm cảm thấy khó chịu trong lòng.


* Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng cũng thở phào một hơi.


Cô cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang đập điên cuồng.


Hoàn toàn không còn dáng vẻ cao ngạo, rực rỡ như ban nãy cô thể hiện ra trước mặt anh.


Những “lời nói hùng hồn” ban nãy có phải đã khiến anh cảm thấy mất mặt hay không?


Nhiều lúc thể diện của người đàn ông còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cho dù là khi chỉ có hai người với nhau thì cũng vô cùng để ý những thứ này.


Lo thì lo thật đấy, nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn cảm thấy xấu hổ trước thái độ giống như cầu hôn của anh dành cho mình ban nãy.


Cô ngồi một mình trước bàn trang điểm, ánh đèn mờ ảo phản chiếu gương mặt cô trên gương.


Người phụ nữ trước mặt lại thẹn thùng giống như một cô bé mới lớn.


Đây là một phiên bản khác của cô.


Cô của phiên bản này dường như đã đem lòng yêu người đàn ông bên ngoài phòng.


Nhưng cô ở bên ngoài tấm gương lại đang lắc đầu nguầy nguậy.


Những chuyện chưa biết trong tương lai và những ký ức không tốt đẹp trước kia vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc này.


“Lạch cạch…”


Đúng lúc này, cánh cửa vừa được cô khóa chặt lại bị mở từ bên ngoài ra… Cô rõ ràng đã khóa trái cửa rồi mà… Ngay sau đó, cô nhớ lại buổi tối nào đó trên biệt thự sườn núi.


“Sao anh lại vào được đây?”


Cô cảm thấy vấn đề ban nãy của mình rõ ràng khá nực cười và ngây thơ.


Dưới ánh đèn mờ ảo, kéo theo sau lưng người đàn ông trước mặt là một cái bóng dài.


“Chỗ này là phòng trên danh nghĩa của anh, sao có thể không để lại cho anh một chùm chìa khóa dự phòng cơ chứ.”


Anh nói xong thì chậm rãi đi về phía cô.


Cảm giác áp bức như vậy khiến Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn trang điểm.


Ở phía sau, đã không còn đường lui, cô giống như một chú cừu non bị ép đến bước đường cùng.


Tình cảm hiện lên trong mắt vô cùng phức tạp.


“Anh không hài lòng với câu trả lời ban nãy, em tốt nhất là nên giải thích cho anh.”


Nói xong, anh dừng lại.


Khoảng cách lúc này giữa hai người đã vô cùng gần.


Gần đến nỗi cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm thở ra từ trong mũi anh.


Cô thật sự không dám tự tin khi nói bây giờ cô không coi người đàn ông này là cái gì, đặc biệt là khi cả hai đang ở trong tình cảnh như vậy.


“Có, có gì hay để giải thích chứ, với bộ dạng lúc này của anh, em còn dám tưởng tượng về cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ra sao ư? Trước đây anh làm ra bao nhiêu chuyện tổn thương người khác, nó đã tạo thành vết thương lòng quá lớn cho em và các con…”


Vừa nói, trong mắt Cố Hạnh Nguyên còn ánh lên những giọt nước mắt.


Ban nãy Bắc Minh Thiện còn muốn tấn công cô dồn dập, nhưng bây giờ anh đã hoàn toàn đập tan suy nghĩ này.


Người phụ nữ trước mặt anh rõ ràng đáng thương như vậy.


Từng câu từng chữ trong lời nói của cô đều đánh mạnh vào trái tim anh.


Đàn ông phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể dần dần trưởng thành, đặc biệt là xử lý quan hệ giữa hai người.


Dùng sức mạnh thao túng, ích kỷ, v.v… Đây là những nhãn dán được gắn cho anh trong một thời gian dài.


Gắn lên mình nhãn dán này khiến người vốn sợ anh càng thêm sợ anh hơn, khiến người muốn thân thiết với anh không dám tùy ý đi lên phía trước.


Đặc biệt, trong lúc vô hình, anh lại trở thành người đàn ông bị tổn thương cuối cùng.


May mà người phụ nữ nhỏ nhắn đang đứng trước mặt anh đây vẫn giúp anh dần dần thay đổi.


Không thể không nói, “tình cảm” của con người quả thật có một sức mạnh rất đáng sợ.


Nó có thể dần biến một người thành “ác quỷ”, đồng thời cũng có thể biến một người thành “thiên sứ”.


Đương nhiên, biến đổi như vậy vẫn tồn tại quá nhiều yếu tố chủ quan và sự ảnh hưởng của những yếu tố khách quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK