Nhưng bây giờ, mình cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.
…
Đường Thiên Trạch trừng trừng nhìn Bắc Minh Diệp Long, rồi sau đó thái độ của anh ta dịu xuống: “Cậu Diệp Long, thật ra tôi cũng không muốn nói như thế để kiềm chế cậu đâu. Chỉ cần sau này cậu làm chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn. Làm ăn thì phải giữ hòa khí mới sinh lời được, chứ bằng không thì quan hệ của chúng ta sẽ vỡ vụn mất.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta nhìn quanh phòng làm việc của Bắc Minh Diệp Long: “Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, xem ra phòng làm việc của cậu khí phách thật. Phòng làm việc của cổ đông lớn thứ hai trong Bắc Minh thị đã như vậy, chắc hẳn phòng của Bắc Minh Thiện còn nguy nga lộng lẫy hơn nữa nhỉ.”
Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh ta, chỉ nghĩ xem nên sắp xếp công việc gì cho anh ta rồi đuổi anh ta đi mà thôi.
“Tôi không biết anh đến đây vì mục đích gì, bởi thế tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ xem để anh làm chức vụ gì. Không biết anh đã xác định mục tiêu rõ ràng hay chưa.”
Đường Thiên Trạch chậm rãi đi vòng quanh phòng làm việc: “Tôi thấy nơi này cũng được lắm, phòng làm việc rông rãi, hơn nữa từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh ở bên dưới…”
Nghe thấy thế, Bắc Minh Diệp Long khẽ híp mắt lại, bàn tay bên dưới mặt bàn siết lại thành nắm đấm, anh ta rít từng chữ qua kẽ răng: “Anh thích phòng làm việc này à?”
Đường Thiên Trạch có thể nhận ra, nếu như mình mà còn tiếp tục kϊƈɦ thích anh ta nữa, khó mà chắc được anh ta có đẩy bàn nhào đến, đánh nhau với mình một trận hay không, dù mình không sợ anh ta, hơn nữa nhìn bộ dạng yếu đuối ấy, anh ta cũng không phải là đối thủ của mình.
“Ha ha, Bắc Minh tổng đừng tức giận, chẳng qua là tôi nói đùa với cậu thôi. Cho dù cậu có chủ động nhường vị trí của mình lại cho tôi thì tôi cũng không chịu đâu. Tôi ghét nhất là thảo luận về vấn đề lợi lộc với đám doanh nhân nhàm chán. Tôi nghe nói Bắc Minh Thiện có hai trợ lý đặc biệt đúng không, để tôi làm trợ lý đặc biệt của cậu là được rồi.” Đường Thiên Trạch cất tiếng.
Vị trí trợ lý đặc biệt thích hợp với anh ta nhất, nhẹ nhàng tự tại, ngoài bề mặt bị Bắc Minh Diệp Long khống chế, nhưng trêи thực tế Bắc Minh Diệp Long lại nằm trong sự giám sát của mình.
Hơn nữa có chức vụ này, anh ta có thể tùy ý đi lại trong tập đoàn Bắc Minh thi, có thể âm thầm lung lạc lòng người.
Bắc Minh Diệp Long gật đầu: “Nếu như anh đã xác định muốn làm chức vị này, tôi không có lý do gì để ngăn cản anh. Lát nữa tôi sẽ cử người bày chiếc bàn làm việc trong phòng này cho anh.”
Từ tận đáy lòng, anh ta cảm thấy rất phản cảm về Đường Thiên Trạch, không muốn nhìn thấy anh ta một chút nào. Thế nhưng cho dù là thế, anh ta vẫn muốn sắp xếp một công việc ngay dưới mí mắt mình cho anh ta, mục đích là để theo dõi nhất cử nhất động của anh ta, không muốn anh ta len lén làm gì sau lưng mình.
Đường Thiên Trạch gật đầu: “Được rồi, nếu như Bắc Minh tổng sắp xếp thế thì tôi sẽ không khước từ.” Sau khi nói dứt lời, anh ta chỉ vị trí kề sát cửa sổ: “Lát nữa xếp vị trí làm việc này cho tôi đi, tôi thích ngắm đường phố trong lúc rảnh rỗi.”
Đợi sau khi sắp xếp thỏa đáng xong, Đường Thiên Trạch đến trước mặt Bắc Minh Diệp Long: “Bắc Minh tổng, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, có cần phải đến phòng làm việc của tổng giám đốc để báo cáo hay không. Dù gì tôi và cô ấy cũng có chút quan hệ, nếu như không đi chào hỏi về tình và về lý đều không xuôi cho lắm.”
Bắc Minh Diệp Long xua tay: “Sau này anh muốn làm gì thì cũng không cần phải đến hỏi ý tôi. Ngoài bề mặt tôi là cấp trêи của anh, nhưng trêи thực tế tôi lại nằm trong lòng bàn tay anh, nếu như không có người ngoài, anh cũng không cần phải khách sáo như thế.”
…
Mớ
nh Nguyên đã cảm thấy phập phồng lo lắng, thường cảm thấy đã có gì đó xảy ra rồi.
Lúc ở biệt thự, dù là Anna, Lạc Kiều hay là ba đứa trẻ thì đều rất kỳ quặc.
Nhưng dường như tất cả lại rất bình thường.
…
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị.
Đối mặt với chồng tài liệu dày, mặc dù đại đa số đều để cho Hình Uy giúp đỡ xử lý, nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Vào lúc này, Hình Uy bưng một ly cà phê vừa mới pha xong đặt lên trêи mặt bàn của Cố Hạnh Nguyên: “Cô chủ, tôi thấy hôm nay tinh thần của cô không tệ, hay là cô nghỉ ngơi đi, những việc này giao lại cho tôi xử lý là được rồi.”
Cố Hạnh Nguyên cầm ly cà phê, ngẩng đầu mỉm cười: “Tôi chỉ mới làm tổng giám đốc có vài ngày, hơn nữa còn được anh giúp đỡ mà đã bận sấp mặt rồi. Xem ra tôi thật sự không thể làm tổng giám đốc nổi, hay là anh tìm thời gian hỏi anh ta, kêu anh ta mau mau tìm người khác thay thế tôi.”
Hình Uy cũng nhận ra cô không chịu nổi nữa, đây cũng là chuyện trong dự liệu: “Cô chủ, thứ cho tôi nói năng mạo phạm, nếu như tôi đi nói thế thì ông chủ sẽ không chịu đâu. Chỉ có cô đích thân đi nói với ông chủ, có lẽ anh ấy sẽ đồng ý.”
Cô nghĩ ngợi một lúc, Hình Uy nói cũng phải, cũng chỉ có mình mới giải quyết nổi chuyện này mà thôi, cô gật đầu: “Được rồi, để tôi đi nói với anh ấy.”
Sau khi nói dứt lời, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, đeo túi xách đi ra ngoài cửa.
Vào lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, một người bước vào trong: “Tổng giám đốc Cố, cô đi đâu thế?”
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, mới đầu còn chưa nhận ra đó là ai, nhưng giọng nói ấy lại rất quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn
, hết sức bất ngờ khi nhìn thấy người ấy: “Sao lại là anh, anh đến đây làm gì?”
Đường Thiên Trạch thấy phản ứng của cô, anh ta mỉm cười: “Tổng giám đốc Cố, tôi là nhân viên mới trong Bắc Minh thị, tôi đến đây là để báo cáo với tổng giám đốc.”
Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều hơi ngạc nhiên.
“Xin lỗi anh Đường, hình như tôi không biết Bắc Minh thị có sự biến động về nhân sự, có phải anh nhầm rồi hay không?”
Đường Thiên Trạch cười khẽ: “Tổng giám đốc Cố bộn bề nhiều việc, mấy chuyện nhỏ nhặt này làm phiền đến cô sao được, cấp dưới đều có thể giải quyết thay cô hết. Mà tôi cũng đã nói cho cô biết mục đích khi đến đây rồi đấy, chỉ là báo cáo mà thôi, không có ý đồ gì khác cả. Nếu như tổng giám đốc Cố có việc khác phải làm, thế thì tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của cô nữa, tôi đi ngay đây.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta xoay lưng bỏ đi ngay. Nhưng lúc vừa mới đi ra tới cửa, anh ta ngoảnh đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Ồ, tôi có chuyện quên nói với cô, Bắc Minh Diệp Long là sếp trực tiếp của tôi, tôi là trợ lý đặc biệt mới của anh ta. Nếu như có chuyện gì, cô hay là trợ lý Hình đều có thể đến tìm tôi.”
Nhìn theo phương hướng đi khuất của Đường Thiên Trạch, Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy đều nhíu mày. Sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch khiến cho sự phân thành hai cực trong Bắc Minh thị trở nên kịch liệt hơn.
“Cô chủ, tại sao bây giờ anh ta và cậu Diệp Long lại đứng chung một chiến tuyến thế. Anh ta đến đây là vì mục đích gì?” Dường như Hình Uy vẫn còn chưa hiểu ý đồ của anh ta.
Thế nhưng về nghi ngờ của Hình Uy, trong lòng Cố Hạnh Nguyên lại hiểu rất rõ ràng.
…
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Đường Thiên Trạch nhất định là vì Lý Thâm giở trò quỷ. Mặc dù không biết mục đích cụ thể của bọn họ là gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc mẹ cô đột ngột qua đời.
Vốn dĩ cô định đi tìm Bắc Minh Thiện, nhưng sau khi xảy ra chuyện bất ngờ này, cô lại thay đổi ý định.
Cố Hạnh Nguyên xoay lưng đi về vị trí của mình, rồi nói với Hình Uy: “Anh mời Bắc Minh Diệp Long đến đây cho tôi, tôi có việc muốn hỏi cậu ta.”
Hình Uy gật gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.
…
Đường Thiên Trạch đi ra ngoài, Bắc Minh Diệp Long mới thở phào một hơi
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa phòng làm việc của anh ta lại mở ra, Hình Uy bước vào trong.
Bắc Minh Diệp Long điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới vờ như chẳng có việc gì: “Trợ lý Hình, bình thường rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của anh. Sao hôm nay lại đột ngột đến phòng làm việc của tôi thế này? Nếu như tôi không nhớ nhầm, hình như đây không thuộc phạm vi quản lý của anh đâu nhỉ.”
“Cậu Diệp Long, lần này tôi đến đây là vì muốn mời cậu đến phòng của cô chủ một chuyến.” Hình Uy không hề nhắc đến Đường Thiên Trạch.
“Hóa ra là Hạnh Nguyên tìm tôi, thế thì nhất định tôi phải đi rồi.” Bắc Minh Diệp Long đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, rồi nói với Hình Uy: “Dẫn đường đi.”
Suốt dọc đường, hai người không hề giao lưu gì với nhau cả.
Bọn họ nhanh chóng đi đến trước phòng làm việc của Bắc Minh Diệp Long.
Hình Uy nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, anh ta đẩy cửa ra: “Cô chủ, cậu Diệp Long đến rồi.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta xoay lưng làm tư thế mời với Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long mỉm cười bước vào trong: “Chào tổng giám đốc Cố, không biết cô kêu trợ lý Hình tìm tôi là có chuyện gì dặn dò?”
Cố Hạnh Nguyên chỉ vào ghế sô pha ở vị trí tiếp khách: “Mời chủ quản Bắc Minh ngồi.”
Bắc Minh Diệp Long khoát tay: “Tổng giám đốc Cố, chúng ta là chỗ quen biết cũ rồi, cô không cần phải khách sáo đến thế đâu.”
Cố Hạnh Nguyên thấy anh ta đã nói như vậy, cô cũng không giấu giấu giếm giếm nữa: “Chủ quản Bắc Minh, nghe nói anh mới tuyển một trợ lý đặc biệt mới, có chuyện này hay không?”
Vừa nghe thấy thế, Bắc Minh Diệp Long nhướn mày, anh ta vẫn mỉm cười: “Không ngờ một chuyện nhỏ nhặt như thế lại làm kinh động đến tổng giám đốc Cố. Vốn dĩ tôi không định nói cho cô biết chuyện này đâu, bởi vì tôi cảm thấy đây là chuyện riêng của phòng chúng tôi, huống hồ chi sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với cả tập đoàn hết, giống như lúc chú hai nhận cô và trợ lý Hình vậy đấy, đừng vì những chuyện vặt này mà làm lỡ chuyện lớn của mình.”
Lời nói của Bắc Minh Diệp Long khiến cho Hình Uy khó chịu: “Cậu Diệp Long, ý của cậu là những gì tôi và cô chủ làm đều là việc vặt hay sao?”
“Trợ lý Hình, tôi thấy anh hiểu lầm rồi. Trợ lý mà tôi tuyển làm sao ngang hàng với hai người được. Các người chia nhau người thì quản lý tất cả mọi việc liên quan đến mối quan hệ hợp tác với tập đoàn GT, một người quản lý tập đoàn. Đây là hai chuyện quan trọng nhất trong tập đoàn Bắc Minh thị. Nếu như những gì hai người làm là việc vặt, thế thì những gì chủ quản chúng tôi làm nhỏ nhặt đến mức không đáng nhắc đến. Nếu là như thế, Bắc Minh thị còn cần chúng tôi làm gì nữa? Đuổi việc quách cho rồi, cô nói xem phải không?”
Lời lẽ khéo léo của Bắc Minh Diệp Long khiến cho Cố Hạnh Nguyên không biết phải nói gì với anh ta. Thế nhưng nhất định cô phải nói rõ ràng về chuyện của Đường Thiên Trạch cho anh nghe mới được.
“Diệp Long, tôi nghĩ cuộc trò chuyện của chúng ta không cần phải giống như cấp trêи cấp dưới. Chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi, rốt cuộc anh có hiểu gì về trợ lý đặc biệt mới của mình không?”
…
Đối mặt với câu hỏi của Cố Hạnh Nguyên, trong lòng Bắc Minh Diệp Long hiểu rất rõ ràng. Có lẽ anh ta còn hiểu rõ con người Đường Thiên Trạch và thế lực chống lưng cho anh hơn cô nữa kìa.
Nhưng bây giờ anh ta lại như một kẻ câm ăn trúng Hoàng liên, lúng ta lúng túng có nỗi khổ mà lại không nói ra.
—————————-