Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hạnh Nguyên khẽ lắc đầu, ánh mắt tránh khỏi anh, chậm rãi cụp xuống, nhìn xem mặt bàn bằng phẳng: “Giữa chúng ta không cần thiết nói những lời này, nói thế nào chuyện này cũng là bởi vì tôi, vì anh làm chút chuyện cũng là nên lam. Vừa rồi tôi đã làm ghi chép với cảnh sát, đã nói rõ mọi chuyện với bọn họ, hi vọng có thể giúp đỡ anh.”

“Tình huống thân thể của em hiện tại vẫn tốt chứ, sau khi bác sĩ kiểm tra có kết luận gì sao?” Dường như Bắc Minh Thiện đối với việc của anh lúc này cũng không để ý, hiện tại anh lo lắng về cô hơn.

“Tôi vẫn tốt, hôm qua Anna mang theo canh tới, còn ở lại với tôi cả đêm. Bác sĩ nói tôi đã không có bất kỳ vấn đề gì.”

Nghe được câu nói này, Bắc Minh Thiện mới xem như như trút được gánh nặng: “Vậy cũng tốt. Nếu như nói em có sơ xuất gì, tôi sẽ không để tên kia có quả ngon gì để ăn.”

Mặc dù đây là một câu nói ngoan độc, nhưng vẫn là khiến lòng của Cố Hạnh Nguyên rất xúc động. Nhưng bây giờ không phải thời điểm cảm động, hẳn là phải nghĩ biện pháp cứu anh ra mới là quan trọng nhất.

Cố Hạnh Nguyên liên tục châm chước trước sau, vẫn cảm thấy anh cần phải biết một chút: “Vừa rồi tôi đã nói với cảnh sát, hi vọng có thể làm luật sư của anh, thế nhưng đề nghị của tôi bị ông ấy bác bỏ. Nguyên nhân là tôi là một người trong cuộc, hơn nữa quan hệ giữa tôi và anh không thích hợp làm luật sư của anh…”

“Không sao cả, tôi sẽ để Hình Uy thay tôi tìm một người, em không cần để việc nhỏ như vậy ở trong lòng.” Bắc Minh Thiện khẽ cười một tiếng, lộ ra vẻ rất nhẹ nhõm.

Thế nhưng Cố Hạnh Nguyên lại có vẻ cũng không hề nhẹ nhõm, nét mặt của cô rất nghiêm túc: “Không, chuyện này hoàn toàn là bởi vì tôi mà ra, tôi nhất định phải giúp anh. Nếu không tối sẽ cảm thấy không yên lòng.”

“Nguyên, đây là do em suy nghĩ nhiều. Tại sao lại bởi vì em mà ra chứ. Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên để em ngồi vào vị trí này. Nếu như nói là có lỗi, chuyện này là do tôi gieo gió gặt bão mà thôi. Thật sự không hề có quan hệ với em.”

Bắc Minh Thiện lần nữa khiến lòng Cố Hạnh Nguyên rất xúc động, nhất là khi anh có thể chính miệng thừa nhận để cô làm tổng giám đốc Bắc Minh Thị là một quyết định sai lầm, oán giận đã từng tích lũy với anh, xem như lập tức đều hóa tan thành mây khói.

Cùng lúc đó, một chút sức lực của cô cũng đến: “Tôi tới đây chỉ để nói với anh, chuyện này tôi nhất định sẽ quản đến cùng. Anh cũng không cần đi tìm Hình Uy, chẳng lẽ anh chê anh ta chưa đủ bận bịu hay sao. Anh ở chỗ này nhẫn nhịn mấy ngày, tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu anh ra ngoài. Trong mấy ngày này, anh cố gắng nghỉ ngơi, tôi không muốn chờ đến sau khi anh ra ngoài lại hầu hạ anh dưỡng bệnh.”

***

Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng không khỏi cong lên. Mặc dù thời điểm nói tới nói lui gương mặt nghiêm túc, nhưng lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

“Anh cười cái gì, đến lúc nào rồi mà còn có thể cười được, anh cũng quá không tim không phổi đi.” Cố Hạnh Nguyên làm sao biết cảm nhận của anh lúc này, còn tưởng rằng anh bị nhốt ở đây một buổi tối, não cũng úng nước rồi.

“Chẳng lẽ em cảm thấy tôi giống như trước đây cả ngày mặt lạnh đối với em, em sẽ cảm thấy hết sức thoải mái có đúng không?” Bắc Minh Thiện ngược lại là rất có hứng thú muốn biết cô sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.

Cố Hạnh Nguyên lườm anh một cái: “Chí ít thời điểm anh mặt lạnh đối với tôi, tôi có thể ở trong lòng mắng anh. Được rồi, lời nói tôi cũng đã nói rõ ràng với anh, hiện tại còn phải nhanh đi về làm việc. Anh ném cho tôi cục diện rối rắm tôi còn không thể không quan tâm.” Cô nói xong liền đứng lên.

Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện cũng đứng lên theo.

Anh vòng qua cái bàn ở giữa hai người, đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên nhìn anh dần dần đi gần về phía mình, trái tim không khỏi cũng đập nhanh hơn. Nhìn biểu cảm của anh không khỏi nhíu mày:

Người đàn ông này không phải là muốn...

Dường như đúng như cô nghĩ, Bắc Minh Thiện ôm cô thật chặt vào trong ngực.

Kỳ thật cô có thể né tránh từ trước đó, hoặc là trong lúc bị ôm thì đẩy anh ra. Thế nhưng lần này Cố Hạnh Nguyên cũng không làm như vậy, cô cam tâm tình nguyện để anh cứ ôm mình như vậy, cảm nhận sự ấm áp cách lớp quần áo truyền đến, còn có hương vị đặc thù nhàn nhạt kia...

Bắc Minh Thiện nhẹ tay ôm mái tóc mềm mại như tơ của cô, cảm xúc mềm mại rất dễ chịu. Trong nháy mắt anh có một loại cảm giác thỏa mãn, đây mới là thứ anh muốn.

Chỉ tiếc, vào thời khắc này có lẽ đã đến chậm một chút. Nhưng đến chậm cũng tốt hơn là không đến.

Bọn họ không nói câu nào, cứ ôm nhau như vậy. Mãi cho đến khi cửa phòng mở ra, giọng nói của cảnh sát một lần nữa kéo bọn họ về nơi này.

“Được rồi được rồi, thời gian đã hết rồi.”

Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy hơi đỏ mặt, cô vội vàng buông tay mình ra. Thế nhưng Bắc Minh Thiện không có ý buông ra.

Khóe miệng của anh vẫn hơi cong lên như cũ, hơi thấp cúi đầu, để đôi môi băng lãnh đến gần bên tai của cô, thấp giọng nói: “Bọn nhỏ liền trông cậy vào em. Tôi không phải một người cha hợp cách, tôi nợ bọn trẻ nhiều lắm, xem ra vẫn là phải tiếp tục nợ bọn trẻ.”

“Sẽ không, ở trong lòng của bọn trẻ, anh còn tính là xứng chức. Ít nhất là ở thời điểm lần trước cứu bọn trẻ. Hơn nữa anh đừng nói những lời như vậy có được hay không, cảm giác giống như cáo biệt trước lúc lâm chung vậy, cũng quá không may mắn. Tôi không cho phép sau này anh nói như vậy nữa.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút khổ sở, lòng của cô cảm giác giống như bị nhéo mạnh một cái.

“Được, tôi đồng ý với em, sau này sẽ không nói nữa. Chờ lần sau đến mang cho tôi ít quần áo để thay. Em biết tôi không quen mặc một bộ quần áo nhiều ngày ở trên người.”

Vừa rồi Bắc Minh Thiện nói rất nặng nề, nhưng lời kế tiếp lại như trêu đùa. Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên không khỏi giơ tay đấm nhẹ vào người anh: “Anh nên phải bị trị như vậy, đã tiến vào nơi này rồi, anh đã không còn là tổng giám đốc nữa, xin hãy có thái độ bình dân được không.”

***

Từ cục cảnh sát ra, trên mặt Cố Hạnh Nguyên hiện lên vẻ u sầu. Liên quan tới chuyện mời luật sư cho Bắc Minh Thiện, cũng bắt đầu khiến cô cảm thấy nhức đầu.

Kỳ thật vụ án này cũng không phải rất phức tạp, nhất là chuyện đánh người này. Kỳ thật chỉ cần hướng bồi thường và xin lỗi, lại thanh toán tiền thuốc men là có thể giải quyết, nhưng chỗ khó ở việc người này không phải người bình thường, mà là một viên chức nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Vừa nghĩ tới người bị hại kia, thật sự là một tên ghê tởm, cô liền cảm thấy có chút nhức đầu. Mặc dù cô không biết Bắc Minh Thiện đến cùng đã đánh vị Cục trưởng Quách bị thương ra sao, nhưng từ trong miệng của vị cảnh sát trung niên kia biết được, thương thế của ông ta hẳn là cũng không nặng.

Nếu như nói xin lỗi và bồi thường với ông ta... Còn không biết thật sự có thể đưa Bắc Minh Thiện ra ngoài không. Chỉ là sau khi Cố Hạnh Nguyên suy tư thì vẫn quyết định đi thử một lần, có lẽ có thể thay đổi đi. Dù sao cô ra mặt thì mọi chuyện cũng dễ nói chuyện hơn một chút đi.

Thế là cô quyết định, căn cứ địa chỉ bệnh viện Cục trưởng Quách dưỡng bệnh mà trước đó vị cảnh sát trung niên đã nói tới, tiện tay bắt một chiếc xe taxi.

*

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Bắc Minh Thiện xông cửa ải ở đảo giữa hồ, đánh Cục trưởng Quách bị thương, không biết lộ ra tin tức từ đâu, sau đó cũng bị truyền đi,

Cũng may đợi đến khi những phóng viên kia nghe tin lập tức hành động vây quanh ở dưới tầng lầu của tập đoàn Bắc Minh Thị, Cố Hạnh Nguyên đã sớm rời đi, cho nên cũng rất may mắn tránh khỏi những câu hỏi bén nhọn của bọn họ.

Về phần Hình Uy còn đang ở Bắc Minh Thị, anh ta ngược lại là không có nhận bất kì ảnh hưởng gì. Trước tiên anh ta phái người đến tòa biệt tự C ở đảo giữa hồ lái xe của Cố Hạnh Nguyên về. Cũng may sự tình còn tính là hết sức thuận lợi, lấy xe cũng không có chịu bất kì người nào gây khó dễ hay ngăn cản cả.

Cũng giống như vậy, ở trong nội bộ Bắc Minh Thị, chuyện này cũng làm cho oanh động cả lên. Bắc Minh Thiện ra tay không hiếm lạ, ngoài ý muốn chính là anh vậy mà lại đánh lãnh đạo mới nhậm chức, vậy chuyện này liền xem như là lớn chuyện. Đương nhiên, bọn họ và các phóng viên ở bên ngoài đều không rõ đến cùng vì sao Bắc Minh Thiện lại ra tay.

Cho nên các loại phiên bản suy đoán chỗ nào cũng có.

Trong phòng chủ nhiệm của bộ phận thiết kế Bắc Minh Thị, lúc này Bắc Minh Diệp Long đang cầm gậy golf, đồng thời thận trọng điều chỉnh góc độ và vị trí của mình, sau đó nhẹ nhàng vung cán lên, nhẹ nhàng đánh quả cầu trắng nhỏ phía trước vào trong lỗ ở cách đó không xa.

Lúc này, cửa phòng làm việc của anh ta mở ra, Đường Thiên Trạch từ bên ngoài đi vào: “Cậu Bắc Minh, thật sự là không nghĩ tới lúc này anh có tâm tư ở đây chơi bóng. Dưới lầu đã rất náo nhiệt.”

“Hả?” Trên mặt Bắc Minh Diệp Long lộ vẻ nghi hoặc, anh ta thế nhưng rất ít từ cửa phòng làm việc nhìn ra bên ngoài, Nghe anh ta kiểu nói này, quay người đặt cây gậy vào trong túi, sau đó đi đến bên cửa sổ, dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy màn cửa đóng chặt ra, chỉ thấy dưới tầng của Bắc Minh Thị đã tụ tập không ít người.

“Phía dưới vây quanh nhiều người như vậy làm gì, còn không báo bảo vệ đuổi bọn họ đi.”

Đường Thiên Trạch kéo một chiếc ghế ngồi xuống, trên mặt của anh ta mang theo nụ cười: “Tại sao phải làm như vậy, bọn họ đều là hướng về phía Bắc Minh Thiện mà đến. Nhìn dáng vẻ của anh liền biết là anh không biết gì cả, hôm qua anh ta lộ mặt lớn của mình ra. Vọt tới đảo giữa hồ nơi làm việc chuyên dụng của chính phủ, đánh cho Cục trưởng Quách tân nhiệm một trận.

***

“Anh nói đều là thật sao?” Sau khi Bắc Minh Diệp Long nghe xong có chút không thể tin nổi. Anh ta rất rõ ràng Bắc Minh Thiện, chuyện như vậy anh ta chắc chắn sẽ không làm.

“Tôi nói anh còn không tin sao, nếu không anh xuống dưới hỏi những phóng viên kia một chút, nhìn xem tôi có nói láo hay không.” Đường Thiên trạch bị anh ta hoài nghi còn hơi tức giận.

“Không phải tôi không tin anh, mà là tôi hiểu rất rõ chú hai của tôi, anh ta có thể làm ra chuyện như vậy nhất định là có nguyên nhân nào đó đi.”

Đường Thiên Trạch cười một tiếng: “Cậu chủ Bắc Minh nói không sai, đương nhiên mọi chuyện cũng có nguyên nhân. Vừa rồi tôi cũng hỏi thăm một chút.”

Sau đó, anh ta liền đơn giản nói kết quả mà anh ta nghe được:

Liên quan tới chuyện này có rất nhiều phiên bản, trong đó có hai cái tương đối được tán thành:

Điều đầu tiên, vấn đề hối lộ. Quan mới đến đốt ba đống lửa, thân là “người lãnh đạo trực tiếp”, Bắc Minh Thiện mặc dù không ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhưng là dựa vào quan hệ với Cố Hạnh Nguyên không thể cắt đứt, đương nhiên anh ta vẫn là sẽ thay cô ra mặt để giải quyết chuyện này, thế nhưng là về sau xuất hiện nguyên nhân nào đó, dẫn đến song phương ra tay đánh nhau.
Cái thứ hai là vấn đề liên quan đến phụ nữ. Thịnh Đường quốc tế luôn có thể đào được tin ngầm, làm phóng viên bên lĩnh vực truyền thông tự nhiên cũng có thể tìm được manh mối. Thông qua tin được lưu truyền của Cục trưởng Quách có thể đoán được, nhất định Cục trưởng Quách đang coi trọng Tổng giám đốc Bắc Minh thị. Cùng lúc đó, Bắc Minh Thiện cũng biết được tin này, vì vậy anh mới xuống tay độc ác như thế.

Bắc Minh Diệp Long ở một bên nghĩ đúng thật là có chuyện này, mấy phóng viên này thật sự có thể nói gió thành mưa, nghe một biết mười, trình độ dựng chuyện ngày càng cao rồi.

Về khả năng đầu tiên, anh ta cho rằng đó không phải phong cách của Bắc Minh Thiện. Mặc dù phía bên kia dở trò “sư tử ngoạm”, cho dù không đồng ý, anh cũng sẽ không động tay động chân để giải quyết.

Mà khả năng thứ hai thì…Bắc Minh Diệp Long lại có chút mơ hồ. Bắc Minh Thiện thật sự có thể sẽ vì Cố Hạnh Nguyên làm ra những hành động thiếu lý trí, bao gồm cả động thủ, khi đó anh ta nhất định sẽ không bận tâm đến thân phận của đối phương.

Nghĩ đến đây, Bắc Minh Diệp Long vội vàng gọi thư ký đi điều tra xem hoạt động mấy ngày qua của Cố Hạnh Nguyên.

Hơn một tiếng sau, thư ký gọi điện thoại đến nói với anh ta: Ngày hôm qua Cố Hạnh Nguyên đã nhận được thiệp mời khi Bắc Minh Thiện vừa rời đi không được bao lâu, cô đã một mình vội vàng đi ra ngoài.

Thêm nữa, cô ta biết được từ người phụ trách đăng kí thư tín: trong số những tấm thiệp được gửi cho Hạnh Nguyên ngày hôm qua, có một cái được gửi từ chính phủ.

Nhận được tin, Bắc Minh Diệp Long có chút khiếp sợ, như vậy chẳng lẽ chuyện Bắc Minh Thiện đánh người thật sự liên quan đến Cố Hạnh Nguyên.

Cùng lúc đó cũng có người giật mình giống hệt như anh ta, người đó là Đường Thiên Trạch.

*

Sau khi rời khỏi chỗ của Bắc Minh Diệp Long, Đường Thiên Trạch tìm một căn phòng yên tĩnh gọi điện cho Lý Thâm: “Sư phụ, bên Cục trưởng Quách gặp chút phiền toái.”

Lý Thâm cầm điện thoại nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Thiên Trạch hai chân bắt chéo ngồi trên ghế, hạ giọng cực thấp: “Tình huống cụ thể con cũng không rõ, nhưng mà lúc nãy ở chỗ Bắc Minh Diệp Long con nghe được chút tin tức, nhưng lại không xác định được việc đó có thật hay không.” Sau đó, anh ta kể hết mọi việc cho Lý Thâm nghe.

***

Lý Thâm một bên nghe điện thoại, một bên cầm bút lông vẽ tranh. Khi nghe anh ta nói Cục trưởng Quách có ý đồ xấu đối với Cố Hạnh Nguyên, sau đó bị Bắc Minh Thiện bắt được đánh cho một trận, tay cầm bút của ông ta không khỏi run lên.

Một bức tranh sơn thủy gần hoàn thành bị một vết mực lớn phá hủy.

“Hừ!” Ông ta nhíu mày lại, gương mặt cũng hết sức khó coi.

“Ầm.” Tay cầm bút đập mạnh xuống bàn, sau đó ông ta vò nát bức tranh rồi ném mạnh xuống đất.

“Sư phụ, xin người đừng tức giận, việc này vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.” Đường Thiên Trạch nghe thấy một loạt âm thanh vang động ở đầu dây bên kia liền biết sư phụ đang rất tức giận.

“Con đi điều tra cho rõ chuyện này ngay lập tức, nếu như đúng là chuyện do ông ta gây ra thì cứ để ông ta tự giải quyết. Còn nữa, bảo ông ta biết thân biết phận thì đừng có động đến Hạnh Nguyên nữa, nếu không ta nhất định sẽ không để yên cho ông ta đâu.”

Đường Thiên Trạch cất điện thoại. Sau đó, lái xe rời khỏi Bắc Minh thị đi đến bệnh viện.

*

Cố Hạnh Nguyên đi taxi đến bệnh viện, nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Cục trưởng Quách. Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy rõ, ông ta đang nằm trên giường bệnh, một cánh tay bị bó bột quấn đầy băng gạc.

Thấy vậy, cô thầm nói: Đáng đời, ông ta nên có kết cục như vậy.

Nhưng tức thì tức, hôm nay cô phải tìm được cách để tên Cục trưởng Quách này đừng truy cứu trách nhiệm Bắc Minh Thiện nữa. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng sau đó gõ nhẹ cửa rồi kéo cửa đi vào.

Phong thái cục trưởng cũng lớn thật đấy: Cả một phòng lớn chỉ có một mình ông ta. Hơn nữa, chỗ này bày trí như là ở khách sạn vậy, tủ lạnh, ti vi, điều hòa quả thật không thiếu món gì. Loại phòng như vậy, chỉ sợ là người bình thường dù có muốn ở cũng không chi nổi.

Lúc này, Cục trưởng Quách nằm trên giường xem ti vi. Cái tay bị bó bột kia của ông ta thực ra là đang làm màu mà thôi, kỳ thực Bắc Minh Thiện chỉ làm ông ta bị trật khớp, chỉ cần vào bệnh viện chỉnh lại một chút là khỏi.

Ông ta làm như vậy, thứ nhất là tìm cơ hội để nghỉ ngơi. Thứ hai, ông ta biết người đã khiến ông ta chật vật ngày hôm qua chính là cựu tổng giám đốc Bắc Minh Thiện của Bắc Minh thị, ông ta cũng có chút suy tính. Nhưng dù sao thì ông ta cũng là cơ quan viên chức, đối mặt với cựu tổng giám đốc có gì mà phải sợ, chỉ cần ông ta lạm dụng chức quyền thì anh cũng sẽ bị đánh đến không kịp trở tay mà thôi.

Sáng sớm nay, cảnh sát đã đến để lấy khẩu cung. Tất nhiên, ông cũng không dại gì mà khai hết mọi chuyện mà chỉ cực lực nhấn mạnh rằng chính mình không làm gì đột nhiên bị Bắc Thiện Minh đánh một cách vô cớ.

Điều khiến ông ta có gan để đảo ngược thị phi như vậy là vì sau ông ta có người chống lưng, nhiều quan viên kết thù với Bắc Minh Thiện đều gọi điện cho ông ta, dồn dập kêu ông ta cắn trả Bắc Minh Thiện, trút giận thay bọn họ.

Chung quy vẫn là câu: Không sợ chuyện xấu, chỉ sợ người xấu. Cục trưởng Quách không ngừng bị người khác giựt dây, đang chuẩn bị cùng Bắc Minh Thiện đấu một trận sống còn.

***

Lúc này Cục trưởng Quách còn đang nhàn nhã xem ti vi, tay còn lại cũng nhàn nhã không kém, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đang cháy, trong miệng thỉnh thoảng nhả ra vài ngụm khói.

Không giống như đang dưỡng bệnh mà giống đang nghỉ dưỡng hơn.

Ông ta nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng dúi điếu thuốc vào gạt tàn trên tủ đầu giường. Sau đó nhắm mắt lại làm bộ nghỉ ngơi.

Chỉ có điều, kỹ xảo của ông ta thật sự quá kém, hơn nữa có cả đống sơ hở. Tỷ như, mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng, cùng cái ti vi vẫn còn đang mở…

Cố Hạnh Nguyên đi vào phòng, nhìn ông ta giả vờ giả vịt trên giường, trong lòng tức giận vô cùng.

Nhưng mục đích cô tới đây không phải là để hơn thua với ông ta mà là để hóa giải mâu thuẫn của ông ta và Bắc Minh Thiện.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giúp Bắc Thiện Minh sớm lấy lại tự do.

“Cục trưởng Quách, tôi tới thăm ông đây. Cục trưởng Quách…” Cố Hạnh Nguyên đi tới cạnh giường bệnh nhẹ giọng nói.

Vị cục trưởng tuy rằng khả năng diễn vô cùng kém cỏi, thế nhưng lại rất “chuyên nghiệp”, một khi đã diễn thì sẽ diễn đến cùng. Sau khi nghe Cố Hạnh Nguyên kêu ông ta hai, ba lần thì ông ta mới từ từ mở mắt.

Sau đó làm bộ tỏ vẻ bất ngờ: “Há, là Sếp Cố à…Thật sự bất tiện quá, tôi vừa mới ngủ dậy. Chuyện tối qua thật sự rất đột ngột.”

Nói đến đây, ông ta thở dài một hơi: “Sếp Cố, ngày hôm qua đột nhiên có một người đàn ông đột nhiên xông vào dẫn cô đi, tôi chỉ muốn ngăn anh ta lại thì bị đánh thành bộ dạng này. Đến khi tỉnh lại…thì tôi đã ở đây rồi.”

Nói cứ như thật, ông ta nhất định cho là lúc đó cô đã hôn mê nên mới ở chỗ này đổi trắng thay đen.

Cố Hạnh Nguyên nhìn động tác vụng về của ông ta, hận không thể đập gẫy cánh tay còn lại của ông ta, dạng người mặt người dạ thú này dám dùng thủ đoạn đê hèn với cô như vậy, không biết trước đó ông ta đã hại bao nhiêu người phụ nữ khác rồi.

Cứ đập gãy tay ông ta, tiện thể phế bỏ “chân” của ông ta, điều này cũng có thể coi là một công đức lớn đấy.

Tuy nhiên, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mặt cô vẫn không biến sắc. Hơn hết, bây giờ cũng không phải lúc để vạch trần lời nói dối của ông ta. Đối với loại người này, tốt nhất nên dùng thủ đoạn vừa lừa vừa dụ dỗ mới được.

Nếu ông ta thích diễn, vậy đối với một người có thể dễ dàng trà trộn giới diễn viên “Ngoại hạng” như cô thì đó không còn là vấn đề nữa, hơn nữa cô còn vượt trội hơn ông ta về mọi mặt.

Trên mặt Cố Hạnh Nguyên lập tức biểu lộ vẻ cảm kích, nước mắt lưng tròng, đi đến bên cạnh Cục trưởng Quách, đưa tay chạm nhẹ lên cánh tay bó thạch cao của ông ta: “Cục trưởng Quách, ông vì tôi mà bị thương nặng như vậy, làm tôi không biết phải cảm ơn ông như thế nào. Nếu kiếp sau có làm trâu làm ngựa cho ông, cũng không báo đáp hết được ân tình này của ông.”

Cục trưởng Quách nhìn Cố Hạnh Nguyên, vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, xem ra người phụ nữ này thật sự không biết cái gì hết.

Ông ta làm bộ dạng rộng lượng, mỉm cười với cô: “Sếp Cố, cô yên tâm tôi không sao cả.”

***

Cục trưởng Quách nói xong đưa tay nhẹ vỗ lên mu bàn tay Cố Hạnh Nguyên, một mặt ân cần hỏi han: “Cô vẫn ổn chứ, người đàn ông kia có làm gì cô không? Nếu có thì cô cũng đừng sợ, có tôi ở đây rồi, không ai dám ức hiếp cô đâu.”

Đúng là được nước làm tới… chỉ cho ông ta một nét mực ông ta liền xem như là một tác phẩm. Trên đời có một câu rất hay “Người rẻ mạc nhất là người bất khả chiến bại.” Có lẽ chính vì bản lĩnh này mà ông ta có thể leo lên được vị trí này.

Cố Hạnh Nguyên rút một tờ khăn giấy ra chấm chấm khóe mắt của mình: “Cục trưởng Quách, ông không cần lo lắng, người đàn ông kia không làm gì tôi hết.”

“Không thể nào, anh ta rõ ràng là đang nhắm vào cô. Hồi sáng cảnh sát tới nói là cô bị anh ta bắt đi.” Cục trưởng Quách nhất thời nghi hoặc trong lòng.

Đương nhiên phải nghi ngờ rồi, dựa theo ý nghĩ của ông ta, Cố Hạnh Nguyên xinh đẹp như vậy, hơn nữa cô cũng không có năng lực phản kháng, không nhân cơ hội bắt đi thì chờ cái gì nữa.

Đây cũng là điều mà vị cục trưởng này nghĩ đến khi tỉnh lại và cũng là điều khiến ông ta hối hận, ông ta tốn công đến vậy, cuối cùng lại để người khác hưởng.

Cố Hạnh Nguyên kiên quyết lắc đầu: “Khi tôi…tôi tỉnh lại, thì đã ở trong bệnh viện rồi, bác sĩ đã nói với tôi rằng đã kiểm tra qua không có dấu vết bị xâm phạm.”
“Như vậy thì quá tốt rồi. Tôi đoán là người đàn ông đó thấy sợ tôi rồi. May mắn cho anh ta, nếu không tội danh của anh ta sẽ tăng thêm một bậc. Sếp Cố, cô yên tâm, tôi đã cử người đi bắt anh ta. Người như vậy đúng là không coi pháp luật ra gì, không bốc lịch ba, bảy năm thì khó mà trút được cơn giận này.”

Cái lão này đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình, bị đánh đến bất tỉnh nhân sự cho đến sáng mới tỉnh lại, còn không biết mất mặt tự nhận mình đã cử người đi bắt. Thực sự vô liêm sỉ vô cùng.

Cố Hạnh Nguyên phát hiện ông ta đang nói vào trọng tâm liền nói: “Cục trưởng Quách, tôi thấy nên bỏ qua chuyện này đi thôi. Dù gì thì anh ta cũng không làm gì tôi. Chuyện anh ta đánh ông thì cứ để anh ta bồi thường tiền thuốc men là được. Người ta có câu: Rồng mạnh sẽ không đạp đầu rắn. Như lời của ông thì người đàn ông này cũng không phải hạng người tốt gì. Nếu bắt anh ta chịu phạt, sau này khi được thả ra, chắc chắn anh ta sẽ tìm ông trả thù…Người kia ở trong tối, còn ông thì lại ở ngoài sáng…”

Cục trưởng Quách nghe Cố Hạnh Nguyên nói xong, không khỏi nhíu mày lại. Ông ta cũng là người xảo quyệt, sau một hồi suy ngẫm ông ta nói: “Sếp Cố, tôi cảm ơn quan tâm mà cô dành cho tôi. Thế nhưng, con người xấu xa này rất tham lam. Dù chúng ta có tha cho anh ta lần này, cũng khó bảo đảm rằng lần sau anh ta sẽ không gây thêm chuyện khác. Nếu lỡ như hại đến người khác thì sao đây? Chúng ta làm như thế chính là vô trách nhiệm đối với người dân…Thân phận của tôi là cán bộ nhân dân, sao có thể làm chuyện có hại cho người dân được, lương tâm tôi sẽ ray rứt vô cùng…”

Lời nói đầy dõng dạc làm ông ta không khỏi kích động. Ông ta nắm chặt bàn tay lành lặn của mình rồi đặt trước ngực. Nếu không biết, chắc không chừng cô sẽ tin rằng ông ta là một lãnh đạo tốt luôn một lòng vì người dân.

Nhưng cái trò này đối với một người nhìn thấu tất cả như cô, đúng thật là khiến người khác buồn nôn.

***

Nói thật, Cố Hạnh Nguyên không muốn ở lại nhìn bản mặt ghê tởm của ông ta thêm một phút nào cả. Sao lúc nào cô cũng gặp loại người như ông ta vậy chứ?

Cố Hạnh Nguyên hết ‘giả bộ’ được nữa rồi, cô quyết định tháo bỏ lớp mặt nạ này, nếu ông ta không ăn mềm, vậy thì cứ trực tiếp ngả bài thôi.

Cố Hạnh Nguyên xoay người lại, không nhìn nổi đến bản mặt kinh tởm của ông ta thêm được nữa.

Cô quay mặt nhìn về phía ngoài của sổ: “Cục trưởng Quách, ngày hôm qua ông phát thiệp mời cho tôi, kỳ thực không phải vì bàn bạc chuyện công tác mà là có mục đích khác phải không.”

Vấn đề đột nhiên nảy ra khiến Cục trưởng Quách còn đang đắm chìm trong lời nói dối của mình lập tức sửng người. Không biết vì sao Cố Hạnh Nguyên lại đột nhiên nói về vấn đề này.

Vẻ mặt của ông ta bắt đầu trở nên hoang mang, Cố Hạnh Nguyên vẫn đang quay lưng về phía ông, cô sẽ không nhìn thấy được bộ dạng của ông ta ngay lúc này.

“Sếp Cố, sao cô lại hỏi chuyện buồn cười đến như vậy, nếu tôi không tìm cô để bàn bạc chuyện công tác, không lẽ để bàn bạc về chuyện khác sao? Nhất định là chuyện ngày hôm qua đã làm cô sợ nên mới nói như vậy đúng không. Cô nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.

Cục trưởng Quách giả nai nhìn cô, nhưng lại nhìn không thấy hai tay buông thỏng của cô đang nắm chặt thành quyền.

Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi, rồi đột nhiên xoay người lại, bộ dạng điềm đạm đáng yêu khi nảy đã biến mất.

Đối mặt ông ta là một vẻ mặt lạnh như băng, y hệt như lúc ông ta đối mặt với Bắc Minh Thiện vậy.

Điều này làm Cục trưởng Quách không khỏi hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ rằng cô lại trở mặt nhanh như vậy. Lúc này, ông ta cố giả bộ trấn định: “Sếp Cố, cô làm sao vậy, sắc mặt cô có vẻ không tốt có cần tôi kêu bác sĩ đến khám cho cô không. Tôi quen vài bác sĩ…”

“Cục trưởng Quách, ông không cần đóng kịch với tôi nữa. Tối hôm qua tôi cũng không hoàn toàn bất tỉnh, chuyện xảy ra sau đó tôi đều nhìn thấy hết. Ban đầu tôi đã cho rằng ông là một người tốt, nhưng hành động của ông lại làm tôi thất vọng vô cùng, cực kỳ buồn nôn!”

Cục trưởng Quách nhất thời kinh hãi đến biến sắc: “Cô, Sếp Cố, cô thấy gì chứ. Đừng nghe người khác nói bậy…Tôi, tôi không có làm gì hết…”

“Đúng, ông không làm gì hết, thế nhưng có làm gì hay không đều khiến tôi căm ghét. Lúc tôi đang hôn mê, nghĩ đến rất nhiều chuyện. Từ lúc vừa mới bắt đầu thái độ của ông rất lạ, mãi về sau tôi mới hiểu rõ. Ly rượu mà tôi uống đã bị ông động tay động chân!”

“Làm gì có chuyện như vậy? Thật buồn cười, ly rượu đó cô cũng thấy mà, tôi cũng uống nhưng có bị sao đâu.” Cục trưởng Quách khủng hoảng trong phút chốc, sau đó lập tức bình tĩnh lại, thậm chí thái độ còn nghiêm túc hơn: “Sếp Cố, tôi nể tình hôm qua cô đã gặp phải chuyện đáng kinh sợ, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu về chuyện này. Hiện tại tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi. Mời cô về giùm cho.”

Cố Hạnh Nguyên rủ mắt nhìn Cục trưởng Quách đang nằm, cô nhìn thấy ánh mắt lập lòe của ông ta, rất hiển nhiên đây là biểu hiện chột dạ, nếu không phải cô nói trúng tim đen thì sao ông ta lại có thái độ như vậy chứ. Điều này làm cô tin vào suy đoán của mình hơn, tức giận trong người cũng ngày càng lớn.

***

Đối mặt với lời thề thốt phủ nhận của Cục trưởng Quách, Cố Hạnh Nguyên cũng chỉ có thể tức giận, chứ không có biện pháp gì bắt được chỗ hỏng của ông ta.

Đây chính là phương diện xảo quyệt của Cục trưởng Quách, dù bị người khác bắt được nhược điểm nhưng chỉ cần không thừa nhận thì sẽ không có việc gì.

“Ông có phải đàn ông không vậy, chuyện mình làm lại không dám nhận. Nhưng ông biết không, lúc đó tôi cũng không hôn mê hoàn toàn, xảy ra chuyện gì tôi cũng biết hết. Như thế, tôi có thể đến chỗ cảnh sát vạch trần tội ác của ông.”

Cục trưởng Quách thoạt nhìn là loại người cứng mềm đều không ăn, vừa mới có vẻ căng thẳng thì một giây sau lại vô cùng bình tĩnh. Ngoài dự liệu của Cố Hạnh Nguyên, ông ta đứng dậy khỏi giường.

Ông ta cười như không cười nhìn cô, vẻ mặt giống hệt như tối hôm qua: “Sếp Cố, khi cô nói đến việc này thì nên cân nhắc kĩ càng, làm như vậy thì có lợi gì cho cô không? Cứ cho là cảnh sát tin lời của cô đi, vậy thì tôi cũng chỉ bị xem là có ý đồ mà thôi. Thậm chí tư cách để thụ án cũng không có. Nhưng cô thì lại đắc tội với tôi, tôi là lãnh đạo trực tiếp lĩnh vực mà công ty cô đang hoạt động, cô nghĩ xem về sau còn có thể sống tốt được sao?”

Nói đến đây, ông ta cảm thấy tự tin tăng cao, trên mặt cũng treo lên một nụ cười đắc ý: “Sếp Cố à…,cô còn quá trẻ. Người trẻ tuổi thường rất thích hành động theo cảm tính, không chịu để tâm đến hậu quả gì cả. Nhưng tôi có một đặc tính tốt, chính là vô cùng khoan hồng độ lượng, lời vừa nãy cô nói, tôi sẽ xem như không biết gì. Dù gì thì cũng có người thế mạng rồi, sao cô làm chuyện hai bên đều bị thiệt như vậy làm gì.”

Cố Hạnh Nguyên không phản ứng gì, mặt lạnh nhìn ông ta. Lời ông ta nói, Cố Hạnh Nguyên thật sự là chưa nghĩ đến, ông ta có chức quyền nếu như không thể đẩy ngã trong một lần, thì sẽ để lại vô vàn phiền phức, lúc đó không chỉ Bắc Minh Thiện mà ngay cả Bắc Minh thị cũng sẽ liên lụy không nhỏ.

Cục trưởng Quách nhìn vẻ mặt hòa hoãn của Cố Hạnh Nguyên, liền biết lời ép bức và dụ dỗ của mình đã có tác dụng. Đây cũng không phải lần đầu ông ta đối phó với loại người thiếu “kỹ năng” uy hiếp như vậy.

Đối với việc này, ông ta tất nhiên có biện pháp ứng phó hơn nữa biện pháp này áp dụng mười lần như một.

Sau khi bức ép, thì tất nhiên là dụ dỗ rồi. Ông ta bày ra bộ dạng ý sâu xa: “Sếp Cố, tôi biết cô là người thông minh, cô cũng chưa thiệt thòi gì hết, cứ bỏ qua chuyện này đi. Hơn nữa tôi đảm bảo với cô, Bắc Minh thị chắc chắn sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì hết, không chỉ vậy mà còn nhận được nhiều điều tốt hơn so với trước đây. Chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác.”

Ngoan ngoãn hợp tác…

Cố Hạnh Nguyên nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của ông ta, tựa như sói xám đang vồ vuốt lớn hướng về cô bé quàng khăn đỏ vậy.

Cô lại nghĩ, ông ta nói như vậy, nghĩa là người này vẫn còn “tà tâm”. Nếu vậy, không bằng cứ nghe theo ông ta, xem ông ta còn suy nghĩ lệch lạc gì khác. Điều này cũng giúp mình sớm có phòng bị, cũng có thể tìm ra nhược điểm hoặc cách trị được ông ta.

Vẻ mặt cô dần hòa hoãn lại: “Cục trưởng Quách, không biết ông muốn tôi phải làm gì đây?”

***

Chưa nói hết câu, đuôi cáo đã lập tức lộ ra.

Lúc Cố Hạnh Nguyên nói ra câu này, cùng lúc đó, Cục trưởng Quách cũng lập tức nở nụ cười: “Sếp Cố thật sự là một người thông minh, một chút liền hiểu rõ. Cho đến thời điểm này thì hai chúng ta cũng không cần phải giấu diếm gì nữa. Kỳ thực trong lòng cô cũng biết, khi hôm qua nhìn thấy cô tôi đã thích cô rồi. Nếu cô chịu nghe lời…”

Cố Hạnh Nguyên nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống, cái tên này đúng lành sẹo thì quên đau, tai họa được loại bỏ, sắc tâm liền trổi dậy.

“Cục trưởng Quách, tôi thật sự rất khâm phục bản lĩnh của ông đấy.”

“Sếp Cố quá khen.” Cục trưởng Quách làm như không nghe thấy lời trào phúng của cô.

“Thực sự không nghĩ ra, người giống ông sao có thể trà trộn trong giới chính trị còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng nhiều năm như vậy, lại còn có thể ngồi vững đến vậy, không lẽ không ai nói với ông rằng ông là một tên đê tiện tiểu nhân vô liêm sỉ sao!”

Cố Hạnh Nguyên bình thường sẽ không nói chuyện thô bạo như vậy, bản lĩnh mắng người cũng chỉ có thể đến mức này thôi. Lời vừa nãy, là một trong những từ ngữ lợi hại nhất mà cô có thể nghĩ tới.

Cục trưởng Quách vẫn còn đang dương dương tự đắc, nghe thấy lời cô nụ cười ngay tức khắc bị dập tắt, ông ta nhìn người đứng bên cạnh đầy hung tợn, người kia cũng đang đồng dạng nhìn ông ta.

Ông ta lần thứ hai bộc lộ vẻ nguy hiểm: “Sếp Cố, cô không nên rượu mời không uống mà lại uổng rượu phạt. Tôi nói như vậy là vì nhìn cô vừa mắt. Nói thật với cô, sở dĩ tôi không lo lắng gì, bởi vì sau lưng tôi có chỗ dựa vững chắc. Dù cô có cố gây sự với tôi thì cũng chỉ phí công mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK