Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436













CHƯƠNG 436: MỘT MỚ HỖN ĐỘN



Ở trong hai chiếc xe của Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên ngoại trừ vài người thì đều bị nhét chật ních.



Sau khi bọn họ di chuyển món đồ cuối cùng vào trong phòng, Vân Chi Lâm mới thở dài một hơi: “Mọi người đi ra ngoài đi, ngoại trừ những vật dụng thiết yếu hàng ngày, chẳng lẽ không thể mang theo ít đồ được? Em nhìn xem thử đi, chuyển muốn hết cả cái nhà của em đến đây luôn.”



“Có phải là anh đã hối hận rồi hay không? Nói cho anh biết nha, những vật dụng này đều có tác dụng hết đó, anh cũng đừng có quên hiện tại ở chỗ của anh còn có một người phụ nữ đang mang thai.” Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, dáng vẻ đang phát biểu giống như là ông chủ đang dạy dỗ nhân viên của mình.



Lạc Kiều cười hì hì chạy chậm đến bên cạnh của Vân Chi Lâm, kéo cái tay ra khoác lên trên cánh tay của anh ta, giống như là một em gái nhỏ đang làm nũng với anh trai: “Sư huynh, vẫn may là có anh cho em mượn phòng để ở, đến lúc đó bổn cô nương sẽ đền đáp cho anh thật xứng đáng.”



“Nè, bây giờ em cẩn thận một chút đi, hiện tại là tình huống như thế nào rồi hả, còn chạy tới chạy lui giống như đứa bé. Đừng có quá đắc ý nha, chuyện của em để sau này anh có thời gian rảnh thì sẽ giải quyết, hơn nữa chỗ này của anh cũng không phải là để cho em thuê không.” Vân Chi Lâm sa sầm mặt nhìn Lạc Kiều.



“Ủa, không phải nghe Hạnh Nguyên nói đây là giúp đỡ bạn bè hả? Sao đến chỗ anh thì lại lật lọng rồi, không nhìn ra nha, mấy năm nay anh cũng đã học được một thân đầy mùi tiền. Thôi bỏ đi, đã như thế này thì em vẫn nên trở về chỗ của mình ở tốt hơn, ít nhất không cần phải nhìn sắc mặt của anh.” Đầu tiên là Lạc Kiều kinh hãi, tiếp theo đó gương mặt xinh đẹp kéo căng, quay người lại muốn trở về phòng lấy đồ của mình.



Cố Hạnh Nguyên kéo Lạc Kiều lại, cảm xúc của người phụ nữ mang thai luôn không ổn định: “Kiều Kiều, trước tiên em nghe Chi Lâm nói cái gì đã, nếu như em không đồng ý thì đi cũng không muộn mà.” Nói xong, cô lại nhìn Vân Chi Lâm, trong đầu của anh đang muốn làm cái gì đây?



Vân Chi Lâm nói: “Yêu cầu của anh rất đơn giản, đó chính là phải ngoan ngoãn ở đây, không cho phép đi lung tung khắp nơi, cũng không cho phép làm căn phòng của anh hỗn loạn, càng không cho phép sau khi anh về nhà mà la lối ồn ào làm ảnh hưởng đến công việc của anh.”



Lạc Kiều nhìn Vân Chi Lâm, chớp chớp đôi mắt to mấy lần: “Chỉ những chuyện này thôi hả?”



“Chỉ những thứ này thôi, có phải là mấy yêu cầu này còn chưa đủ ghiền hay không?” Vân Chi Lâm nhìn bộ dạng không thể tưởng tượng nổi của cô, thật sự không biết phải làm thế nào đối với cô em gái này.



“Đừng có tăng thêm nữa, những cái này cũng đã đủ cho em phải cam chịu ở đây rồi, tốt xấu gì em cũng là một minh tinh có chút danh tiếng.” Lạc Kiều vội vàng khoát tây.



“Anh mới không thèm quan tâm em có phải là minh tinh hay không, trong mắt của anh em chính là một đứa bé giống y như là Cửu Cửu. Người lớn bỏ mặc em thì sẽ gây ra nhiều chuyện hỗn loạn, nhìn cái bụng này của em đi, quả thật là một chuyện hoang đường mà.” Vân Chi Lâm lại bày ra bộ dạng của anh cả dạy dỗ Lạc Kiều.



Lạc Kiều không có phản ứng gì, Cửu Cửu thì lại không vui, con bé nhướng mày đi đến bên cạnh chân của Vân Chi Lâm, duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy ống quần của anh: “Ba Chi Lâm ơi, Cửu Cửu là bé ngoan mà, không có không nghe lời giống như dì Kiều Kiều đâu.”



“Nè Cửu Cửu, con hay quá nha, mấy ngày nay dì làm gì mà không nghe lời hả, còn dám ở đây cáo trạng nữa, xem xem dì xử lý con như thế nào...” Lạc Kiều nói xong rồi ngồi xổm người xuống, hai tay làm bộ như muốn chọc lét Cửu Cửu.



...



Cửu Cửu cười hì hì, sau đó trốn ra đằng sau chân của Vân Chi Lâm: “Dì Kiều Kiều làm chuyện xấu còn không cho nói, lêu lêu lêu...”



“Kiều Kiều, đến lúc nào rồi hả, em cần phải chú ý thân thể của mình.” Anna nói xong liền vội vàng dìu cô đứng dậy: “Cái thai của em còn chưa ổn định, em bớt làm mấy động tác như vậy đi, chứ đừng có nói là đùa giỡn với Cửu Cửu.”



Lạc Kiều nhếch nhếch môi: “Ặc, em biết rồi...”



Buổi chiều Cố Hạnh Nguyên đi đón Trình Trình, trên đường trở về Trình Trình nhìn khung cảnh đường phố ở bên ngoài cửa sổ, con đường này cũng không phải là đường về nhà.



“Mẹ ơi, chúng ta đi đâu vậy mẹ, không trở về nhà ạ?”



Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói: “Chúng ta đến chỗ của ba Chi Lâm ở có được không con, còn có Cửu Cửu, dì Anna với dì Kiều Kiều nữa.”



“Mẹ, vậy sau này có phải là chúng ta đều phải ở nhà của ba Chi Lâm không ạ?” Trình Trình quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên.



“Sẽ không đâu con, hiện tại là bởi vì dì Kiều Kiều đang mang thai, cô ấy cần chăm sóc. Nhưng mà nhà của chúng ta không to, cho nên phải đến nhà của ba Chi Lâm ở một đoạn thời gian.”



Lúc này Trình Trình mới yên tâm nhẹ gật đầu.



...



Cố Hạnh Nguyên trở nên bộn bề nhiều việc, cô phải chạy đi chạy lại mấy nơi như là ở trong nhà, văn phòng luật sư, bệnh viện và trường học, mấy ngày tiếp theo cô cũng mệt mỏi gầy đi không ít, nhưng mà hình như cô gầy thêm một lần nữa trông cô lại có vẻ có chút xinh đẹp.



Có lẽ chính là vì càng trải qua nhiều thứ, sự hiểu biết của cô về cuộc sống cũng sâu sắc hơn.



Công trình của tập đoàng Gia Mậu cũng đã có Diệp Long toàn quyền phụ trách, Bắc Minh Thiện cũng được rảnh rỗi. Tuy nhiên để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải sắp xếp hai người ở bên cạnh của Diệp Long, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của anh ta.



Hai người Bắc Minh Thiện và Hình Uy mấy ngày nay đều tập trung tinh lực điều tra chuyện ở khách sạn Daredevil, trong camera giám sát trước mấy ngày xảy ra chuyện này, bọn họ bất ngờ phát hiện Đường Thiên Trạch từng xuất hiện ở chỗ này.



Hơn nữa mấy ngày tiếp theo đều có chỗ phát hiện được bóng dáng của anh ta.



Điều khiến cho bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là hình như là anh ta đang cố ý né tránh camera giám sát, lúc mà anh ta đi vào trong đại sảnh và đi ra đại sảnh thì mới có video liên quan đến anh ta.



Hành động của anh ta trong tòa nhà này được thông qua lối đi an toàn, bởi vì chỉ có nơi đó mới không có bố trí camera giám sát.



Về phần anh ta đi đến tầng lầu nào của Daredevil, anh ta làm cái gì thì cũng không có ai biết được.



Tiếp theo đó bọn họ lại kiểm tra tất cả các thông tin đăng ký phòng ở khách sạn dưới quầy lễ tân, hi vọng là có thể tìm được manh mối từ nơi này.



Nhưng mà khiến cho bọn họ thất vọng, chính là trong hệ thống căn bản không thể kiểm tra được một người khách có tên là Đường Thiên Trạch, thậm chí ngay cả khách họ Đường cũng không có.



Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, rõ ràng ở trong video mỗi lần mà Đường Thiên Trạch đi vào trong khách sạn, anh ta sẽ đứng lại ở quầy lễ tân một hồi, giống như là đang giải quyết nghiệp vụ hoặc là chuyện gì khác.



“ông chủ, chẳng lẽ là anh ta dùng tên giả à? Có cần tôi phải đi đến quầy lễ tân để hỏi nhân viên phục vụ đã đón tiếp anh ta vào ngày hôm đó không?” Hình Uy nhìn ông chủ.



Bắc Minh Thiện đốt một điếu thuốc, hít một hơi: “Cậu có hỏi quầy lễ tân cũng không có tác dụng gì đâu, một ngày bọn họ tiếp đón khách hàng có đến hàng trăm người, căn bản cũng sẽ không chú ý đến anh ta. Anh ta cứ ra vào thường xuyên như vậy, xem ra là mấy ngày trước khi xảy ra chuyện anh ta đều luôn ở chỗ này.”



Đường Thiên Trạch quả thật hoàn toàn không đơn giản, anh ta cố ý để lại một vài bằng chứng mông lung, nhưng mỗi khi cứ đến điểm mấu chốt thì lại không để lại bất cứ dấu vết gì.



“Cậu đi thăm dò một chút đi, ngày sửa chữa thang máy của khách sạn là ngày nào.” Có lẽ cũng nên điều tra ở xung quanh thang máy.



Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho hậu cần của khách sạn.



...



Mấy phút sau, Hình Uy cúp điện thoại.



“Tình huống khôi phục ở bên kia như thế nào rồi?” Bắc Minh Thiện nhìn biểu cảm ở trên mặt của Hình Uy có vẻ hơi phức tạp.



“ông chủ, bên phía hậu cần của khách sạn nói là trước mấy ngày xảy ra chuyện thì thang máy đã xảy ra sự cố một lần rồi, nhưng mà sau khi bọn họ thông báo cho công ty thang máy, bên kia phái người đến rất nhanh liền sửa chữa xong sự cố.” Hình Uy nhìn ánh mắt của Bắc Minh Thiện: “ông chủ, có phải là chuyện này có vấn đề không?”



“Cậu thông báo cho bọn họ, kêu người phụ trách sửa chữa thang máy đến chỗ của tôi một chuyến tôi có lời muốn hỏi.”



Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đi sắp xếp.



Rất nhanh, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi được thư ký đưa vào trong phòng từ bên ngoài.



Bắc Minh Thiện ngẩng đầu lên nhìn người kia một chút, trên người của ông ta bận bộ đồ lao động màu xanh xám, trên người có không ít vết dầu nhớt.



Đây là lần đầu tiên mà ông ta đi vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc Bắc Minh thị, cúi đầu, tay chân luống cuống đứng ở phía trước bàn làm việc của Bắc Minh Thiện.



“Mời ngồi, tôi có một số việc muốn hỏi ông.” Bắc Minh Thiện nói xong thì ra hiệu cho ông ta ngồi xuống.



“Tổng, tổng giám đốc Bắc Minh, cả người của tôi rất bẩn, mấy thứ kia của ngài đều rất cao quý, tôi sợ làm bẩn nó, có lời gì thì dì cứ hỏi đi.” Công nhân thang máy vẫn lộ ra bộ dạng căng thẳng như cũ.



Mặc dù bên ngoài thì Bắc Minh Thiện lộ ra bộ dạng không quan tâm, nhưng mà ở trong lòng vẫn có chút để ý.



“Không có việc gì đâu, tôi thấy ông có chút khẩn trương, ngồi xuống nói chuyện sẽ khá hơn một chút.”



Hình Uy nhìn thấy người công nhân kia vẫn còn chưa chịu ngồi, hơi cau mày lại: “Nghe không hiểu hả, kêu ông ngồi xuống trả lời.”



Giọng nói của anh ta mặc dù hơi cứng rắn một chút, nhưng mà quả thật có tác dụng, người công nhân đó bị dọa liền ngồi xuống cái ghế ở phía sau.



Bắc Minh Thiện nhìn ông ta một cái: “Có phải là thang máy của khách sạn Daredevil vẫn luôn do ông bảo trì không?”



Người công nhân đó vội vàng đứng dậy: “Thang máy ở chỗ đó vẫn là do tôi phụ trách trông coi, đã qua mấy năm rồi.”



Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống lần nữa.



“Tôi nghe nói mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, cái thang máy xảy ra chuyện có trục trặc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”



“Thật ra thì thang máy đó cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, lần đó xảy ra chuyện lạ bởi vì cảm biến tầng của thang máy bị trục trặc, có khách báo là muốn đi lên tầng bảy nhưng mà thang máy lại đi lên tầng chín mới chịu dừng lại. Sau khi tôi trực tiếp thay đổi cảm biến tầng thì bình thường trở lại, hơn nữa sau đó nó được vận hành rất bình thường.”



Bắc Minh Thiện nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: “Trong quá trình sửa chữa lần này của ông có một mình ông hoàn thành, hay là có người khác phối hợp với ông?”



Người công nhân kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra thì vốn chỉ có một mình tôi là được rồi, nhưng mà bộ phận bị hỏng đó thì lại không có ở chỗ của tôi, cho nên tôi gọi điện thoại kêu công ty nhanh chóng mang đến một cái.”



“Ý của ông là lúc ông sửa chữa thang máy thì còn có một người khác ở đó?” Hình Uy xen vào nói.



Người thợ sửa vội vàng gật đầu.



“Lúc ông đang làm việc, ông có biết anh ta đang làm cái gì không?” Hình Uy đi đến trước mặt của thợ sửa chữa, tiếp tục hỏi.



“Sau khi cậu ta đưa cho tôi đồ mà tôi cần, đúng lúc cũng đã đến thời gian phải kiểm tra sửa chữa thang máy, lúc tôi thay bộ phận bị hư liền sắp xếp cho cậu ta tiến hành kiểm tra tu sửa thang máy, chờ sau khi tôi thay xong rồi thì cậu ta cũng đã kiểm tra sắp xong.” Thợ sửa chữa cố gắng nhớ lại một vài chi tiết nhỏ lúc ấy.



“Người đưa linh kiện cho ông, ông có biết không?”



“Không biết. Thật ra thì những người làm thợ sửa chữa giống như chúng tôi, người ở bên phía tổng công ty, ngoại trừ mấy người lãnh đạo cấp cao thì những người khác chưa từng gặp.”



“Vậy nếu như để ông đến công ty của các ông tìm ra người đó, ông có thể đảm bảo nhận ra anh ta không?”



...



Thợ sửa chữa nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Bắc Minh Thiện rồi nói rất chắc chắn: “Tôi có thể nhận ra cậu ta.”



Bắc Minh Thiện nhìn ông ta một chút: “Rất tốt.” Sau đó anh lại nhìn về phía Hình Uy: “Cậu dẫn ông ta đi đến công ty của bọn họ đi, tìm người đã sữa chữa thang máy cùng với ông ta.”



Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó vỗ vỗ vào bả vai của người thợ sửa chữa: “Chúng ta đi đến đó thôi.”



Thợ sửa chữa thấy đã không còn việc của mình nữa rồi, dây thần kinh đang căng cứng rốt cuộc cũng đã được thả lỏng.



Ông ta đứng dậy khom lưng chào Bắc Minh Thiện, sau đó quay người lại chạy chậm đi theo sau lưng của Hình Uy đi ra khỏi phòng làm việc.



“Cậu chờ một chút.” Bắc Minh Thiện suy nghĩ một lát, gọi Hình Uy lại.



Hình Uy dừng bước, nói với người thợ sửa chữa: “Ông đi xuống phía dưới chờ tôi một lát.” Sau đó lại đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện: “ông chủ, có chuyện gì cần dặn dò?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK