CHƯƠNG 517: HAI MẸ CON DƯỚI ÁNH ĐÈN ĐƯỜNG
Cậu bé nhanh chóng đóng máy tính lại, sau đó giả bộ cầm bát bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Quả nhiên có người gõ nhẹ cửa vài cái.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Cửa mở ra, một người giúp việc bước vào: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, bà Bắc Minh bảo tôi đến xem cậu có cần thêm cơm và đồ ăn không.”
Dương Dương nhanh chóng và vài đũa cơm vào miệng, sau đó lại gắp mấy đũa thức ăn.
Sau đó phồng miệng ấp úng nói: “Dọn dẹp đi ạ, cháu ăn xong rồi.”
Người giúp việc thấy Dương Dương như thế, cũng không dám nói gì, chỉ có thể nghe lệnh dọn dẹp mấy thứ bừa bãi trên bàn sách đặt lên khay rồi mang đi.
Chờ người giúp việc đi rồi, Dương Dương lại mở màn hình ra.
Đã nhận được tin nhắn của Trình Trình: Chuyện này rất lớn, anh sẽ nói cho mẹ biết. Em phải cẩn thận, đừng để lộ dấu vết gì.
Lúc Dương Dương định trả lời tin nhắn, lại thấy bây giờ avatar của anh mình đã tối om.
Chắc là đã offline rồi.
Dương Dương đóng máy tính lại, cậu nhảy xuống ghế, đi đến trước kính viễn vọng có bội số rất lớn.
Trình Trình nhận được tin nhắn Dương Dương gửi, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Đặc biệt là cậu sống với bà nội từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của cậu dành cho bà luôn là một bà cụ vô cùng hiền từ, chưa bao giờ nổi giận cả.
Nhưng mà từ sau khi ông nội qua đời, bà nội giống như đổi thành một người khác, cậu cũng từng tận mắt chứng kiến cảnh bà nội phát giận với mẹ.
Nhưng mà từ đó đến giờ, đặc biệt là sau khi Dương Dương bị thương ở chân, thái độ của bà nội đối với mẹ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, đặc biệt là sau khi bà biết được bà ngoại là chị em tốt từng bị thất lạc rất nhiều năm.
Còn tưởng là cuộc sống sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, có thể bắt tay vào việc thúc đẩy bà và mẹ ở lại bên nhau rồi.
Ai ngờ hôm nay Dương Dương lại có phát hiện mới, đẩy tất cả mọi
chuyện về lại vạch xuất phát. Trừ cái này ra, Trình Trình còn cảm thấy hình như phía sau bà nội còn có một âm mưu rất lớn.
Trình Trình xuống lầu tìm mẹ.
Hình Uy đã quay về, đang xem khoa giáo về cách bồi dưỡng trong thời gian mang thai cùng Lạc Kiều.
Anna đã dọn dẹp phòng bếp xong, chuẩn bị dẫn Cửu Cửu lên lầu.
Trình Trình đi đến trước cửa phòng bà ngoại, nhẹ nhàng gõ cửa.
Người mở cửa là Cố Hạnh Nguyên, cô nhìn Trình Trình đứng trước cửa, khẽ mỉm cười hỏi: “Trình Trình, có chuyện gì sao?”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên đang trò chuyện cùng với mẹ.
Trình Trình gật đầu, sau đó vô cùng lễ phép nói với Lục Lộ: “Bà ngoại, con muốn nói chuyện riêng với mẹ một chút, có được không ạ?”
“Có chuyện gì không thể nói ở đây sao?” Cố Hạnh Nguyên hỏi.
Trình Trình hơi nhíu mày rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Màn đêm phủ xuống “Phẩm Hoan Biệt Uyển” có vẻ vô cùng yên lặng, hai bóng người một lớn một nhỏ đang đi dọc theo một con đường nhỏ dưới ánh đèn mờ ảo.
“Trình Trình, con có tâm sự gì muốn nói với mẹ sao?” Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn cậu con trai đang chậm rãi đi cạnh cô.
Bây giờ trong đầu Trình Trình đang nghĩ xem nên nói cho mẹ biết chuyện Dương Dương đã kể với cậu nghe như thế nào.
Cậu dừng chân nói: “Mẹ ơi, bà nội và bà ngoại thật sự từng là chị em tốt của nhau sao?”
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm xuống, đối mặt con trai, gật đầu nói: “Đúng vậy. Sao tự nhiên con lại hỏi vấn đề này?”
“Còn vừa mới trò chuyện trên Facebook với Dương Dương, Dương Dương nói cho con biết một chuyện làm con cảm thấy rất kỳ lạ.” Nói xong, Trình Trình lập tức kể lại cho mẹ nghe toàn bộ mọi chuyện Dương Dương đã nói với mình.
Cố Hạnh Nguyên nghiêm túc nghe, đợi đến khi Trình Trình nói xong, vẻ mặt cô trở nên vô cùng nghiêm túc.
Cô đã từng nghi ngờ không biết lúc đó có phải Dương Dương đã nghe lầm, hoặc là cắt câu lấy nghĩa hay không. Bởi vì trước đây hai bà cháu Dương Dương và Giang Tuệ Tâm từng có chút mâu thuẫn với nhau.
Nhưng cô lại không thể không tin tưởng lời Dương Dương nói là thật, đó là bởi vì trong một số lời nói Trình Trình kể lại cho cô, có rất nhiều chuyện cô chưa bao giờ nói cho hai đứa nhỏ biết, có thể nói là chuyện vô cùng bí mật.
Vì sao lại thành như thế? Chẳng trách hôm này dì Tâm lại cứ mãi hỏi xem mẹ có thái độ như thế nào với dì Khiết.
Sau khi mẹ trả lời xong, thật ra Cố Hạnh Nguyên đã nhìn thấy hình như có gì đó thoáng hiện lên trong mắt của Giang Tuệ Tâm.
Chẳng qua nó chỉ thoáng qua rồi biến mất nên lúc đó cô không thể xác nhận được, huống chi sau đó dì Tâm vẫn luôn mỉm cười, giống như không hề có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục trò chuyện cùng mẹ.
Mãi đến khi dì Tâm bảo có chuyện cần làm, mọi người mới tạm biệt nhau.
Dì Tâm muốn bắt tay với mẹ để đối phó với dì Khiết sao? Vậy cũng không thể nào nói nổi.
Ba người bọn họ từng là bạn thân...
Câu làm Cố Hạnh Nguyên hoang mang nhất chính là: Giang Tuệ Tâm từng muốn lợi dụng chuyện mất con để làm Lục Lộ và Dư Như Khiết phản bội nhau.
Rốt cuộc là có ý gì chứ? Không lẽ nói trong chuyện này còn che giấu chuyện bí ẩn gì đó, chuyện mất con là một âm mưu sao? Là âm mưu nhắm vào dì Khiết chứ không phải nhắm vào mẹ?
Nghĩ đến đây, không khỏi suýt xoa, cô không dám đoán tiếp nữa, bởi vì cô sợ kết quả cuối cùng sẽ làm cho người của hai thế hệ không được yên bình. Ít nhất thì nhà họ Bắc Minh sẽ có một trận rung động lớn.
“Trình Trình, con không được nói chuyện này cho bất cứ người nào, kể cả bà ngoại cũng không được nói, biết không? Ngoài ra cũng không cho phép Dương Dương ăn nói bậy bạ khắp nơi. Mẹ sẽ xử lý chuyện này.”
Cố Hạnh Nguyên đứng dậy, nắm tay Trình Trình quay vào nhà.
Bây giờ trọng tâm công việc của Bắc Minh Thiện đặt vào việc giám sát công trình trong hợp đồng của tập đoàn GT.
Còn công việc của Bắc Minh Thị, đã do gia đình Bắc Minh Triều Lâm âm thầm điều khiển rồi.
Bộ phận thiết kế do Bắc Minh Diệp Long quản lý lại nhận được vài hạng mục công trình trong giai đoạn này, làm cho danh vọng của anh ở Bắc Minh Thị lại tăng cao.
Hai vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm cũng không dám lơ là cảnh giác, quyền lợi nâng đỡ tất cả hạng mục do con trai chỉ đạo.
Tập đoàn Bắc Minh Thị trên danh nghĩa chỉ là của một người, bây giờ lại đang âm thầm chia thành hai phe.
Hơn nữa bên phía Bắc Minh Diệp Long dựa vào việc là con trai trưởng và cháu trai trưởng của nhà Bắc Minh, có được thân phận địa vị không thể tranh cãi.
Bắc Minh Thiện hiểu rất rõ mục đích của bọn họ, nhưng bây giờ anh chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Đều là người nhà Bắc Minh, anh cũng không muốn trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.
Sau khi bận rộn làm việc một ngày chuẩn bị về nhà, lúc này anh lại nhận được điện thoại của Mạc Cẩm Thành.
“Tổng giám đốc Mạc, có việc gì sao, tôi nghĩ tôi đã sắp xếp rất ổn thỏa toàn bộ công trình của tập đoàn GT rồi, chắc là không có chuyện gì cần phải bàn lại nữa đúng không.”
Mạc Cẩm Thành im lặng một lúc rồi nói: “Thiện, tôi tìm cậu cũng không phải vì chuyện công việc.”
Bắc Minh Thiện nghe nói không phải vì chuyện công việc, anh lập tức im lặng trong chốc lát.
“Thiện?” Mạc Cẩm Thành nghe thấy đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.
Lúc đầu trước khi ông gọi cú điện thoại này này cũng đã đoán được anh sẽ có phản ứng như thế.
Bắc Minh Thiện vốn rất muốn trực tiếp cúp máy, nhưng nội tâm của anh lại không cho anh làm như thế.
“Có chuyện gì chúng ta hẹn nhau ở một nơi rồi lại nói đi, tôi thấy quán cà phê bên cạnh bệnh viện cũng khá ổn. Một giờ sau tôi chờ ông ở đó.” Giọng điệu nói chuyện của anh rất trầm thấp, trong lòng anh có một hạt giống tình yêu đã nảy mầm và đang khỏe mạnh lớn lên.
Có lẽ bây giờ sức mạnh của hạt giống đó chưa đủ mạnh, còn chưa đến mức làm anh vứt bỏ toàn bộ mọi chuyện trong quá khứ, nhưng nó đã có thể làm anh làm ra hành động ôm mẹ chạy đến bệnh viện như ngày hôm đó rồi.
Mạc Cẩm Thành nghe Bắc Minh Thiện trả lời, trong lòng cũng cảm thấy ổn định hơn không ót, ông ngẩng đầu nhìn Dư Như Khiết đã ngủ say trên giường bệnh rồi gật đầu nói: “Được, hẹn gặp lại vào một giờ sau.”
Bắc Minh Thiện đặt điện thoại xuống, lái xe chạy ra ngoài đi về hướng bệnh viện.
Anh lái xe với tốc độ rất chậm, chậm đến mức còn không bằng tốc độ mọi ngày. Bên cạnh liên tục có xe khác nhấn kèm rồi chạy vụt qua.
Trong quán cà phê cạnh bệnh viện.
Mạc Cẩm Thành dặn dò bác sĩ trực ca xong, đến nơi này từ sớm.
Âm nhạc nhẹ nhàng trong quán cà phê làm tâm trạng căng thẳng của ông từ từ thả lỏng lại.
Từ khi Dư Như Khiết bị bệnh, Mạc Cẩm Thành lập tức cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng, thậm chí còn nghi ngờ lần này ông rầm rộ quay về thành phố A như thế có phải là một quyết định đúng hay không.
Đã trễ hơn nửa tiếng so với thời gian Bắc Minh Thiện hẹn ông.
Mạc Cẩm Thành ngồi vào chỗ rồi không hề nhúc nhích nữa. Ông biết nếu Bắc Minh Thiện đã hẹn ông thì chắc chắn sẽ đến.
Tuy đã trễ nửa tiếng, có lẽ cậu bị chuyện gì đó làm trễ nải.
Ông quay đầu nhìn con đường bên ngoài cửa sổ, dòng xe cộ vội vàng qua lại.
Lúc này đèn xe lóe lên, một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở khu đậu xe cạnh cửa sổ.
Cửa xe mở ra, Bắc Minh Thiện từ bên trong bước ra.
Nhân viên mở cửa vội vàng mở cửa mời anh vào.
Bắc Minh Thiện đứng ở cửa, nhìn lướt khắp quán cà phê.
Cùng lúc đó, Mạc Cẩm Thành ngồi tại chỗ vẫy tay với anh.
Bắc Minh Thiện xoay người bước đến chỗ ông.
Chờ đến khi anh ngồi xuống, một nhân viên phục vụ đi đến hỏi: “Xin hỏi anh muốn gọi món gì ạ?”
“Một ly Lam Sơn.”
“Vâng, sẽ có ngay.”
Không bao lâu sau, cà phê đã được bưng lên, đặt trên bàn trước mặt Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện bưng ly lên uống một ngụm rồi nhìn Mạc Cẩm Thành nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Mạc Cẩm Thành khẽ mỉm cười lắc đầu: “Không sao, bây giờ là giờ cao điểm, đến trễ là việc khó tránh khỏi.”
Bắc Minh Thiện lại uống thêm một hớp cà phê, nhìn Mạc Cẩm Thành nói: “Tổng giám đốc Mạc muốn nói gì thì nói ngay ở đây đi.”
Mạc Cẩm Thành gật đầu, ông vô cùng chân thành nói: “Thiện, mấy ngày nay để cậu đến xử lý hạng mục hợp tác của hai tập đoàn chúng ta đúng là đã làm khó cậu rồi, tôi vô cùng biết ơn cậu.”
Bắc Minh Thiện xoay ly cà phê trước mặt, anh nhìn Mạc Cẩm Thành ngồi đối diện.
Sau đó từ từ lấy một hộp thuốc trong túi áo ra, lấy ra hai điếu thuốc, bỏ một điếu vào miệng anh, đưa điếu còn lại cho Mạc Cẩm Thành.
Mạc Cẩm Thành cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc tay, ý bảo ông không hút.
Bắc Minh Thiện đặt thuốc lá lên bàn, lấy một cái bật lửa trong túi áo ra đốt thuốc lên.
Rất nhanh, miệng anh phun ra một luồng khói trắng.
Anh lại nhìn Mạc Cẩm Thành: “Không phải ông đã nói trong điện thoại là không nói chuyện công việc sao.” Giọng điệu của anh vẫn lạnh băng như cũ.
Thật ra bây giờ trong lòng Bắc Minh Thiện cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, vừa không muốn nghe những chuyện không liên quan đến công việc, nhưng vừa nghe đến những đề tài có liên quan đến công việc thì lại không muốn nghe nữa.
Mạc Cẩm Thành gật đầu, áy náy cười với anh: “Xin lỗi. Tôi chỉ muốn nói mấy hôm nay nhờ có cậu dồn mọi công sức để xử lý, tôi mới có thể rút ra được thời gian chăm sóc mẹ của cậu.”
Ông không nói tên Dư Như Khiết ra, là vì muốn thăm dò thử phản ứng của Bắc Minh Thiện, nhìn xem rốt cuộc thì bây giờ thái độ của anh đối với bà đã thay đổi được bao nhiêu rồi.
Bởi vì ngày hôm đó khi Dư Như Khiết ngất xỉu, trên mặt của Bắc Minh Thiện hiện rõ vẻ lo lắng, cùng với lúc Bắc Minh Thiện đưa bà ta đến bệnh viện đã lái xe chạy như bay, ông đã nhận ra bây giờ tình cảm lạnh lùng của anh dành cho Dư Như Khiết đã bắt đầu tan chảy rồi.