“Cậu Bắc Minh, không ngờ cậu còn chưa có đi.” Vào lúc Bắc Minh Diệp Long đang suy nghĩ linh tinh về lời nói vừa rồi, giọng nói của La tổng lần nữa xuất hiện ở trên sân thượng.
“La tổng, chuyện của ông nhanh như vậy đã giải quyết xong rồi ư?”
“Ha ha, cậu Bắc Minh tôi vừa rồi chẳng qua chỉ là xuống dưới uống trà. Không có chuyện gì cả.”
Bắc Minh Diệp Long nhìn dáng vẻ tươi cười của La tổng, đột nhiên có một loại cảm giác bị người ta chơi khăm, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh ta có loại cảm giác này rồi, điều này khiến trong lòng anh ta rất không thoải mái.
Lông mày của anh ta dựng lên: “La tổng, ông...” Làm ra tư thế muốn đi.
“Cậu Bắc Minh, xin đừng lo lắng. Người trẻ tuổi nhiều khi không nhịn được, cậu không muốn biết tôi vừa rồi tại sao muốn làm như thế sao?”
***
Bắc Minh Diệp Long tỏ vẻ không hiểu. Lão già trước mặt này vậy mà vừa rồi chỉ là diễn kịch trước mặt bọn họ mà thôi.
Điều này khiến anh cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, bản thân rất hiển nhiên là bị người trước mắt ‘chơi xỏ’ rồi. Nhưng dường như có lý do rất thuyết phục mà ủng hộ nó.
“Nếu La tổng đã nghĩ được lý do hoàn hảo, tôi ngược lại muốn rửa tai nghe thử. Chỉ có điều tôi hy vọng lý do ông cho tôi này sẽ không khiến tôi cảm thấy thất vọng.”
“Ha ha, điểm này cậu Bắc Minh có thể yên tâm.” La tổng mỉm cười làm ra một thế tay với hai nhân viên cuối cùng ở trên sân thượng.
Dường như mọi thứ đều sớm đã được La tổng chuẩn bị rồi. Hai người đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ bàn ăn, sau đó trải lại khăn trải bàn mới, lại để một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly sạch lên.
Đợi khi mọi thứ thu dọn xong, La tổng vẫn ngồi ở ghế chủ vị của ông ta, sau đó đưa tay tỏ ý với Bắc Minh Diệp Long: “Mời cậu Bắc Minh ngồi, chúng ta vừa uống rượu vang vừa nói chuyện.”
Bắc Minh Diệp Long lúc này ngồi ở vị trí đối diện La tổng, anh ta không muốn ngồi quá gần người này, điều này khiến anh ta cảm thấy rất không thoải mái, tóm lại có một cảm giác bị tính kế.
Có lẽ đây chính là do đã qua lại với Đường Thiên Trạch bọn họ, Bắc Minh Diệp Long đối với loại người này, dường như có sự chán ghét nào đó, đây cũng là vì cứ có cảm giác sắp bị lợi dụng hoặc có mưu đồ gì đó.
Có điều nếu La tổng đủ chân thành, vậy thì anh ta cũng không có gì để nói nữa, dựa theo tình hình hiện nay, vẫn là xem thử ý của ông ta rồi nói tiếp.
Bắc Minh Diệp Long và La tổng sau khi ngồi xuống, trưng ra một vẻ mặt tươi cười. Giống như lúc anh ta vừa đến, sau khi ngồi xuống, anh ta đưa tay cầm lấy chai rượu vang để trên bàn, nhìn: “La tổng cũng đến lúc này rồi, ông mới nỡ lấy ra rượu ngon à.”
“Ha ha, rượu ngon đương nhiên phải uống cùng người có chi hướng mới có mùi vị tuyệt nhất.” La tổng nói xong đích thân mở rượu, lần lượt rót một ly cho mình và Bắc Minh Diệp Long.
“Cậu Bắc Minh, tôi biết cậu bình thường có không ít mâu thuẫn với Bắc Minh tổng.”
Không ngờ ông ta nhanh như thế đã ném ra vấn đề nhạy cảm như thế. Vấn đề này nên trả lời như nào đây, Bắc Minh Diệp Long lập tức rơi vào suy tư.
Lúc anh ta uống rượu thì liếc mắt nhìn La tổng. Nhưng lại nhìn không ra ông ta lộ ra ý đồ gì.
“Xem ra cậu Bắc Minh có hơi tin tưởng tôi rồi, xin đừng hiểu lầm vấn đề tôi đưa ra.” Động tác nhỏ đó của Bắc Minh Diệp Long sớm đã bị La tổng nhìn thấy: “Cậu Diệp Long, nói câu này có thể cậu không thích nghe: vốn dĩ tôi không định hợp tác với tập đoàn Bắc Minh Thị các cậu.”
Câu này khiến Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có hơi vượt ngoài dự liệu, có điều sau đó anh ta suy nghĩ rất nhanh thì tìm được đáp án: “Lẽ nào lúc đó chúng tôi đưa bản thảo thiết kế đến rất nhanh thì bị ông trả về. Nhưng La tổng tôi không hiểu, nếu các ông vốn không định hợp tác với chúng tôi vậy sau đó tại sao lại thay đổi chứ? Chuyện này có lẽ có ẩn tình khác.”
“Cậu Bắc Minh, nếu như tôi không có nhìn nhầm cậu. Không sai tôi quả thật là có suy nghĩ của mình. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bản thiết kế của cậu. Tôi cảm thấy giữa chúng ta có thể hợp tác, chứ không phải là Bắc Minh Thiện.” La tổng đưa ánh mắt khen ngợi và khẳng định tới. Rất rõ ràng, ông ta dường như đem tất cả lực chú ý đều đặt lên người của Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long cầm ly rượu, trên mặt rõ ràng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
***
Bắc Minh Diệp Long quả thật là một người rất thông minh, anh ta rất nhanh từ trong lời của La tổng biết được ẩn ý: “La tổng, nếu như tôi không có đoán sai, ông là muốn lợi dụng tôi đối phó với chú hai tôi? Nhưng suy nghĩ này của ông hình như không phải lựa chọn thông minh.”
Trên mặt La tổng mang theo nụ cười khẽ, lắc đầu: “Cậu Bắc Minh, cậu đừng đánh giá thấp năng lực của bản thân cậu. Từ sau khi tôi nhìn thấy thiết kế của cậu, cảm thấy Bắc Minh Thị trừ một Bắc Minh Thiện ra, còn có người tài khác. Hơn nữa cậu không cảm thấy cách làm của chú hai của cậu quá độc đoán chuyên quyền sao. Nhất là cậu có bản lĩnh như thế, còn người như vậy làm cộng sự, cậu Bắc Minh lẽ nào không cảm thấy uất ức và buồn bực nào.”
Ông ta vừa nói rồi, còn lén đưa mắt sang nhìn Bắc Minh Diệp Long, căn cứ theo kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của ông ta, có thể nhìn ra được trái tim của Bắc Minh Diệp Long đã bị ông ta nói động rồi, ông ta lại rèn sắt nhân lúc còn nóng mà nói tiếp một câu: “Cậu Diệp Long, cũng đã hiểu quan hệ của cậu và chú hai cậu hình như không phải tốt đẹp như thế. Thậm chí có thể dùng từ đối đầu để hình dung. Nếu giữa hai chúng ta có cùng một người mình ghét, vậy tại sao chúng ta không thể hợp tác chứ.”
Bắc Minh Diệp Long nghe đến đây, coi như hoàn toàn hiểu được rồi, thì ra La tổng là đang chơi cờ. Nếu đã như thế, hình như giữa bọn họ có rất nhiều điểm chung. Chẳng trách lúc đầu bản thiết kế đó của anh ta có thể được bọn họ chọn dùng, lúc đó La tổng đã bắt đầu ván cờ này rồi.
“La tổng, hình như ông vẫn đi một nước cờ sai rồi. Đó chính là tôi suy cho cùng vẫn chỉ là một nhân viên quèn mà thôi. Người nắm giữ quyền lực trước kia là chú hai tôi, bây giờ là Cố tổng. Nếu như ông muốn mưu lợi, chắc tìm bọn họ mới càng thích hợp không phải sao.”
La tổng khẽ gật đầu: “Cậu Bắc Minh nói quả thật không sai, bây giờ quyền lực của Bắc Minh Thị quả thật nằm trong tay của người khác. Nhưng tôi cũng biết cậu Bắc Minh trước đây chưa từng làm việc ở Bắc Minh Thị, hơn nữa Bắc Minh Thiện trước khi có được Bắc Minh Thị còn đuổi cả nhà anh trai ruột ra khỏi nhà Bắc Minh. Đương nhiên, ai cũng biết, anh trai của cậu ta chính là ba của cậu. Tôi nghĩ các cậu bị đuổi ra nhất định trong lòng rất không thoải mái nhỉ. Trừ những điều này ra, cổ phần Bắc Minh Thị mà Bắc Minh Thiện nắm trong tay trong đó có 20% chắc là thuộc về ba cậu, nhưng cuối cùng lại rơi vào trong tay cậu ta. Còn cậu ta làm sao lấy được, những người ngoài như chúng tôi đương nhiên sẽ không rõ, nhưng trong lòng các cậu tự nhiên rất rõ.”
Bắc Minh Diệp Long vừa nghe, vừa thầm kinh ngạc ở trong lòng. Không ngờ La tổng ở trong bóng tối vậy mà nắm được nhiều chuyện về gia đình bọn họ như thế.
Nhưng lời của La tổng lúc này còn chưa có ý dừng lại, ông ta nói tiếp: “Cậu Diệp Long, tôi còn biết là lần này cậu quay trở lại Bắc Minh Thị, hơn nữa lập tức trở thành đại cổ đông thứ hai của Bắc Minh Thị, không khó nghi ngờ hành động này của cậu chính là muốn đoạt lại Bắc Minh Thị từ trong tay Bắc Minh Thiện. Những điều này tôi cũng không có nói sai chứ.”
Bắc Minh Diệp Long gật đầu, anh ta che đậy sự kinh ngạc trong lòng mình, trên mặt lại treo nụ cười, trong tay cầm ly rượu lên: “La tổng, nếu đã nói đến đây rồi, vậy tôi còn có thể nói gì nữa, vậy chỉ có thể chúc chúng ta sau này hợp tác thành công. Có điều, tôi có một vấn đề cuối cùng: ông ở chỗ tôi đã cược một ván lớn như vậy, rốt cuộc muốn có được cái gì?”
***
Câu hỏi của Bắc Minh Diệp Long quả thật rất mẫn cảm, nhưng lại rất thực tế.
Đương nhiên, La tổng ngược lại không hề tránh né, cho anh ta một đáp án rất trực tiếp: “Đương nhiên là vì tiền. Chúng tôi lăn lộn trên thương trường, có ai không vì tiền chứ. Cái gì mà vì lý tưởng, báo thù, cái gì mà bảo đáp cho xã hội... tóm lại những điều đó đều chỉ là lời hùng biện nói cho giới truyền thông và ngươi xem TV mà thôi. Sâu xa hơn, đây mới là mục đích thật sự. Cậu Bắc Minh, câu hỏi của cậu tôi đương nhiên có thể trả lời một cách thẳng thừng. Nhưng tôi cảm thấy ở trước người thông minh thì không cần nói mấy lời sáo rỗng đó. Như thế chúng ta mới có thể tiếp tục hợp tác tiếp không phải sao.”
“La tổng nói đúng, ly này tôi kính ông.” Bắc Minh Diệp Long và La tổng cùng nâng ly rượu.
*
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên trước sau rời khỏi tập đoàn Gia Mậu.
Mấy ly rượu vang vào bụng thật sự cảm thấy đầu có hơi choáng rồi, rượu vang đỏ này vừa rồi uống không trướng bụng như bia, cũng không nồng lên như rượu trắng, sau khi uống xuống lập tức cảm thấy năng lượng tràn đầy.
Rượu vang đỏ càng giống như nước hoặc nước hoa quả, uống vào trừ có vị ngọt ra thì gần như không có cồn. Nhưng khi gió lạnh thổi qua, trong chốc lát, cảm giác khó chịu mới thật sự ập tới.
Hơn nữa sự khó chịu này so với bia hay rượu trắng còn mạnh hơn một chút.
Bắc Minh Thiện chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà lái xe, cưỡng ép tinh thần nắm chắc vô lăng.
Thời gian càng lâu thì anh càng cảm thấy rượu này uống vào không giống như lúc trước, cụ thể ở phương diện nào lại không thể phán đoán ra.
Một tiếng còi lớn chuyển rời sự chú ý của Bắc Minh Thiện từ mặt đường về phía trước xe của mình. Một cảnh sát đang đứng ở đầu đường, thổi còi với anh, vừa làm ra thế tay dừng xe.
Đợi sau khi anh đỗ xe ổn định ở bên đường, cảnh sát đi đến cửa xe của ghế lái. Bắc Minh Thiện cũng hạ cửa kính xe xuống.
Cảnh sát sau khi chào anh thì nói: “Chào anh, nơi này tiến hành kiểm tra, xin anh phối hợp với công việc của chúng tôi. Mời anh xuất trình bằng xe xe và giấy phép lái xe.” Vừa nói xong, anh ta liền ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ trong xe.”
Nhận lấy băng lái vừa nhìn tên: “Bắc Minh Thiện?!” Cảnh sát bỗng sốc.
“Đúng, chính là tôi.”
Sau đó, cảnh sát lấy ra chiếc máy kiểm tra nồng độ cồn: “Mời anh Bắc Minh tiếp nhận kiểm tra nồng độ cồn.”
Lông mày của Bắc Minh Thiện hơi nhíu lại, anh biết tình huống này của mình bây giờ là thuộc về uống rượu lái xe, nhất là giờ này, tưởng sẽ không gặp cảnh sát giao thông. Không ngờ bản thân uống có một chút, vừa hay để mình gặp được.
Hôm nay làm sao thế, vậy mà gặp phải những chuyện đặc biệt mà bình thường khó thể gặp. Xem ra hôm nay rất có khả năng lại phải vào cục rồi.
Thật là thú vị, khoảng thời gian gần đây, anh giống như không ít lần chào hỏi với cảnh sát. Cho dù là vào cục, cũng coi như ‘vào nhà giam lần hai’ rồi.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn cảnh sát giao thông đứng bên ngoài xe: “Không cần kiểm tra, trưa nay tôi có uống một ít rượu. Tôi đi theo các anh là được rồi.”