Lúc ở cùng với đám trẻ là thời gian Cố Hạnh Nguyên có thể bỏ xuống mọi gánh nặng. Đặc biệt là trong tình hình lúc này, cô càng cần có một người có thể an ủi và giãi bày những buồn phiền không thể nói ra lời trong lòng.
Biệt thự D trên đảo giữa hồ vẫn còn đèn đuốc sáng trưng. Cục trưởng Quách ngồi một mình ở trên sô pha, bắt chéo hai chân, hai tay đặt ở trên tay vịn sô pha có vẻ đặt biệt kiểu cách, nhắm mắt dựa lưng vào ghế trông rất thoải mái.
Trong cả biệt thư vang vọng tiếng nhạc du dương. Chẳng qua bên cạnh ông ta thiếu mất Tiểu Trần luôn khúm núm, nói gì nghe nấy.
Hơn nữa, mấy ngày nay ông ta luôn ru rú trong nhà, cố nhịn xuống những “sở thích” nhỏ trêu hoa ghẹo nguyệt của mình.
Mặc dù có người cảm giác chuyện lần trước kỳ lạ, nhưng sau khi điều tra qua lại không thu hoạch được gì.
Đây đều là nhờ 'chỗ dựa vững chắc' của ông ta. Khi ông ta vừa gặp chuyện, người đó đã chỉ thị cho ông ta. Hơn nữa ông ta cũng tuân theo chỉ thị, áp dụng các biện pháp ứng phó một cách nghiêm ngặt, cho nên ông ta mới có thể bình tĩnh vượt qua nguy cơ nhỏ này.
Ông ta bảo Tiểu Trần tìm cớ rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Vào giờ phút này, cho dù một mình ông ta ở trong biệt thự này cảm giác hơi vắng vẻ nhưng vô cùng yên tâm.
"Cốc cốc..." Cửa biệt thự có tiếng gõ.
"Tiểu Trần, đi mở..." Cục trưởng Quách đã quen có người hầu hạ, vẫn còn chưa thích ứng được với cuộc sống chỉ có một mình.
Ông ta mới nói được một nửa mới mở mắt ra, đồng thời ý thức được ở đây chẳng có ai khác trả lời mình.
Vì vậy ông ta từ trên ghế sô pha đứng dậy, sau khi chỉnh lại quần áo mới đi về phía cửa.
Khi ông ta mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông đang đứng ở phía ngoài.
Người này chống một tay ở trên khung cửa đặc biệt tùy ý, một tay đang cầm bật lửa đưa về phía điếu thuốc ngậm trong miệng mình.
Cục trưởng Quách thấy người này cũng không tức giận, trái lại còn lộ ra vẻ mặt của cấp dưới: "Ngài Đường, không biết cơn gió nào thổi ngài tới đây thế? Sao ngài tới mà không nói trước một tiếng để tôi chuẩn bị vài thứ chiêu đãi ngài. Ngài mau vào, mau vào đi."
Đường Thiên Trạch không vội bước vào trong, mà rít một hơi điếu thuốc mới châm. Sau đó anh ta nghiêng đầu liếc nhìn cục trưởng Quách với vẻ không để ý: "Nhìn mặt mày ông hồng hào như vậy, xem ra mấy ngày nay ông sống thật sự không tệ nhỉ?"
Cục trưởng Quách lộ vẻ khổ sở: "Ngài Đường, mấy ngày qua, chỉ riêng người tới điều tra đã mấy nhóm, lời cũng nhắc đi nhắc lại hết lần này tới lần khác. Hơn nữa ngài bảo tôi đưa Tiểu Lý đi. Bây giờ cả biệt thự lớn như vậy lại chỉ có một mình tôi."
Ông ta vừa nói vừa đi trước, dẫn đường cho Đường Thiên Trạch đi vào trong phòng.
"Ông có thể yên tâm ở đây một mình à? Sợ rằng ở đây mỗi ngày đều là cảnh ca múa mừng thái bình đấy." Đường Thiên Trạch nói xong, búng cho tàn thuốc rơi xuống sàn nhà.
"Nếu là trước kia thì tôi còn dám làm vậy. Nhưng có trời đất chứng giám, mấy ngày qua tôi nhịn cũng sắp hỏng rồi." Cục trưởng Quách dừng lại, xoay người ai oán nhìn Vân Chi Lâm: "Ngài Đường còn muốn tôi chờ tới khi nào thế?"
Đường Thiên Trạch nhìn sắc mặt này của ông ta, không khỏi lắc đầu. Anh ta ghét nhất là tiếp xúc với loại người như vậy. Dám nghĩ nhưng không dám làm, làm chuyện gì cũng trước sợ sói sau sợ hổ. Người như vậy rất khó thành tài.
Anh ta vòng qua cục trưởng Quách, đi vài bước đến giữa phòng khách và ngồi xuống cái ghế sa lon mà cục trưởng Quách vừa ngồi.
Cục trưởng Quách lại giống như một con chó Nhật, đi theo vào phòng khách và ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
"Cục trưởng Quách, hôm nay tôi qua là muốn nói cho ông biết một việc. Cuộc sống khổ sở của ông sắp chấm dứt rồi." Đường Thiên Trạch nói xong, ném điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc.
Cục trưởng Quách vừa nghe vậy, hai mắt sáng lên. Ông ta rướn người về phía Đường Thiên Trạch, hận không thể chuyển cả ghế sô pha qua: "Ngài Đường, ngài nói thật à? Bao giờ vậy?"
Đường Thiên Trạch liếc nhìn ông ta, quả nhiên là bùn nhão không trát nổi tường: "Vào thứ sau tuần sau. Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng tôi quyết định hành động trước thời hạn."
Cục trưởng Quách nhíu mày: "A... ngài Đường, sao lại vậy? Không phải trước đây phía trên đã quyết định kéo dài vụ án này vô kỳ hạn à? Vì sao lại..."
"Cục trưởng Quách, biết quá nhiều chưa chắc đã có lợi cho ông đâu. Mỗi bước đi của chúng tôi đều được cân nhắc kỹ càng rồi. Ông chỉ cần dựa theo đó mà làm là được, biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi." Cục trưởng Quách thấy Đường Thiên Trạch nói chuyện hơi bất mãn, ông ta vội vàng gật đầu nói.
Đối mặt với người này, mình làm gì còn cảm giác ăn trên ngồi trước nữa, chỉ có thể khúm núm làm cháu trai.
"Ong ong..." Chiếc điện thoại đặt trên bàn trà bằng thủy tinh đối diện Đường Thiên Trạch rung lên theo nhịp.
Cục trưởng Quách vội vàng cầm điện thoại lên, áy náy nhìn Đường Thiên Trạch: "Ngài Đường, thật ngại quá." Ông ta nói rồi cầm điện thoại lên, khi nhìn tên người gọi trên màn hình, chân mày ông ta hơi nhíu lại rồi ấn nút từ chối cuộc gọi. Sau đó, ông ta đặt điện thoại xuống bàn.
Đường Thiên Trạch liếc nhìn cục trưởng Quách: "Chỉ cần mấy ngày nay ông..."
Anh ta chưa nói hết câu, điện thoại di động kia lại bắt đầu rung lên.
Cục trưởng Quách vội vàng cầm điện thoại lên, thấy trên màn hình vẫn là tên người gọi kia. Thấy ông ta lại tính từ chối cuộc gọi, Đường Thiên Trạch nói: "Ông cứ nghe máy đi. Nếu không tôi thấy ông cũng chẳng có tâm trạng nào nghe tôi nói gì đâu. Hơn nữa người kia sẽ lại gọi tiếp đấy."
Cục trưởng Quách khẽ gật đầu và vội vàng nghe máy, đồng thời cũng rời khỏi sô pha. Ông ta đang có dáng vẻ nô tài lập tức biến trở về uy phong vô hạn: "Lúc này gọi điện thoại cho tôi làm gì? Em có biết bây giờ tôi đang rất bận không hả?"
Đường Thiên Trạch nhìn ông ta thay đổi thái nhanh như lật mặt thì lộ vẻ bất lực.
Cùng lúc đó, ông ta còn mơ hồ nghe được có giọng phụ nữ vọng từ trong điện thoại ra: "Cục trưởng Quách, nếu em không có chuyện sẽ không tìm tới anh..."
Đối với Đường Thiên Trạch, anh ta rất ít khi có ấn tượng tốt với phụ nữ. Duy nhất chỉ có một mình Cố Hạnh Nguyên.
Trong khái niệm của ông ta, phụ nữ xuất hiện chỉ gây vướng bận, đồng thời còn có thể phá hỏng mọi chuyện.
Bên này, cục trưởng Quách cầm điện thoại vẫn trả lời nhát gừng: "Ừ... Ừ... Tôi biết rồi. Cái gì! Em nói là..."
Đường Thiên Trạch cũng không muốn nghe tiếp, nghiêng người cầm điều khiển trên bàn và bật ti vi xem.
Một lát sau, anh ta nghe thấy cục trưởng Quách dịu giọng xuống: "Được, được. Em làm chuyện này rất tốt. Em tạm thời đừng tới chỗ anh. Quá nhạy cảm. Đến lúc đó tôi sẽ tranh thủ thời gian qua, cố gắng an ủi em nhé. Ha ha..."
Lời này thật sự khiến người ta thấy buồn nôn, Đường Thiên Trạch lại nhíu mày.
Cục trưởng Quách cúp máy, có hơi xấu hổ quyết định đặt điện thoại lên bàn: "Ngài Đường, thật sự xin lỗi."
"Tôi nói này ông Quách, trong khoảng thời gian này ông tốt nhất nên đàng hoàng một chút. Nếu không tôi chỉ có thể nói cho ông biết, ông sẽ phải chuốc lấy hậu quả đấy." Lúc này, Đường Thiên Trạch đã rất bất mãn.
"Tôi sẽ chú ý. Nhưng cuộc điện thoại này đã cho tôi biết một tin tức đáng tin cậy: mấy hôm trước Cố Hạnh Nguyên của Bắc Minh thị và Vân Chi Lâm luật sư của Bắc Minh Thiện đã tới thành phố C." Cục trưởng Quách hạ thấp giọng, chỉ đủ cho hai người bọn họ có thể nghe được, dường như sợ còn ai khác trong căn phòng trống trải này có thể nghe được vậy.
Vừa nghe được tin tức liên quan tới Cố Hạnh Nguyên, Đường Thiên Trạch lập tức tắt ti vi: "Ông nói gì?"
Cục trưởng Quách kể lại chuyện mới nghe cho anh ta biết.
"Thật vậy à?"
"Không sai được. Người mới gọi điện thoại cho tôi chính là người… đó của tôi khi tôi làm cục trưởng ở thành phố C..." Cục trưởng Quách nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Lời cô ta nói vẫn rất đáng tin vậy."
Đường Thiên Trạch lạnh giọng nói: "Xem ra bọn họ đã không kiên nhẫn được nữa rồi. Đi tới thành phố C điều tra gốc gác của ông à? Đúng là mệt cho bọn họ nghĩ ra được điều đó. Chẳng qua những chuyện thượng vàng hạ cám của ông trước đây đã xử lý xong chưa?"
"Ngài Đường cứ yên tâm đi. Trước khi tới đây, tôi đã sớm xử lý thỏa đáng rồi." Cục trưởng Quách lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo giống như đang tranh công vậy.
"Thỏa đáng? Nếu đúng là vậy, sao bọn họ còn muốn qua điều tra chuyện của ông? Hơn nữa còn có thể có người mật báo với ông nữa? Người phụ nữ kia là sao?" Đường Thiên Trạch chính là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
"Cô ấy à, ngài yên tâm đi, cô ấy chắc chắn có thể giữ được bí mật. Hơn nữa quan hệ giữa hai chúng ta rất thân thiết. Về phần chuyện khác, ngài có thể hoàn toàn yên tâm."
"Tôi yên tâm à? Chuyện ông làm ra còn cần chúng ta tới giải quyết giúp ông. Hơn nữa tôi cảm thấy người phụ nữ kia rất không đáng tin. Ông tốt nhất tìm một cơ hội giải quyết chuyện giữa ông và cô ta đi. Tôi không muốn nhìn thấy mọi chuyện bị hỏng vì cô ta."
Cục trưởng Quách nghe vậy thì dường như có hơi luyến tiếc: "Ngài Đường, không thể làm vậy được. Quan hệ giữa tôi và cô ấy đã trải qua thử thách. Hơn nữa bây giờ Tiểu Lý cũng đã rời đi, còn có thể có biến cố gì chứ?"
Đường Thiên Trạch cười lạnh: "Biến cố? Dưới bất kỳ tình huống nào đều có thể xảy ra biến cố được. Chẳng qua rất khó phát hiện giống như ông thôi. Tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi tới đây là có hai việc muốn nói cho ông. Chuyện thứ nhất là sắp mở phiên toà, ông đã biết. Về chuyện thứ hai, chính là chuyện liên quan tới tay sai đắc lực kia của ông."
Cục trưởng Quách vừa nghe thì không khỏi căng thẳng: "Ngài Đường, ngài muốn nói tới Tiểu Trần à? Cậu ta làm sao chứ? Vì chuyện này, tôi đã bảo Tiểu Trần về nhà tránh mấy ngày. Ngài yên tâm đi, cậu ta là tâm phúc của tôi, không có bất kỳ vấn đề gì đâu."
"Không có bất kỳ vấn đề gì à? Nếu quả thật không có vấn đề, vậy hai người kia sẽ không vô cớ đi tới thành phố C tìm hiểu gốc gác của ông. Thật may là tôi đã sớm đề phòng, giúp ông lựa chọn trước khi bọn họ tới." Khi Đường Thiên Trạch nói đến đây, còn liếc nhìn cục trưởng Quách đầy ẩn ý.
Ánh mắt này của anh ta làm cục trưởng Quách thầm sợ hãi: "Ngài…. ngài Đường, ngài đã làm gì?"
“Đương nhiên là giúp ông giải quyết hậu họa rồi. Nếu không lần này bọn họ qua, chắc chắn có thể kéo ông từ trên vị trí này xuống. chúng tôi lại không muốn nhìn thấy kết quả này. Đương nhiên ông càng không muốn nhìn thấy.”
Quả nhiên, đây là một dự cảm không lành. Cho dù cục trưởng Quách có vài vấn đề, nhưng ông ta vẫn tương đối có tình cảm với cấp dưới của mình, chủ yếu là còn hơi nhát gan. Ông ta không muốn nhìn cảnh tượng đẫm máu này.
"Ngài Đường, ý của ngài là nói Tiểu Trần..."