CHƯƠNG 424: TRÁCH NHIỆM CỦA LÃO ĐẠI
Bắc Minh Thiện nhìn vẻ mặt lo lắng còn có giọng điệu căng thẳng của Đường Thiên Trạch khi gọi những người trong lều thức dậy. Lẽ nào không phải anh ta đang diễn kịch mà là đang nói thật sự có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Anh nhìn lên bầu trời tia chớp lóe lên càng lúc càng nhiều, và tiếng sấm rền vang phía xa đang dần dần tới gần.
Không phải trời sắp mưa sao? Anh ta có cần căng thẳng vậy không?
Tuy trong lòng Bắc Minh Thiện nghĩ như vậy nhưng vì sự an toàn của Cố Hạnh Nguyên và các con anh cũng nhanh chóng chạy về lều của bọn họ.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên vừa mới ngủ không lâu, Bắc Minh Thiện đã vọt từ ngoài vào kéo cô dậy.
Cố Hạnh Nguyên cả kinh mở mắt: "Anh muốn làm gì?" Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang nhìn mình của Bắc Minh Thiện, còn tưởng rằng tên này muốn giở trò gì nữa đấy?
Cô liều mạng dùng sức tránh khỏi tay của Bắc Minh Thiện: "Anh đừng làm bừa, nơi này là lều vải, bên ngoài còn có rất nhiều người, hơn nữa bọn trẻ cũng ở bên cạnh..."
Bắc Minh Thiện nhíu mày: "Em nghĩ chuyện hay gì thế? Mau dậy đi, gọi các con dậy nhanh lên, chỗ này có thể gặp nguy hiểm."
Cố Hạnh Nguyên bị lời nói của Bắc Minh Thiện làm cho sững người. Cái gì gọi là “chuyện hay gì chứ?’ Rõ ràng những chuyện xấu kia đều là hành vi từ trước tới nay của anh ta đối với cô có được hay không?
Nhưng nương theo ánh trăng cô nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang vội vàng thu dọn một số dụng cụ, thậm chí còn thử đèn pin.
Lúc này một tia chớp lại lóe lên, rọi sáng bầu trời bên ngoài lều vải.
Lúc này cô cũng nghe thấy tiếng sấm xa xa đang dần dần áp sát.
Cố Hạnh Nguyên không dám lơ là, cô vội vàng túm lấy Trình Trình và Dương Dương từ trong túi ngủ của bọn họ ra. Trình Trình còn dễ nói không tới vài giây đã tỉnh lại.
Nhưng Dương Dương thì không phải vậy, một khi đã nằm xuống gối là ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không dậy được.
Cố Hạnh Nguyên cắn răng nói: "Dương Dương, nếu con không thức dậy thì mẹ sẽ không khách sáo đâu đấy!" Cô nói xong vẫn không thấy cậu bé có động tĩnh gì thì dứt khoát kéo quần của cậu bé lên, sau đó dùng hai ngón tay véo lên mông của cậu: "Đã đến lúc nào rồi, xem con còn ngủ nữa được không?"
"A!"
Dương Dương hét lên một tiếng sau đó cơ thể nhỏ bé ngồi bật dậy.
Trình Trình xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, nhìn cảnh tượng trước mắt cả người cậu không khỏi rùng mình. Cũng may bản thân cậu không giống Dương Dương.
"Mẹ, con mới ngủ sao mẹ lại gọi con dậy chứ?" Dương Dương bũi môi, nhíu mày vừa càu nhàu nhìn Cố Hạnh Nguyên vừa xoa xoa cái mông bị véo đau của mình.
Không đợi Cố Hạnh Nguyên trả lời, Bắc Minh Thiện đã chuẩn bị xong đồ đạc đang ở bên cạnh mở miệng nói trước: "Nếu con còn muốn thấy mặt trời ngày mai thì lập tức thức dậy chuẩn bị kỹ đồ đạc của bản thân, một hồi sau khi đi ra khỏi đây phải đi theo sát ba và mẹ con."
Lúc này, những người trong khu cắm trại cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn.
"Không được, con muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị." Dương Dương không biết tại sao, lập tức trở nên lanh lẹ, thân hình nhỏ bé vọt thẳng ra khỏi lều vải.
Cố Hạnh Nguyên còn chưa nghe rõ đã thấy Dương Dương chạy ra ngoài như một làn khói. Chuyện đang gấp, cô nhìn về phía cửa lều hô lớn lên: "Dương Dương, con muốn đi đâu vậy?!"
Trình Trình ở bên cạnh Dương Dương nên nghe rất rõ: "Mẹ, Dương Dương nói muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị."
"Bây giờ đã là lúc nào rồi chứ, thằng bé vẫn còn thời gian đi tìm Ngô Tiểu Nhị sao?" Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, sau đó nói với Trình Trình: "Cục cưng, một hồi con và ba nhanh chóng rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đi tìm Dương Dương, con biết rồi chưa?"
Trình Trình gật đầu: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm. Mẹ và Dương Dương phải bình yên trở về đấy."
Cố Hạnh Nguyên gật đầu. Cô nhanh chóng thu dọn qua loa đồ đạc sau đó xoay người đi ra khỏi cửa lều.
Lúc cô đi đến cửa liền bị Bắc Minh Thiện cản lại: "Em muốn làm gì?"
"Anh không nghe thấy sao? Tôi phải đi tìm con trai!" Lúc này Cố Hạnh Nguyên đúng là hơi cuống lên.
Cô biết bên ngoài ầm ĩ như vậy nếu như Dương Dương bị người khác đụng bị thương thì phải là sao?
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó giao đèn pin vào tay cô: "Em mang theo Trình Trình rời khỏi nơi này trước, tôi đi tìm Dương Dương."
Nói xong, anh xoay người ra khỏi lều vải.
Bắc Minh Thiện đi nhanh đến nỗi ngay cả Cố Hạnh Nguyên không kịp dặn dò anh câu nào liền không thấy bóng dáng anh đâu.
Đã như vậy, Cố Hạnh Nguyên liền kéo tay Trình Trình vội vàng ra khỏi lều vải.
Lúc này, liền nghe được tiếng của Đường Thiên Trạch hét lớn qua loa: "Xin mọi người đừng hoảng sợ, dọc theo con đường này chúng ta sẽ đi về phía con đường mà mà sáng nay chúng ta đã đi vào, tôi sẽ cho người đi trước dẫn đường."
Mọi người đều mới bị đánh thức, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mơ mơ màng chỉ biết đi theo người trước mặt.
Thật ra bọn họ đều đang oán giận: "Đây là hoạt động ba con gì chứ? Hoàn toàn chính là huấn luyện cắm trại ngoài trời mà."
Bắc Minh Thiện vọt vào đoàn người, đưa tay dùng sức đẩy người sắp va vào anh ra.
Chờ lúc anh từ đám đông lao ra thì thấy Dương Dương đang đứng trước một cửa lều hét lớn: "Ngô Tiểu Nhị, mau chạy lấy mạng!"
Nhưng trong lều trừ truyền ra tiếng ngáy của Ngô Tiểu Nhị ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác.
Cửa lều bị đóng chặt từ bên trong, người bên ngoài không mở ra được, Dương Dương thật sự rất lo lắng.
Lúc này Bắc Minh Thiện đi tới bên cạnh cậu bé.
Dương Dương thấy ba mình đi tới, hai mắt lập tức sáng lên: "Ba, ba mau giúp con gọi bọn họ dậy. Con thật không muốn vừa mới lên làm lão đại đã làm mất đàn em của mình, sau này ai dám lăn lộn với con nữa chứ?"
Bắc Minh Thiện dứt khoát rút dao trong người ra, vừa dùng dao chém mở cửa lều, vừa nói với Dương Dương: "Không ngờ con còn là một lão đại có trách nhiệm đấy. Được rồi, mở được rồi, con mau vào cứu đàn em của con đi."
Dương Dương lập tức chạy vọt vào cửa lều vải đang mở, vào lều chỉ thấy hai ba con lão Ngô đang ngủ say.
Dương Dương đẩy mạnh cả hai người họ, nhưng cả hai lại không có phản ứng gì cả.
Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên cậu nhớ đến cách mà lúc nãy mẹ cậu làm với cậu.
Nhưng cậu lại cảm thấy khó xử nhìn hai người này. Cậu cũng không thể kéo quần của người ta đúng không? Nếu không sẽ bị hiểu lầm là biến thái mất.
"Này, con nhanh lên một chút được không?" Bắc Minh Thiện không đi theo Dương Dương vào trong. Anh chỉ đứng ở cửa nhìn mọi người đều chạy theo về phía con đường lúc sáng bọn họ đến đây theo sự chỉ dẫn của thủ hạ Đường Thiên Trạch.
Lúc này chớp giật tới tấp, từ trong rừng cây thỉnh thoảng thổi tới mấy cơn gió lớn.
Lần này Bắc Minh Thiện cũng thừa nhận phán đoán trước đó của Đường Thiên Trạch là rất chuẩn xác, nơi này sắp đón mưa to.
Nhìn mấy túp lều vải nằm rải rác và địa hình cắm trại ở đây, nếu mưa gió ập xuống chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Dương Dương nhìn hai người mập mạp trước mặt: "Mình chỉ có thể làm như vậy!"
Nói xong thân hình nhỏ bé của cậu liền ngồi thẳng lên lồng ngực đang nằm ngửa của Ngô Lão Nhị.
Dương Dương duỗi hai tay ra, dùng hết sức véo lên mặt Ngô Lão Nhị.
Lúc đầu ông ta còn không có phản ứng gì, Dương Dương sắp dùng hết sức lực non nớt của mình véo ông ta rồi.
"Ừm!" Theo tiếng rên, cơ thể của Ngô Lão Nhị đột nhiên ngồi bật dậy đồng thời hất cái người đang ngồi trên mình ông ta té xuống đất.
"Ai? Ai? Còn chưa có người nào dám quấy rầy mộng đẹp của Ngô Lão Nhị ta đâu?" Ngô Lão Nhị dụi mắt, vẻ mặt tức giận.
Dương Dương khó khăn lắm mới bò dậy được: "Đương nhiên là tôi, lão đại của con trai ông rồi. Các người thức dậy nhanh lên, những người khác đều chạy thoát thân rồi!"
Tuy Ngô Lão Nhị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy từ "chạy thoát thân" thì như thể chạm vào sợi dây thần kinh nhạy cảm của ông ta.
Ông ta lập tức đứng lên, nhưng lại không có thời gian để gọi con trai mình mà là xách Ngô Tiểu Nhị trong tay.
Dương Dương dẫn bọn họ ra khỏi lều vải, chỉ vào con đường lúc bọn họ đi đến: "Mọi người đều chạy về phía bên kia, chúng ta mau đuổi theo bọn họ."
Lúc này, Đường Thiên Trạch cũng đã kiểm tra trong lều vải hết một lượt, xác định đã không còn ai.
Hiệu trưởng bọn họ sau khi kết thúc tiệc tối lửa trại đã trở về ngay trong đêm.
Dương Dương thấy Đường Thiên Trạch vẫn còn ở đây, vội vàng nói với anh ta: "Chú đẹp trai, mau đuổi theo những người ở phía trước đi."
Đường Thiên Trạch cũng cầm theo đèn pin đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện, gật đầu với Dương Dương: "Lát nữa còn phải chạy một quãng đường rất dài, không bằng để chú cõng cháu." Nói xong anh ta ngồi xổm xuống làm tư thế muốn cõng Dương Dương.
Làm sao Bắc Minh Thiện có để cho anh ta cõng con trai của mình chứ?
Anh lạnh lùng nói: "Không làm phiền anh, anh cầm đèn pin dẫn đường là được." Anh vừa nói xong thì xốc hai tay lên lập tức Dương Dương đã ở trên lưng anh rồi.
Đường Thiên Trạch đứng lên: "Chủ tịch Bắc Minh cũng không cần nhạy cảm như thế chứ?"
Bắc Minh Thiện không để ý đến anh ta, chỉ nói với Ngô Lão Nhị ở bên cạnh: "Chúng ta đi nhanh một chút."
Thế là hai người lớn cõng hai đứa bé nhanh chóng đi về phía đoàn người.
Đường Thiên Trạch nhìn theo bóng lưng của Bắc Minh Thiện, khẽ cười. Đúng là một anh chàng nhạy cảm. "Trò chơi này càng ngày càng vui, Bắc Minh Thiện, trước khi tôi chơi chán tôi sẽ không để anh gặp chuyện gì đâu."
Anh ta cầm đèn pin chạy theo bọn họ, sau đó chạy lên phía trước chiếu sáng đường cho bọn họ.
Không thể phủ nhận, thể lực của ba người này đều rất tốt, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp mọi người.
Trận mưa lớn này dường như đến sớm hơn dự đoán của Đường Thiên Trạch.
Lúc đầu chỉ là mưa lắc rắc, tiếp đó nương theo chớp giật giọt mưa càng lúc càng lớn.
Những người ban đầu nghĩ rằng đây chỉ là một hoạt động trong chương trình cắm trại, lúc này dần dần cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ xốc lại tinh thần dẫn mấy đứa bé đi theo người dẫn đầu nhanh chóng rút lui khỏi miệng núi một cách rất có trật tự.
Mưa rơi lúc càng lớn, tiếng sấm chói rền vang khiến người khác điếc tai.
Cố Hạnh Nguyên dẫn theo Trình Trình đi phía trước nhưng dọc theo đường đi cô luôn lo lắng không biết Bắc Minh Thiện có tìm được Dương Dương không? Không biết bọn họ có đang ở phía sau đội ngũ này không?
Trời mưa lớn như vậy, bọn họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Theo mưa rơi càng lúc càng lớn, lúc này dòng nước lững lờ trong con sông bên ven đường đã bắt đầu chảy xiết.
Trên mặt sông còn lập lờ một số cành cây nhỏ bị nước cuốn trôi từ thượng nguồn xuống.
Không chỉ có như vậy, nước sông còn đang không ngừng dâng lên, sắp bằng con đường nhỏ rồi.
Mưa gió ban đêm thường rất mạnh, chẳng mấy chốc quần áo của mọi người đều ướt sũng, gió vù vù thổi lên mặt người rát như dao cắt.
Vách núi kẹp giữa lối đi và dòng sông không còn cảnh đẹp như ban ngày nữa, mà lúc này đã nhuốm một màu đen kịt. Đêm tối như mực lại không có ánh trăng, con đường phía trước trở nên vô cùng khó đi.
Trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào của dòng sông nhỏ cách đó không xa.
Khi bọn họ đến đây, ai cũng cảm thấy con đường này rất dài, bởi vì mọi người đều không biết bọn họ phải đi bao lâu để đến đích.
Mà bây giờ thì khác. Mặc dù bọn họ đã bước rất nhanh nhưng vẫn còn cảm thấy đường ra còn rất xa.
Phải nói là còn xa hơn so với lúc mới đến.
Con đường đá cuội dưới chân bị nước mưa dội xuống đã trở nên lầy lội khó đi.
Sau khi Bắc Minh Thiện cõng Dương Dương trên lưng đuổi kịp đám người, anh cũng không hề bước chậm lại, mà là cõng theo Dương Dương chen vào đám người.
Ánh mắt sáng như mắt chim ưng của anh không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình trong đám đông.
Mãi cho đến khi bọn bọn họ len lỏi lên mấy hàng người phía trước anh mới nhìn thấy bóng dáng đi đầu của Cố Hạnh Nguyên.