“Sao anh lại ở đây?”
Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười với cô: “Dù sao thì anh cũng không cố ý tới để ăn trái cây và đón giáng sinh với họ.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn bàn uống trà một cái, phát hiện điện thoại bị mất đang ở bên cạnh giỏ trái cây.
Ánh đèn trong phòng khách vốn đã tương đối tối, hơn nữa điện thoại loại ẩn hiện dưới bóng của giỏ trái cây, gần như không ai để ý tới.
Cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, nhìn Bắc Minh Thiện: “Sao thế, anh định ở lại đây nói chuyện cùng họ sao?”
Lúc Cố Hạnh Nguyên đi vào, cô còn đang nghĩ mình mới rời đi mười phút mà Đường Thiên Trạch Đường Thiên Trạch đã giận tới mức lửa giận cao ba thước, nhất định là có vấn đề.
Bởi vì anh ta không thể nào tự nhiên nổi đóa được.
Không ngờ mấu chốt lại nằm ngay trên người Bắc Minh Thiện.
Bất kể anh tới đây vì chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn rằng nếu anh ở lại đây thì chắc chắn là chuyện không tốt.
Nhìn Đường Thiên Trạch tức hộc máu là biết.
Bắc Minh Thiện dĩ nhiên cũng biết cô có ý gì, xem ra chuyện ngày hôm nay cũng chỉ có thể đến đây thôi. Anh đứng dậy, nhìn Lý Thâm một cái: “Chú Lý, hôm nay nói chuyện cùng chú cháu thấy rất vui.”
Nói xong anh liếc nhìn Đường Thiên Trạch chặn ở cửa phòng khách: “Chuyện giữa hai chúng ta, tôi lúc nào cũng chờ anh tới.”
Bắc Minh Thiện cùng Cố Hạnh Nguyên đi ra khỏi biệt thự của Lý Thâm.
“Rốt cuộc anh tới đây để làm gì, biết rõ bọn họ ghim anh, anh còn tự chui đầu vào lưới?”
Bắc Minh Thiện dừng bước lại: “Anh tới hộ tống em.”
“Hộ tống em?” Cố Hạnh Nguyên mặt đầy nghi ngờ nhìn anh.
“Làm sao, em không tin sao?”
“Có hơi nghi ngờ, em thấy anh theo dõi em tới nơi này, sau đó tìm bọn họ tính sổ.” Cố Hạnh Nguyên mặt đầy vẻ chân thành nói.
Bắc Minh Thiện gật đầu một cái: “Nhìn bề ngoài đúng là giống như như em nói, nhưng mà phân tích của em sai rồi. Bây giờ cũng không còn sớm, về thôi. Nếu không bọn nhỏ với khách của mình lại sốt ruột chờ.”
Nói xong, Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh Thiện chia ra lên xe của mình.
Đường Thiên Trạch đứng ở cửa sổ, nhìn hai chiếc xe một trước một sau rời đi.
Sau đó anh ta quay người lại, nhìn chân mày nhìn chỗ mà Bắc Minh Thiện vừa ngồi.
Sau đó một cú đấm nặng nề giáng xuống bàn trà nhỏ.
Lý Thâm không so đo đến sự thất lễ của anh ta, ông biết rất rõ tâm tình Đường Thiên Trạch vào giờ phút này.
Chỉ tiếc cho dù là có thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc.
Bắc Minh Thiện lái xe, điện thoại anh vang lên.
“Có chuyện gì còn phải hỏi thế luật sư Mạc ơi.”
“Không có gì, chỉ là em tò mò lúc em chưa về thì mọi người nói chuyện gì.”
Đường về nhà quả thực hơi nhàm chán, cô bé Cố Hạnh Nguyên hay tò mò đột nhiên xuất hiện.
Ở bên kia cô không có cơ hội hỏi anh, đến sau khi về nhà càng không có cơ hội. Như vậy thời cơ tốt nhất chính là hiện tại.
“Em muốn nghe lời thật lòng hay lời nói xạo?”
“Bắc Minh Thiện, từ khi nào mà anh trở nên vô vị thế, trước kia không phải là một người lanh lẹ sao. Đương nhiên là nghe lời thật lòng.” Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm phía trước, không dám lơ là.
Lái xe gọi điện thoại, mặc dù là tai nghe bluetooth, nhưng ít nhiều vẫn là sẽ bị phân tâm. Cho nên càng cần phải chú ý, cô cũng để tốc độ xe chậm lại một chút.
Giống vậy, Bắc Minh Thiện đi theo sau cô cũng đi chậm lại.
“Nói như thế nào đây, anh mời ba em ăn một quả táo mà em mang tới.”
Vừa nói xong lời này đímg là làm cho Cố Hạnh Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Buồn cười cái là anh ấy mà lại làm chuyện như vậy. Bực mình là mình không nhận Lý Thâm là ba mình, nhưng Bắc Minh Thiện cũng đã nhận định như vậy.”
“Ông ta không phải ba em.”
“Hạnh Nguyên, anh hiểu cảm giác của em với ông ta. Nhưng máu mủ em không thể chối bỏ được. Em không muốn nghe sau khi anh mời ông ấy ăn táo thì có chuyện gì xảy ra sao? Thật ra thì cũng không có gì khác, Đường Thiên Trạch chuẩn bị đánh anh một trận.”
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe lập tức tim siết chặt, thật ra thì cô có thể không cần như vậy: “Hai anh đánh nhau? Không trách lúc anh ta mờ cửa cho em cả người toàn không khí căng thẳng.”
“Em lại nhầm, nếu mà cậu ta đánh nhau với anh thật, cậu ta không hung hăng được như vậy đâu. Anh sẽ dập tắt sự kiêu ngạo của cậu ta.”
“Phì, anh đang khoe tài với em à, dù sao nói điêu cũng không bị đánh thuế. Em xem hai người chó tranh mồi kể chuyện.” Nghe thấy hai người bọn họ không có thủ, Cố Hạnh Nguyên trong lòng thả lỏng không ít.
Cô có hơi vui vui, may là để quên điện thoại ở đó, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhất là ở ngôi biệt thự đó, Bắc Minh Thiện cho dù là có thể đánh, cũng sẽ không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
Bọn họ đều coi anh như kẻ thù, cho dù là Lý Thâm không động thủ, nhưng ông ta cũng sẽ không khuyên can. Mà Đường Thiên Trạch sẽ không nương tay.
Trên đường hai người đi về, lại tùy tiện tiện nói mấy chuyện linh tinh khác.
Đến khi xe hai bọn họ xuất hiện ở lưng chừng núi của biệt thự, bọn nhỏ giống như là có dự cảm vậy, từ trong biệt thự chạy ra.
“Ba, mẹ. . .” Cửu Cửu lần này chạy ra đầu tiên.
Cố Hạnh Nguyên sợ tối rồi con bé không thấy rõ đường, sẽ bị ngã, vội vàng tới ôm cô gái nhỏ.
Đi theo sau lưng cô bé là Trình Trình và Dương Dương.
“Ba, ba mua xe mới lúc nào thế, trông chất ghê.”
Tên nhóc Dương Dương này lúc nào cũng để ý mấy thứ bị người khác bỏ qua.
Dĩ nhiên, từ một góc nhìn khác cũng có thể nói tầm nhìn của cậu bé không giống người khác.
Bắc Minh Thiện nhìn cậu bé một cái: “Sao, thích không? Vào ngồi thử một tí đi.”
Những lời này lại làm Dương Dương cảm thấy không dám tin, mặt cậu đầy vẻ không tin nổi nhìn ba mình.
“Làm sao, có phải cảm thấy có chút không thể tin nổi không?” Bắc Minh Thiện vừa nói, vừa cầm chìa khóa mở cửa xe lần nữa.
Cửa xe kiểu cánh chim trông vốn đã vô cùng chói mắt, lại thêm ánh sáng màu xanh lam điểm xuyết, nhìn có thể nói là khá là ngầu. Giống như phi thuyền ngoài hành tinh vậy.
Chiếc xe này như phiên bản ý tưởng của dòng xe này, có hơi khác so với bản đang bán trên thị trường.
Dương Dương không kịp đợi chui vào ngay.
“Dương Dương, ngồi một chút là được rồi, trời lạnh mau vào nhà đi. Sau này có thời gian lại xem.”
Sau này có thời gian. . .
Những lời này làm Bắc Minh Thiện cảm thấy rất hài lòng.
“Hai người còn chưa có ăn cơm, bọn họ đều ở phòng ăn chờ đó.”
Nhìn Dư Như Khiết đứng trong phòng khách, mặt mày vui vẻ nghênh đón. Cố Hạnh Nguyên trong thoáng chốc nhớ lại người mẹ đã khuất.
Đây là một kiểu ấm áp mà chỉ gia đình mới có.
Giờ phút này tim Cố Hạnh Nguyên đập mạnh.
Rốt cuộc, cô cũng không khống chế cảm tình của mình được nữa, đi tới trước mặt Dư Như Khiết, giang hai cánh tay ôm chặc lấy bà.
Cùng lúc đó, nước mắt trong mắt cô cũng không khống chế được mà lăn dài.
Dư Như Khiết mặc dù không biết cô bị sao, nhưng biết cô đã hoàn toàn coi mình là người nhà, hơn nữa còn là rất thân mật, giống như là mẹ.
Hai tay lạnh như băng, nhưng Dư Như Khiết vẫn cố gắng dùng chúng ôm lấy Cố Hạnh Nguyên đang tựa trên vai mình.
Cho dù bọn họ không có tiếp xúc, nhưng vẫn giống như một người mẹ bình thường ôm con của mình.
“Mẹ làm sao thế?” Dương Dương nhỏ giọng hỏi Trình Trình.
“Sao mà em biết được. Chắc là mẹ đột nhiên nghĩ đến bà ngoại.” Trình Trình đứng ở bên cạnh ba.
“Em vừa nói như vậy, anh cũng nhớ bà ngoại.” Dương Dương vừa nói, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, đầu hơi thấp xuống.
Trẻ con rất dễ lây lan cảm xúc, nhất là ba anh em. Bọn chúng đều đã từng gặp Lục Lộ, tình cảm với bà ngoại rất sâu đậm.
Trong lòng chúng đều sẽ thấy hơi buồn.
Trong thời khắc như vậy, tất cả người thâb đều ở đây, nhưng lại thiếu đi bà ngoại. Đây chính là một thiếu sót lớn.
Bắc Minh Thiện chân mày hơi giật giật, sau đó rũ tay xuống nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Trình Trình: “Các con có hiếu như vậy, bà ngoại ở trên thiên đường cũng sẽ cảm thấy vui mừng. Đói bụng rồi, dẫn hai em vào phòng ăn đi.”
Trình Trình gật đầu một cái, sau đó một tay nắm tay Dương Dương, một tay dắt Cửu Cửu đi về phía phòng ăn.
“Hạnh Nguyên, con sao thế, có phải vừa rồi ông ta bắt nạt con không. Nói cho mẹ biết, mẹ đi xả giận cho con.” Dư Như Khiết dịu dàng nói, bà cũng thật sự coi Cố Hạnh Nguyên như con gái mình vậy.
Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Không phải vậy, chẳng qua là mới vừa rồi làm con đột nhiên nhớ đến mẹ Nhắc tới Lục Lộ, trong lòng Dư Như Khiết cũng cảm thấy buồn.
Lúc này Bắc Minh Thiện đi tới bên cạnh hai người: “Không nên để cho họ nóng lòng chờ, vào trước đã.”
Lại một lát sau, Cố Hạnh Nguyên và Dư Như Khiết trở lại phòng ăn trước, Bắc Minh Thiện đi theo sau lưng.
Mặc dù thức ăn trên bàn đã nguội bớt, nhưng cũng không ảnh hưởng tới không khí của mọi người.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở bên cạnh Bắc Minh Thiện, trong lòng mặc dù vẫn hơi buồn đau, nhưng vì không để ảnh hưởng tới niềm vui của mọi người, cho nên nhịn lại.
Dĩ nhiên, cũng có Dư Như Khiết giống như cô.
Còn ba đứa bé, cảm xúc của chúng cũng là nhất thời. Sau khi qua đà đó, cũng dần dần biến mất.
Ở trên bàn ăn, mọi người vẫn vui vẻ như cũ.
Bất tri bất giác, đã ba tiếng trông qua, trời càng lúc càng tối.
Hình Uy mang Lạc Kiều và cả Anna về nhà nghỉ trước.
Dư Như Khiết cùng hai chị em gái ở một phòng, họ đã nhiều năm không gặp nhau nói chuyện.
Vân Chi Lâm định lái xe về, nhưng Cố Hạnh Nguyên giữ lại.
Còn Bắc Minh Triều Lâm cùng Bắc Minh Đông, sau khi bọn họ cơm nước xong không bao lâu cũng rời đi.
Chủ yếu trong lòng bọn họ vẫn còn nhớ chuyện Bắc Minh thị, ở lại chỗ này cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Cố Hạnh Nguyên dẫn lũ trẻ về phòng riêng nghỉ ngơi. Giáng sinh qua, thứ hai bọn chúng vẫn phải đi học.
Lúc này, chỉ có Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện ở lại trong phòng khách.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, trên bàn trước mặt để hai ly trà, còn có một bình trà.
“Chú Mạc này, thời gian không còn sớm, chú cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Bắc Minh Thiện biết ông có thói quen nghỉ ngơi sớm, mà lúc này đã qua thời gian nghỉ ngơi của ông.
“Không phải vội, thỉnh thoảng ngủ muộn chút cũng không sao, chú muốn nói chuyện với cháu một chút.” Vừa nói, ông vừa bưng ly trà lên uống một hớp.
“Nói chuyện một chút?” Bắc Minh Thiện gật đầu một cái: “Vậy nói chuyện một chút là chuyện công hay chuyện tư?”
“Công và tư đều có. Hôm nay chú thấy cậu cả và cậu ba Bắc Minh hơi buồn buồn. Chú biết thật ra trong lòng cháu không như những gì cháu thể hiện bên ngoài.”