CHƯƠNG 484: THUÊ LUẬT SƯ
Sau khi cửa đóng lại, Vân Chi Lâm ân cần hỏi thăm: “Ngày hôm qua em với Bắc Minh Thiện xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, cô kể đơn giản chuyện ngày hôm qua đến buổi tối cho Vân Chi Lâm nghe một lần.
Nhưng mà có rất nhiều chi tiết cô điều sơ lược, nhất là tin tức Dư Như Khiết cũng đến thành phố A.
Bởi vì cô biết tất cả mọi người đều cho rằng Dư Như Khiết đã chết rồi, nếu như cô tùy tiện nói ra, sợ rằng sẽ gây thêm chút phiền phức.
Lúc Vân Chi Lâm nghe thấy tên của Mạc Cẩm Thành, anh ta hơi ngây người một lúc.
“Chi Lâm, anh sao vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy ánh mắt của anh ta hơi không thích hợp.
“Không có gì đâu, anh chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi, Mạc Cẩm Thành mà em nói có phải là Mạc Cẩm Thành năm đó ở bên cạnh dì Dư Như Khiết của anh không?” Vân Chi Lâm hỏi.
Chuyện này cũng làm cho Cố Hạnh Nguyên không cảm thấy có gì bất ngờ, bởi vì cô biết mẹ của Vân Chi Lâm và dì Như Khiết vốn dĩ chính là chị em ruột.
Thế là cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Ông ấy đến đây làm gì vậy? Sao lại có quen biết với em, lúc trước nghe mẹ của anh nói sau khi ông ấy đến Sabah thì không còn xuất hiện ở nơi này nữa.” Vân Chi Lâm có rất nhiều thắc mắc.
“Thật ra em nhận ông ấy làm ba nuôi từ lâu lắm rồi, ban đầu lúc ở Sabah, ở lại nhà của Anna đều là do ông ấy đã giúp đỡ bọn em.” Cố Hạnh Nguyên nói đơn giản.
Vân Chi Lâm mới chợt hiểu ra: “Hóa ra chuyện là như thế.”
Lúc này nghe thấy cửa phòng làm việc của anh ta nhẹ nhàng gõ vang, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài.
...
Vân Chi Lâm nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bước vào, trên mặt mang theo nụ cười, hỏi: “Xin hỏi quý khách có chuyện gì không?”
Cố Hạnh Nguyên xoay người nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, cô vội vàng đứng dậy: “Ba nuôi, sao ba lại đến đây vậy?”
Ba nuôi? Vân Chi Lâm nhìn người đàn ông ở trước mặt, lẽ nào ông ấy chính là Mạc Cẩm Thành?
Mạc Cẩm Thành cười cười giơ tay lên, chỉ nhìn thấy ở trong tay của ông có mang theo một giỏ trái cây.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi đến bên cạnh của ông ta: “Ba nuôi, sao ba tìm được chỗ này vậy, còn mang theo cái gì nữa đó?” Nói xong, cô vội vàng lấy giỏ trái cây đặt lên trên cái bàn trà ở bên cạnh.
Sau đó chỉ chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Ba nuôi, đây chính là ông chủ kiêm bạn tốt của con...”
Cô đang muốn tiếp tục giới thiệu, Mạc Cẩm Thành mỉm cười cắt ngang lời của cô, chỉ vào Vân Chi Lâm rồi nói: “Chắc cháu là Chi Lâm đúng không?”
Cái này khiến cho Vân Chi Lâm sửng sờ: “Chúng ta đã từng gặp nhau ạ?” Trong ấn tượng của anh ta, anh ta chưa từng gặp mặt Mạc Cẩm Thành.
Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Mạc Cẩm Thành nói tiếp: “Không cần phải suy nghĩ nữa đâu, lúc mà chú gặp cháu, cháu vẫn còn đang dựa ở trên người của mẹ cháu, chú vừa mới ôm cháu thì cháu liền oa oa khóc lớn...”
Vân Chi Lâm bị nói như vậy thì mặt lập tức đỏ lên, hơi ngượng ngùng vội vàng đánh gãy lời của ông ta: “Ông, ông Mạc, chuyện lúc tôi còn bé cũng không cần phải nhắc lại đâu.”
Đây là lần đầu tiên mà Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng có lúc ngại ngùng: “Ba nuôi, ba đã gặp anh ấy từ sớm rồi hả? Ba nhanh nói cho con nghe tình huống lúc ấy là như thế nào đi.”
Ban đầu trong phòng làm việc vẫn còn chút ngột ngạt, bây giờ bầu không khí lập tức sinh động hẳn lên.
Vân Chi Lâm liếc nhìn ra hiệu cho Cố Hạnh Nguyên một cái, sau đó vội vàng chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Ông Mạc à, không, là chú Mạc Cẩm Thành, mời chú ngồi.”
Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh bàn trà với Mạc Cẩm Thành, Vân Chi Lâm vội vàng rót trà đặt lên trên bàn.
Đợi sau khi mọi người đã ngồi xuống rồi, Vân Chi Lâm mới nói: “Chú Mạc, lần này chú đến không phải là sang đây để thăm cháu và Hạnh Nguyên đó chứ?”
Không đợi Mạc Cẩm Thành nói chuyện, Cố Hạnh Nguyên cắt ngang: “Sao vậy? Ba nuôi đến đây không phải để thăm em thì còn có thể có chuyện gì khác.”
Mạc Cẩm Thành cười nói: “Chi Lâm nói không sai một chút nào hết, lần này ba đến đây ngoại trừ thăm hai người các con thì còn có một vấn đề nhỏ muốn hai con giúp đỡ.”
Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên đắc ý cười một tiếng: “Chú Mạc, có chuyện gì chúng cháu có thể làm, chú cứ việc nói.”
“Thật ra thì chuyện này cũng không lớn đâu, chỉ là hiện tại công ty của chú được xây dựng ở đây, cần thuê luật sư để giúp đỡ bọn chú giải quyết các công việc hàng ngày.” Mạc Cẩm Thành nói rất đơn giản.
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu nói: “Chuyện này không thành vấn đề, xin hỏi công ty của chú tên là gì.”
“Tập đoàn GT.” Mạc Cẩm Thành nói xong, cầm lấy tách trà nhấp một ngụm.
Lời vừa nói ra, Vân Chi Lâm lập tức ngẩn người: “Tập đoàn GT?” Mặc dù là anh ta không lăn lộn trong giới kinh doanh giống như là Bắc Minh Thiện.
Nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, tập đoàn GT là một tập đoàn có khối tài sản kếch xù.
Anh ta tiếp tục nói: “Chú Mạc, cháu có một thắc mắc chú đừng cảm thấy lạ nha. Cháu nghe nói là tổng giám đốc của tập đoàn GT ngay cả người của tập đoàn cũng rất hiếm khi được nhìn thấy...”
“Được rồi, chú biết là cháu muốn hỏi cái gì.” Mạc Cẩm Thành cắt ngang lời nói phía sau của anh ta: “Tập đoàn GT của bọn chú đã ký hợp đồng thiết kế tòa trụ sở với tập đoàn Bắc Minh thị, nếu như cháu có nghi vấn thì có thể đi hỏi bọn họ liền rõ ràng ngay thôi.”
Vân Chi Lâm nghe nói Bắc Minh thị cũng tham gia vào chuyện này, biểu thị cái gì, cái thằng cha Bắc Minh Thiện lắm lông đó, chuyện mà anh ta đã đồng ý rồi thì mình còn có cái gì để nói nữa đâu.
“Được rồi, chú Mạc, tờ đơn này bọn cháu nhận, bọn cháu sẽ phá luật sư đến đó rất nhanh thôi.” Vân Chi Lâm nói xong thì chìa tay về phía của Mạc Cẩm Thành.
Mạc Cẩm Thành nhẹ giọng mỉm cười: “Chi Lâm, cháu phải gọi ta là dượng.”
...
Dượng? Cái này làm cho Vân Chi Lâm càng ngớ người hơn.
Đương nhiên là Cố Hạnh Nguyên biết nguyên nhân của chuyện này, dì Như Khiết với Mạc Cẩm Thành cũng đã ở bên nhau rồi.
Dư Như Khiết lại là dì của Vân Chi Lâm, Mạc Cẩm Thành không phải là dượng thì là cái gì?
Nhưng mà cô cũng không thể vạch trần cửa sổ giấy này.
Thật ra thì Vân Chi Lâm cũng đã nghe mẹ mình kể một vài chuyện liên quan tới dì, sắp xếp mối quan hệ lại, đúng là chuyện như thế.
“D...dượng.” Cho đến bây giờ Vân Chi Lâm cũng chưa từng gọi như vậy, quả thật là hơi không quen.
Mạc Cẩm Thành cười khoác tay nói: “Được rồi được rồi, cháu muốn gọi cái gì thì cứ gọi cái đó đi.”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên thì lại vui vẻ, trực tiếp gọi Vân Chi Lâm một tiếng: “Anh họ nuôi.”
(0_0)
Tiếng gọi này giống như là một con dao găm đâm thẳng vào trong trái tim nhỏ bé đầy sinh lực của Vân Chi Lâm.
Vỡ nát không còn lại một chút mảnh vỡ nào.
Vân Chi Lâm ai oán nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút, lần này anh ta cũng không thể suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa, nếu không thì sẽ rất bối rối.
Mạc Cẩm Thành nhìn hai người bọn họ cười cười, thật ra từ lúc nãy ông ta đã nhìn ra được hình như là Vân Chi Lâm đối với Cố Hạnh Nguyên không phải là bình thường.
“À đúng rồi, Chi Lâm, mẹ của cháu thế nào? Đã hơn hai mươi năm rồi không gặp bà ấy.” Mạc Cẩm Thành là hỏi thay cho Dư Như Khiết.
Bà ấy đã ở Sabah nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ nhớ nhung Bắc Minh Thiện, còn lại chính là cô em gái Dư Như Hân của bà ấy.
Vừa nhắc đến mẹ, Vân Chi Lâm lại lộ ra biểu cảm nhẹ nhàng: “Sức khỏe của mẹ cháu rất tốt, dượng, lúc nào dượng rảnh thì để cháu dẫn dượng trở về gặp bà ấy một chút.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu, nói: “Được đó, đến lúc đó dượng xem lịch trình rồi sắp xếp.” Nói xong, ông ta cúi đầu xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “Ồ, thời gian không còn sớm nữa, dượng còn có chuyện cần phải làm, tạm biệt hai đứa nha. Chi Lâm, sau khi cháu đã sắp xếp nhân sự xong rồi thì cứ trực tiếp để người ta đến phòng làm việc ở Daredevil Empire đi, tìm người phụ trách là được rồi.”
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên tiễn Mạc Cẩm Thành ra khỏi văn phòng luật sư.
Vân Chi Lâm vẫy tay: “Dượng yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chọn một người luật sư tốt nhất cho dượng.”
Sau khi tiễn Mạc Cẩm Thành đi, Vân Chi Lâm thật sự có một loại cảm giác không nói thành lời.
Anh ta nhìn Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở bên cạnh của mình: “Hạnh Nguyên, em nói xem có phải là thế giới này quá nhỏ bé không, xoay đi xoay lại lại trở thành người một nhà.”
Cố Hạnh Nguyên nhún vai, thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Vân Chi Lâm: “Đúng vậy đó đúng vậy đó.”
Bọn họ trở lại phòng làm việc, Vân Chi Lâm lật xem tất cả các thông tin của luật sư trong văn phòng luật của mình.
Kết quả không tìm được người nào phù hợp.
Cuối cùng anh ta dừng ánh mắt ở trên người của Cố Hạnh Nguyên đang ngồi đối diện với bàn làm việc.
“Anh họ, anh nhìn em như vậy làm cái gì chứ?” Cố Hạnh Nguyên bộc lộ ra dáng vẻ rất kinh ngạc.
Vân Chi Lâm nghe thấy cô gọi mình như vậy, trên trán lập tức xuất hiện mấy vạch đen: “Hạnh Nguyên, em có thể đừng gọi anh như thế này được không?”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói: “Chuyện này thì không được đâu nha, trước kia không gọi như vậy là bởi vì không biết có mối quan hệ này, bây giờ đã biết rồi thì không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được. Anh nói có đúng không, anh họ nuôi?”
Vân Chi Lâm đã hoàn toàn bị cô đánh bại, anh phải điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một lần nữa: “Dượng đã muốn tìm luật sư có tiếng để quản lý công việc thường ngày của ông ấy, nhưng mà anh xem hết rồi, cũng không nhìn thấy ai hài lòng cho nên anh quyết định phái em đi đến đó.”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay chỉ vào mũi của mình, kinh ngạc nói: “Em hả?”
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu nói: “Về tình về lý, điều em đi đều là lựa chọn tốt nhất, suy nghĩ một chút đi, dượng là tổng giám đốc của tập đoàn GT, em đã là con gái nuôi của ông ấy, cũng được xem như là người trong gia đình, những người khác không dám bắt nạt em. Cộng thêm việc lần này bọn họ hợp tác với Bắc Minh thị, dựa vào mối quan hệ của em với Bắc Minh Thiện, những chuyện cần xử lý giữa hai bên, anh không cần phải nói chắc em cũng hiểu chứ gì.”
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thì là nói như vậy, nhưng mà kinh nghiệm của em vẫn còn thấp, sao có thể đảm nhiệm được.”
Vân Chi Lâm trịnh trọng nhìn cô vừa nói: “Hạnh Nguyên, tin tưởng mình đi, em có thể!”
...
Làm luật sư đại diện tạm thời của tập đoàn GT, đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói hình như cũng không phải là một chuyện rất vui.
Bởi vì như vậy thì cô phải liên lạc với đối tác mới, đó chính là tập đoàn Bắc Minh thị.
Cái này mang ý nghĩa có lẽ là cô phải thường xuyên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng sương của Bắc Minh Thiện.
Tại sao mặc dù cô và Bắc Minh Thiện cũng không tiếp tục liên lạc với nhau, nhưng mà chắc chắn sẽ có một vài chuyện xảy ra kéo bọn họ lại với nhau.
Cái này giống như là số phận đang mở ra một trò đùa vĩnh viễn với cô.
Ngoại trừ phải tiếp xúc nhiều hơn với tập đoàn Bắc Minh thị, một chuyện khác làm cho cô phải hao tốn tâm trí hơn, đó chính là bây giờ cô phải làm việc cho ba nuôi, như thế này thì cô sẽ thường xuyên gặp mặt dì Như Khiết.
Kể từ tối ngày hôm qua cô đã phát hiện ra hận thù của mình đối với Dư Như Khiết cũng không lớn giống như trong tưởng tượng của cô.
Có lẽ là sau khi trải qua một vài thăng trầm, có rất nhiều chuyện đều có thể coi nhẹ.
Nhưng mà mặc dù là như thế, cô vẫn cảm thấy mình không có cách nào đối mặt với Dư Như Khiết, ít nhất là trong khoảng thời gian này.
Hai ngày qua Cố Hạnh Nguyên đi từ khách sạn Daredevil Empire đến bệnh viện, tạo thành một đường thẳng hai điểm trong cuộc sống.
Đợi đến lúc tất cả đều xử lý xong xuôi, trở lại chỗ của Lạc Kiều bọn nhỏ cũng đã ngủ rồi.
Mặc dù là cuộc sống như thế này làm cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mà lại rất phong phú.
Lúc đang làm việc, cô cũng chỉ có thể liên lạc với Mạc Cẩm Thành, cố gắng không nhắc đến Dư Như Khiết.
Mà Dư Như Khiết cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân từ đầu đến cuối đều ở trong phòng khách sạn, trên cơ bản cũng không đi ra khỏi khách sạn nửa bước.
Dùng lời nói của bà mà nói, đối với thành phố này bà đã chết rồi, vẫn may là bà đã quen với cuộc sống như vậy, chỉ có điều là bà sẽ thỉnh thoảng lấy ảnh chụp của Bắc Minh Thiện ra ngắm nhìn, đây có lẽ là nơi ký thác lớn nhất của bà ấy.
Khoảng thời gian hai ngày đến rất nhanh, Bắc Minh Thiện kêu Hình Uy gọi Bắc Minh Diệp Long lên.