Nhưng mà cho dù mấy lời đó của Dương Dương có bị vạch trần thì vẫn sẽ mạnh miệng như con vịt chết: “Vậy ba giải thích cho con chuyện lần trước đi, ba với mẹ đi ra ngoài riêng với nhau mấy ngày là để làm gì vậy? Người lớn ngày nào cũng nói với bọn con là không thể qua đêm ở bên ngoài, kết quả là hai người lại liên tiếp ở bên ngoài mấy đêm, cái này không phải là mờ ám thì là cái gì chứ? Với lại ngày hôm nay ba cố ý đến tìm mẹ, lúc nói chuyện lại che che giấu giấu, nhất định là hai người đang làm hành động gì đó không cho người khác nhìn thấy ở sau lưng bọn con.”
Trên trán của Vân Chi Lâm lập tức có mấy vạch đen, xem ra cái thằng nhóc này đúng là có chút bản lĩnh rồi đó, thế mà có thể kết nối nhiều chuyện lại với nhau để xem xét vấn đề.
Nhưng mà suy nghĩ lại, cậu là anh em sinh đôi với Trình Trình, trong đầu óc toàn chứa đồ ăn của cậu cũng có thể nghĩ ra được những chuyện này, vậy chắc chắn Trình Trình còn đã nghĩ được nhiều hơn.
Không được rồi, nhất định phải làm cho bọn nhỏ bỏ đi suy nghĩ tiếp tục điều tra, cho dù như thế nào thì phải hù dọa cậu mới tốt.
“Trong chuyện này, ba cần phải làm sáng tỏ một điểm, ba và mẹ của con không có hành động gì mà không thể cho người khác nhìn thấy, nếu như mà để cho cô ấy nghe thấy con nói cô ấy như vậy thì cái mông nhỏ của con chắc chắn sẽ bị nở hoa đó.”
Quả nhiên là lời này vừa mới nói ra, thật sự làm cho Dương Dương cảm thấy có hơi sợ hãi, nhưng mà cậu vẫn không hết hi vọng, cậu thay đổi một gương mặt khác, mang theo một nụ cười ám muội với Vân Chi Lâm: “Ba Chi Lâm, lẽ nào là ba có tâm tư thầm kín với mẹ của con hả? Muốn thừa dịp trong khoảng thời gian ba con ra ngoài, có ý đồ cướp mẹ con.”
“Ách..."
Chuyện này đối với Vân Chi Lâm mà nói thật sự là sợ bóng sợ gió, hóa ra là thằng nhóc này lại nghĩ như vậy, nếu như như vậy thì dễ xử lý rồi.
Anh ta ra vẻ thở dài: “Vốn dĩ muốn tạm thời giấu bọn con, đợi đến chuyện này thành công rồi thì mới nói, thật sự không ngờ đến là đã bị con phát hiện rồi, ba còn tưởng rằng chuyện này chỉ bị Trình Trình phát triển thôi chứ..."
Dương Dương nghe xong thì cau mày, trông có vẻ như không vui: “Sao vậy? Chẳng lẽ là bị con nói trúng một chuyện thì rất mất mặt hả, bình thường mặc dù con có bộ dạng đó nhưng mà đây chính là chiến lược của con, gọi là: đại trí nhược ngu, bạn động hay không. Người lớn cứ luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy bọn con còn nhỏ tuổi nên không biết cái gì hết, thật ra thì cái gì bọn con cũng biết hết đó, chỉ có điều là nếu như mọi người đã không muốn phản ứng lại bọn con, thế thì bọn con cũng sẽ không vạch trần mọi người mà thôi.”
...
Nếu như đã diễn kịch, vậy thì nhất định phải thể hiện hết vai trò của mình, để có thể trở thành một diễn viên chuyên nghiệp có phẩm đức nghề nghiệp...
Bởi vì Vân Chi Lâm không muốn để cho Dương Dương đoán được cái gì, quyết định đưa ra một lời nói dối có thiện ý với cậu, đương nhiên mục đích cuối cùng vẫn là vì để bảo vệ tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của bọn nhỏ.
Kết quả thì sao chứ, thằng nhóc Dương Dương tự cho mình là đúng đã lên sàn rồi, tự mình suy nghĩ cho là Vân Chi Lâm vẫn có "tâm tư bất chính" với mẹ.
Vân Chi Lâm giả vờ như là rất kinh ngạc: “Thật sự không nhìn ra nha, cái này không phải là con học được từ chú ba minh tinh điện ảnh của con đó chứ?”
Dương Dương có chút đắc ý, bắt đầu khoe khoang: “Đó là đương nhiên rồi, chú ba của con cũng không phải là diễn viên điện ảnh bình thường, mà là thần tượng và ảnh đế phái kiêm thực lực. Mà khoan cái đã, vừa nhắc đến chú ba, con thật sự có hơi nhớ chú ấy. Ba Chi Lâm ơi, cho con mượn điện thoại của ba dùng một chút đi.”
“Làm gì?” Vân Chi Lâm nói, lấy điện thoại di động từ trong túi của mình đưa qua cho Dương Dương.
Dương Dương lấy điện thoại, xem xem: “Oa, hóa ra là 6 plus à, ba thật là giàu quá đi, nhưng mà con vẫn thích lumia. Trong bữa tiệc lần thứ 315 vừa qua đã nói đến chuyện điện thoại bị làm lộ tin tức, hơn nữa biểu diễn tại chỗ, kết quả là điện thoại android đã thành công chặn tin nhắn cùng với tin tức điện thoại, chỉ có lumia là không lấy ra được, ba nói xem có ngầu hay không chứ?”
“Con nghe ai nói những chuyện này vậy?” Vân Chi Lâm không ngờ đến là thằng nhóc này cũng có quan tâm về phương diện đó, theo lý thuyết thì đối với con nít mà nói chắc chắn sẽ không quan tâm những vấn đề về phương diện này đâu.
“Đương nhiên là Trình Trình rồi, thật ra thì anh ấy có một cái lumia đời đầu, màn hình cũng lớn giống như của ba vậy á.” Dương Dương nói, nhanh chóng nhập số điện thoại của Bắc Minh Đông.
Cũng không lâu lắm liền nhận được câu trả lời: “A lô, xin chào, xin hỏi là ai vậy?”
Dương Dương không trả lời ngay, chỉ là trước tiên cười khanh khách vài tiếng với điện thoại.
Bắc Minh Đông cầm điện thoại, nhíu mày: “Xin hỏi là ai vậy, nếu như không trả lời thì tôi cúp điện thoại đây.”
“Này này... chú ba chú đừng có cúp mà, cháu là Dương Dương đây, số điện thoại này là của ba Chi Lâm ấy ạ.”
Mấy ngày nay đúng lúc Bắc Minh Đông cảm thấy có hơi chán nản, sau khi Giang Tuệ Tâm bị giam giữ, anh ta rất ít khi đi ra ngoài nhận quảng cáo, về phần lời mời của đoàn làm phim, anh ta kêu trợ lý của mình tạm thời từ chối hết đi.
Việc mỗi ngày anh ta làm đó chính là thường xuyên đi thăm mẹ của mình, sau đó không còn chuyện gì khác, về phần sau khi Bắc Minh thị xảy ra chuyện anh ta cũng chỉ nghe thấy Cố Hạnh Nguyên trở thành tổng giám đốc, mà Bắc Minh Thiện đã lui khỏi vị trí hàng hai.
Cái này khiến cho anh ta và Giang Tuệ Tâm cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhất là Giang Tuệ Tâm, có làm như thế nào bà ta cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như thế này, có điều là trong lòng của bà ta vẫn luôn có niềm tin đó, chính là Bắc Minh Diệp Long chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Sáng sớm, Bắc Minh Đông đang chuẩn bị ra ngoài thăm mẹ liền nhận được cuộc gọi của Dương Dương.
“Sao thế? Ngày hôm nay cháu không đi học hả?”
“Có chứ ạ, bây giờ ba Chi Lâm đang đưa cháu đi học đây.”
“Trình Trình đâu rồi?”
“Anh ấy đang ở trên xe của mẹ đang chạy ở đằng trước, bọn cháu bọn cháu đều rất nhớ chú, chú cũng không đến đây thăm bọn cháu hả.” Dương Dương có chút phàn nàn mà nói.
Bắc Minh Đông và Dương Dương cũng xem như là một cặp chú cháu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Dương Dương nói như thế này, anh ta cũng có thể chống đỡ được: “Dựa vào cái gì mà chú phải đi thăm bọn cháu, giáo viên của bọn cháu đã dạy như thế nào hả, lễ nghi nước nhà đều là sắp nhỏ chủ động đến tìm người lớn, nói như thế nào thì chú vẫn là chú ruột của bọn cháu.”
...
Dương Dương nghe xong thì hơi không kiên nhẫn: “Ai ai ai, chú ba, không có người nào kiếm chuyện như chú đâu, chỉ dựa vào mối quan hệ của chúng ta mà cũng cần phải nói nhiều như vậy à? Thiệt tình, nếu như không phải biết bây giờ chú "ông già cô đơn" thì cháu mới không gọi cuộc điện thoại này cho chú.”
“Ông già cô đơn”…
Bắc Minh Đông nghe thấy từ trong miệng của Dương Dương phun ra cách xưng hô của mình như thế, trên trán liền xuất hiện thêm mấy vạch đen, trong lúc nhất thời cảm thấy mình giống như đã già thêm mấy tuổi.
“Khụ khụ...” Ho khan hai tiếng, sau đó người miệng nói: “Chú làm gì mà là ông già cô đơn hả? Cháu cũng không phải là không biết fan hâm mộ trẻ của chú không ít đâu nha..."
Ngày hôm nay Dương Dương rất cố chấp, cứ thích mạnh miệng với người khác, vạch khuyết điểm đối với Vân Chi Lâm là như thế, đối với Bắc Minh Đông lại càng nói chuyện không lưu tình: “Vậy mà cũng có nhìn thấy chú cưới người nào về nhà đâu chứ, về phần những người theo đuổi chú còn không phải là một vì ái mộ tiền tài, hai vì..."
“Bắc Minh Tư Dương, nếu như cháu nói chữ đó ra thì từ nay về sau chú sẽ không nhận đứa cháu như cháu nữa đâu đó, cũng không còn dẫn cháu đi studio, mặc kệ là linh thủy gì đó, cháu cũng chỉ có thể nhìn thấy bọn họ trên tivi mà thôi.”
“Chú ba ơi, đừng mà, cháu là cháu trai của chú mà, chú không thể đối xử với cháu như vậy được...” Tuy là Dương Dương vẫn còn nhỏ, nhưng mà lại thuộc phái theo đuổi thần tượng, nhưng mà có điều là cậu với những người khác cũng không giống như bình thường, đó chính là gặp một người theo đuổi một người, nếu như kèm theo một điều kiện thì đó chính là chỉ cần xinh đẹp là được rồi.
Bắc Minh Đông ở đầu dây bên kia điện thoại mừng thầm, anh ta đã nắm được điểm yếu của Dương Dương rồi, nhưng mà lúc nói chuyện vẫn bày ra một bộ dạng phách lối, lên tiếng nói: “Vậy thì cháu biết làm sao rồi chứ?”
“Biết rồi biết rồi ạ, chờ sau khi cháu tan học thì cháu sẽ đi thăm chú..."
“Ừ, cái này thì còn tạm được, nhưng mà trước khi cháu đến đây thì phải hẹn trước với chú đó, xem xem là chú có rảnh hay không.” Lúc này anh ta vẫn không quên bày ra bộ dạng của một minh tinh.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian này anh ta không thể thể hiện với ai, cho nên anh ta dùng đứa cháu này để cho đỡ ghiền.
“Được rồi, cháu sắp đến trường học rồi, không nói chuyện với chú nữa.” Dương Dương mới xong thì cúp điện thoại.
...
Đưa bọn nhỏ đến trường, hai người Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên lái xe thẳng đến pháp viện.
Bọn họ đến rất sớm, cách với buổi xét xử còn mấy tiếng đồng hồ nữa, buổi xét xử ngày hôm nay không nói với người ngoài, cho nên vẫn may ở cửa vắng ngắt không có người nào.
Bọn họ thuận lợi lái xe vào trong.
Ngồi ở trong phòng nghỉ, Vân Chi Lâm thấy sắc mặt của Cố Hạnh Nguyên có vẻ hơi khẩn trương, anh ta đưa tay ra kéo tay của cô tới: “Không cần phải căng thẳng như vậy đâu, đây cũng không phải là lần đầu tiên em tới nơi này.”
Đối với hành động của anh ta, Cố Hạnh Nguyên cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, đồng thời tự giễu cười một tiếng: “Đúng là không phải đến đây lần đầu tiên, nguyên cáo, bị cáo và luật sư... chắc là không có ai thay đổi vai trò nhiều như em ở nơi này.”
Vân Chi Lâm cũng cười cười: “Hoàn toàn chính xác, kể từ sau khi anh bắt đầu nghề luật sư, em là người đặc biệt đầu tiên mà anh gặp được.”
“Không biết là tại sao, chỉ cần anh nói tới nơi này thì sẽ nhớ đến từng li từng tí những chuyện liên quan đến trước kia, nơi này có lẽ không phải là nơi mà anh thích đến, thậm chí còn có thể nói là em hận nơi này. Bởi vì ở đây cho dù là thắng hay thua thì mình vẫn là người thua cuộc, em đã thua quá nhiều thứ ở đây rồi, đã mất đi quá nhiều thứ, nơi này cũng không phải là một nơi may mắn của em, mà là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng cố gắng tránh thoát nó.”
...
Vân Chi Lâm đồng cảm nhìn Cố Hạnh Nguyên, đối với những gì mà cô nói, bản thân mình hoặc là người thân của mình đã từng trải qua, hoặc là cho dù không trải qua thì đối với chuyện này cũng biết vô cùng rõ ràng.
Anh có thể hiểu rất rõ cảm nhận hiện tại của cô, đối với một người phụ nữ giống như cô, đối mặt với tình hình như hiện tại của anh là có chút khó khăn cho cô.
“Cho dù nói như thế nào thì ngày hôm nay anh ta vẫn vô cùng cần sự trợ giúp của em, em có biết không? Cho dù là biết sắp phải đối mặt với kết cục gì.” Vào lúc này dường như là Vân Chi Lâm cũng chỉ có thể khuyên cô như thế này mà thôi.
Trôi qua không bao lâu, nhân viên làm việc của pháp viện bước vào trong phòng nghỉ.
“Luật sư Vân Chi Lâm, thẩm phán Lưu mời anh đến đó một chuyến, có một vài việc cần thương lượng với anh.”
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Được, mạo muội hỏi thăm anh có biết là nội dung liên quan đến chuyện gì không?” Trong lòng của anh ta có chút thấp thỏm, vào lúc này lại xuất hiện chuyện gì đó chắc chắn là có vấn đề.
Nhân viên nhún nhún vai, lộ ra một bộ dạng lực bất tòng tâm: “Luật sư Vân, thật xin lỗi, đối với nội dung cụ thể thì tôi thật sự không biết gì hết, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ trách truyền lời mà thôi, nếu như anh không có chuyện gì khác vậy thì tôi đi trước đây.”
“Được rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ đi đến đó ngay.” Vân Chi Lâm nói, vẫy vẫy tay với nhân viên đó.
Chờ sau khi anh ta đi khỏi, Vân Chi Lâm nói với Cố Hạnh Nguyên: “Anh đoán là lần này quan toà gọi anh đến không có chuyện tốt lành gì.”
Nói ra thì lúc nào Cố Hạnh Nguyên cũng rất căng thẳng, nhất là loại chuyện xuất hiện giữa đường là thứ mà làm cho người ta lo lắng đề phòng nhất.