Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 655: Con trai giải quyết chuyện của ba




Trình Trình và Bắc Minh Thiện giống nhau, cậu mặc bộ tây trang nhỏ màu đen kết hợp với mái tóc kiểu sáu bốn vuốt keo ngay ngắn, chân đi đôi giày da màu đen bóng loáng, giống như một doanh nhân nhỏ.



Dương Dương lại không thích mặc tây trang, thay một bộ quân phục nhỏ, trên đầu đội nón quân đội nhỏ giống như trang phục. Đương nhiên không thể thiếu kính râm nhỏ.



Hai đứa con trai giống nhau như đúc nhưng phong cách ăn mặc lại hoàn toàn khác nhau. Không hề giống như các cặp đôi song sinh thường xuyên nhìn thấy ở trên phố, bởi vì những đứa bé đó luôn mặc đồ giống nhau, thậm chí ngay cả kiểu tóc cũng không khác nhau. Cho nên xuất hiện chuyện nhận nhầm người.



Anh đã giải quyết xong hai tên nhóc thối này, hiện tại còn lại Cửu Cửu.



***



Đối mặt với con gái nhỏ không thể giống như Trình Trình, nói chuyện ngang hàng giống như người lớn. Cũng không thể vừa dỗ dành lừa gạt hay là vừa đấm vừa xoa giống như Dương Dương.



Đây là một vấn đề mới của Bắc Minh Thiện.



Bắc Minh Thiện qua lại với phụ nữ đã làm cho anh có chút đau đầu, đương nhiên đó là lúc đối mặt với Cố Hạnh Nguyên. Cho dù trước đây là Tô Ánh Uyển hay là Phỉ Nhi, anh chưa từng cảm thấy đau đầu giống như đối xử với trẻ con.



Có lẽ bởi vì anh càng quan tâm mới có cảm giác như thế. Bởi vì anh vô cùng muốn thân thiết với cô bé, nhưng lại không khỏi sinh ra cảm giác lo lắng.



Ngoại trừ Cố Hạnh Nguyên, huống chi anh lại sinh ra cảm giác sợ hãi với cô gái nhỏ. Cho dù trên phương diện y học, bọn họ là quan hệ ba con.



"Ba, có phải ba lo lắng em gái đúng không?" Trình Trình nhìn thấy ba ngồi không nhúc nhích thì nhanh chóng đoán được ba suy nghĩ cái gì.



Bắc Minh Thiện gật đầu, coi như đây là một trong những lần thất bại của cuộc đời mình. Nhưng sự nghiệp cũng không thể so sánh với người nhà được.



"Ba, chuyện này giao cho con và Dương Dương đi. Ba xuống lái xe trước, lát nữa bọn con sẽ ra ngoài."



*



Bắc Minh Thiện ngồi một mình trong xe, đôi tay đặt lên tay lái nhìn qua kính chắn gió có thể nhìn thấy cửa sổ trên gác mái.



Trong xe rất yên tĩnh, đương nhiên khu nhà này vốn yên tĩnh. Nó nằm ngoài thành phố, là một nơi bồng lai tiên cảnh hiếm có.



Anh mở máy phát nhạc, âm nhạc nhẹ nhàng vô cùng thoải mái.



Thật là thú vị, thì ra còn có chuyện mình không giải quyết được, mà còn là chuyện của con gái mình, càng buồn cười hơn là chuyện này cần hai đứa con trai--hai tên nhóc chưa tới mười tám tuổi ra mặt giải quyết giúp mình.



Trước kia có lúc anh nghe một số người oán giận chuyện này khó giải quyết, lúc đó anh còn thầm bật cười, cười bọn họ không giải quyết được chuyện nhà, sao có thể tạo ra thành tích trong sự nghiệp chứ.



Hiện tại vấn đề rơi xuống đầu mình, anh mới cảm giác được cho dù mình có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, nhưng cũng sẽ bó tay với chuyện trong nhà.



*



Sau khi ba lên gác mái, Trình Trình nói Cửu Cửu đến phòng Cố Hạnh Nguyên ở lầu hai chơi với ‘Bối Lạp’. Cô bé và ‘Bối Lạp’ chỉ chơi một lúc, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ.



‘Bối Lạp’ ngày càng lười, không nhảy nhót vài cái, bốn chân quỳ xuống đất lè lưỡi màu phấn thở hổn hển.



Cửu Cửu không còn hứng thú chơi tiếp với nó. Nhưng lúc này cô bé lại không thể đi tìm dì Anna hoặc là dì Lạc Kiều.



Ngay khi chúng đang buồn chán, Trình Trình cùng Dương Dương từ bên ngoài đi đến.



"Em gái, có phải em ở đây rất buồn chán đúng không, anh đưa em ra ngoài chơi được không?" Dương Dương nói, đưa tay sờ cằm nhỏ, bắt chước nhà thiết kế quan sát cô bé từ trên xuống: "Em mặc đồ này ra ngoài không tốt lắm."



Cửu Cửu thật sự rất buồn chán, cô bé nghe thấy ra ngoài chơi thì liên tục gật đầu: "Được, được. Anh đưa Cửu Cửu đi đâu chơi?"



"Không phải bọn anh đưa mang em ra ngoài chơi, nói chính xác hơn là ba đưa anh em mình ra ngoài chơi. Ba đang chờ ở dưới lầu, em mau thay đồ rồi đi với bọn anh." Trình Trình vừa nói vừa đi tới tủ quần áo, mở tủ quần áo của Cửu Cửu.



***



Cửu Cửu vừa nghe thấy "Ba" thì cơ thể nhỏ nhắn không khỏi căng thẳng. Khuôn mặt tươi cười cũng biến mất không thấy.



"Ba" là dấu vết khắc rất sâu trong lòng cô bé, mà dấu vết này lại không tốt đẹp.



Hiện tại cô bé vất vả lắm mới thích ứng với người ba này, không còn phản xạ có điều kiện chạy vào phòng tắm.



Sao có thể nhanh chóng đi ra ngoài với anh được.



"Anh Trình Trình, Cửu Cửu sợ..." Cô bé lúng túng nhìn Trình Trình.



Ai không muốn ra ngoài chơi chứ. Trong kỳ nghỉ này Trình Trình và Dương Dương ở trong biệt thự, tuy rằng có thể ra vào nhưng vẫn không có cảm giác gì.



Mẹ rất bận, ba cũng rất bận. Ngay cả dì Anna và dì Lạc Kiều cũng có việc. Cả nhà chỉ có ba đứa nhỏ bọn họ rảnh rỗi.



Cửu Cửu càng không phải nói, bởi vì cô bé quá nhỏ, Anna không cho phép cô bé bước ra khỏi nhà một bước.



Hiện tại có một cơ hội có thể hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ của cô bé, nhưng người giúp cô bé thực hiện lại là người cô bé sợ nhất.



Dương Dương cười ha hả đi đến bên cạnh Cửu Cửu, đưa tay kéo cô bé đi bên cạnh mình: "Em gái, có phải em rất sợ ba đúng không?"



Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn anh hai, sau đó gật đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ nói ba rất đáng sợ, hơn nữa lúc em ăn cơm cũng đã thấy qua. Vì sao ba mang chúng ta ra ngoài chơi mà không phải anh và anh Trình Trình đưa Cửu Cửu đi chơi?"



"Không phải bởi vì bọn anh không có tiền sao, hơn nữa nếu chúng ta ra ngoài thì không có xe. Đi bộ rất mệt mỏi. Ba đưa chúng ta ra ngoài chơi thì xe và tiền đều có."



Trình Trình nghe Dương Dương coi ba giống như máy ATM và tài xế. Cậu vốn muốn sửa lại cho Dương Dương nhưng vẫn từ bỏ.



Được rồi, dù sao cậu không có ác ý, chỉ muốn dùng cách đơn giản nhất giải thích cho em gái hiểu mà thôi. Chỉ cần không sai nghĩa là được.



Cửu Cửu nghe Dương Dương nói thì hiểu một chút, nhưng vẫn rối rắm.



"Trình Trình, anh cũng nói hai câu đi." Dương Dương thấy em gái vẫn thờ ơ, vì thế vội vàng gọi Trình Trình tới giúp đỡ.



Cậu nhìn ra được lần này ba dẫn bọn họ ra ngoài chơi, mục đích chủ yếu là em gái mà thôi. Nếu cô bé ở nhà thì lần này khỏi cần đi chơi nữa.



Vì có thể đi ra ngoài chơi, cậu phải nghĩ cách thúc đẩy chuyện này, nếu Trình Trình không nói được, cậu sẽ đi tìm dì Anna.



Ngoại trừ mẹ thì em gái nghe lời cô ấy nhất. Nhưng đó là cách cuối cùng khi không còn cách nào khác.



Dương Dương không giải quyết được, cuối cùng Trình Trình phải ra tay, cậu không khỏi thở dài. Cậu làm anh dễ dàng lăm sao, vừa phải chăm sóc em trai em gái; vừa phải kết nối với ba mẹ...



Được rồi, ai bảo cậu làm anh chứ, cậu sinh sớm hơn Dương Dương mấy phút, hơn nữa còn lớn lên ở bên cạnh ba. Cậu đã sớm đối mặt với những vấn đề như thế.



Cậu tìm một chiếc váy hồng nhạt trong tủ quần của em gái trước, sau đó đưa cho Cửu Cửu: "Em gái, em không cần sợ, ba không đáng sợ như em nghĩ đâu. Từ nhỏ ba đã nuôi anh lớn. Tuy rằng có đôi khi ba hung dữ, nhưng cũng không phải là người như thế. Ở trong lòng ba rất yêu thương mấy người chúng ta."



***



Trình Trình nói đơn giản mấy câu, tuy rằng không làm cho Cửu Cửu thả lỏng, nhưng cô bé vẫn cảm thấy dễ chịu một chút: "Anh Trình Trình, anh nói ba rất thích chúng ta đúng không?"



"Đương nhiên, anh nói thì có thể em không tin, Trình Trình nói mà em còn có thể không tin sao." Dương Dương thấy có lối đi thì vội vàng nói theo.



"Vậy, vậy ba có thích mẹ không?"



Vấn đề này làm cho Trình Trình khó xử, cậu hơi nhíu mày, suy nghĩ nói: "Đương nhiên là ba thích mẹ, nếu không thì sẽ không có ba chúng ta. Hơn nữa em nhìn bên kia đi." Cậu kéo Cửu Cửu đến cửa sổ nhìn biệt thự lưng chừng núi, đưa tay chỉ vào: "Ba đã cho mẹ căn nhà đó."



"Wow! Thật là lớn, căn nhà đẹp quá. Vì sao chúng ta không ở đó?" Cửu Cửu hỏi tiếp.



"Không phải bởi vì mẹ không cần sao. Anh nói cho em biết, ở đó rất lớn, chúng ta đều có phòng riêng. Ở bên ngoài còn có sân và đài phun nước. Tóm lại ở đó lớn hơn chỗ này gấp mấy lần."



Nhắc tới đến chuyện này, trong lòng Dương Dương cảm thấy có chút không cân bằng, có chút oán giận mẹ vì sao không đưa bọn họ đến đó ở.



"Dương Dương, em đừng nói nữa. Mẹ không cần là vì có suy nghĩ riêng."



Cửu Cửu nhìn căn nhà kia đến mất tập trung: "Em thật sự muốn đi xem."



"Em gái, đừng nghĩ đến chuyện căn nhà, em nên thay đồ trước, đi ra ngoài chơi với bọn anh. Thời gian này không đợi người." Dương Dương có chút không chờ nổi muốn ra ngoài chơi.



"Ừm..." Cửu Cửu cúi đầu, đi ra ngoài chơi thì phải ở bên cạnh ba. Nhưng cô bé rất muốn đi ra ngoài với hai anh.



Dương Dương nháy mắt với Trình Trình, sau đó có vẻ không quan tâm nói: "Trình Trình, nếu em gái không đi thì chúng ta đưa 'Trái Banh' đi theo. Để em ấy ở nhà một mình. Haiz, anh biết không, em nghe nói công viên trò chơi lại có thêm hai trò chơi mới rất vui."



Cậu nói xong thì giả vờ muốn đi ra ngoài.



"Anh chờ Cửu Cửu thay đồ được không." Cuối cùng Cửu Cửu đấu tranh tư tưởng xong thì quyết định đi ra ngoài chơi với hai anh.



Quan trọng là vừa rồi cô bé nghe thấy nếu mình không đi thì bọn họ sẽ đưa ‘Bối Lạp’ đi theo. Nếu nói như vậy, cho dù cô bé ở nhà cũng không có ai chơi với mình.



Vất vả lắm mới có hai anh trai, cô bé không bao giờ muốn trôi qua cảm giác cô đơn nữa.



"Được thôi, bọn anh chờ em ở bên ngoài, em thay đồ nhanh lên. Anh nói với dì Anna một chút." Trong lòng Dương Dương buồn cười, cuối cùng kế sách của mình đã thành công.



Cậu ra dấu OK với Trình Trình xong thì rời khỏi phòng.



"Cốc cốc..." Cậu gõ cửa phòng Lạc Kiều.



Anna và Lạc Kiều đang dỗ bé cưng ngủ.



Anna nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng đi tới mở cửa, cô ấy thấy Dương Dương đứng ở cửa.



"Dương Dương, con mặc đồ này để muốn làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK