Mục lục
Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 845: LỜI GIỤC CƯỚI


Lúc Vân Chi Lâm và Anna mới bắt đầu ở chung một phòng, nhất là Anna cô ta còn tỏ ra rất cẩn thận.


Vân Chi Lâm cũng bị làm cho như rất bó tay bó chân.


Nhưng sau cùng Bắc Minh Thiện đưa cho hai người một chai rượu vang đã tạo ra một tác dụng quan trọng.


Sau khi uống hai ba ly, dường như hai người trưởng thành cũng đã bỏ qua sự ngăn cách đó.


Vừa cười vừa trò chuyện không biết vui vẻ đến mức nào.


Đây là lần mà họ nói chuyện với nhau nhiều nhất kể từ sau khi xác định mối quan hệ.


Thả lỏng, hài hòa…


Những gì đã xem trước đây đều được tiến hành theo thứ tự.


Cuối cùng cũng đã đến bước cuối. Nhờ ảnh hưởng của rượu mà hai người thân mật với nhau, sau cùng họ cũng đến với nhau…


Không cần nói nhưng hôm sau nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Vân Chi Lâm cùng với sắc mặt hơi ngại ngùng của Anna thì có thể đoán được rằng, chắc chắn tối qua đã xảy ra cái việc mà tất cả mọi người trên thế giới này đều biết.


Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười nhìn hai người họ: “Cuối cùng cũng không nhịn nổi chứ gì?”


Anna liếc mắt sắc lẻm nhìn cô: “Hạnh Nguyên, cậu còn lấy tớ ra đùa…” Nói rồi lại cúi đầu như con dâu vừa ra mắt ba mẹ chồng vậy.


Mà Vân Chi Lâm thì lại trông rất bình thường.


Bắc Minh Thiện đập tay lên vai anh ta: “Không ngờ cậu cũng biết lợi dụng người ta lúc khó khăn đấy, nhưng nói chung cũng biết nắm lấy cơ hội. Lúc này cậu coi như làm một được hai rồi đấy. Sau khi trở về thì vừa làm luật sư, vừa làm ông chủ nhà hàng cho tốt vào.”


Ba đứa bé nửa hiểu nửa không lời của người lớn, nhưng dường như chúng cũng hiểu sơ sơ rồi.


Vân Chi Lâm và Anna có tin vui nên đương nhiên phải lập tức báo cho hai ông bà rồi.


Dư Như Khiết đang ở London cũng cảm thấy vui mừng cho hai người họ.


* “Mệt chết thôi, mệt chết thôi…”


Khi cửa phòng trong Park Plaza Westminster Bridge mở ra thì lập tức nghe thấy một loạt tiếng than phiền của Dương Dương.


Tiếp theo chính là gương mặt nhỏ nhắn đầy mỏi mệt của cậu.


Việc này ít nhiều khiến hai ông bà cảm thấy ngạc nhiên.


Hôm qua biết tin các con trở về, họ cứ tưởng vừa mở cửa ra sẽ thấy tất cả, nhất là sắc mặt vui vẻ của mấy đứa cháu.


“Bé cưng Dương Dương, cháu sao thế?” Dư Như Khiết thương cháu trai, tuy Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn ở bên cạnh chúng, nhưng trong mắt bà.


Ba mẹ của các cháu vẫn còn là con nít thôi.


Đương nhiên đây cũng chính là suy nghĩ của tất cả những người làm ba mẹ đang trong tuổi già.


Sau đó bà lại nhìn hai đứa bé còn lại, tinh thần của cả Trình Trình và Cửu Cửu đều không tốt lắm.


“Chúng nó sao thế này?” Dư Như Khiết nhìn con trai và hỏi.


Cố Hạnh Nguyên nhìn Dư Như Khiết rồi mỉm cười: “Dì Như Khiết không cần để ý chúng nó đâu. Hôm qua chơi ở Đức rồi thành thế này đây. Thấy mấy đứa như thế thôi chứ thực tế đi đến đâu cũng chơi đùa không ít. Mấy đứa bé không sao cả, nghỉ ngơi cho hết lệch múi giờ là khỏe ngay mà.”


Lúc này nghe thấy lời nói của Cố Hạnh Nguyên, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành mới yên tâm hơn chút.


Nhưng ít nhiều gì vẫn trách móc đôi lời: “Chẳng biết hai đứa con làm ba mẹ thế nào nữa. Con nít thì ham chơi mà sao các con không biết nhắc cho tụi nó bớt chơi lại. Chỉ biết móc tiền ra để chúng chơi cho thỏa thích thôi. Nhìn mấy đứa cháu đi, may là mẹ với ba nuôi của con không đi cùng đấy, nếu không không biết hai mạng già này còn không nữa đây.”


“Mẹ, sao lại nói lời xui xẻo thế.” Bắc Minh Thiện không thích nghe lắm.


Đối với anh, khó khăn lắm anh mới có lại tình thân, sau khi mất ba rồi anh không thể mất mẹ được nữa.


Còn vợ và con, đây đều là những thứ hiện tại, tuy có được rất dễ dàng nhưng trong quá trình đó cũng gặp không ít cản trở.


Sau khi trách con trai và cháu trai mình một lượt xong, Dư Như Khiết lại cười ha ha nhìn hai người Vân Chi Lâm và Anna.


Nhất là bà còn nắm tay Anna rồi nhìn cho đủ một lượt từ trên xuống.


Đây y hệt biểu cảm khi mẹ chồng nhìn con dâu, việc này làm cho Anna đã ngại ngùng sẵn rồi lại càng ngại ngùng hơn.


“Dì à, dì làm gì vậy?” Vân Chi Lâm thì không giống Bắc Minh Thiện mỗi ngày cứ duy trì cái thái độ kiêu ngạo.


Trông anh ta có vẻ rất ung dung tự tại.


Đương nhiên anh ta cũng biết rõ ràng, trước mặt người lớn thì tốt nhất là biết giả vờ đáng yêu.


Quả nhiên lần nào dùng chiêu này cũng đúng cả.


Dư Như Khiết coi đứa cháu này của mình cũng như con cái do chính mình sinh ra.


Nên đương nhiên lời nói khi nói chuyện với anh ta cũng dễ chịu hơn khi nói với Bắc Minh Thiện: “Khi nào hai đứa cháu kết hôn?”


Câu hỏi bất ngờ này đúng là quá nặng đô.


“Dì à, dì cũng nóng lòng quá rồi đầy, chúng cháu còn định chờ sự nghiệp…”


Không chờ anh ta nói xong, Dư Như Khiết đã liếc anh ta: “Đợi đến khi nào thì các cháu mới chăm lo cho sự nghiệp xong chứ. Dù gì hai đứa cũng không nhỏ nữa rồi. Nhất là Anna đấy, con bé là con gái mà, không thể đợi lâu theo cháu được. Cái quý giá nhất của phụ nữ chính là tuổi xuân trong mấy năm này, nhân lúc điều kiện sức khỏe hai đứa còn tốt thì nhanh chóng sinh đứa con, cũng để cho mẹ cháu thấy vui mừng.”


“Dì Như Khiết à, dì xem lời dì nói khiến Anna muốn tìm chỗ trốn luôn rồi. Ha ha.” Cố Hạnh Nguyên biết cô ta dễ ngại ngùng nên không nghe nổi mấy lời thế này.


Thế nên cô đã nói chuyện để giải vây giúp cô ta: “Hôm nay Anna ngủ cùng phòng với cháu là được.”


Nói rồi cô kéo Anna từ trong tay Dư Như Khiết lại: “Nhiều ngày thế này tớ thấy cậu cũng mệt mỏi lắm thôi, thôi vào trong phòng tớ nghỉ ngơi trước đi.”


“Con bé này.” Đương nhiên Dư Như Khiết vẫn yêu thương Cố Hạnh Nguyên hơn, biết cô đang giải vây cho bạn thân của mình.


Tương lai còn dài, sau này sẽ còn cơ hội.


* “Thiện à, Chi Lâm à, hai đứa qua phòng của chú với mẹ đi.” Tối lại khi các cháu đã ngủ, trong phòng khách chỉ còn sáu người lớn.


Sau khi Dư Như Khiết nói ra một câu xong thì bà và Mạc Cẩm Thành cùng về phòng của mình.


Nhìn sắc mặt nghiêm túc của ông bà, hai người cũng chỉ đành đi theo.


* Chỉ còn Cố Hạnh Nguyên và Anna ngồi trong phòng khách xem ti vi.


“Này, cô nói xem dì Như Khiết tìm hai người họ để nói chuyện gì vậy?” Nghỉ ngơi một buổi chiều rồi nên tinh thần Anna tốt hơn nhiều, cô ta cũng thấy hơi tò mò.


Cố Hạnh Nguyên nở nụ cười thần bí với cô ta: “Thì còn chuyện gì nữa, đương nhiên là bàn chuyện kết hôn của cô và Vân Chi Lâm chứ sao.”


“Cô còn cười tôi à.” Anna đỏ mặt, nhẹ nhàng giơ tay ra đánh Cố Hạnh Nguyên một cái: “Cô tưởng mình chạy được sao, cái chuyện giữa cô và Bắc Minh Thiện thì có ai mà không biết.”


* Trong căn phòng kế bên phòng khách.


Hai ông bà đang ngồi chính giữa sofa.


Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm thì chia ra ngồi ở hai chiếc sofa bên cạnh họ.


“Mẹ có việc gì muốn nói với bọn con à?”


Bắc Minh Thiện hỏi.


Vân Chi Lâm vẫn cứ thể hiện dáng vẻ trẻ con: “Dì muốn nói gì thì nói nhanh đi ạ, cố ý giỡn tụi cháu không phải là phong cách làm việc trước giờ của dì.”


“Là người làm ba làm mẹ, ắt hẳn hai đứa biết mẹ với chú muốn thấy gì nhất đúng không.” Dư Như Khiết nhìn hai người đàn ông ở bên cạnh: “Tuy tuổi của mẹ với chú chưa cao lắm nhưng cũng không ít nữa nên rất muốn nhìn thấy con cháu mình ai nấy cũng có chốn về ấm êm. Được thế thì có phải đi, chú với mẹ cũng sẽ rất yên tâm.”


“Mẹ đừng nói thế, mẹ với chú sẽ sống lâu trăm tuổi.”


“Đúng đó dì à, dì và mẹ cháu đều sẽ được hưởng phúc như tiên, sống thọ cùng với năm tháng…”


“Nói bậy, cháu nói xem có mấy ai sống lâu nào. Dì đây thì còn đỡ, vì cũng đã có cháu ruột của mình rồi. Nhưng Chi Lâm à, mẹ cháu thì vẫn đang chờ mong cháu cưới vợ và xây dựng cơ nghiệp đấy.”


Vân Chi Lâm nghe đến đây thì cúi đầu.


Nói thật là không phải anh ta không biết điều mà mẹ mình muốn, nhưng những năm qua anh ta vẫn không gặp được người con gái thật sự khiến anh ta xiêu lòng.


Tuy giờ có Anna rồi đó, nhưng anh ta không đoán ra rốt cuộc cô ta nghĩ như thế nào.


Về phần Bắc Minh Thiện, giữa anh và Cố Hạnh Nguyên thì lại có gì đó như gần như xa.


“Dù gì hai người các con cũng là đàn ông đàn ông, tuy mẹ không đề xướng chủ nghĩa đàn ông gì đó, nhưng có thế nào đi nữa hai đứa cũng phải chủ động chút, làm mấy chuyện nên làm chứ. Về chuyện này có thể để mấy người già cả như mẹ một lời cam đoan không, ít ra cũng để mẹ yên tâm chút.”


“Đúng thế, người già cả rồi như chú đều mong các con cháu các con ai nấy cũng có một cuộc sống tốt sao. Đối với người khác mà nói thì có vẻ không phải là một việc dễ dàng gì, nhưng với hai đứa con thì chắc không khó khăn đâu nhỉ. Sao thế, bây giờ hai đứa có thể nói thật một câu không, khi nào sẽ hoàn thành tâm nguyện của mấy con người đã già này?”


Cả Bắc Minh Thiện và Vân Chi Lâm đều là người mà khi ở trong đám đông thì cũng là người nổi bật.


Nói cách hơi khoa trương chút là họ không dán thêm lông, nếu dán thêm lông thì còn tinh ranh hơn cả khỉ.


Rõ ràng là ông bà đang tiến hành việc “giục cưới” mình.


Nếu là trước kia thì dù gì anh ta cũng sẽ coi như “Tướng ở xa nên có thể không nghe lệnh vua.”


Tuy là gặp mặt thì cũng có thể nói chêm chọc cười mà lấp liếm cho qua, dù lười mà làm lấy lệ thì cũng có thể chọn cách không đỡ nổi nên né tránh.


Nói cho hay là: mắt không thấy lòng không phiền.


Nhưng mấy chiêu mà bình thường có thể dùng giờ lại không thể xuất ra được.


Dù là nói về thâm niên hay là thân phận thì Mạc Cẩm Thành cũng đều là “người từng trải”.


Nên làm gì có chuyện ông không hiểu ý định của hai người đàn ông này.


“Ha ha…” Trong tình huống này, đương nhiên Vân Chi Lâm lại sử dụng mánh khóe quen thuộc của mình là giả ngu, hay tỏ vẻ đáng yêu để dời mục tiêu…


“Chú Mạc à, theo mối quan hệ giữa chú và dì của cháu thì cháu gọi chú là dượng cũng không tính cố ý làm quen đâu nhỉ. Hai người quan tâm đến chuyện cưới xin của chúng cháu, dù có nói thế nào đi nữa thì đây cũng là vì rất yêu thích con cháu chúng con. Dù có bị đồn ra ngoài thì người ta nghe thấy cũng phải vỗ tay khen ngợi…”


Khi Vân Chi Lâm còn định tiếp tục phát biểu bài ca của anh ta thì Mạc Cẩm Thành liếc mắt nhìn anh ta, sau đó nở nụ cười trên môi.


Vân Chi Lâm nhìn thấy sắc mặt này của ông thì tưởng mình nịnh hót có tác dụng rồi, trong lòng đang thầm đắc ý đây. Còn không nhịn được mà lén lút nhìn Bắc Minh Thiện nữa.


Thì thấy anh vẫn ngồi thẳng lưng, sắc mặt không có cảm xúc gì. Giống như đang nói rằng chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả vậy.


“Bắc Minh Thiện ơi Bắc Minh Thiện à, hôm nay tôi không rảnh để ý anh đâu, tôi chạy trước rồi tính sau.” Vân Chi Lâm nói thầm trong lòng.


Khi vị luật sư có tiếng này bắt đầu hoan hô trong lòng vì có một “thắng lợi” dễ như trở bàn tay, câu nói đầu tiên của Mạc Cẩm Thành như khiến anh ta phải đón nhận một cuộc khiêu chiến lạnh lẽo vậy.


Rào rào… Lạnh ngắt từ tận đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân.


“Chi Lâm à, nếu cháu đã gọi dượng là dượng thì dượng cũng không khách sáo nữa. Là người nhà cả rồi, cháu không cần phải nịnh hót dượng để nhân cơ hội này mà cho qua đâu. Chuyện cần xảy ra giữa cháu và Anna đều xảy ra rồi. Con bé là cô gái tốt, nếu cháu khiến nó tổn thương thì đừng nói là dì cháu, mà ngay cả dượng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cháu. Nói đi, khi nào mới cho con bé danh phận đậy?”


Ánh mắt của Mạc Cẩm Thành sáng như đuốc nhìn anh ta chằm chằm, đôi mắt giống như thấu kính lập tức nhìn thấy đáy lòng anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK