Chương 327
Mạn Nhỉ bất lực vươn tay về phía cô ta nhưng người phụ nữ kia lại túm lấy cổ áo cô bé, khàn giọng quát lớn: “Mày nhận nhầm rồi, tao không phải mẹ của mày.
Cút ngay”
Nói xong, người phụ nữ đột ngột đẩy cô bé ra.
Trong giây lát, Mạn Nhi bị rơi vào khoảng không, bị người phụ nữ đẩy xuống biển.
Vô số sóng biển xô vào bờ.
Trong nháy mắt Mạn Nhi đã bị nước biển nhấn chìm.
Nước biển mặn chát, không ngừng tràn vào khoang miệng của cô bé.
Cô liều mạng giãy giụa.
Cả người bị chìm dần xuống đáy biển.
Mẹ ơi…
Đừng bỏ con lại.
Trong phòng, Mạn Nhi bị trói chặt trên ghế, lo lắng vùng vẫy.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán.
“Mẹ ơi, đừng bỏ con lại”
Thầy thôi miên lập tức thu lại chiếc đồng hồ, đối với Mạn Nhi đang bị thôi miên trong mộng cảnh nói: “Vân Giai Kỳ không phải mẹ của cháu”
Mạn Nhi đột nhiên im lặng, đột nhiên một hàng nước mắt chảy xuống.
Miệng cô bé vô thức lặp lại: “Cô ấy không phải mẹ của cháu”
“Mẹ của cháu, tên là Vân Ngọc Hân.
Cô ấy mới đúng là mẹ ruột của cháu”
“Vân Ngọc Hân mới là mẹ của cháu”
Thầy thôi miên dần dần truyền vào những ký ức mới cho Mạn Nhi.
“Vân Giai Kỳ là người phụ nữ xấu xa.
Cô ta đã cướp cháu đi từ tay mẹ ruột, giả làm mẹ của cháu.
Cô ta là giả mạo”
“Cô ấy là mẹ giả”
“Vân Ngọc Hân mới chính là mẹ ruột của cháu.
Cô ấy rất yêu cháu.
Bây giờ cháu đã trở lại với mẹ ruột của mình”
Mạn Nhi đột nhiên ngừng chuyển động, Bạc Thúy Quỳnh đứng bên cạnh, quan sát nhất cử nhất động của thầy thôi miên, bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run.
Thầy thôi miên này là do Bạc Ngạn Thiên mời về, thuộc hàng cao thủ thôi miên, có thể thông qua thôi miên, bóp méo ký ức của người khác.
Nhất là đối với một đứa bé năm tuổi, chức năng ghi nhớ của đại nấc rất yếu ớt, dùng thêm thủ đoạn thôi miên, xóa đi ký ức nguyên bản của Mạn Nhị, thay vào đó bằng những ký ức giả.
Bạc Thúy Quỳnh thấy đột nhiên Mạn Nhi yên tĩnh lại, lúc vừa mới tiến vào trong giấc mộng, cô bé sẽ còn bất an, sẽ còn vùng vẫy, nhưng thôi miên dần sâu hơn.
Đi vào thì cô bé đã không nhúc nhích nữa, ở trong giấc mộng, não mạnh mẽ mà loại bỏ đi ký ức vốn có, cưỡng chế tước đoạt hết tất cả những ký ức vốn thuộc về Vân Giai Kỳ trong não của cô bé.
Tất cả những ký ức tốt đẹp có liên quan đến Vân Giai Kỳ bị quét sạch không còn gì giống như bị vòi rồng tấn công.
Đột nhiên nhà thôi miên tắt đèn.
Trong bóng tối, giọng nói của nhà thôi miên u ám vang lên.
“Người bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
Giọng nói vốn ngây thơ đáng yêu của Mạn Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Tôi tên là Bạc Mạn Nhi”
“Cha của cháu là ai?”
“Bạc Tuấn Phong”
Trên mặt của nhà thôi miên vui mừng, ngay sau đó lại hỏi: “Mẹ của cháu tên gì?”
Sau một khoảng thời gian ngắn yên lặng như tờ thì Mạn Nhi giống như một con rối đã bị cướp mất linh hồn: “Vân Ngọc Hân”
Nhà thôi miên cười cười, dẫn dắt từng bước mà hỏi: “Cháu có còn nhớ Vân Giai Kỳ là ai không?”
“Cô ta là người phụ nữ xấu xa”.