Gia nghiệp nhà họ Bạc lớn như vậy, quy củ đa dạng.
Với tư cách là chủ nhà họ Bạc, ở bên ngoài nuôi mấy thiếp thất cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Bạc Phong Chiến lại muốn đưa người phụ nữ đó về làm vợ ông tat Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức suýt lên cơn đau tim.
Những ai ở nhà họ Bạc, thì bà chủ đều có xuất thân từ trong các gia đình quyền thế, không một ai không phải là nhân vật nổi tiếng ở thủ đô?
Năm đó nhà họ Mộng thế nhưng cũng là gia đình quyền thế sánh ngang vai với nhà họ Cung, mặc dù sau này như hoàng hôn lặn về phía tây nhưng vẫn là gia tộc nổi danh số một số hai ở thủ đô chỉ sau nhà họ Bạc và nhà họ Cung!
Nhà họ Mộng tổng cộng có hai cô con gái, một người gả cho Bạc Phong Chiến, người còn lại thì gả cho Cung Dận.
Vị trí bà chủ này, cũng không phải chỗ ngồi dễ dàng gì!
Xuất thân thanh bạch, lý lịch sạch sẽ, không nói đến là một người nổi danh hàng đầu thì ít nhất cũng không thể là một thường dân.
Hơn nữa, nếu Bạc Phong Chiến và Mộng Vân Họa không có con thì xem như xong.
Nếu cưới người phụ nữ đó về, sau đó lại có thêm những đứa con khác, thì Bạc Tuấn Phong phải làm sao?
Anh mang dòng máu của nhà họ Bạc và nhà họ Mộng.
Vì có suy nghĩ muốn bảo vệ Bạc Tuấn Phong, mà Bạc Ngạn Thiên có chết cũng không cho người phụ nữ kia bước chân vào nhà.
Nhưng Bạc Phong Chiến không muốn để người phụ nữ kia chịu oan ức, tủi nhục làm vợ bé nên ông ta đã thực sự đoạn tuyệt quan hệ với Bạc Ngạn Thiên và biến mất nhiều năm.
Cũng chính vì vậy nên cậu bé Bạc Tuấn Phong một mặt vì được Bạc Ngạn Thiên cưng chiều và yêu quý hết mực, một mặt chứng kiến cảnh cha mình bị đuổi khỏi nhà họ Bạc, mẹ thì mắc bệnh mà qua đời, rồi bị nhiều thế lực khác nhắm tới, Mộng Yến Mi mới đặc biệt quan tâm, chăm sóc Bạc Tuấn Phong.
Dựa vào nhà họ Cung cùng với sự che chở từ thế lực của nhà ngoại nên Bạc Tuấn Phong mới có thể có được chỗ đứng vững chắc.
Đối với Bạc Tuấn Phong, Mộng Yến Mi vừa là một người mẹ vừa là một người dì, nên ngoài yêu thương, anh còn rất kính trọng bà ấy.
Bạc Tuấn Phong hỏi: “Sao dì lại ở đây?”
“Dì nhớ con mà không đến được sao? Đã lâu không được gặp con rồi: Mộng Yến Mi cười cười rồi nói với người giúp việc: “Chuyện này là như thế nào? Sao lại làm đổ chén thuốc? Một chén thuốc nhỏ như vậy mà bưng cũng không xong à?”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…
Mộng Yến Mi nói: “Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ rồi cút ra ngoài?”
“Vâng vâng…”
Người giúp việc toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu dọn rồi đi ra ngoài.
Cửa phòng đã đóng lại.
Mộng Yến Mi ngồi xuống bên giường.
Bà ấy nhìn Bạc Vũ Minh, nhưng Bạc Vũ Minh lại nấp sau lưng Bạc Tuấn Phong, không nhìn bà ấy.
Chương 313
Mộng Yến Mi nói: “Tuấn Phong, bây giờ con đã là hai mươi tám tuổi rồi, con cũng đã trưởng thành rồi. Con làm gì cũng nên cẩn trọng một chút.
Tại sao chỉ vì một người phụ nữ mà con lại khiến cho ông nội con phải chịu sự sỉ nhục như vậy. Con quên rằng trước đây cha con bị đuổi khỏi nhà họ Bạc cũng chỉ vì một người phụ nữ mà ông nội con căm ghét sao?
Chỉ vì người phụ nữ đó mà cha của con ngay cả gia đình cũng không cần. Ông nội con vô cùng yêu thương cha con như vậy mà vẫn trách mắng ông ấy.
Cho đến tận bây giờ, dì vẫn không dám nhắc đến Phong Chiến nửa lời trước mặt ông ấy. Chẳng lẽ con định đi vào vết xe đổ của cha con hay sao?”
Hơi thở của Bạc Tuấn Phong trong phút chốc trở nên nặng nề hơn, ánh mắt lạnh lùng.
“Dì biết, dì không nên nhắc tới cha của con. Nhưng Tuấn Phong, con cũng biết ông nội con vô cùng kiêng kị chuyện này. Ông ấy nhất định sẽ không để nhà họ Bạc mất mặt chỉ vì người phụ nữ không có nghề nghiệp đứng đắn, đàng hoàng.
Mặc dù theo quan điểm của con, con yêu người phụ nữ đó nên con không muốn bỏ rơi cô ấy. Nhưng quan điểm của ông nội con lại khác. Người phụ nữ này chẳng khác gì người phụ nữ đã khiến ông ấy và cha con phải cắt đứt quan hệ cha con hết!
Con càng chống lại ông ấy, ông ấy càng cho rằng người phụ nữ đó không thể chấp nhận được. Ông nội con cũng có tuổi rồi, tính khí cũng ngày một ngang bướng. Hà cớ gì con phải chống lại ông ấy?”
Mộng Yến Mi nói xong, ý tứ sâu sa, nói tiếp: “Bây giờ tuy con đã là chủ của nhà họ Bạc rồi, nhưng con vẫn chưa ngồi chắc vị trí này! Con cũng biết dì đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể giúp con ngồi vào vị trí này mà. Tuy rằng bây giờ con đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Ngạo, nhưng ông cụ vẫn là chủ tịch của Bạc Vân. Nếu con thực sự chọc giận ông ấy, không biết chừng vị trí này lại vào tay người khác!”
Bạc Vũ Minh không hiểu Mộng Yến Mi đang nói gì.
Cái gì mà chủ nhà, cái gì mà vị trí. Cậu bé nghe đều không hiểu chuyện gì.
Nhưng cậu bé biết Mộng Yến Mi có địa vị nhất định trong nhà họ Bạc. Nhưng lúc này cậu bé không dám nói xen vào mà lặng lẽ ôm eo.
Bạc Tuấn Phong, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vào khuỷu tay anh.
Bạc Tuấn Phong cúi đầu, nhìn Bạc Vũ Minh, rồi lại nhướng mắt hỏi: “Dì, có chuyện gì dì cứ nói thẳng, đừng ngại. Có chuyện gì muốn nói với con thì dì cứ nói. Không cần vòng vo như thế!”
Mộng Yến Mi thở dài, cười nói: “Nếu con yêu người phụ nữ đó như vậy, con có thể nuôi cô ấy ở bên ngoài như một người vợ bé. Sau này nếu cô ấy có con với con, chắc chắn nhà họ Bạc cũng sẽ chấp nhận!
Chỉ cần là dòng máu của nhà họ Bạc thì không có lý do gì để nhà họ Bạc từ chối hết. Tuy không phải huyết thống của vợ cả, nhưng khi về nhà họ Bạc, ngoài việc không đủ tư cách kế thừa vị trí chủ nhà họ Bạc ra, thì vẫn có quyền thừa kế”
“Dì muốn cô ấy làm vợ bé sao?”
Là con trai cả của vợ lớn nhà họ Bạc.
Bên cạnh năng lực cá nhân phi thường và lòng dũng cảm thì đây cũng là một trong những lý do quan trọng nhất để Bạc Tuấn Phong có thể thừa kế nhà họ Bạc.
“Vợ bé sao?” Bạc Tuấn Phong nhếch môi chế nhạo: “Dì, đây là ý của ông nội phải không?”
“Không chỉ ý của ông nội con, mà còn là ý của dì nữa” Mộng Yến Mi nói: “Tuấn Phong, con cần một người vợ chính thức, có gia thế trong sạch, cho dù đó không phải là Vân Ngọc Hân, Thẩm Ngọc Hân hay Lý Ngọc Hân, nhưng tuyệt đối không phải là Vân Giai Kỳ!
Mặc dù cô ấy là con gái lớn nhà họ Vân nhưng ánh mắt người ngoài không phải đều sáng như tuyết sao? Nếu con dám công khai quan hệ của mình với cô ấy, ngày mai sẽ có tin tức trên báo nói rằng cô ấy được một vũ nữ nuôi lớn!
Dòng máu nào của nhà họ Bạc lại đi cưới một người phụ nữ được vũ nữ nuôi về làm vợ. Con đem mặt mũi, thể diện nhà họ Bạc đặt ở đâu?”
Chương 314
Bạc Tuấn Phong nói: “Chuyện này con tự biết sắp xếp. Dì không cần quan tâm nhiều đâu!”
“Nếu con biết tự sắp xếp, con sẽ không vì một người phụ nữ mà đem trên dưới nhà họ Bạc làm loạn lên!”
Lời nói của Mộng Yến Mi có chút trách móc.
Lúc này, Bạc Ngạn Thiên vô cùng tức giận.
Mộng Yến Mi cũng từng nghe nói rằng Vân Giai Kỳ kia không chỉ đem người tới đập phá nhà họ Vân, mà ngay cả nhà họ Bạc cô cũng dám đập phá. Đây là lần đầu tiên trong đời Bạc Ngạn Thiên bị loại phụ nữ như thế này coi thường. Ông ta có thể không tức giận sao?
Nhà họ Vân bị đập phá nghiêm trọng. Nghe nói những bức tranh mà ông cụ Vân yêu quý đều bị đập nát. Bây giờ ông cụ Vân vô cùng căm hận Vân Giai Kỳ.
Ông ta vẫn là ông nội ruột của Vân Giai Kỳ!
Đến cả ông nội còn ghét người phụ nữ này thì làm sao Bạc Ngạn Thiên có thể yêu mến cô được chứ?
Người phụ nữ này quá kiêu ngạo!
Nếu sau này cô thực sự được gả vào nhà họ Bạc, liệu nhà họ Bạc có còn yên ổn không?
Chỉ sợ từ nay về sau sẽ không còn bình yên nữa!
Bạc Tuấn Phong nói: “Chính nhà họ Vân phụ bạc cô ấy trước.”
. Hơn nữa, ông ấy cũng đang nhượng bộ từng chút.
Nếu con thật yêu người phụ kia thì hãy nuôi dưỡng cô ấy ở bên ngoài, đừng mang về. Nhà họ Bạc sẽ một mắt nhắm, một mắt mở mà cho qua!”
Mộng Yến Mi nói một hơi nhưng ngay lập tức chọc đến anh.
Thấy Bạc Tuấn Phong nắm chặt tay, người phụ nữ thông minh này lập tức nhận ra câu nói vừa rồi của mình rõ ràng đã chạm tới giới hạn chịu đựng của anh.
Bà ấy cũng không đi sâu vào chuyện của Vân Giai Kỳ nữa. Thay vào đó, bà ta chậm rãi nói: “Phải trông coi một gia sản lớn như vậy thật không dễ dàng. Ông cụ Bạc đã trông coi nhà họ Bạc nhiều năm như vậy, nên ông ấy cũng không muốn dòng họ mình bị phá hoại bởi một người phụ nữ!”
Bạc Tuấn Phong càng cảm thấy nực cười.
Theo như những gì dì tôi nói, một gia sản lớn như vậy có thể bị phá hủy trong tay một người phụ nữ. Dì đã quá coi thường tôi, hay là đã quá để mắt đến Vân Giai Kỳ vậy?”
Mộng Yến Mi nói: “Nhìn con kìa, vì một người phụ nữ mà mất hồn mất vía. Đây không phải không có chừng mực sao? Bây giờ con như thế này, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nữa? Ai dám tưởng tượng? Từ xưa đến nay, yêu nữ làm loạn triều cương, ai mà không phải dùng thực lực bản thân? Quốc gia to như thế nói gục là gục, sao Bạc Vân không thể không như thế? Nhìn con mê cô ta đến mức nào rồi mới mất tâm trí như vậy?”
Thấy Bạc Tuấn Phong lại định cắt ngang lời mình, Mộng Yến Mi lập tức nói: “Nghe lời dì khuyên một câu. Cho dù con không cần phải ở bên cô ta, nhưng ít nhất, bây giờ ông cụ đang tức giận, con cũng chỉ có thể theo vuốt lông người mà thôi.
Nếu bây giờ con đối đầu với người sẽ chỉ khiến người càng thêm ghét Vân Giai Kỳ mà thôi. Nếu con thực sự muốn tốt cho Vân Giai Kỳ, đừng xúc phạm đến sự tức giận của ông cụ.
Từ nay về sau, có cơ hội thì phải hòa hoãn. Tuấn Phong, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, hôn nhân của người bình thường khác vớ hôn nhân của một gia đình giàu có.
Chương 315
Đừng tưởng rằng chỉ cần con và cô ta có tình yêu là đủ. Không phải vậy, hôn nhân của một gia đình giàu có là trò chơi giữa hai gia đình.
Muốn oán trách thì trách trời sinh con ra là người nhà họ Bạc, nhà họ Bạc đã giao cho con sứ mạng như vậy thì cũng coi như là số mệnh”
Bạc Tuấn Phong nhắm mắt lại, cảm xúc trầm xuống, nói với Mộng Yến Mi: “Mấy lời dì nói tôi đều biết, chuyện này tôi tự có chừng mực”
“Đứa bé Mạn Nhi kia…”
Mộng Yến Mi nói: “Ông cụ đã giấu con bé đi, nhưng đừng lo lắng, con bé là máu thịt của con. Ông cụ sẽ để con bé phải chịu uất ức sao?
Cô gái nhỏ có tính tình quật cường, vừa mới đến nhà họ Bạc chưa quen nơi sống, cảm thấy uất ức, nhớ mẹ, điều đó là khó tránh khỏi. Nhưng khi con bé thích nghỉ với nhà họ Bạc, làm cô chủ của nhà họ Bạc không tốt hay sao? Sớm muộn gì con bé cũng sẽ thích nhà họ Bạc bởi vì nhà họ Bạc có thể cho con bé tất cả những gì mà nó muốn”
Mộng Yến Mi cố gắng thuyết phục anh, nhưng Bạc Tuấn Phong không thể nghe vào nửa câu.
Anh đột nhiên nói: “Tôi chỉ hỏi một điều”
“Hử?”
“Mạn Nhi rốt cuộc là con của ai?”
Mộng Yến Mi giật mình, đột nhiên bật cười: “Nếu con bé là con của Vân Giai Kỳ, con nghĩ với tính cách của ông cụ, người sẽ hấp tấp đưa con bé về sao? Con bé đương nhiên là máu thịt của anh và Vân Ngọc Hân. Chuyện này báo cáo thẩm định giấy trắng mực đen đã giám định rõ ràng rồi, con không thể phủ nhận”
Đồng tử của Bạc Tuấn Phong mất tiêu cự một lúc.
“Không thể nào” Anh không tin.
Anh nghĩ Mạn Nhi là con của Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên.
Anh thậm chí còn sẵn sàng nhận đứa trẻ này và xem nó như của riêng mình.
Nhưng bây giờ đột nhiên có một đòn cảnh tỉnh nói với anh rằng, Mạn Nhi là con của anh và Vân Ngọc Hân.
Bạc Tuấn Phong dù thế nào cũng không thể chấp nhận.
Anh nói: “Vân Giai Kỳ đã nuôi con bé ở bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ làm xét nghiệm quan hệ mẹ con. Nếu con bé là con của Vân Ngọc Hân thì sao cô ấy có thể coi con bé như mạng sống chứ?”
Dẫu sao thì Vân Giai Kỳ cũng hận Vân Ngọc Hân rất nhiều.
Mộng Yến Mi cười nhẹ: “Con là đàn ông, không hiểu phụ nữ, càng không hiểu người phụ nữ đang làm mẹ. Dù hai đứa trẻ này không có dòng máu của cô ta chảy trong người nhưng chúng cũng là do cô ta mang thai mười tháng, trải qua trăm ngàn cay đắng, sinh tử một kiếp mới sinh ra được. Ban đầu, trong tai nạn xe cộ kia, suýt nữa thì Vân Giai Kỳ mất mạng, sống nương tựa với Mạn Nhi nhiều năm như vậy, vấn đề trong thân thể Mạn Nhi có chảy dòng máu của cô ta hay không có còn quan trọng không?”
Bà ta đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Bạc Tuấn Phong mà gắn từng chữ: “Dù sao thì hai đứa nhỏ này cũng lớn lên trong bụng cô ta”
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong có chút không đúng.
“Hơn nữa, dì cũng đã gặp Nhà họ Tống, hỏi Tống Hạo Hiên chuyện này, lúc đầu cậu ta mang Vân Giai Kỳ và Mạn Nhi đi, cậu ta thấy Vân Giai Kỳ vừa trải qua sinh tử, sợ cô ta không chịu nổi đả kích nên mới lừa gạt cô ta rằng Mạn Nhi là ruột thịt của cô ta, nếu không khi ấy Vân Giai Kỳ sao có thể sống nổi?”
“Mạn Nhi này đối với cô ấy lúc đó, không khác gì cái phao cứu mạng cuối cùng, cũng là cột trụ tinh thần cuối cùng và duy nhất. Đây có thể coi là lời nói dối thiện ý của người đàn ông đối với cô”
Lời nói dối thiện ý?
Anh thà rằng Mạn Nhỉ là con của cô và Tống Hạo Hiên.
Chương 316
Nếu như đã nhiều năm như vậy rồi, người phụ nữ đó đột nhiên biết răng Mạn Nhi không phải là con ruột của mình, thế giới của cô sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Dù là ai cũng không thể chấp nhận chuyện đó được.
Điều này đối với cô thật tàn nhẫn và độc ác.
Tống Hạo Hiên?
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nghĩ đến người đàn ông này, thình lình đứng dậy.
Thấy anh đi, Mộng Yến Mi lo lắng nói: “Con đi đâu vậy?”
“Dì nghỉ ngơi sớm đi, tôi có việc phải làm”
Bạc Tuấn Phong bước nhanh, ngay sau đó tiếng bước chân đã đi xa.
Bạc Vũ Minh dựa vào giường, nhìn về phía Mộng Yến Mi, rồi đột nhiên quấn mình trong chăn.
Bên trong chăn bông, thật là nhàm chán.
Bạc Vũ Minh ban nãy cũng nghe được đại khái.
Khi nghe tin cậu và Mạn Nhi không phải được Vân Giai Kỳ sinh ra, tim cậu bỗng như có hàng nghìn mũi kim châm.
Chuyện gì đã xảy ra?
Sao lại có thể như vậy?
Một người phụ nữ ấm áp như vậy sao có thể không phải là mẹ ruột của cậu chứ?
Bạc Vũ Minh mím chặt môi, vô thức nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt.
Nhà họ Tống.
Lúc Tống Hạo Hiên từ Tống Thiên trở về, vừa mới đậu xe, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Rolls Royce đậu ở cổng nhà họ Tống.
Anh ta nhìn chăm chú liền thấy Bạc Tuấn Phong tựa vào trước cửa xe, đầu ngón tay có một tia lửa nhấp nháy chiếu lấp lánh trong màn đêm.
Ban đêm, đột nhiên có một trận gió lớn thổi đến, mưa gió sắp ập đến, nhưng không thổi tung được quần áo của Bạc Tuấn Phong.
Trong cơn gió mạnh, người đàn ông hoàn toàn lạnh lùng.
“Bạc Tuấn Phong?” Vừa nhìn thấy anh, sắc mặt Tống Hạo Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Bạc Tuấn Phong quay người lại, tiện tay ném rơi tàn thuốc xuống đất, tia lửa bắn tung tóe.
Tống Hạo Hiên cười lạnh một tiếng: “Bạc Tuấn Phong, sao anh lại ở đây?”
Bạc Tuấn Phong sải bước về phía anh ta.
Không đợi Tống Hạo Hiên đặt câu hỏi, giây tiếp theo người đàn ông đã đè anh ta xuống cửa xe, lạnh giọng hỏi: “Tống Hạo Hiên, anh không được phép giở trò thủ đoạn với tôi. Tôi hỏi anh, rồi cuộc Mạn Nhi là con của ai?”
Tống Hạo Hiên trợn to hai mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“ Cả người Bạc Tuấn Phong đầy sát khí hung hãn.
Tống Hạo Hiên nhướng mày: “Ồ? Anh cũng biết rồi à?”
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong càng đen hơn.
“Tôi còn tưởng rằng chuyện này có thể che giấu, làm sao anh biết?”
“Tống Hạo Hiên, đừng chơi trò chơi chữ với tôi. Bây giờ tôi hỏi anh, Mạn Nhi rốt cuộc là con của ai?”
Tống Hạo Hiên đột nhiên nắm lấy cổ áo Bạc Tuấn Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạc Tuấn Phong, anh còn có mặt mũi hỏi đến vấn đề này sao?”
Bạc Tuấn Phong nhướng mày.
Chương 317
“Đây chẳng phải là điều tốt mà nhà họ Bạc các anh đã làm sao? Ban đầu, nhà họ Bạc đã cấy phôi trong ống nghiệm của Vân Ngọc Hân vào cơ thể của Vân Giai Kỳ. Vì Vân Ngọc Hân bị vô sinh nên anh đã sử dụng cô ấy như một công cụ để mang thai. Năm năm trước Vân Giai Kỳ sinh ra Mạn Nhị, tôi phải tốn biết bao công sức mới che giấu chuyện này được. Nhiều năm như vậy rồi, Mạn Nhi vẫn là tính mạng của cô ấy, không phải là nhà họ Bạc các người tàn nhẫn như vậy, muốn hoàn toàn phá hủy cô ấy sao?”
“Không thể nào”
Bạc Tuấn Phong nói: “Ở nhà họ Bạc không người nào dám làm loại chuyện này ở dưới mí mắt tôi.”
“Bạc Ngạn Thiên thì sao?”
Tống Hạo Hiên nói: “Đây chính là chuyện tốt ông ta làm ra đấy. Anh không đi hỏi xem thử lúc trước ông ta đã làm cái gì với Vân Giai Kỳ, còn có mặt mũi chạy tới chất vấn tôi sao?”
Đột nhiên tim của Bạc Tuấn Phong giống như là bị khoét một lỗ rỗng.
Đột nhiên Tống Hạo Hiên cảnh giác nói: “Chuyện này Vân Giai Kỳ biết không?”
Thấy Bạc Tuấn Phong không nói lời nào, Tống Hạo Hiên bỗng nhiên nóng nảy đứng lên: “Sẽ không phải là anh thật sự đối với cô ấy tàn nhãn đến vậy chứ? Nếu để cho cô ấy biết, Mạn Nhi không phải là cốt nhục của cô ấy, anh sẽ hủy diệt cô ấy”
Bạc Tuấn Phong: “Lời nói dối vụng về như vậy, anh cho là tôi sẽ tin sao?”
“Có tin hay không là chuyện của anh”
Tống Hạo Hiên nói: “Tôi không có nghĩa vụ giải thích cho anh nhiều như vậy”
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Bạc Tuấn Phong chợt đấm một cái lên mặt Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, sau lưng nặng nề đụng vào trên cửa xe, rên lên một tiếng.
Cửa nhà họ Tống đột nhiên mở ra.
Tống Hưng Thịnh và Diệp Thi Thơ nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, vừa thấy được cảnh Tống Hạo Hiên nằm ở bên cạnh xe, Diệp Thi Thơ kinh hãi hét lên một tiếng, lập tức nhào tới.
“Hạo Hiên? Hạo Hiên, con không sao chứ?”
Bà ta đỡ Tống Hạo Hiên lên, ngẩng đầu nhìn Bạc Tuấn Phong đang tức giận, giọng run sợ nói: “Tổng giám đốc Bạc, cậu làm cái gì vậy?”
Tống Hưng Thịnh cũng không vui nói: “Tổng giám đốc Bạc, đây là có ý gì? Tống Thiên và Bạc Vân xưa nay không thù không oán, đứa nhỏ Hạo Hiên này nếu có chỗ nào đắc tội với cậu, cậu rộng lượng có thể nói cho.
tôi. Nếu như nó thật sự có sai, tôi thay mặt nó bồi tội điều không phải với cậu. Cậu ra tay làm tổn thương người khác, cần gì phải đến mức như vậy?
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn Tống Hưng Thịnh một cái, trầm giọng chất vấn: “Tôi cần thiết phải giải thích cho ông nghe sao?”
“Cha”
Tống Hạo Hiên tức giận nói: “Không cần để ý đến cái kẻ điên này.
Bạc Tuấn Phong, tôi biết bây giờ Vân Giai Kỳ ở trong tay anh, nhanh chóng đem người giao ra. Anh cho là mang cô ấy giấu ở một nơi không thể cho ai biết đến, là có thể biến mất cả đời sao?”
Tống Hưng Thịnh thấy con trai vẫn còn nhớ mãi không quên đối với Vân Giai Kỳ, cũng tức giận, nhưng ở trước mặt Bạc Tuấn Phong, ông ta cho Tống Hạo Hiên mấy phần mặt mũi, không biểu lộ ra.
Bạc Tuấn Phong nói: “Tống Hạo Hiên, chuyện này sẽ không kết thúc ở đây đâu. Đừng để cho tôi biết anh đang giở thủ đoạn chơi trò gì với tôi, chẳng may mà để cho tôi biết, tôi nhất định sẽ để cho anh mang Tống Thiên ra trả đủ.”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong cũng không quay đầu lại rời đi.
Chương 318
Tống Hạo Hiên nhìn chiếc xe xịn Rolls Royce chạy đi, cắn răng, trong nháy mắt ánh mắt liền lộ ra vẻ tàn ác.
Ở phía chân trời, một tiếng sấm vang lên, một tia chớp hiện ra sáng như ban ngày.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo, chiếu vào trên khuôn mặt Bạc Tuấn Phong, khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông giống như bao phủ một lớp băng lạnh.
Ngay sau đó, một trận mưa to xảy ra bất ngờ, trắng xóa trời đất.
Biệt thự ven biển.
Vân Giai Kỳ bất chợt bị ngoài tiếng sấm cửa sổ đánh thức.
Cô vén chăn lên, mặc thêm quần áo, đi tới đứng bên cửa sổ, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi trên cửa sổ.
Ngón tay cô vén rèm cửa, lại nghe được tiếng nổ của động cơ xe.
Một chiếc Rolls Royce đậu trước cửa biệt thự.
Cửa xe mở ra.
Anh vẫn đứng như vậy trong màn mưa, chậm chạp không có động tác nào nữa.
Tài xế vội vàng mở dù ra che trên đỉnh đầu anh, trong lòng run sợ không biết nên nói cái gì với anh bây giờ, nhưng Bạc Tuấn Phong đẩy anh ta ra.
Dù rơi trên mặt đất.
Vân Giai Kỳ vội vàng mặc thêm quần áo do người giúp việc mang tới, một đường đi tới trước cửa biệt thự, mở cửa, gió lạnh tràn vào.
Cô không sợ lạnh lẽo, đi vào trong màn mưa, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, nhíu mày, đi về phía anh đang đứng.
Đột nhiên tim cô đập rất nhanh.
Đêm nay gió to, mưa lớn, dường như cũng có nghĩa là đêm nay nhất định không phải là một đêm yên bình.
Vân Giai Kỳ đi tới trước mặt Bạc Tuấn Phong, hạt mưa rơi trên âu phục của anh, tan ra, lăn xuống, cả người anh lạnh như băng, hai mắt tối sâm.
“Bạc Tuấn Phong”
Vân Giai Kỳ nói đùa một câu: “Anh dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì?”
Đau lòng, thương tiếc, hay áy náy.
Thấy thấy cô trong lòng anh run sợ.
Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong đem cô ôm vào trong ngực.
Vân Giai Kỳ còn chưa kịp giãy giụa, đỉnh đầu truyền tới thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông “Thật xin lỗi”
Im lặng thật lâu, nhưng chờ được là một câu xin lỗi.
Nhưng Vân Giai Kỳ biết, câu nói xin lỗi này, tuyệt đối có thâm ý khác.
Chương 319
“Bạc Tuấn Phong, đem lời nói cho rõ ràng. Tại sao lại nói xin lỗi với tôi?”
Bạc Tuấn Phong ôm cô càng chặc hơn: “Chúng ta sau này sẽ có đứa con thuộc về chính chúng ta”
Với câu nói này, nhịp tim Vận Giai Kỳ bỗng nhiên chùng xuống.
Cô mở to mắt nghi ngờ nhìn Bạc Tuấn Phong, lông mi cô run rẩy kịch liệt.
“Có ý gì?”
Vân Giai Kỳ nhìn một chút về phía sau lưng Bạc Tuấn Phong, muốn nói với tài xế đang đứng ở một bên nhưng lại thôi. Tân Khải Trạch đang dùng một loại ánh mắt vô cùng thương hại nhìn mình, lòng cô đột nhiên run SỢ.
“Mạn Nhi đâu?”
Bạc Tuấn Phong chỉ ôm cô thật chắc, vẫn không nói lời nào.
Tân Khải Trạch nói: “Cô Vân Giai Kỳ, xin cô đừng lo lắng, hôm nay cô Mạn Nhi và cậu Vũ Minh vẫn bình an”
“Bọn nhỏ đang ở nơi nào?”
Tân Khải Trạch nói: “Bọn nhỏ… bị ông cụ Bạc mang về nhà họ Bạc”
Vân Giai Kỳ lập tức nổi giận: “Ông ta dựa vào cái gì mà dám mang Vũ Minh và Mạn Nhi đi?”
Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng lại thấy người đàn ông rũ mi xuống, trầm mặc không nói lời nào.
Cô dùng sức đẩy anh ra một chút: “Nói chuyện đi. Tại sao anh không nói lời nào?”
“Cô Vân Giai Kỳ…”
Tần Khải Trạch há miệng một cái, giọng trầm trầm nói: “Ông cụ nói, cô Mạn Nhi và cậu Vũ Minh đều là con cháu nhà họ Bạc, Mạn Nhi là cốt nhục của tổng giám đốc Bạc và cô Vân Ngọc Hân, cô…”
“Oanh” một tiếng sấm vang lên, hoàn toàn cắt đứt lời anh ta.
Mặt Vân Giai Kỳ vốn đã trắng bệch, bây giờ lại càng nổi bật thêm vẻ ảm đạm nhợt nhạt.
Cô giống như nghe được lời đùa giỡn vậy: “Anh đang nói đùa với tôi cái gì thế? Mạn Nhi là con của tôi. Con bé là con gái của tôi..
“Ông cụ Bạc đã làm giám định ADN cho cô Mạn Nhi, kết quả giám định, cô bé là con của tổng giám đốc Bạc và cô Vân Ngọc Hân”
“Không phải vậy” Vân Giai Kỳ không muốn nghe chuyện hoang đường này của anh ta.
Cô nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, hai tay gắt gao bấu vào bả vai anh, nhìn Bạc Tuấn Phong nói: ‘Bạc Tuấn Phong, tôi đã lừa anh. Mạn Nhi là con gái của chúng ta, con bé không phải là con gái của Tống Hạo Hiên, con bé là con chúng ta. Tôi không lừa anh, anh cũng không cần thiết phải lừa gạt tôi, có được không?”
Bạc Tuấn Phong nhìn khuôn mặt cô, nước mưa hoàn toàn làm ướt tóc của Vân Giai Kỳ, dính chặt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, một ánh mặt lạnh lẽo thê lương mang vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh cũng hy vọng, con bé là con gái của chúng ta”
Sắc mặt Vân Giai Kỳ trong nháy mắt lạnh lẽo không còn khí sắc.
Cô buông lỏng bả vai Bạc Tuấn Phong, thất thần lui lại mấy bước, cảm giác cả người lạnh như băng từng đợt. Nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, không phải là do gió thổi mưa rơi.
Chương 320
Vân Giai Kỳ ôm lấy bả vai mình thật chặt, cảm giác giống như chỉ trong một giây, cô sẽ ngã nhào trên mặt đất.
“Không thể nào”
Cô cần môi, nói từng câu đứt quãng: “Tống Hạo Hiên nói Mạn Nhi là con gái của tôi… Anh ấy đã nói… Mạn Nhi rõ ràng…”
Tân Khải Trạch giải thích: “Anh Tống vẫn luôn lừa cô. Anh ta sợ trong lòng cô sẽ bị tổn thương nặng, cho nên mới lừa cô. Tờ giấy báo.
cáo giám định kia, cũng là giả”
“Âm” một tiếng.
Lại là một tiếng vang thật lớn.
Sấm chớp rền vang, dường như đem màn đêm sáng lên giống như ban ngày.
Trong phút chốc, bầu trời đêm giống như vực thẳm vô tận, để lại mưa to như trút nước.
Vân Giai Kỳ nhếch đôi môi đỏ mọng, lại đột nhiên bật cười.
“Các ngươi đều lừa gạt tôi”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong tràn trề nỗi thất vọng: “Anh lừa tôi, Tống Hạo Hiên cũng lừa tôi, các ngươi đều lừa tôi.”
“Vân Giai Kỳ”
Bạc Tuấn Phong đưa tay ra, muốn ôm cô vào trong ngực nhưng Vân Giai Kỳ hung hăn gạt phăng ta anh ra, thét lên chói tai: ‘Không được động vào tôi.”
Sắc mặt Bạc Tuấn Phong cứng đờ.
“Bạc Tuấn Phong, anh còn muốn cái gì ở tôi nữa đây? Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh. Cho đến nay, nhà họ Vân lợi dụng tôi, nhà họ Bạc lợi dụng tôi, anh cũng lợi dụng tôi, Tống Hạo Nhiên cũng nói dối tôi.”
Cô nâng mu bàn tay lên, dùng sức lau đi nước mưa và nước mắt trên khóe mi, cả người đang phát run.
“Các người còn muốn đào ra cái gì ở trên người tôi? Được cái gì?
Trừ Mạn Nhị, cái gì tôi cũng đều cho các ngươi được, nhưng tại sao lại là Mạn Nhi Vân Giai Kỳ giống như con thú nhỏ bị thương vậy, khàn cả giọng nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, giận dữ hét lên: “Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Tại sao các người phải lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?”
Máu toàn thân chảy ngược lên đỉnh đầu.
Vân Giai Kỳ với một đôi mắt giăng đầy tia máu, giống như khóc đến chảy máu mắt vậy.
“Có phải anh đã sớm biết Mạn Nhi không phải là con gái của tôi, cho nên anh một mực vẫn luôn gạt tôi không? Các người nhìn tôi giống như nhìn một người ngu vậy, nhìn một chuyện hài hước vậy. Nhưng nếu các người đã muốn lừa tôi, tại sao không lừa tôi cả đời đi?”
Cô nhìn Bạc Tuấn Phong, bên tai bất thình lình vọng về thanh âm nhẹ nhàng non nớt của Mạn Nhi.
“Mẹ, Mạn Nhi mãi mãi sẽ không rời khỏi mẹ”
“Mẹ, mẹ có nhà, nơi nào có Mạn Nhị, nơi đó chính là nhà của mẹ, nơi nào có mẹ, nơi ấy chính là nhà của Mạn Nhi”
Cô bảo vệ Mạn Nhi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, năm năm, cô dốc hết tất cả, muốn cho Mạn Nhi một ngôi nhà ấm áp. Mạn Nhi chính là niềm an ủi duy nhất trong lòng cô.
Nhưng dù vậy, ngay cả Mạn Nhi, Bạc Vân cũng tàn nhẫn cướp đi.
Chương 321
“Bạc Tuấn Phong, tôi không tin. Các người nhất định là muốn cướp Mạn Nhi đi. Tôi biết Bạc Vân coi thường tôi, tôi là do gái nhảy nuôi lớn, tôi trời sinh đã hèn mọn, nhưng Bạc Vân có gì thì cứ nhắm về tôi, không cho phép cướp Mạn Nhi của tôi đi”
Vừa nói, Vân Giai Kỳ liền đẩy Bạc Tuấn Phong ra, xông ra ngoài.
Cô mất khống chế, muốn đi tìm Mạn Nhi, sau đó ôm thật chặc vào.
trong ngực, không để cho bất kỳ người nào cướp đi.
Nhưng trời đất lớn như vậy, cô biết phải đi chỗ nào tìm Mạn Nhi đây?
“Vân Giai Kỳ”
Một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đuổi tới.
Vân Giai Kỳ chạy thật nhanh, dưới chân dẫm qua vô số vũng nước, nhưng bất thình lình bị bậc thang cản đường, ngã lộn nhào một cái, chật vật ngã xuống vũng nước.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy cô bị ngã vào vũng nước, lập tức đuổi theo, ôm cô rồi bế lên.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn người phụ nữ đang cuộn thành một cục trong ngực, mặt dính đầy bùn lầy, đôi mắt cũng trống rỗng, mông lung không có một điểm nhìn nào.
Cô ngước mắt, nhìn bầu trời đêm mưa to như thác đổ, hạt mưa lớn như hạt đậu, rơi vào trong hốc mắt của cô, lại cùng nước mắt dọc theo khóe mắt không ngừng rơi xuống, trong mắt khô khốc.
Vân Giai Kỳ hơi nheo mắt lại, chóp mũi chua xót và đau nhói.
Ánh mắt cô bị dính nước mưa, một khoảng mờ mịt.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, khóe miệng vẽ ra một vòng cung tuyệt vọng: “Bạc Tuấn Phong, tôi… hận anh”
Tôi hận anh.
Hai chữ cuối cùng dường như là từ trong kẽ răng nặn ra vậy.
Tân Khải Trạch lập tức bung dù, che trên đỉnh đầu của Bạc Tuấn Phong, thấy Vân Giai Kỳ co rúc ở trong ngực người đàn ông, giống như là linh hồn cô đã bị rút sạch vậy nói: “Tổng giám đốc Bạc, nhanh đi về đi, đừng để bị cảm lạnh”
Bạc Tuấn Phong im lặng không lên tiếng đem cô bảo vệ ở trong ngực, bế lên, trở về biệt thự.
Người giúp việc đứng ở bên trong cửa, nơm nớp lo sợ, thấy Bạc Tuấn Phong tựa như một trận gió vọt vào, bọn họ lập tức đóng cửa lại, theo sát phía sau.
“Chuẩn bị nước nóng”
“Vâng Trong phòng tắm, người giúp việc đem nước nóng đổ đầy bồn tắm.
Bạc Tuấn Phong giúp cô cởi hết áo quần, ôm cô bỏ vào trong bồn tấm, Vân Giai Kỳ cúi đầu, tựa vào bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt một mảnh u ám.
Rõ ràng cô bị anh ôm ngồi ở trong bồn tắm, cả người đều bị nước nóng bao vây, nhưng tay cô vẫn luôn lạnh như băng.
Bạc Tuấn Phong đem tay cô bao bọc ở lòng bàn tay mình, nhưng cô dường như không có phản ứng, cả người giống như mất hồn.
Cô giống như một tượng gỗ cứng đơ, không còn cảm xúc gì.
Bạc Tuấn Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lại thấy môi của cô run lên cầm cập.
“Giai Kỳ?”
Người đàn ông hôn lên môi cô, cảm thấy có lỗi vô cùng, nhưng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Yết hầu của Bạc Tuấn Phong lên xuống, bỗng nhiên anh nghiêng người, đem cô ôm vào trong ngực.
Anh mắc chứng tự kỷ đặc biệt nghiêm trọng của Asperger từ khi còn là một đứa trẻ.